Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 22: Thứ 6 ngày 13




Theo kinh thánh, thứ 6 ngày 13 còn được gọi là ngày Quỷ sa tăng, chúng sẽ tới và reo rắc những điều xấu xa, đen đủi cho nhân loại. Thật không may là hôm nay lại là một ngày như vậy, tôi dậy muộn và chạy xe quá vội nên đã vượt đèn đỏ, và tất nhiên là bị cảnh sát giao thông tuýt còi. Đen nhất là người đứng ra thổi phạt tôi, không ai khác mà chính là Tùng. Từ ngày đi làm đến giờ tôi chưa từng vi phạm nên hoàn toàn không biết gã đứng chốt ở đoạn gần công ty tôi, càng không ngờ người như gã lại làm cảnh sát giao thông, nghĩ mà tôi bực cả mình.

Mà hôm nay cũng là ngày tổ chức ván cơ tiếp theo, linh cảm mọi chuyện có thể không được suôn sẻ như dự tính khiến tôi cứ thấp thỏm, có khi nào gã đã phát hiện ra kế hoạch của chúng tôi và cũng đang mưu toan đánh úp lại. Ván cơ này đối với gã hay tên Quân đều không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng với tôi thì có, lúc trước cao hứng lên thì chẳng nghĩ, giờ hối không kịp, cả ngày tôi cứ rầu rĩ không thôi.

Buổi tối tên Quân sang phòng tôi đầu tiên, chắc nhìn mặt là hắn biết tôi đang bị căng thẳng thế nào, dặn dò xong xuôi hắn còn vỗ vai và dành ra mấy phút để tâm sự. Hắn kể về một người, không nói tên, một người có số phận đen đủi hơn tôi, mất bố mẹ từ khi còn nhỏ, về sau cháu gái cũng bị bắt cóc và sát hại dã man, người đó đã sống một thời gian dài trong thù hận. Những tưởng không thể bắt kẻ thủ ác đền tội, thì kẻ đó lại bị chính thuộc hạ của mình giết chết. Đó là ý trời, suy cho cùng mọi chuyện dù muốn dù không vẫn phải xảy ra, rồi tự nó sẽ phát sinh cách giải quyết, việc của chúng ta chỉ là đón nhận kết quả, cứ thoải mái mà tiến tới thôi.

Tôi nghĩ hắn kể chuyện chỉ là để tôi bớt căng thẳng thôi, cũng phải tự nhắc cho bản thân nhớ rằng Quân đã từng muốn giết tôi một lần, với năng lực của hắn, tôi dám cá là hắn có thể giải quyết vụ này dễ dàng. Chỉ là tại sao tới giờ tên đó vẫn chưa ra tay, ngay từ đầu tên Quân cũng nói hắn lợi dụng tôi, càng những lúc cấp bách thì càng phải đề cao cảnh giác, biết đâu hắn muốn tôi phân tâm, sau đó lập tức ăn thịt tôi, hắn dám lắm.

Một lần nữa mọi người lại tụ tập trong phòng tôi, khâu chuẩn bị đã hoàn tất, bốn người bắt đầu vòng cầu cơ. Người bị bắt lần trước là tôi, nên tôi là người hỏi đầu tiên:

– Mày làm theo lệnh triệu tập của ai?

Quân từng nói muốn làm rõ vài vấn đề, hiện ván bài đã sắp hạ phỏm, để chiếm tiện nghi thì hắn chọn đánh bằng những câu hỏi trực tiếp. Sau khi có được đáp án, tôi không nhịn được mà lập tức nhìn hắn bằng tất cả vẻ kinh ngạc.

NGƯỜI NÓI CHUYỆN VỚI LINH HỒN

Đây là tên khác của hắn, là hắn đã triệu tập Sa tăng tới đây? Rõ ràng Quân biết tôi nhìn mình, nhưng hoàn toàn lờ đi, biểu cảm này tôi không còn xa lạ gì nữa, giống như lần đó hắn lừa tôi vào quỷ môn quan, chính là sát khí bốc ra ngùn ngụt. Hắn không phủ nhận, vậy trước giờ tôi bị dắt mũi mà không biết, mục đích thực sự của tên khốn ấy là gì?

Khoan hãy phán xét hắn, giờ tôi phải đối mặt với câu hỏi mà nó dành cho mình:

MÀY NHẬN RA RỒI PHẢI KHÔNG?

Tôi giận run cả tay, là nhận ra kẻ chủ mưu khi đã quá muộn, và cũng là nhận ra mình bị lừa một vố đau đớn, tất cả đều đúng. Giờ tôi trả lời sai, vậy sẽ bị bắt, ngược lại tôi thoát được vòng này, thì hắn cũng không tha cho tôi. Kết cục là tôi vẫn phải chết. Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng tôi thấy cái chén dịch chuyển. Sao lại thế? Câu hỏi này tôi là người trả lời, tôi còn chưa có đáp án, vì sao cái chén lại di chuyển.

“Sai”

Không phải, một khắc đó tôi chợt lạnh người, không phải tôi chọn. Tay đã định kéo chiếc chén lại, nhưng ngay lúc đó một ngọn nến phụt tắt. Đã lâu rồi tôi không bị thót tim tới vậy, còn tưởng ngừng đập luôn rồi, không phải nến của tôi tắt, khoảng tối kia là ở chỗ Tùng. Tôi thất kinh nhìn sang, gã bị bắt vì cái gì vậy?

Bàn cơ rung lên dữ dội, chiếc chén đột nhiên bị hất văng đi, có tiếng vỡ choang trong bóng tối. Ba người đồng loạt bật dậy, tôi nhanh tay mở công tắc đèn lên. Như đã kể từ nhiều lần trước, là đèn trần phòng khách của tôi rất khó sáng, nó cứ nhấp nháy như chớp giật trong phòng, cộng thêm tâm trạng rối bời của những người chứng kiến, càng làm cho cảnh tượng trước mắt trở lên quái dị.

Tùng từ từ đứng dậy, không ai lên tiếng, nhìn người gã giống như một con rối bị giật dây, hai tay buông thõng, đầu cúi sâu, toàn thân rũ rượi. Đột nhiên gã ngẩng đầu, mặt hướng ra cửa, cánh cửa bỗng mở tung, không biết những người còn lại có thấy như tôi không, ở ngưỡng cửa có một bóng đen hiện ra sừng sững. Bóng đen không đầu. Bên này Tùng lập tức di chuyển, động tác điên cuồng, từng bước xiêu vẹo, người gã giật lên liên hồi, ai nấy đều nín thở theo dõi. Rất nhanh bóng đen và Tùng đều biến mất.

Đèn sáng trở lại, tôi vẫn trân trân đứng nhìn ra cửa, rất lâu mới bật ra được một câu:

– Tùng bị làm sao vậy?

– Trò chơi kết thúc rồi, mày dọn dẹp chỗ này đi, tao sẽ đuổi theo gã- Quân nói rồi chạy qua trước mặt tôi.

Trong phòng chỉ còn tôi và Trang, nhìn sang phía em ấy, tôi thầm nghĩ không ổn.

– Em đừng sợ, mọi chuyện qua rồi,…

Mặt Trang bàng hoàng, da tái mét, em nghe tôi nói thì sực tỉnh, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, Trang ôm đầu la hét:

– Nó giết anh ta, là nó đã giết anh ta….

Sau đó em vụt chạy khỏi phòng, tôi đuổi theo, nhưng em không nghe tôi gọi, chỉ chạy vào phòng mình và khóa cửa lại. Tiếng la hét vẫn phát ra từ sau cánh cửa, tâm trạng tôi rối bời, rốt cục thì chỉ còn lại mình tôi, đây là kết thúc sao? Kẻ đứng sau chuyện này thực sự là ai?

Tôi quay về phòng, vừa bước vào, chợt tôi thấy không đúng. Bàn cơ đã biến mất. Trước khi chạy đi tôi vẫn thấy nó ở đây, là ai đã tới lấy nó đi? Tùng ư? Không thể là gã, gã đã bị bắt thì đâu còn tâm trí quay lại lấy bàn cơ. Hay là Quân? Tôi lao sang phòng hắn, có phải hắn muốn phi tang chứng cứ, vừa rồi hắn đã đi đâu? Gọi hồi lâu mà không thấy ai trả lời, người bên trong chưa về, hắn đuổi theo Tùng làm gì?

Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện, trước đó tôi đã nghi Tùng là kẻ chủ mưu, hành vi của gã rất đáng ngờ, nhưng việc gã bị bắt khiến tôi phải suy nghĩ lại. Xem xét tình huống lúc đó, chiếc chén bỗng di chuyển khi tôi chưa đưa ra câu trả lời, phải có người làm việc đó, và người ấy đã phạm vào một trong ba luật cấm của trò cầu cơ.

“Tuyệt đối không được thay đổi câu trả lời”.

Suy ra người di chuyển chiếc chén là Tùng, vì sao gã làm vậy, có thể là vì lời đe dọa vài hôm trước của tôi, gã muốn hãm hại tôi nên mới nghĩ làm vậy tôi sẽ đi đời. Vấn đề ở chỗ nếu gã là chủ mưu vậy phải thuộc nằm lòng luật chơi, việc mưu hại tôi là có chủ đích từ trước, tại sao gã không tính đến trường hợp phạm luật?

Thêm nữa là về sự liên quan của Quân trong vụ này, hồn ma đã thừa nhận làm theo lệnh triệu tập của hắn. Tôi biết hắn có khả năng làm vậy, cũng biết hắn giỏi đóng vai người tốt thế nào. Lần trước là nhân viên môi giới, giờ là thanh tra, tôi cũng bị lôi vào trò công an bắt cướp của hắn, chứng tỏ tôi cảnh giác không thừa.

Đêm đã khuya, ngẫm nghĩ một lúc tôi liền ngủ mất, sáng ra vẫn phải đi làm nên tôi đã ra khỏi nhà từ sớm, trên công ty tôi nghe phong thanh được mọi người truyền tai nhau một vụ tai nạn đường tàu xảy ra đêm qua, cách chỗ tôi hơn 3km. Vài đồng nghiệp của tôi ở gần đấy kể lại, vào lúc 12h đêm, có người bị tàu đâm, hình như còn có camera giao thông ghi lại, người đó lao vào đoàn tàu đang chạy, cả người đều bị nghiền nát dưới đường ray, hiện trường rất kinh khủng.

Đến trưa thì báo đài cũng đưa tin về vụ tai nạn đó, còn công bố cả đoạn video quay cảnh nạn nhân lao vào đường tàu. Một người trông như bị dị tật, bước giật cục về phía đường ray, tôi zoom cảnh đó lên và rùng mình nhận ra, dáng người kia chính là Tùng. Video chỉ phát tới trước khi tai nạn xảy ra, vì quá chú tâm nên khi nó dừng rồi tôi vẫn không rời mắt khỏi màn hình. Bỗng tôi phát hiện ra, không phải ở hiện trường chỉ có mình gã, trên góc màn hình còn có một bóng trắng, nếu nhìn thoáng qua sẽ nhầm với ánh đèn chiếu lên mặt bê tông, hình dáng như một người đang nhìn về phía gã. Có phải đó là người vợ quá cố của Tùng? Hay là nó?

Tôi không dám nghĩ nhiều, tan sở tôi vội về nhà thu dọn đồ đạc, không thể ở lại thêm một giờ nào nữa, dù là nửa đêm tôi cũng phải đi. Dọn xong tôi lại nhớ ra hôm nay mình chưa gặp Trang, không biết tình hình em ấy thế nào rồi. Nghĩ vậy tôi liền ra ngoài, đi qua phòng 133 tôi thấy cửa khép hờ, có tiếng người nói ở trong vọng ra, nghe thì giọng của tên Quân:

– … Cách dùng của mày chính xác đấy,… dưỡng quỷ, đúng rồi,… ở đây rất phù hợp, tao cũng có ý định như thế…

Dưỡng quỷ? Tôi nhớ ra rồi, hắn là Âm dương sư, nghề của hắn là nuôi quỷ, hắn chọn chỗ này để thực hiện hành vi xấu xa đó. Thảo nào hắn năm lần bảy lượt kéo dài thời gian, hóa ra là để đợi thời cơ chín muồi, đây mới là mục đích thực sự của hắn, còn cả cách dùng mà hắn vừa nhắc đến, chắc chắn là ám chỉ trò cầu cơ.

Tất cả đã rõ ràng, chính tên Quân là người đứng sau chuyện này, chỉ từ khi hắn xuất hiện mới phát sinh ra trò cầu cơ, sao trước đây tôi không nghi ngờ việc hắn biết rõ luật chơi như vậy, những lời hắn nói ra đều là để đánh lạc hướng tôi. Vì không thể công khai dùng người làm mồi nuôi quỷ, hắn đã bày ra trò cầu cơ để lừa những kẻ ngoại đạo tham gia. Hồn ma và những hình phạt, tất cả đều là một tay hắn sắp đặt, cũng chính hắn hướng sự ngờ vực của tôi vào Tùng, lợi dụng lòng tham và tính cách đê tiện của gã để tôi tin rằng là gã chứ không phải ai khác dàn dựng hết thảy. Mà đây không phải là lần đầu tiên, có thể chung cư này là cái bẫy mà hắn đặt ra để bắt mồi, một khi nạn nhân đã bước vào, sẽ không ai biết được họ vì sao lại biến mất, và cứ thế hắn dùng đi dùng lại một chiêu, hại mạng bao nhiêu người.

Chắc tên đó cho rằng tôi quá ngu để nhận ra bộ mặt thật của hắn. Nghĩ mà tôi giận run, tên khốn sát nhân, hắn không phải con người, tôi muốn đẩy cửa bước vào, nhưng lại nghĩ hắn đang nói chuyện với ai nên thử hé mắt qua khe cửa xem xét tình hình. Hoàn hảo là hắn đang nghe điện thoại, quay lưng về phía tôi, tuyệt nhiên không biết tôi đã nghe được bí mật của hắn. Khi mà cơn giận đang bốc lên tận óc, suy nghĩ của tôi liền bị một chuyện khác chen ngang, vô tình tôi liếc lên chốc khe cửa, và lập tức chết lặng khi thấy một khuôn mặt ló ra từ trong mớ tóc lòa xòa, đang nhìn mình chằm chằm.

Suýt chút nữa tôi đã hét lên, nhưng kịp thời lấy tay bưng miệng, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tôi giật lùi lại, tức tốc chạy đến cầu thang bộ và lấp vào sau bức tường ở đó. Không nghi ngờ gì nữa, thứ đó chính là con quỷ mà hắn nuôi, tôi bị nó phát hiện rồi.

– Anh đang làm gì vậy?