Phần 4: Quỷ Án
Thể loại: Trinh thám, kinh dị, phiêu lưu.
Quân còn sống? Hắn đương nhiên không thể chết dễ dàng, nhưng vì sao hắn không quay lại tổ chức, vì sao hắn thay đổi nhân dạng, vì sao hắn phải trốn tránh Cường và Chó Điên?
Quỷ Án là phần bước ngoặt của bộ truyện, ở đây Quân sẽ sống đúng với bản chất con người hắn, cùng với Đại ca và Thiện, ba người bọn hắn sẽ tham gia phá án: những xác chết ma quái, những manh mối bất thường, những kẻ thù hiểm độc, tất cả đều hướng đến một chữ Quỷ.
Thế lực vô hình nào đứng sau chi phối hết thảy những vụ án này? Quân, Đại ca và Thiện tới cùng có tìm ra được kẻ chủ mưu không? Tất cả sẽ có trong Quỷ Án – Giải Ngải Ký 4.
===
Trước khi tiếp tục câu chuyện, xin phép được cắt nghĩa sơ lược về nơi có tên là Quỷ Môn Quan. Đó thực chất là một cánh cửa vô hình, nơi long mạch âm dương giao hòa, sự sống và cái chết chỉ cách nhau một bước chân, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy cái gọi là Quỷ Môn Quan, phải là kẻ có tu vi cùng đạo pháp nhất định mới có thể trông thấy nó, các thứ… Thôi, điêu đấy, cái cánh cửa âm dương ấy giờ đã xuất hiện nhan nhản khắp mọi nơi, chỉ cần là người biết một chút về vu thuật cùng phong thủy, thì đều có thể mở được Quỷ Môn Quan, đi qua đi lại dễ như vượt biên sang Campuchia vậy.
Nhưng, trong hướng dẫn sử dụng có một ghi chú bằng dấu đỏ, điều khiến cho bất kỳ ai có ý định hoán âm đổi dương cũng phải dè chừng, rằng Quỷ Môn Quan là cánh cửa một chiều, chỉ có người chết mới được tự do qua lại, vì đó vốn dĩ thuộc quyền cai quản của Âm phủ. Bất kỳ người sống nào bước qua đều không có được kết cục tốt đẹp.
Quay lại với thời điểm Quỷ Môn Quan mở ra, Quân đã sắp xếp thế trận nhằm dụ bé Bự qua cửa, với năng lực của hắn thì việc này mới chắc được phân nửa. Thành hay bại còn phụ thuộc vào may mắn, sự xuất hiện của Cường lúc bấy giờ đã cho hắn một tia hi vọng như thế. Song, người tính không bằng trời tính, bé Bự nổi xung lên, là kiểu chó cùng dứt dậu, thay vì bỏ chạy, nó quay lại tấn công Cường. Quân không nghĩ được nhiều, mắt thấy tia hi vọng của hắn đang gặp nguy hiểm, phản xạ tự nhiên là phải cứu người, ngay lập tức hắn lao tới, hành động tiếp theo khiến một bên cánh tay hắn bị trọng thương. Mùi chết chóc bủa vây lấy hắn. Mọi thứ diễn ra nhanh đến độ Quân chưa kịp bỏ vai anh hùng, thì hắn đã bị lôi theo vào thế trận do chính mình bày ra, đó không chỉ là tử huyệt của bé Bự, ngay cả hắn khi đã rơi vào, thì cơ hội sống cũng rất mong manh.
“Chăm sóc cho Chó Điên hộ tôi!”
Sai, quá sai! Đó là lúc nào rồi mà hắn còn nghĩ cho người khác được, khẩu hình miệng của hắn khi đó là:
“Mau chóng gọi Chó Điên hộ tao!!!!!”
Vì thằng nhóc đó có thể sai con chó đen của nó ngửi được mùi hắn trong Âm giới, giờ phút này hắn chỉ có thể trông đợi vào hai đứa ấy mà thôi. Nói một cách dễ hiểu là mỗi Quỷ Môn Quan mở ra đều dẫn đến một cảnh giới khác nhau, nhưng một khi cánh cửa đó đóng lại thì dù người khác mở ra ngay tại chỗ cũ, cảnh giới cũng không còn giống như trước nữa. Có điều cõi âm cũng chỉ có một, mọi cảnh giới đều ăn thông với nhau, chỉ cần có công cụ thì hắn vẫn còn cơ hội thoát ra.
Dù là một Âm dương sư nhưng Quân cũng rất hạn chế mở Quỷ Môn Quan, vạn bất đắc dĩ lắm hắn mới phải bước chân vào đó. Vì sao ư? Đơn giản lắm, hắn dù tài phép đến đâu, thì địa bàn vẫn là dương gian này, vì hắn là người sống, cần dương khí để duy trì cái mạng nhỏ. Điều này hắn là người hiểu hơn ai hết, Âm giới là chỗ nào chứ? Dĩ nhiên ở đấy không có dương khí cho hắn cắn nuốt, bảo hắn hít âm khí mà sống thì chẳng phải muốn hắn chết đi sao.
Tựu chung lại là, Quân rầu rĩ vô cùng khi thấy Quỷ Môn Quan khép lại, hắn đã cầu cho Cường hiểu được khẩu hình miệng, trong đời hắn chưa bao giờ tha thiết mong muốn ai hiểu mình như lúc đó. Thời hạn cho hắn là mười hai tiếng đồng hồ, nếu qua thời điểm này, Âm khí sẽ ăn mòn sinh mạng hắn, tức là hắn sẽ trực tiếp thành ma mà không cần khâu trung gian là cái chết. Ai đó sẽ tò mò về âm khí có mùi như thế nào, để hắn tả cho, nó giống như nhét đầu vào một cái túi bóng, hít thở ngày một nặng nề, cảm giác ngột ngạt vô cùng. Quân gọi đó là mùi của Quỷ, bất cứ khi nào ngửi thấy thứ mùi này, cổ họng hắn sẽ nhột nhột như muốn nôn tới nơi.
Trong lúc chờ Cường đi tìm Chó Điên đến cứu – như hắn vẫn đinh ninh là thế, Quân có chút thời gian để xem xét tình hình. Đầu tiên là bản thân hắn, mẹ kiếp, rất đau đấy, vai hắn bị con quỷ kia cắn tới tã tượi ra, cánh tay bây giờ nhấc lên không nổi, hắn phải xé áo ra để bịt cái miệng vết thương to bằng cả bàn tay lại, nhức buốt giật lên tận óc khiến hắn choáng váng. Không chỉ có cánh tay, vết thương ở bụng cách đây một tháng cũng đang hành hạ hắn, Quân ngồi thở hổn hển, mắt nhìn thấy lưỡi hái cách đó vài bước chân, nhưng không sao qua lấy được, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng tới vết thương, rốt cục thì hắn chỉ có thể tiếp tục ngồi yên như vậy.
Cơ mà Quân cũng không ngồi mãi được, cái mà hắn thấy tiếp theo, tuy không lấy gì làm vui thích, nhưng lại khiến hắn không thể rời mắt. Cách đó không xa là một đám quỷ đang quần nhau dữ dội, tiếng rít xen lẫn với tiếng giằng xé tạo thành một mớ thanh âm vừa chói tai lại vừa lùng bùng màng nhĩ, đất cát dưới chân bọn chúng bị cày văng tứ phía, ngay như hắn ngồi cách cả trăm mét mà vẫn bị những cục đá bằng nắm tay chọi vào người. Kia là hai thuộc hạ của Quân đang không ngừng công kích con rết quỷ, nếu như trước đây con rết đó béo núc ních, chân tay ngắn choằn choằn và cái đầu quá khổ vô cùng bất tiện, hai con quỷ đói sẽ không mất quá nhiều sức để xử lý nó. Nhưng giờ nó đã tiến hóa thành một giống quỷ cao cấp hơn, với cơ thể hết sức linh hoạt, cả trăm cánh tay đều công thủ toàn diện, cứ nhìn cách nó đánh chặn các đòn tấn công của quỷ đói là biết, con rết người này không chỉ thay đổi về ngoại hình, nó còn thay đổi về đầu óc nữa.
Quân cho rằng con quỷ kia có được sự phát triển như vậy là nhờ vào nguồn thức ăn mà nó hấp thụ. Khác với quỷ đói là loài ăn tạp, bé bự được nuôi hoàn toàn bằng thịt người, hắn chưa từng gặp trường hợp quỷ lột xác nào khác, nên chỉ có thể dựa vào so sánh để đưa ra kết luận, bé Bự hiện tại đã phát triển hơn các giống quỷ bình thường một bậc. Vừa rồi ở dương gian, con rết người tỏ ra yếu thế hơn, hắn đoán là do nó mới ngủ dậy nên chưa thích ứng kịp, hơn nữa dương gian không phải địa bàn phù hợp với nó, hiện tại khi đã hút no một bụng âm khí, nó sẽ đạt được phong độ cao nhất. Nãy giờ hắn theo dõi thấy chiến thuật mà con rết người dùng để chống lại đòn công kích từ quỷ đói rất khôn khéo, dù nó vẫn bị kìm kẹp trong Diêm vương thủ, nhưng so với thuộc hạ của hắn thì nó không lép vế hơn là bao. Vậy tức là con rết người đang dần hình thành tư duy.
Tin này khá tệ đối với Quân. Hắn không biết mình sẽ bị kẹt lại đây bao lâu, Diêm vương thủ chỉ là biện pháp tạm thời, đến khi chiêu đó hết tác dụng con rết người kia thoát được thì thuộc hạ của hắn chắc chắn không phải đối thủ của nó. Hắn cũng đừng mong thoát được, bất giác trong đầu Quân hiện ra cảnh ông Ba Bị từng trở thành mồi cho con rết người, hắn nuốt một ngụm nước miếng, không được dao động, hắn có hình xăm trị quỷ trên người, con rết kia đâu dễ mà ăn được hắn. Chợt cơn đau ở vai nhói lên làm hắn sực nhớ ra, vừa rồi chính con rết đã cắn hắn, vì sao lại thế? Quân nghĩ rất nhanh, ăn thịt người, tiến hóa, có tư duy? Con rết kia không còn là quỷ nữa, giờ nó đã là bán quỷ, hình xăm có thể giảm tác dụng với nó. Chưa kể là dương khí của hắn đang suy giảm, mà dương thì kị âm, hình xăm này dựa vào lượng dương khí dồi dào để át đi vía quỷ, dương khí của hắn như vậy thì đâu thể chống lại nó.
Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào đầu, khiến hắn nhấp nhổm không yên, ngồi chống mắt lên thế này nhìn thì khác nào chờ chết, hắn đâu phải phế nhân mà chịu bó tay. Tiên hạ thủ vi cường, hắn không tin tất cả thuộc hạ của hắn không làm gì được con rết kia, hai quỷ đói chưa đủ thì mười quỷ đói, mười quỷ đói chưa đủ thì hai mươi quỷ đói, lệnh bài triệu hồi bọn chúng hắn luôn mang theo người, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Nghĩ vậy Quân liền đứng lên, hắn chậm rãi bước qua nhặt lưỡi hái, trước đây trận đồ triệu hồi thuộc hạ rất rườm rà, hắn đã tự mình nghĩ ra cách tích hợp trận đồ đó gọn gàng lại, đem áp nó vào một vật có thể đem theo mọi lúc mọi nơi, vừa thuận tiện dùng làm vũ khí vừa dễ dàng thi triển trận pháp. Đó chính là chiếc lưỡi hái này.
Khi Quân chắc mẩn lần này có thể diệt tận gốc bé Bự, thì tay hắn bỗng khựng lại. Giống như vừa bị trúng một bạt tai, không phải, là một đòn sét đánh, lưỡi hái của hắn giờ đã bị gãy làm đôi, nằm lăn lóc mỗi nơi một mảnh. Vốn dĩ vũ khí của hắn là dạng khớp nối, nhưng hiện có cố gắng ráp hai mảnh này lại cũng không thể dùng được, vì nó là bị cắn gãy, trong cơn hoảng loạn, Quân kịp nhớ ra trước khi rơi vào Quỷ Môn Quan, con rết kia đã dùng hàm của nó cắn gãy cán lưỡi hái. Xong! Trận đồ mà hắn tưởng như bất khả chiến bại, giờ đã bị vô hiệu hóa, trước mắt cơ hội trừ khử con rết người liên trở lên vô cùng gian nan, với sức lực hiện tại cơ hội thắng của hắn gần như bằng không.
Mẹ kiếp! Quân rủa, muốn hít sâu một hơi mà vừa bạnh mũi ra hắn đã vội bưng miệng, bụng dưới quặn lên như muốn ói tới nơi. Có chút tuyệt vọng le lói trong suy nghĩ hắn, nhìn về phía đám quỷ đang quần nhau, rõ ràng là hai thuộc hạ của hắn chỉ biết lao vào trong vô thức, chúng có sức lực nhưng không có đầu óc, không biết phối hợp, càng không có cái gọi là tư duy chiến thuật, đối địch với chúng là một con rết có khả năng tự hồi phục nhanh chóng, nếu không phải là vết thương nghiêm trọng thì khó mà khiến nó yếu đi được. Hay là bỏ chạy khỏi đây? Quân nhìn khắp tứ phía, không gian mờ tối, chỉ có một cánh rừng đen sẫm sau lưng hắn, có nên…
“Quân?”
Bỗng hắn nghe thấy ai đó vừa gọi tên mình, hắn lập tức quay lại, có phải Cường và chó điên tới cứu hắn không? Kỳ quái, không thấy ai xuất hiện, tiếng gọi tan vào hư vô, bên tai tiếp tục là từng hồi rú rít kéo dài bất tận. Là nghe nhầm? Tai hắn rất đặc biệt, có thể nghe được thứ mà người thường không thể nghe thấy, thứ đó gọi là giọng của linh hồn.
“Quân?”
Lại nữa, hắn quét mắt tìm kiếm, rõ ràng là không có bóng ma nào quanh đây, vậy ai đang gọi hắn? Chợt Quân cảm thấy mình đang bị theo dõi, khiến cho cả người không được tự nhiên, chẳng cần tìm đâu xa, hắn lập tức phát hiện ra con rết người đang nhìn về phía mình. Đập vào mắt hắn là khuôn mặt dị dạng với đôi mắt mở trừng trừng chứa mười hai lỗ đồng tử, nhãn cầu giống như một cái tổ trắng lỗ đỗ hố đen. Sáu điểm đen đó lại không ngừng co dãn, thoạt nhìn sẽ khiến gai ốc nổi đầy người hắn. Miệng con rết rộng tới mang tai, hắn nhìn chằm chằm vào khe hở giữa hai hàm răng đó, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, là nó?
“Quân?”
Không sai! Con rết người đang gọi hắn. Trong giây lát mà nhân sinh quan của hắn liền đảo lộn, quỷ là loài vô thần vô thức, như thế nào lại có thể nói được tiếng người? Mà giọng này rất quen, Quân nhíu mày, dù không thường xuyên tiếp xúc, nhưng hắn tuyệt đối không nhầm dược, đây là giọng của ông Ba Bị. Con rết người còn cười với hắn, tiếng rít qua kẽ răng của nó làm tai hắn nhói lên. Nó không chỉ ăn xác mà còn nuốt cả linh hồn của con mồi, ông Ba Bị thực chất đã hòa làm một với nó, âm thanh hỗn độn mà nó phát ra không phải là tiếng rít đơn thuần, đó là sự tổng hòa cùng lúc của những linh hồn mà nó từng ăn. Một tổ hợp tội ác lớn chưa từng có, từ linh hồn tới thể xác, toàn bộ đều là tội ác hợp thành. Và có lẽ ông Ba Bị khao khát được hợp thể với nó, để biến mình thành một loài quỷ cao cấp, có tư duy và sức mạnh khôn lường.
Quân nhặt lưỡi hái lên, hắn tháo bỏ phần khớp bị gãy đi, đây dẫu sao vẫn là một món vũ khí, trận đồ có thể hủy, nhưng sức chiến đấu thì không. Hắn lập tức quên đi ý định bỏ chạy. Nếu có thể làm suy giảm sức chiến đấu của bé Bự, ở mức độ đủ để hai thuộc hạ có thời gian ăn nó, vậy tức là hắn vẫn có cơ hội thắng, hoặc ít nhất là cầm cự tới khi có ai đó đến cứu. Quân nhận ra rằng, hiện tại ông Ba Bị chưa hoàn toàn điều khiển được tư duy của con rết, để tới khi tư duy hoàn thiện rồi, thứ quỷ này có thể trở về dương gian gây họa, và trước đó hắn sẽ là món khai vị đầu tiên. Vậy nên thay vì hèn nhát bỏ chạy, sao không thống khoái đấu với nó một trận, cùng lắm là bỏ mạng, đã rơi vào đây thì hi vọng sống mà thoát ra vốn dĩ rất ít ỏi rồi.
Huýt!!!!
Quân gọi một thuộc hạ quay về, với cơ thể đầy thương tích thế này, hắn muốn giữ sức để ăn thua với bé Bự, quỷ đói bây giờ giống như một phương tiện đi lại cho hắn, lưỡi hái thiếu một khớp nối cũng không ảnh hưởng là bao, chỉ là tay hắn không còn lành lặn để múa nó lên thành thục như trước nữa. May mắn là Quân vẫn giữ được cho mình cái đầu tỉnh táo, với cục diện khó nhằn hiện tại, hắn đoán bản thân trụ được lâu nhất là ba mươi phút, nếu trong khoảng thời gian đó không nghĩ ra cách để vô hiệu hóa sức tấn công của bé Bự, coi như hắn xong đời.
Diêm vương thủ có tác dụng trong bao lâu cũng là một vấn đề, lợi thế duy nhất hắn có được chính là nhờ vào khả năng kìm kẹp bé Bự của chiêu đó, nếu không giữ vững được tới lúc có người đến cứu, hắn bị ăn là cái chắc rồi, chỉ e cả người tới cứu cũng chịu chung số phận như thế. Cứ xả thân một phen, sống chết có số, đã không thể thoát khỏi số chết thì phải làm sao cho kết cục của bản thân thật oanh liệt, tiếc là không có ai chứng kiến cho hắn khoảnh khắc oanh liệt ấy.
– Lên!
Quân cùng thuộc hạ lao tới, bên kia con rết người đang bị quỷ đói còn lại nhắm vào khúc thân, cả chục cánh tay của nó cấu lên đầu và vai của quỷ đói, trông có vẻ như vừa muốn đẩy vừa muốn xé toạc da thịt đối phương ra. Có sơ hở! Cổ của nó đang xoay về phía hắn, lực chú ý lại hoàn toàn bị phân tán, hắn siết tay cầm lưỡi hái, đây sẽ là đòn phủ đầu ngon ăn đối với hắn.
Nhoàm!
Còn chưa kịp xuống tay, con rết người đã ngoái lại tớp hắn, tốc độ nhanh như điện giật, nhoằng một cái răng nó đã kề sát da mặt hắn. Thế quái nào mà hắn cảm giác mình vừa bị nó chơi một vố, dụ hắn vào khoảng cách vừa vặn rồi ngoạm một cú trực tiếp nhai đầu hắn, thậm chí còn là đòn knock out từ dưới lên. Quân kịp thời ngả người ra sau, cái miệng rộng của con rết sượt qua cằm hắn, một mùi hôi thối xộc vào mũi khiến hắn nợm giọng. Người Quân giống như cái lò xo lập tức bật thẳng dậy, biết ngay là con rết sẽ không dừng lại, nó há miệng lần nữa táp vào cổ hắn.
Khực!
– Con khốn này, muốn ăn tao lắm phải không? Để tao dạy mày ăn đúng cách – Quân đỡ được cú táp của nó bằng cán lưỡi hái, khoảng cách của hắn và mắt con rết chỉ còn tính bằng xentimet, dớt dãi từ miệng nó còn nhỏ vào người hắn tong tong. Dứt lời hắn liền rút ngang lưỡi hái, móc phần lưỡi sắc lẹm vào miệng con quỷ.
Phập!
– Không được ăn khi thức ăn chưa qua chế biến! – Phăng!
Quân giật lưỡi hái khỏi miệng con rết, kéo theo đó là nguyên hàm dưới của nó bị cắt lìa. Lưỡi bé Bự thòng ra dài quá cổ, nó đau đớn giãy giụa, cổ họng rung rung như muốn hét lên, nhưng không thành tiếng. Ngay lập tức toàn thân nó phát ra từng hồi lắc rắc, con rết nổi điên lên, cả chục cánh tay liên tiếp chộp lấy người hắn, nhưng các chiêu đều bị quỷ đói chặn được, cứ mỗi cánh tay bị tóm, quỷ đói lại cắn đứt và ném chúng xuống đất, thành thử dưới chân nó cánh tay chất cao dần lên, có những cái vẫn co duỗi được. Có điều là quỷ đói không theo kịp được tốc độ chộp giật của bé Bự, chớp mắt đã thấy nó tóm trúng được người Quân.
– Không được dùng tay bốc thức ăn! – Quân quát lên, đồng thời vung lưỡi hái phạt dọc một đường, ba cánh tay rết quỷ bị chém lìa khỏi thân.
Hàm dưới của nó đang phục hồi, các chi vẫn không buông tha người hắn, lưỡi hái một chút liền bị tay nó giữ chặt. Con rết lôi Quân lên, hắn giật lưỡi hái mấy lần không được, quỷ đói cũng bị đám tay lúc nhúc như chân rết phong tỏa, cái miệng đang dần dần hồi phục của con rết kề sát trên đầu hắn. Từ cổ họng nó phát ra những tiếng ri ri như ti vi nhiễu sóng, lưỡi dài xám ngoét rủ xuống tận mặt hắn, mọi thứ diễn ra nhanh tới độ hắn còn chưa kịp buồn nôn đã phải lập tức hạ thủ.
– Mẹ kiếp!!! Đừng có rên rỉ trong bữa ăn, nó làm tao rất là khó chịu đấy! – Quân buông tay khỏi cán lưỡi lái, hắn nhanh chóng chộp lấy yết hầu con quỷ, gân cùng cơ tay cuồn cuộn nổi lên, hai hàm răng nghiến vào nhau, cả khuôn mặt hắn đồng thời nhăn tít lại. Bàn tay hắn siết chặt, có thể nghe được những tiếng lóc bóc phát ra trong cổ con rết.
Pựt!
Tay Quân bóp lấy yết hầu bé Bự mà lôi ra, từng bó cơ đứt tạo thành chuỗi âm thanh bừn bựt vui tai, con quỷ lập tức ngửa cổ ra sau, hai mắt nó trợn ngược, mười hai lỗ đồng tử co rút lại rồi đờ ra như mắt cá chết. Trong một khắc tay hắn còn cảm nhận được cả tiếng nước bọt nghẹn lại trong cổ nó, giống như hắn vừa giật một cái nắp chai nước có ga, từ vết rách phát ra tiếng xì xì của ống thở hở van. Nó bị đứng hình mất mấy giây, chính lúc này, Quân lập tức chớp thời cơ thoát thân, hắn lấy lại lưỡi hái, chân đứng lên vai quỷ đói, ở vị trí này hắn có thể dễ dàng chém rơi đầu nó. Hắn nhịn đau mà cười, mặt đã trắng bệch ra vì mất máu nhưng biểu cảm vẫn không giấu được vẻ ngạo mạn của người chiến thắng, bất thình lình, hai con mắt đang trợn ngược của rết quỷ chợt liếc về phía hắn.
“Ăn *** rồi!”
Vừa linh cảm thấy chuyện chẳng lành, ngay lập tức bên phải hắn liền có kình phong ập đến. Quân đang đứng trên cao, xung quanh không có điểm tựa, tất nhiên là hắn không tránh được năm bàn tay cùng với thân hình đồ sộ của rết quỷ đổ ập xuống người mình. Quân giống như miếng bột mì bị thanh lăn cán trúng, người hắn đập bộp một cái xuống đất, còn tưởng não cũng bắn luôn ra rồi, đau đến chết đi sống lại! Con rết người thấy giữ hắn bằng tay không được, nó còn đè cả mấy đốt thân lên người hắn, khiến cho hắn một chút cũng không cựa quậy nổi. Thấy chủ bị bắt nạt, hai thủ hạ cùng lao tới muốn cứu, nhưng con rết không để chúng có cửa chạm vào Quân, đám quỷ quần nhau ngay trên người hắn, khiến xương cốt toàn thân hắn bị ép tới sắp vỡ ra đến nơi. May mà con rết người cảm thấy vướng víu quá mới túm cổ hắn kéo lên, Quân thở hắt ra một tiếng, miệng đã trào bọt trắng.
Chắc là nó định bẻ đôi người hắn ra, con khốn này, Quân thầm rủa, hắn vừa được thả lỏng liền hết sức giữ lấy cánh tay đang túm trên đầu mình. Hai chân quắp lấy cổ con rết, hành động chớp nhoáng khiến con quỷ kia không kịp trở tay, nó bỗng thấy cổ và cánh tay bị kéo căng. Quân phần trên giữ tay, phần dưới giữ cổ, toàn thân tạo thành thế gọng kìm, hắn vặn người, mượn lực từ chính tay và cổ con rết mà bẻ. Rắc một tiếng, cánh tay lập tức bị bẻ gãy, thân trên của hắn được tự do, vì hai chân vẫn quắp ở cổ con quỷ, nên người hắn giống như con lắc lủng lẳng trên người nó.
Quân thít cơ bụng đu người dậy, phần thân hắn ôm trọn cái đầu con rết quỷ, miệng nó vẫn cần một lúc nữa mới hoàn thiện, bất ngờ bị hắn chộp vào mặt, gần như là nó chỉ biết trố mắt ra nhìn. Quân thở hồng hộc, nãy giờ hắn vận động mạnh khiến miệng vết thương vỡ ra, mất máu cùng thiếu dương khí khiến hắn nhanh chóng kiệt sực. Lúc trước hắn tính là ba mươi phút, nhưng xem chừng mới chục phút vừa qua đã đẩy hắn tới giới hạn. Tiếng tim đập trong lồng ngực lớn tới ù cả tai, được cái hắn chịu đau rất tốt, dù mặt cắt không còn giọt máu thì vẫn rặn được ra mấy lời để nói:
– Mày… không phải đứa bé ngoan,… hừ hừ,… taoooo phải phạt… mày… thôi! – còn chưa dứt lời, tay Quân đã chọc vào mắt con rết quỷ, hắn xoáy cổ tay, muốn móc ra con mắt gớm ghiếc trong đó.
Một con mắt của bé Bự vừa đủ nắm tay hắn, cảm tưởng như hắn đang chạm vào một cái bọc mủ lõng bõng, nó nhờn và trơn nhẵn, cảm giác cái bọc tràn qua kẽ tay khiến hắn rùng mình. Cuối cùng hắn hét lên một tiếng và rút tay ra, póc, nhãn cầu cùng cơ man những dây thần kinh theo tay hắn tuôn ra. Con rết quỷ trước đã túm được lưng hắn, móng tay cấu vào da thịt hắn, nhưng hắn vẫn nhanh hơn nó một nhịp, hắn kịp hạ thủ với nó trước khi nó quăng hắn văng đi.
Quân tiếp đất không tốt, lưng hắn đập xuống rồi nảy lên vài vòng, cho tới khi dừng lại người hắn đã rũ ra như tấm giẻ lau. Tai hắn ù đặc, mọi thứ diễn ra trước mắt giống như một màn kịch câm, hắn nằm trên mặt đất, nghiêng mặt nhìn về phía con rết quỷ. Nó lồng lên dữ tợn, toàn thân quằn quại, những bàn tay nghều ngào vươn về phía hắn, bụi vẩn nên thành tầng tầng lớp lớp bao quanh nó, kình phong ập vào mặt hắn rát bỏng. Trong tay hắn vẫn giữ con mắt trắng dã điểm sáu lỗ đồng tử mở lớn. Hắn thậm chí còn không buồn nhìn chiến lợi phẩm ấy một cái mà trực tiếp ném nó đi, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.
Bé Bự mất kiểm sóat. Nó giằng khỏi Diêm vương thủ, các chi cào xuống đất, xung quanh nó giống như có tố lốc nổi lên, sát khí ngùn ngụt hướng về phía hắn. Bên này Quân không vội, hắn nhọc nhằn ngồi dậy, cảm giác đầu tiên là vô lực, hắn chỉ thấy đau, tiếng thở khò khè phát ra từ cuống họng, vừa động một chút miệng đã ộc ra một ngụm máu. Quân ôm ngực ho rũ rượi, máu tràn cả vào khí quán khiến hắn không thở được, bỗng hắn nhận ra, huyết sắc từ bao giờ đã trở lên đen thẫm. Âm khí đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, cơ thể hắn sợ rằng không thể cứu vãn nổi nữa.
Nhìn con rết người vùng vẫy kịch liệt, Quân thở dài, hắn tới giây phút này cũng chỉ có một mình, giá mà có ai đó tới cứu hắn thì tốt, hắn cũng là con người, cũng muốn được giúp đỡ, cả đời lầm lũi một mình, quả thật là bất công với hắn. Diêm vương thủ bị phá vỡ. Bé Bự thoát ra, quỷ đói bị cắn chết. Quân nhìn không chớp mắt từng cử động của con rết kia, nó rầm rộ bò đến chỗ hắn, cả trăm cánh tay cào xuống nền đất, mùi vị chết chóc ập vào mặt, trong giấy lát đầu óc hắn liền trống rỗng.
Rạtttttt!!!!
Một cơn mưa bụi trùm lên người hắn, khiến hắn phải nhắm mắt nín thở. Kỳ lạ là thân thể hắn sau đó vẫn nguyên vẹn, vì hai tai đã bị ù đặc nên hắn chỉ thấy như vừa có cái gì lướt qua người mình, trong đám bụi hiện ra một hình thù rất lớn, nó đen sẫm, trông như một con thú có hai đầu vậy.
– Anh Quân!
Cùng lúc hắn cảm giác được ai đó gọi tên mình, ngoái đầu nhìn, trước mắt hắn quả nhiên có người chạy đến.
– Thiện! – Kia chính là tay ảo thuật gia trẻ tuổi trong hội 11 Âm binh, Quân kinh ngạc hỏi – Sao mày biết tao ở đây?
– Đại ca bảo em theo dõi anh, từ lần trước anh bị thương, đại ca sợ anh làm gì liều mạng… anh chảy máu à? – Thiện vừa đỡ Quân dậy, thấy tay hắn ướt đẫm máu đen thì hốt hoảng hỏi.
– Vậy kia là cái gì? – Quân chỉ con thú đen trũi không lông, trên cổ có một lớp bờm dày, trông giống sư tử, nhưng lại có mặt chó, nó đè bốn chân lên người con rết quỷ, so với con rết thì nó không to hơn, nhưng hung tợn hơn cả trăm lần.
– Linh cẩu địa ngục đấy anh, ma thú canh cổng của Quản ngục, em dưỡng nó để hỗ trợ Đại ca – Thiện xem xét vết thương của Quân, lo lắng nói – Anh đi được không? Cổng ra ở đằng kia.
Quân nhìn ma thú, nó vừa ngoạm vào đầu bé Bự, hai hàm răng ngấu nghiến nhai, trước hắn so với rết quỷ giống như con mồi với thú săn, giờ rết quỷ so với linh cẩu địa ngục cũng chính là như thế, nó hoàn toàn không có cơ hội phản công nào. Quả nhiên là cầu được ước thấy, nhớ lại lúc đó tim hắn vẫn đập dồn dập, may là con linh cẩu kia lại cùng phe với hắn. Nghĩ mà Quân không khỏi chạnh lòng, hắn liếc qua hai xác quỷ đói, thuộc hạ của hắn tuy không tài giỏi gì, nhưng chúng tuyệt đối trung thành, bên xác chúng còn cắm chiếc lưỡi hái, bất giác Quân thở dài.
Trong lòng đã sớm có quyết định, món vũ khí ấy cùng với đám thuộc hạ trong Âm giới từ giờ không còn liên quan tới hắn nữa.