Thời gian đầu, Chó Điên không dễ hòa đồng ở trường học, nó ít nói và không quan tâm nhiều lắm đến các bạn xung quanh, tính cách cô độc đã ăn sâu vào máu thằng bé, dù có ở môi trường nào thì nó cũng tự tách mình ra khỏi những người khác. Cho tới một ngày, có người tới rủ Chó Điên chơi đá bóng, chó nói chung thường bị thu hút bởi những vật có hình tròn, nó không phải ngoại lệ, và chính nhờ những trận bóng đó mà thằng bé dần cởi mở hơn. Bóng đá là môn thể thao đồng đội, khi chơi các thành viên phải hỗ trợ lẫn nhau, dù chỉ nhằm mục đích giải trí nhưng nó vô hình chung đã giúp Chó Điên từng bước thoát khỏi sự cô độc ở trường học, đem đến cho thằng bé những người bạn mới.
Sau giờ học nó thường về thẳng nhà, Cường đã gửi Chó Điên bên chỗ chị gái, để tách nó ra khỏi những chuyện trong quá khứ và hướng thăng bé đến cuộc sống bình thường. Chị gái cậu sau cú sốc mất con thì rất nhạy cảm với lũ trẻ, lần đầu gặp Chó Điên chị đã bật khóc, tất nhiên là thằng bé không hiểu sao người phụ nữ kia lại như vậy, nhưng nó cũng không bỏ mặc chị ấy, thằng bé kiên nhẫn ngồi bên cạnh cho tới khi chị ngừng khóc, giống như một con chó nhỏ an ủi vụng về, nhiêu đó đủ khiến cho chị cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết. Về sau Chó Điên sống với gia đình chị gái Cường, dù vậy, thằng bé vẫn thường xuyên chạy qua căn hộ chung cư trong ngách, bây giờ nó đã có hai nơi để về, có nhiều hơn một người quan tâm chăm sóc, có thể thằng bé không nhận ra nhưng thực sự là nó đã trở lên nghe lời và ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.
Đá bóng với bạn bè cũng vui đấy, nhưng Chó Điên vẫn thích chơi với mấy con chó đen nhất. Gần đây nó phát hiện ra có một công viên bỏ hoang ở cách nhà chị gái Cường không xa, thế là ngoài giờ học thằng bé lại cùng với lũ chó nô đùa ở đấy, vì bị đồn là có ma, không biết là ma thật hay ma túy, mà chỗ này ít người dám bén mảng đến. Cỏ trong công viên mọc cao tới nửa mét, các trò chơi đều rỉ sét và hỏng hóc hết cả, nhiều bãi đổ nát ngổn ngang, người khác sẽ thấy nơi này thật hoang tàn lạnh lẽo, nhưng đối với bọn Chó Điên thì đây chính là một căn cứ lý tưởng.
Hôm nay cũng vậy, đi học về Chó Điên liền rẽ vào công viên chơi, nó vừa thắng một trận bóng đá nên tâm trạng rất vui vẻ. Thực ra mấy con chó đen vẫn luôn đi theo thằng bé, nhưng chúng không lộ diện trước mặt người lạ, thông thường chúng sẽ lẩn vào các ngõ ngách kín đáo hoặc hòa làm một với bóng tối xung quanh, di chuyển hết sức khôn khéo trong phạm vi vài trăm mét, nếu có mối nguy nào đe dọa tới thằng bé thì ngay lập tức chúng sẽ có mặt để bảo vệ. Khu vực công viên bỏ hoang được coi là an toàn để lũ chó tự do lộ diện, người ta đã xây tường rào bao quanh và dựng hẳn một chiếc cổng sắt cao ba mét để ngăn lũ trẻ lạc vào đó, lần trước Chó Điên phải tốn sức trèo qua cổng nhưng hôm nay nó thấy khóa đã bị phá, với tư duy trẻ con của mình thì nó không mảnh may nghi ngờ điều gì bất thường mà cứ thế đi vào.
Khác với thường ngày, hai con chó đen có vẻ cảnh giác khi đi cùng thằng bé, chúng tỏ ra bồn chồn, chốc chốc lại có con nghếch mõm lên đánh hơi, dường như chúng đang nghe ngóng động tĩnh vọng lại. Vừa bước qua cổng hai con chó liền từ trong bóng tối hiện ra, chúng đi quanh thằng bé, lông trên cổ con nào con nấy dựng đứng, nét mặt căng thẳng, ánh mắt dữ dằn, trông như chúng đang đề phòng điều gì đó. Ở đây có người lạ! Chó Điên ngay lập tức nhận ra sự bất thường của hai con chó đen, khu vực này đã mặc định là lãnh thổ của mấy đứa nên bất cứ sự xâm nhập nào đều không nhận được thiện cảm, có điều chúng sẽ không tấn công kẻ xâm nhập nếu đối phương vô hại. Khiến cho mấy đứa bị hoang mang là giữa rất nhiều mùi hỗn độn, thì rõ ràng nhất chính là mùi máu tanh, lẫn trong đó còn có mùi của một người quen!
Chó Điên có khả năng ghi nhớ mùi rất tốt, vừa đánh hơi giây lát nó liền phát hiện ra người kia là Đại Ca! Mùi máu nồng nặc như vậy, có khi nào anh ấy đang gặp nguy hiểm, ở đây ít nhất còn bốn mùi khác nhau nữa, không ổn, ngay lập tức mấy đứa liền lao đi ứng cứu. Từ xa nó đã nghe thấy những tiếng đánh nhau huỳnh huỵch vọng lại, càng đến gần thì mùi tanh càng dữ dội, điều này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến bọn chó đen, chúng sẽ trở lên vô cùng hung dữ. Quả nhiên là Đại Ca, Chó Điên gọi lớn một tiếng, mắt thấy cả người anh ấy đầy máu, có vẻ đang bị thương nặng, nó toan chạy đến xem thế nào, bỗng thấy một con chó đen đứng ra chắn trước mặt nó, có tiếng gầm gừ phát ra. Lông trên người con chó rung lên nhè nhẹ, chân trước nó thủ thế, giống như sắp chồm tới, sát khí bốc lên ngùn ngụt, Chó Điên lập tức quát:
– LÙI LẠI!
Gruuuuuu….
Con chó đen vẫn giữ nguyên tư thế, toàn thân nó giống như một khối vật chất chết chóc tích tụ thành, thậm chí nó còn gừ lớn hơn để đe dọa đối phương, ngay lập tức con chó còn lại cũng gầm gừ theo, sống mũi nó chun lại, để lộ hàm răng lởm chởm như bẫy gấu, người nào đứng gần còn cảm thấy rung lồng ngực trước thứ âm thanh dữ tợn mà chúng tạo ra. Vậy cũng thật kỳ lạ, lũ chó tuy không thân thiện với ai ngoài Chó Điên, nhưng đối với chúng thì thành viên trong 11 Âm binh không phải người lạ, chúng sẽ không hành động quá khích như thế này, chẳng lẽ lũ chó bị say máu? Vừa tự hỏi bỗng phía trước có động tĩnh, Đại Ca dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông tới, chỉ kịp nghe “rạt rạt rạt” mấy tiếng, con chó đen ngay lập tức đã văng ra xa, nó bị trúng một đòn chớp nhoáng vào mạng sườn, uy lực khủng khiếp như trời giáng.
– Còn sống.
Chó Điên nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai, liền sau đó là hai con mắt đỏ rực nhìn nó vô hồn, đây không phải Đại Ca, áp lực này không giống! Thằng bé bỗng ngây người nhìn mà không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm.Trong tích tắc Đại Ca vừa đánh bay một vật cản lớn, lại vừa áp sát được vật sống mới xuất hiện, anh vung tay chộp xuống đầu nó, ở khoảng cách này thì Chó Điên có làm gì cũng không kịp chạy thoát. Bất thình lình có một cái mõm từ bên phải táp lấy cánh tay Đại Ca, là con chó thứ hai đứng cạnh thằng bé xông tới tấn công anh, răng nó nghiến chặt lại, bằng sức mạnh của loài mãnh thú nó đẩy anh phải lùi ra xa.
Khựng.
Cả hai lùi được mười bước thì dừng, Đại Ca một tay bị kẹp trong mõm chó, một tay giữ lấy hàm trên của nó, từ từ kéo ngoác miệng nó ra. Cùng lúc bên cạnh nổi lên kình phong, con chó lúc trước bị đánh bay đã vùng dậy, vừa kịp rút tay ra khỏi mõm con kia thì con này chồm tới táp vào cánh tay còn lại của Đại Ca, nhưng anh kịp thời thu tay, thao tác nhanh hơn nó một nhịp. Con chó cắn trượt thì tiếp tục xồ lên, hai chân trước của nó trang bị những móng vuốt sắc như móc câu, vừa ngoạm nó vừa quạt chân xuống người Đại Ca. Ngược lại anh không hề để ý tới lũ chó đen, chúng trong mắt anh chỉ là vật chết, không cần phí sức đánh trả, mục đích của Đại Ca là Chó Điên, vì thế anh trực tiếp bỏ qua đòn công kích tới tấp của con chó đen, tất cả cơ hội tấn công đều nhắm vào duy nhất khối màu đỏ nãy giờ vẫn đứng bất động quan sát bên kia.
Chó Điên không hiểu tại sao Đại Ca lại muốn giết mình, nó đứng tần ngần nhìn đàn chó xâu xé anh ấy, nhưng cắn qua cắn lại một hồi mà hai mắt Đại Ca vẫn cứ gắt gao dán vào nó, phản xạ của anh ấy hoàn toàn không có chủ đích, dường như chỉ muốn vùng ra khỏi vòng vây của lũ chó, anh ấy bị cái gì vậy? Vừa tự hỏi thì Đại Ca vùng ra được, hai con chó cắn nháo nhào nãy giờ mà không trúng phát nào, ngay khi chúng có sơ hở anh liền đột phá vòng vây, trong chớp mắt phi thân áp sát Chó Điên, vẫn như trước vươn tay chộp lấy nó.
Chát!
Nhìn ngoại hình có thể coi thường nhưng về kỹ năng thì so với hai con chó đen kia thằng bé không hề kém cạnh, Chó Điên phản xạ tức thì gạt phắt tay Đại Ca ra, lại thấy tay kia của anh ấy tiếp tục vươn tới, thay vì tránh né nó trực tiếp dùng móng tay cào vào má trong của cánh tay, roẹt một đường từ bắp xuống tới cổ tay, sau đó nhanh như cắt thu chiêu lùi về phía sau ba bước. Bỗng Chó Điên ôm lấy tay mình, máu chảy ra từ bốn đầu ngón tay đã bật móng, thứ nó vừa cào vào không phải là da thịt bình thường, mà giống như một lớp kim loại thô ráp, cứng rắn kinh người. Thằng bé không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu càng không biết đánh giá đối thủ như thế nào, bị đau thì máu chó nổi lên, nó hầm hè lao vào sống mái với Đại Ca.
Hự!
Được hai chiêu thì Đại Ca túm được tay nó, thằng bé ngay lập tức đu người lên nhe răng cắn vào cổ tay anh, nơi nó cho là có động mạch chủ, nhưng ngay tới hàm răng nhai xương của chó đen cũng không thể xuyên thủng được da thịt đã cường hóa của Đại Ca, thì mấy cái răng sữa của thằng bé chỉ giống như muỗi cắn với anh. Lúc đó Đại Ca hoàn toàn cảm nhận được vật sống trong tay mình, anh lập tức siết chặt nắm tay, bóp cho xương bên trong phát ra từng hồi răng rắc. Chó Điên hét lên một tiếng đau đớn, nó gồng mình cậy bàn tay cứng như gọng kìm đang không ngừng siết chặt, trước sự chống cự quyết liệt của thằng bé, Đại Ca càng gia tăng lực đạo, hai mắt anh nhìn nó đỏ rực lên như máu.
Ngoàm!
Chỉ chậm một giây thôi là tay Chó Điên đã bị bóp nát, con chó đen từ phía sau chồm tới, nó ngoạm một cái vào ngang cổ Đại Ca, cú táp bất thình lình đã hất ngã anh ra đất, đồng thời con chó lập tức tha Đại Ca đi. Bị tập kích bất ngờ anh lới lỏng bàn tay, Chó Điên chớp thời cơ giật được tay ra, dù vậy thì xương cốt bên trong đã rạn nứt hết cả, nó cũng bị cú táp như trời giáng kéo cho ngã sấp mặt xuống đất, mũi đổ máu tong tong. Con chó đen còn lại nhanh chóng vượt lên, trong khi con kia cầm chân Đại Ca, con này liền lao tới giải cứu thằng bé, Chó Điên ôm lấy cổ nó, con chó ngay lập tức chạy như bay ra khỏi công viên.
Thằng bé dù đang chạy trốn nhưng vẫn không quên ngoái lại nhìn, nơi hai con mắt đỏ như máu đang dõi theo mỗi lúc một xa dần, hình ảnh mà Chó Điên nhìn thấy lập tức in hằn trong trí não nó, với một tay đập nát đầu con chó đen, một tay bẻ gãy cổ nó, anh đứng trong màn khói bụi ám màu chết chóc, giữa không khí tràn ngập mùi máu tanh. Chó Điên nhìn mà kinh hãi tột độ, nó lập tức quay đi, tay bất giác ôm chặt lấy con chó đen, lần đầu tiên nó có cảm giác hoảng sợ mức này, giống như đối mặt với nó không phải là một con người, cũng không phải là một con quỷ, áp lực khủng khiếp mà Đại Ca tạo ra, chính là của “kẻ đứng đầu”.
Con chó đen đưa thằng bé về căn hộ chung cư, vừa thấy Chó Điên với hai lỗ mũi chảy máu, cổ tay tím bầm không nhấc lên được và bốn đầu ngón tay bật móng, Cường lập tức sa sầm nét mặt. Cậu vội đưa nó tới viện, sau khi kiểm tra bác sĩ kết luận thằng bé không bị nguy hiểm gì tới tính mạng, nặng nhất là rạn xương cổ tay, bó bột một thời gian là khỏi. Từ viện về nhà hai người không nói với nhau câu nào, Chó Điên cũng hoàn toàn im lặng, ngay cả khi ở viện bác sĩ hỏi nó có đau ở đâu không nhưng thằng bé chỉ lắc đầu, dường như nó đang giấu diếm điều gì đó. Tới cửa phòng, Cường tra chìa khóa vào ổ, sau đó không mở cửa mà quay lại hỏi nó, giọng hết sức kiềm chế:
– Là ai?
Chó Điên không đáp, nó cúi gằm mặt xuống đất, hai hàm răng nghiến vào nhau, lòng kiêu hãnh của một chú chó giang hồ không cho phép nó nhận thua trước bất cứ ai. Cường mất kiên nhẫn, cậu đã nghĩ là thằng bé lại đi gây lộn với người khác, thậm chí là đánh chết người ngoài kia, cái tính cách hoang dã này đến bao giờ mới sửa được đây, cậu lớn tiếng nhắc lại:
– Em đánh nhau với ai?
Chó Điên bị quát thì giật mình một cái, nó ngước nhìn Cường, tự nhiên nước mắt ứa ra, thằng bé òa lên khóc. Không nghĩ tới nó lại phản ứng mạnh như vậy, thằng bé này vốn dĩ ngang bướng, trước giờ chưa từng thấy nó khóc trước mặt ai, chứ không nói là khóc thành tiếng như vậy, chắc phải gặp chuyện gì khủng khiếp lắm, đến nỗi mà chỉ cần nhớ lại nó cũng không dám. Nghĩ mà khổ thân nó, Cường thấy mình vừa rồi không đúng, cậu liền dẫn nó vào phòng, vỗ về một lúc, đến khi nó tạm bình tĩnh lại, thằng bé mếu máo đáp:
– Là… Đại Ca,… Đại Ca… đánh em….
– Đại Ca? – Cường sửng sốt hỏi lại.
…
– Đại Ca? – Thiện không tin vào tai mình, cậu gần như hét lên trong điện thoại.
Chuyện là đã năm ngày nay không thấy Đại Ca về nhà, không tới cơ quan, không liên lạc được, Thiện và Quân đang nghi hay là anh ấy bị thủ tiêu rồi, nhưng mà thân thủ phi phàm như Đại Ca thì làm sao mà thủ tiêu được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tạm thời cứ coi như anh ấy bị mất tích vậy. Lại đúng lúc cuộc đi săn đang vào tới giai đoạn nước rút, đối thủ còn lại toàn những thứ dữ, Đại Ca đột nhiên mất liên lạc, Quân và Thiện mỗi ngày đều như ngồi trên chảo lửa, thấp thỏm không yên. Vừa rồi có số điện thoại lạ gọi cho Thiện, cậu nhấc máy, đầu dây bên kia vừa “alo”, Thiện lập tức nhận ra giọng của Đại Ca.
Anh nói mình đang ở viện, bên ngoài có nhiều cảnh sát bao vây, nghe bác sĩ nói là anh hôn mê mấy ngày liền vừa tỉnh dậy nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Thiện hấp tấp hỏi Đại Ca đang nằm ở viện nào, hiện cậu và Quân đang mai phục một vụ, Quân nghe loáng thoáng thấy địa chỉ trong điện thoại, hắn liền giục Thiện tới đó ngay, sợ là phía Đại Ca có biến, để một mình anh ấy ở đấy e sẽ nguy hiểm. Thiện toan hỏi hắn có thể xử lý tốt vụ này không, nhưng nhìn vẻ lo lắng trên mặt Quân, cậu lập tức rời đi, chỉ dặn hắn nhớ cẩn thận!
Thiện vừa đi, Quân liền thở phào, may mà tìm được Đại Ca rồi, mấy ngày liền hắn mất ăn mất ngủ vì chuyện đó. Quay lại với vụ án mà Quân đang theo đuổi, liên quan đến 26 chữ cái, đây cũng là một tội phạm khét tiếng, hiện đứng vị trí thứ 3 trong bảng xếp hạng, đối mặt với thợ săn này có nguy hiểm không? Không hề, chỗ mà Quân mai phục chính là một trong những khách sạn 5 sao sang trọng bậc nhất thành phố, nếu không nhầm thì cứ đúng 20h người này sẽ quay về khách sạn qua đêm, người mà hắn phục kích đêm nay, chính là bà hoàng của trại giam phía bắc, một trong hai nữ quái duy nhất của cuộc đi săn, tên Uyên, biệt danh là chị đại Nhất Uyên.
Nhất Uyên là bà trùm buôn phụ nữ qua biên giới, nắm trong tay đường dây mại dâm xuyên quốc gia lớn nhất miền bắc, nhưng độ nổi tiếng của người phụ nữ này không dừng lại ở mức tú bà, đầu năm ngoái Nhất Uyên bị bắt khi đang vận chuyện một kiện nội tạng người cực lớn ra nước ngoài, số lượng lên tới hàng chục bộ phận các loại. Qua đấu tranh khai thác, phát hiện có rất nhiều nguồn cung cấp người cho bà ta, trong đó có cả nam và nữ, đủ các lứa tuổi, tùy theo nhu cầu mà Nhất Uyên sẽ chia số lượng hàng này ra làm hai mục đích, hoặc là bán qua biên giới hoặc mổ lấy nội tạng. Số tiền mà chị đại này nhận được sau mỗi cuộc thương buôn có thể đến hàng tỷ đồng, xét thấy hành vi phi nhân đạo và trái pháp luật, đầu năm nay, Nhất Uyên bị tuyên án phạt cao nhất là tử hình, quản thúc trong trại phía bắc chờ thi hành án.
Tham gia cuộc đi săn lần này, Nhất Uyên không cùng mục đích với những tội phạm khác, vừa ra tù bà ta đã lập tức móc lối với các mối làm ăn trước kia, phần lớn các đường dây đều đã bị đánh sập sau khi người phụ nữ này bị bắt, nhưng không phải tất cả, với danh tiếng của mình Nhất Uyên tin rằng đế chế của bà ta sẽ một lần nữa được khôi phục. Con mồi đầu tiên đánh dấu sự trở lại của bà trùm buôn người, chính là người chị em tốt của Nhất Uyên trong tù, cũng là một thợ săn trong cuộc đua này, cô ta tên Yên. Yên bị bắt vì tội buôn ma túy, vì số lượng hàng trắng mà cô ta vận chuyển quá lớn nên dù tuổi đời còn khá trẻ nhưng yên vẫn phải nhận án tử. Uyên và yên đã kết tình chị em khi còn trong trại giam, vì không thể sinh cùng ngày cũng tháng cùng năm, nhưng rất có thể sẽ bị thi hành án cùng ngày cùng tháng cùng năm, nên nếu có kiếp sau xin nguyện làm chị em.
Không ngờ là vừa được thả ra, hai người dắt tay nhau chạy trốn và yên đã bị Nhất Uyên lừa bán vào lò mổ lấy nội tạng, âu cũng là chị em cây khế. Đáng nói là Nhất Uyên cũng không có năng lực gì đặc biệt, lại là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, thả ra chỉ với mục đích trở thành con mồi để chứ không thể đi săn được, vậy vì sao cô ta lại dám ở trong khách sạn lớn, không phải chui rúc hay trốn tránh, nhởn nhơ đi làm ăn mà không lo bị các thợ săn khác thủ tiêu. Thậm chí là tới giờ, khi bản xếp hạng chỉ còn lại bảy người, thì cô ta vẫn yên ổn với vị trí số ba, với thành tích giết được bốn người, liệu có phải người phụ nữ này còn nặng lực đặc biệt nào khác?