Lục Trình Thiên cười lạnh: ""Lục Trình Minh, chuyện của Dân em đừng nói với anh là không biết? Em cho rằng anh giống nó, trơ mắt nhìn người mình yêu rời khỏi thế giới này ư?""
Cảnh tượng ấy vẫn khắc sâu trong lòng Lục Trình Minh, hắn ra sức lắc đầu: ""Không phải, anh, chuyện đó ông nội không cố ý, ông cũng hối hận rồi, cho nên ông đã nghĩ ra cách sắp xếp ổn thỏa cho cô Đan rồi.""
""Sắp xếp ổn thỏa ư? Nực cười!"" Lục Trình Thiên cười nhạo một tiếng.
Lục Trình Minh thấy vậy, chỉ đành thở dài một hơi: ""Ông nhìn trúng con gái của một chiến hữu, vốn định mượn bữa tiệc mà tuyên bố hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô gái kia, nhân tiện cũng để cho cô Đan ký hợp đồng đoạn tuyệt quan hệ với Du Du, chỉ là không ngờ được...""
Lục Trình Thiên híp mắt: ""Lục Trình Minh, đừng làm người chuyển lời thay ông nữa, anh không muốn một ngày nào đó trở thành kẻ thù của cái nhà này.""
Trong lòng Lục Trình Minh kinh hãi.
Đan Diễn Vy quan trọng với anh vậy ư?
Lục Trình Thiên tức giận, nhanh chóng bỏ đi. Còn Lục Trình Minh do dự một lát, sau đó đi báo cáo lại tình hình cho ông.
Lúc này, Đan Diễn Vy nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu day bên kia, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể quên được.
""Thẩm Lãng!"" Cô có chút căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại.
Cô cũng biết hiện tại Thẩm Lãng là tội phạm truy nã quan trọng.
Hơn nữa còn là người mà Lục Trình Thiên bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian mà vẫn chưa tìm được.
Đan Diễn Vy cắn môi: ""Anh...anh có chuyện gì?""
""Nhàn rỗi không có gì làm nên muốn nói cho cô một chuyện thú vị, không biết cô Đan có muốn biết không?"" Cuối cùng giọng nói mang theo vài phần biếng nhác của Thẩm Lãng vang lên.
Đan Diễn Vy híp mât, trầm giọng nói: ""Không biết anh Thẩm muốn nói chuyện gì?""
""Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại cô đang ở một bữa tiệc quan trọng nhỉ? Không biết có gặp được người quen cũ, bạn thân của cô không?"" Thẩm Lãng gợi chuyện.
Tim Đan Diễn Vy đập mạnh một nhịp.
Cô nghĩ đến một người.
Vũ Thư!
Sau khi Thẩm Lãng biệt tăm thì cũng không còn thấy cô ta nữa.
Ban đầu cô còn tưởng là do Lục Trình Thiên che giấu quá tốt, nhưng thời gian gần đây Lục Trình Thiên không đi làm, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Cũng vì thế mới khiến cô cảm thấy có lẽ Lục Trình Thiên thực lòng muốn kết hôn với mình.
Hơn nữa, sau cuộc nói chuyện lần trước, Lục Trình Thiên cũng đã cam đoan, anh sẽ chung thủy với cô trong cuộc hôn nhân này.
Nếu không phải vì câu này, thì cô cũng sẽ không tin tưởng, sẽ không ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này đến vậy.
Tuy cách làm việc của Lục Trình Thiên có chút xấu xa nhưng số lần lừa người của anh không nhiều lắm.
Hiện tại xem ra...là cô quá tin tưởng anh?
Không lẽ anh đã đưa Vũ Thư đến Thủ đô từ lâu rồi?
Trong lòng Đan Diễn Vy hơi chua sót, nhưng lại không muốn trở thành người bị lừa bởi một hai câu nói của người khác vào lúc này.
Hít một hơi thật sâu: ""Cảm ơn anh Thẩm đã nói cho tôi điều này, hiện tại tôi có chút chuyện, có thời gian lại nói với anh Thẩm.""
Thẩm Lãng nghiền ngẫm: ""Dường như cô không tin tưởng lời tôi nói lắm nhỉ?"
Đan Diễn Vy im lặng cắn môi, đương nhiên cô không muốn trở thành người bị người khác nói hai câu đã không phân rõ được trái phải rồi.
Đặc biệt là còn từ miệng của hắn.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ.
Thẩm Lãng nói: ""Đan Diễn Vy, nhà hàng cô đang đợi, hành lang bên trong vườn hoa cảnh cũng không tệ đâu, không ngại thì đi xem thử một chút.""
….
Vườn hoa.
Lục Trình Thiên cau mày khó chịu đi về phía sảnh chính, trên đường đi gặp vài cô gái mình biết hoặc không biết, ai cũng phóng điện về phía anh.
Lục Trình Thiên chỉ làm như không thấy, trong lòng phiền não.
Bỗng nhiên một bóng dáng màu đỏ đập vào mắt anh.
Lúc bắt đầu anh cũng không chú ý.
Mãi đến khi...
""Trình Thiên" người phụ nữ kinh ngạc gọi tên anh.
Lục Trình Thiên nhíu mày, quay đầu lại sau đó hơi kinh ngạc.
Biểu tình trên mặt Vũ Thư lộ ra vẻ khó tin: ""Sao anh lại ở đây?""
""Câu này không phải là tôi nên hỏi cô à? Sao cô lại ở đây?"" Lục Trình Thiên nhíu mày nói.
Vũ Thư ra vẻ nghĩ ngợi gì đó, sau đó vẻ mặt hốt hoảng: ""Đúng rồi, hôm nay là bữa tiệc của cháu trai nhà họ Lục, thực chất là...""
Ánh mắt Lục Trình Thiên ý tứ hàm xúc.
Vũ Thư cong cong khóe miệng, không đợi anh mở lời, chủ động nói tiếp: ""Quan hệ của ba em và chú trước kia ở Thủ đô rất tốt, em với mẹ cũng coi như là qua đây lánh nạn, chú ấy muốn giới thiệu cho em một người ở bữa tiệc này, cho nên...""
Lục Trình Thiên gật đầu.
Có điều cũng chẳng liên quan gì đến anh.
""Vậy chúc cô vui vẻ" Lục Trình Thiên không mặn không nhạt nói hai câu sau đó định quay người bước đi.
""Thiên, đợi đã!"" Vũ Thư không ngờ mình hao tổn tâm tư ăn mặc tỉ mỉ, anh lại không liếc mắt nhìn lấy một cái.
Cô không thể dễ dàng thất bại như vậy được. Đặc biệt là khi còn có kế hoạch khác như bây giờ.
Trong mắt Lục Trình Thiên có vài phần mất kiên nhẫn.
Anh đứng đó nhìn Vũ Thư: ""Còn chuyện gì ư?""
Vũ Thư cắn môi, đôi mắt trong suốt hơi ngấn lệ, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi, nếu đàn ông bình thường nhìn thấy cảnh này, e là không bước tiếp được.
""Thiên, giúp em có được không?"" Cô thấp giọng, bước hai bước lên phía trước, nắm lấy cổ tay áo anh.
Từng là một cô chủ tự cao tự đại, lúc này lại ăn nói khép nép, thật là đáng thương.
Đôi mắt Lục Trình Thiên lóe lên, lưu loát tránh đi: ""Chuyện gì?""
Vũ Thư bị hành động của anh làm tổn thương, cúi thấp đầu, giọng nói nghẹn ngào: ""Từ sau khi ba em xảy ra chuyện không may, người ra tay giúp đỡ thì ít mà bỏ đá xuống giếng thì nhiều, em với mẹ không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ yên ổn ở Thủ đô. Thế nhưng vẫn có người đến cửa gây chuyện, hắt sơn, vẽ lên cửa là ít, lần nào cảnh sát cũng xử lí qua loa cho xong, Thiên, hiện tại em chỉ muốn sống yên ổn qua ngày thôi.""
Đáy mắt Lục Trình Thiên hiện lên một tia châm chọc: ""Chuyện nhỏ này mà người chú kia của cô không giúp được cô ư? Vũ Thư, tôi còn tưởng cô đã thay đổi rồi, không ngờ tính nói dối thì vẫn tốt như vậy.""
Nói xong lại muốn bỏ đi.
Vũ Thư đột nhiên nhào đến, ôm lấy thắt lưng anh khóc lóc: ""Thiên, không phải như vậy, em không lừa anh, em thật sự không lừa anh mà, em không thân với chú ấy, bác gái cũng không thích em, tất nhiên không thể lúc nào cũng đến làm phiền họ, cho nên chỉ có thể...""
""Rất xin lỗi, tôi không thân thiết với cô, cô cũng đừng nên phiền đến tôi nữa." Lục Trình Thiên nén cơn giận đẩy người kia ra.
Vẻ mặt Vũ Thư đau khổ, ôm chặt lấy anh không buông: ""Thiên, lẽ nào chúng ta không được coi là bạn bè ư? Anh lợi dụng em lâu như vậy, không phải em cũng không trách anh đấy ư?""
Cơ thể Đan Diễn Vy ngừng lại một chút.
Cô mặc niệm trong lòng, cô thực sự không nghi ngờ Lục Trình Thiên, cô chỉ muốn ngắm cảnh mà thôi.
Thực sự chỉ vậy mà thôi.