Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 17: Cầu cơ




Cô gái hơi giật mình quay sang nhìn tôi, để chữa ngượng tôi vừa gãi tai vừa ấp úng nói:

– Chào cô, ờ, tôi là Minh, à vâng, cô biết đấy, à không,… chắc cô không biết, tôi là người sống ở phòng 134 đằng kia. Ờ….. Tôi cũng chuyển đến đây vài tháng rồi, nhưng chưa lần nào được gặp cô, là như thế, ờ…

Cô gái nghe một lát liền bật cười, lúc trước chỉ nhìn lướt qua nên giờ mặt đối mặt mới thấy hết vẻ đẹp của cô ấy. Khuôn mặt trái xoan hài hòa, mắt mũi miệng cân đối, má tròn đầy, khi cười còn có lúm đồng tiền, trông tươi duyên đáo để. Cô ấy chỉ cao đến cổ tôi, nếu thoạt nhìn thân hình nhỏ nhắn và thanh thoát như học sinh cấp 3 vậy. Tim tôi đập nhanh hơn cả bị ma đuổi, muốn rời mắt đi một chút cũng khó, mà cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy thì thật không phải.

– Rất vui khi được làm quen với anh, cứ gọi em là Trang, tại em làm nhân viên bán hàng nên thường phải về muộn, nhưng em thấy anh mấy lần dưới hầm để xe rồi, chắc anh không để ý nên không nhận ra.

Giọng cô ấy dễ thương y như ngoại hình vậy, rất tự nhiên, gần gũi, người như thế này không biết đã có đối tượng chưa.

– Dạ, em suốt ngày đi làm, chưa có ai để ý hết anh ạ, mà cũng nhiều tuổi rồi, bằng tuổi em thì người ta đã có con rồi ấy.

Phen này vớ được vàng rồi, tôi mừng quýnh hết chân tay, cách nói chuyện thân thiết của cô ấy khiến tôi không ngại mà bày tỏ, trông cũng trẻ mà sao lại nói nhiều tuổi chứ?

– Dạ, không anh, em cũng 24 rồi, còn trẻ trung gì nữa.

Ôi giời, tôi thì 26, 24 với 26, đây là trời thương tôi, sau bao nhiêu năm vật vã tìm tình yêu của đời mình, tôi gặp được em. Dù hoàn cảnh không mấy tươi sáng nhưng tôi tin là ông trời đã thương thì sẽ thương cho chót, biết đâu đây chỉ là thử thách và cũng là cơ hội để đưa chúng tôi đến với nhau.

Nói chung là tôi bị tiếng sét ai tình đánh cho khét nẹt trước em, người con gái có giọng nói dịu dàng, lảnh lót, nụ cười bừng sáng như nắng mai và dáng hình đủ để tôi ôm trọn như ôm trọn thế giới trong vòng tay. Mải nói chuyện mà tôi quên luôn cuộc hen với Quân sang phòng 131, tức là phòng em Trang đây để hỏi chút ít về chuyện án mạng.

Sau một hồi tán tỉnh các kiểu, em xin phéo vào phòng, cũng đã muộn rồi mà em thì chưa ăn uống gì cả, tôi chợt thấy mình vô duyên quá, vội chia tay em và không quên xin số điện thoại, dĩ nhiên là em vui vẻ đồng ý. Cho tới khi em đóng cửa, tôi vẫn chưa hết hồi hộp, lần đầu tim đập dồn dập mà cảm giác vui mừng đến vậy, không quá nếu bảo yêu cũng là một nỗi sợ hãi ngọt ngào.

Tôi lâng lâng trở về phòng, không thấy tên kia đến tìm mình, tôi yên tâm khóa cửa đi tắm. Tiếng nước rào rào xối xuống, cảm giác nóng ấm chảy khắp cơ thể, làm dịu đi tâm hồn đang rạo tực trong tôi, tự nhiên muốn hát quá, thế là tôi bắt đầu ngêu ngao:

– Em từ đâu bước đến nơi đây dịu Á!

Trên lưng bỗng nhói lên một cái, nước chảy qua khiến tôi sót dúm người lại, vội tắt vòi sen, vuốt hết nước trên mặt, mắt vừa nhấp nháy mở ra, lưng lại nhói lên lần nữa.

– Ái!

Tôi vặn vẹo sờ trước sờ sau, không thấy máu chảy, nhưng chạm vào lại rất buốt, ngoái lại nhìn thì không tới, vừa rồi là cái gì chạm vào lưng tôi vậy? Bóng đèn lúc đó đột nhiên chớp tắt bất thường. Tôi chột dạ, có phải do mình hát mà “nó” khó chịu không? Quét mắt qua hai bên, vô tình tôi nhìn vào gương, hơi nước làm mờ mặt kính, trông chỉ thấy bóng mình nhòe nhoẹt không rõ ràng hiện ra. Nhưng mà bên cạnh bóng của tôi, trong gương còn lấp ló một khuôn mặt xa lạ nữa.

Đúng hơn là ngay sau lưng tôi trồi ra một cái đầu, kích cỡ to ngang đầu tôi, màu trắng bệch, đột nhiên nhìn thấy nó làm người tôi khựng lại, gáy lạnh toát, cảm giác người chùng xuống. Nãy giờ tôi không cảm thấy có cái gì phía sau lưng mình, thứ trong gương kia là thế nào, nó không có mắt, không có mũi, không có miệng, cái gì cũng mờ mờ vì hơi nước, hay chỉ là ảo giác? Bằng tất cả can đảm, tôi vươn tay lên vuốt hơi nước trong gương, vừa gạt một cái, đèn lập tức phụt tắt.

Thậm chí tôi còn chưa mặc quần áo, cũng không còn đầu óc đâu mà nghĩ đến việc đó, chân đạp cửa nhà tắm, mắt nhắm mắt mở lao ra phòng khách, nếu không đâm vào cửa chính chắc tôi đã chạy thẳng xuống đường luôn rồi. Trán tôi sưng lên một cục như nắm đấm, tôi quằn quại ôm đầu, miệng rên hừ hừ như người phải gió. Hé mắt nhìn lại thì thấy đèn trong phòng tắm vẫn bật sáng trưng, chó má, còn chưa đến giờ sao nó đã mò ra trêu tôi sớm vậy.

Trong lòng buồn bực, tôi lồm cồm bò dậy, vừa thẳng người thì lưng lại đau nhói lên, phải soi gương ở tủ quần áo mới thấy sau lưng tôi bị cào tung tóe. Đếm qua được tám vết rớm máu, mỗi vết to và đỏ như con trạch, may là chưa toạc da. Đây là do ai làm? Trước giờ nó chưa từng tấn công tôi, nhiều nhất là chỉ bò qua bò lại xung quanh nhe nhởn dọa dẫm một chút, còn đến mức cào cấu thế này thì không có. Tôi vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không ra nên đành tắt đèn đi ngủ.

Cạch!

Trong đêm tôi nghe thấy một âm thanh khô khốc, nhưng đầu tôi nặng quá, không tài nào đoán ra đó là tiếng gì. Tiếng động rất nhanh chìm vào tĩnh mịch, xung quanh im lặng như tờ, giống như hai tai tôi bị bịt kín, hay là tôi bị điếc rồi? Ý nghĩ vụt qua khiến tôi sợ hãi, muốn lập tức vùng dậy, nhưng toàn thân lại không thể nhúc nhích.

Kétttt!

Bỗng một chuỗi âm thanh kéo dài xé tan không gian vắng lặng, cùng với đó là cái lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cửa chính vừa bị mở. Không khó để nhận ra, nhưng dù nghe thấy thì tôi cũng chỉ biết bất lực nằm đây, con ngươi đảo điên cuồng trong mí, tri giác tuyệt nhiên không chịu nhúc nhích. Ngực tôi căng tức, mỗi lần hít thở lại thêm khó khăn, giống như bị cái tủ đè lên vậy.

Oa…oa…!

Tiếng trẻ con khóc gằn dội thẳng vào tai tôi, khiến cho mọi suy nghĩ đều đình trệ, là ai đang khóc? Cảm giác lúc đó không phải khó chịu hay ghét bỏ gì, mà như bản năng khi nghe thấy âm thanh ấy, tôi lại muốn tìm đến để xoa dịu nó. Nhưng mặc cho tôi có căng người lên đẩy cái tủ đang đè xuống ngực mình ra, thì sức nặng vẫn không xê dịch, toàn thân tôi như bị nún vào một khối bê tông đang dần đông cứng. Không đúng, tôi đang bị bóng đè, cảm giác người chìm xuống mãi, dù không muốn nghĩ đến nhưng cơ thể tôi vẫn vô thức phản ứng lại, từ đầu đến chân luôn luôn căng thẳng, có lúc còn tưởng người mình sắp gãy gục đến nơi.

Reng!

Tôi choàng tỉnh. Là tiếng chuông điện thoại, tôi nhọc nhằn thở từng hồi đứt quãng, mồ hôi đầy mặt, bất giác sờ lên ngực, không có cái tủ nào ở đây, cũng không nghe thấy tiếng khóc nữa, tất cả chỉ là do bóng đè mà ra. Nhoài người với lấy cái điện thoại mà tay không nhấc lên được, cơ khớp toàn thân rệu rã, mỗi lần vận động lại nghe thấy hàng loạt tiếng răng rắc nối tiếp nhau. Không ngờ bị bóng đè lại đáng sợ như vậy, tôi nhìn điện thoại, 5h, vừa có một cuộc gọi nhỡ, và số hiện trên màn hình là của Trang, cô gái ở phòng 131.

Tôi vội gọi lại, đầu dây bên kia không nhấc máy, vì bản thân còn chưa hoàn hồn nên phải mất một lúc tôi mới ra khỏi phòng được. Chân tôi mất hết cảm giác, nó tê dại và phải lê lết rất chật vật mới đi được một đoán. Đến cửa phòng 133, tôi thở không ra hơi vì mệt, bất đắc dĩ tôi đập cửa bấm chuông gọi:

– Quân, mày có trong đó không?

– Mày biết giờ là mấy giờ không? Thằng điên này.

Còn chưa mở cửa đã nghe hắn chửi vọng ra, tôi chưa kịp đáp lại, hắn liền đổi giọng, hỏi:

– Mày bị lao lực à? Đêm qua làm gì quá sức vậy?

Tôi xua tay, nuốt một ngụm nước miếng đắng ngắt, hụt hơi nói:

– Bị bóng đè thôi, mà khoan, đi với tao sang phòng 131 đã…

– Anh Minh!

Đang nói dở mồm thì có tiếng người gọi giật tên tôi, ngay lập tức tôi nhìn sang, bên kia Trang đang chạy tới, nhưng sau đó em ấy sững người lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Quân. Tôi bước qua kéo em ấy đến, giới thiệu:

– Đừng sợ, đây là Quân, có anh ở đây, hắn không làm gì được em đâu.

Trang ngượng ngùng nhìn tên kia, có vẻ gì khác khác so với lần đầu gặp tôi, em ấy ấp úng mãi mới bật ra được một câu:

– Chào anh, em… em là Trang…

Hắn gật đầu cho qua, rồi lại nhìn tôi hỏi:

– Mày tìm tao làm gì?

– Em sao vậy? – tôi sốt sắng cầm tay Trang.

– Em,… không xong rồi, em chắc không sống được mất,… – Ngay sau đó Trang bật khóc, tôi bối rối không hiểu chuyện gì.

– Sao em lại có thứ này? – Quân bỗng chêm vào, hắn lấy từ tay Trang một vật, vừa nhìn tôi liền chết lặng, từ đâu mà Trang có bàn cầu cơ kia?

– Sáng nay… em mở cửa đi chợ thì thấy nó… nó quay lại để lấy mạng em, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc …– Trang nghẹn ngào nói.

Quân để tôi dìu Trang vào phòng hắn, vai em ấy run rẩy và khóc mãi không thôi. Tên kia rót cho em ấy một cốc nước, ngồi xuống bên đối diện và bắt đầu giở chuyên môn nghiệp vụ của hắn ra, hỏi:

– Em có thể bình tĩnh để nói chuyện với anh được không?

Trang gạt nước mắt, sụt sùi thêm vài cái rồi hít một hơi, sau cùng em ấy gật gật đầu.

– Chắc em biết vật này là cái gì, bản thân em cũng đã trải qua trò cầu cơ rồi nên anh sẽ không nhắc đến nó nữa. Anh muốn hỏi là, tại sao em lại không rời đi khi trò chơi kết thúc?

– Em không thể rời khỏi đây, em bị mắc kẹt ở chung cư này, anh không biết em đã trải qua những chuyện kinh khủng gì đâu, vì nó mà có người đã chết, em rất sợ, mỗi khi nhớ lại em đều nghĩ mình sẽ là người tiếp theo, em thực sự không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa,…- Giọng Trang đầy uất ức, em ấy hẳn đã phải kìm nén rất lâu, tới hôm nay mới có cơ hội bộc phát.

– Người kia đã chết như thế nào? – Quân hỏi, tôi nhìn hắn, không phải em ấy đã nói là sợ phải nhớ lại sao, hắn còn hỏi gì chứ.

– Chị ấy bị nó… lôi đi….- Trang dùng vẻ mặt kinh hoàng để nhìn Quân.

– Sau đó thì sao?

– Sau đó… em không biết… em sợ lắm – vừa nói Trang vừa liếc nhìn căn phòng, người em ấy co lại, vẻ mặt sợ sệt, thỉnh thoảng lại giật thót một cái, tôi biết điều khiến em ấy lo lắng, cũng muốn vỗ về một chút, nhưng nhất thời không thể nói được gì.

– Có phải lần cuối em thấy là ở trên kia không? – Quân hỏi, tay hắn chỉ lên chiếc quạt trần.Trang sững người nhìn lên, em ấy gật gật đầu, thậm chí một câu cũng không thể thốt ra được. Hắn muốn ép người ta phát điên mới được hay sao, tôi quắc mắt lườm tên đó, nhưng vô dụng, hắn vẫn hỏi tiếp:

– Phòng này lúc đó là của ai?

– Của… của một chị tên là Thùy.

– Người đó về sau mất tích phải không?

Trang lắc đầu.

– Có phải ván cầu cơ cuối cùng được chơi ở phòng này?

– Vâng – Trang dùng vẻ mặt thất thần đáp.

Tôi đoán là Quân đang dẫn dắt em ấy nhớ lại từng chi tiết trong vụ án, theo mức độ khủng khiếp giảm dần, để em ấy nhanh chóng bỏ qua giai đoạn đáng sợ nhất và từ từ lấy lại bình tĩnh. Hắn cũng chuyển câu hỏi rất nhanh, tránh cho em ấy tập trung vào một chi tiết quá lâu, lượng câu hỏi dàn trải sẽ làm cho em ấy chia nhỏ nỗi sợ hãi ra, khi đã quen rồi thì em ấy chỉ biết tập trung vào câu hỏi của hắn thôi.

– Ván cầu cơ đầu tiên diễn ra như thế nào?

– Là ở phòng 134, khi bọn em tìm thấy bàn cơ và làm theo hướng dẫn của chị sống ở đó.

– Ai là người đầu tiên thấy bàn cơ.

– Chị ở phòng 134.

– Em là người cuối cùng thấy phải không?

Trang gật đầu. Quân không hỏi thêm gì nữa, hắn cầm tay em ấy, cười nói:

– Bây giờ có thêm bọn anh rồi, em sẽ sớm thoát khỏi nơi này, nhưng để làm được điều đó, em có sẵn sàng tham gia cầu cơ một lần nữa không?

Trang đã không còn sợ sệt như lúc đầu, em ấy nhìn tên Quân không chớp mắt, hai má ửng hồng. Một cái gật đầu rất khẽ. Tự nhiên tôi thấy mình như người thừa, tại sao em ấy lại đỏ mặt, tại sao hắn lại nắm tay, chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.

– Em phải về đi làm đây, muộn giờ rồi – ngay sau đó Trang đứng dậy, em ấy bẽn lẽn cúi chào tên Quân và tạm biệt tôi.