Giai Nhân Là Trộm

Chương 40: Tự do




Ngày kế, Hàn Vận mang theo Lam Tuyết đi Võ Lâm Minh. Chuyến đi này ngoài thực hiện hiệp định trước đó cùng Hiên Viên Hủ, còn vì tự do của Lam Tuyết.

“Hàn đại ca, chúng ta còn chưa có thông báo cho Minh Chủ.”

Lam Tuyết đi theo bên người Hàn Vận nhẹ nhàng nói.

“Không vội, theo ta đi một chỗ trước.”

Hàn Vận vỗ vỗ sau lưng Lam Tuyết. Hàn Vận tin tưởng chỉ cần Hiên Viên Hủ đồng ý, Minh Chủ cũng không dám phản đối.

Lam Tuyết gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Hàn Vận.

Vì Đại Hội Võ Lâm các thế gia lục tục tiến đến Võ Lâm Minh. Ở trong này họ đều có chỗ ở của mình, bởi vậy hai người thường xuyên nhìn thấy mọi người lui tới bận rộn.

Rất nhanh, Hàn Vận mang theo Lam Tuyết đi vào chỗ ở của Hiên Viên Hủ.

“Chào, Tư Không Hàn, đã lâu không gặp.”

Hàn Vận hướng Tư Không Hàn đang luyện võ ở trong viện lên tiếng chào hỏi. Người này vẫn là vẻ mặt lạnh như băng một chút cũng không có thay đổi.

Tư Không Hàn dừng động tác, thu kiếm nhìn về phía Hàn Vận cùng Lam Tuyết.

“Chủ tử ở bên trong.”

Hàn Vận gật đầu. Khối băng chính là khối băng, cũng không biết Thanh Bích sao vừa mắt hắn thế, đúng là mắt không tốt, cũng không sợ bị giá rét làm tổn thương.

Cửa khép hờ, Hàn Vận gõ hai cái tượng trưng liền đẩy cửa tiến vào.

Hiên Viên Hủ nằm trên tràng kỷ đọc sách, nhìn thấy Hàn Vận cùng Lam Tuyết hơi sửng sốt, lập tức rất nhanh khôi phục bình thường.

“Ngồi đi.”

Hiên Viên Hủ ngữ điệu biếng nhác nói.

Hàn Vận tùy tiện lôi kéo Lam Tuyết có vẻ có chút co quắp tùy ý ngồi xuống.

Hiên Viên Hủ cũng không có nói nữa, cầm sách giống như không người tiếp tục đọc.

“Tiểu Tuyết, đi ra ngoài dạo, nhớ rõ không cần ra khỏi cửa, ta lập tức đi ra.”

Hàn Vận ôn nhu nói với Lam Tuyết. Hiển nhiên Hiên Viên Hủ không muốn Lam Tuyết nghe được nội dung hai người nói chuyện. Nếu là đơn thuần trả lại lệnh bài Hàn Vận đã mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, nhưng hiện tại là mình có việc muốn nhờ, vẫn là thức thời một ít mới tốt.

“Dạ.”

Lam Tuyết sau khi gật đầu đứng dậy, có chút lo lắng nhìn về phía Hàn Vận. Người kia thật cường đại, không biết là thân phận gì.

Hàn Vận cười trấn an Lam Tuyết, ý nói chính mình không có việc gì, Lam Tuyết mới xoay người rời đi.

Cho đến khi Lam Tuyết đi xa, Hiên Viên Hủ mới buông quyển sách trên tay, hừ lạnh một tiếng.

“Vốn ta còn có chút lo lắng an toàn của ngươi ở tổng đàn ma giáo, hiện tại xem ra lo lắng đều là dư thừa. Không chỉ thuận lợi lấy Võ Lâm Lệnh còn mang về một người sống.”

Lời này sao nghe có mùi dấm chua, Hàn Vận chớp chớp mắt, không biết thần kinh Hiên Viên Hủ đang bị cái gì.

Ở tổng đàn ma giáo quả thật nguy hiểm, nếu không phải ta thông minh cơ trí sao hóa hiểm thành an. Về phần vì cái gì Hiên Viên Hủ lo lắng? Ban ngày ban mặt nói chuyện ma quỷ, cũng không sợ sét đánh à!

Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận không lưu tâm, cơn giận càng nhiều. Nhất là nhìn thấy thái độ của Hàn Vận vừa rồi đối với Lam Tuyết, đại thúc cho tới bây giờ cũng chưa có đối với hắn cười thế này.

“Võ Lâm Lệnh có thể cho ngài, nhưng ngoài hiệp định ban đầu, ta còn có một điều kiện.”

Hàn Vận đem Võ Lâm Lệnh từ trong lòng lấy ra, tùy tay chụp ở trên bàn.

“Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng sao?”

Hiên Viên Hủ nhìn về phía Võ Lâm Lệnh trong bàn tay Hàn Vận. Người này quả nhiên không có làm hắn thất vọng.

“Có đáp ứng hay không tùy ngài, dù sao Võ Lâm Lệnh này nấu ra cũng làm được vài món trang sức, còn có thể đi tặng cho mấy cô nương.”

Hàn Vận cười meo meo nói, cũng không tin Hiên Viên Hủ không đồng ý.

Hiên Viên Hủ nheo mắt, trong cuộc đời hắn hận nhất bị người khác áp đặt, chỉ là đối với điều kiện của Hàn Vận lại làm hắn có vài phần hiếu kì.

“Nói điều kiện của ngươi.”

Đối với Hiên Viên Hủ đáp lại, Hàn Vận thực vừa lòng.

“Kỳ thật điều kiện này đối với ngài mà nói chỉ là nhấc tay.”

Hiên Viên Hủ mặt không chút thay đổi. Cho dù là nhấc tay cũng phải xem hắn có nguyện ý hay không.

Hàn Vận tiếp tục nói:

“Ta muốn ngài cho Lam Tuyết tự do, để hắn thoát ly khỏi Võ Lâm Minh.”

Hiên Viên Hủ phẫn nộ, nguyên do là vì Lam Tuyết kia. Quả nhiên đại thúc thực để ý thiếu niên kia. Tuy rằng điều kiện này đối với hắn mà nói quả thật dễ dàng, chỉ là ý tứ không cách nào để hắn nhận.

Thấy Hiên Viên Hủ mặt âm trầm, Hàn Vận ngẫm lại điều kiện của mình cũng không có thực quá phận mà!

“Được, ta đáp ứng ngươi.”

Hiên Viên Hủ thống khoái đáp ứng. Thân phận Lam Tuyết nếu đã bị tiết lộ, như vậy đối với hắn cùng Võ Lâm Minh chỉ là một phế vật.

Hàn Vận không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ sảng khoái như thế, rèn sắt khi còn nóng nói:

“Được, chúng ta đã định rồi, đợi hồi kinh chớ quên mang ta đi ‘Du’ hoàng cung.”

Nói xong đưa tay vứt Võ Lâm Lệnh cho Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ tiếp nhận.

“Buổi tối sẽ có người thông báo cho Lam Tuyết, hắn cùng với Võ Lâm Minh không còn liên quan, không có việc gì ngươi đi ra ngoài đi.”

Hắn không biết Hàn Vận tiếp tục ở lại chỗ này, hắn có thể kiềm tức khí được hay không, hoặc là....

“Được.”

Hàn Vận mỉm cười, đối với Hiên Viên Hủ thập phần tín nhiệm.

Hàn Vận tâm tình thư sướng rời khỏi, nhưng Hiên Viên Hủ sắc mặt lại càng thêm không tốt. Hàn Vận rời đi xong, cái bàn để Võ Lâm Lệnh đã biến thành một đống mảnh vỡ.

Cảm giác được nội lực dao động Tư Không Hàn đi vào phòng Hiên Viên Hủ, mặt không chút thay đổi.

“Có cần trừ bỏ Lam Tuyết hay không?”

Tư Không Hàn dò hỏi, theo Hiên Viên Hủ nhiều như vậy, tự nhiên biết tâm ý chủ tử.

“Lưu hắn mấy ngày, đợi Đại Hội Võ Lâm chấm dứt nói sau.”

Hiên Viên Hủ sắc mặt âm trầm nói. Nếu Hàn Vận thật sự dám đối với Lam Tuyết động tình, như vậy Lam Tuyết hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Dạ.”

Tư Không Hàn đáp.

“Để Hàn Vận trở lại nơi này ở đi, ta tin hắn cũng sẽ muốn tham gia đại hội lần này. ”

Hiên Viên Hủ tỉnh táo lại, không thể để Hàn Vận thoát khỏi khống chế của hắn được.

“Vậy Lam Tuyết nếu đi theo đến thì sao?”

Tuy rằng thực dễ dàng khơi mào lửa giận của chủ tử, nhưng mà vấn đề này phải hỏi, bởi vì hiện tại lúc nào Hàn Vận cũng đem Lam Tuyết mang theo bên người.

“Tùy tiện cho hắn một cái phòng.”

Hiên Viên Hủ nói, hắn không tin ở trước mặt mình hai người còn có thể phát sinh quan hệ gì.

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

Tư Không Hàn y lệnh nói. Xem ra chủ tử đối với Hàn Vận là tình thế bắt buộc.