Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 13: Phòng 134




Trước khi định đoạt mạng tôi, hắn còn rất tử tế cho tôi ăn một bữa nhân đạo, đó giờ ở một mình tôi thường ăn qua loa cho xong, ít khi được một bữa đàng hoàng như vậy. Hắn có vẻ là người biết nấu ăn, dù phải ăn trong tâm trạng một tử tù, tôi vẫn chén được hết những món có trên bàn. Trong lúc ăn, hắn cũng không làm tôi bị xao nhãng vì bất kỳ câu hỏi nào, người ta vẫn nói, trước cơn bão trời thường lặng gió, hắn chính là như vậy.

Cho đến lúc tôi buông đũa bát xuống, bản thân tên đó đã ăn xong từ trước, bấy giờ hắn mới từ tốn nói:

– Mày bao lâu rồi không ăn vậy?

– Đừng nhiều lời, muốn hỏi gì thì hỏi đi – Tôi bình tĩnh đáp lại.

– Được, trước hết mày hãy kể cho tao nghe chuyện mà mày biết về khu chung cư này.

Tôi bắt đầu thuật lại những gì mình từng trải qua cho hắn nghe, lần lượt từng chuyện một từ ngày mới đến xem phòng cho tới bây giờ. Chi tiết đến độ tôi như thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Cảm giác rùng rợn vẫn còn nguyên mỗi khi nhớ lại, dù muốn dù không thì khi được kể ra những chuyện ấy, tôi thấy lòng mình cũng được giải tỏa phần nào. Nhất là người nghe tôi nói lại hoàn toàn tin chuyện này là thật.

Giống như người trước mặt tôi không còn là tên Quân lừa đảo trước kia, hắn giờ đây trầm mặc như một pho tượng vậy, lời tôi nói đủ chậm để hắn hình dung ra toàn cục, vì thế suốt cả buổi hắn chỉ im lặng lắng nghe. Dù tôi có cố tình kéo dài câu chuyện thì hắn cũng không lấy làm sốt ruột mà buông lời giục giã.

Tới một chút thay đổi trên nét mặt, hắn cũng không dùng tới, cứ như không chú tâm vào điều tôi nói, chỉ thỉnh thoảng thấy điếu thuốc trong tay sắp rụng tàn, hắn mới khẽ động để gạt đi. Có một điều khiến tôi chắc chắn là hắn vẫn nghe mình, chính bởi ánh mắt tên đó, hắn nhìn tôi rất lâu mới chớp, phỏng chừng như hắn đang đánh giá tôi vậy.

– Theo mày là căn phòng 134 kia bị một đứa trẻ con ám, và nó thường xuyên xuất hiện lúc 2h59′ để hù dọa mày? – Hết chuyện của tôi, tên Quân mới lên tiếng hỏi.

– Đúng vậy, có một bà dưới tầng 10 cũng bị ma theo giống tao, vừa đầu tháng chết rồi, tao thì đang chờ đến lượt.

– Đứa trong phòng mày đã từng giết một người phải không? – Tôi gật đầu – Haha, mày cũng có duyên với lũ vong nhi đấy, chạy đâu cũng không thoát.

Tôi không cười hùa với hắn, đem cái chết của mình ra làm trò đùa như vậy tôi không làm được. Nghĩ ra một chuyện, tôi lại hỏi:

– Có khi nào vong nhi kia theo tao từ Thái Nguyên về không?

– Không thể nào đâu.

– Sao mày biết?

– Cái đứa trên Thái Nguyên đã bị xử lý rồi.

– Ai xử lý?

– Tao.

– Thế còn thằng Cường?

– Tập trung, tập trung, mày biết mấy giờ rồi không, kể nhanh rồi còn sang việc khác – Hắn lập tức gạt tôi đi.

Nếu thật sự tên Quân kia đã hạ được con quỷ nhỏ trên Thái Nguyên vậy thằng Cường cũng lành ít dữ nhiều với hắn. Mà hắn vừa nói việc khác là việc gì? Tôi chột dạ, nãy giờ tôi quên mình chỉ là con tốt thí trong tay hắn, tự nhiên nghe hắn nói vậy nên cũng hơi lo lo. Tên Quân hỏi tôi ngoài phòng 134 ra thì tôi còn nghe ngóng thêm được chuyện gì kỳ lạ ở các phòng khác không?

Tôi chần chừ nhìn quanh phòng hắn, cảm giác không được thoải mái lắm khi kể ra đây chuyện về cái xác treo lủng lẳng trên quạt trần. Giống như tôi đang nói xấu sau lưng con ma đó, mà nó thì có thể nấp ở bất cứ chỗ nào cũng nghe được, thành thử tôi thấy bất an lắm. Tên Quân thì không sợ, hắn nghe tới phòng mình có con ma treo cổ thì nheo mắt nhìn tôi, làm như tôi đang kể chuyện cười không bằng.

– Mày nói là thấy cái xác treo trên cánh quạt trần phải không?

– Ừ, nó còn định lao ra vồ tao nhưng không thành, vừa rồi nó đang từ trên trần nhà thòng xuống thì bị tao nhìn thấy.

– Thế thì lạ nhỉ – Hắn đăm chiêu nhìn lên cái quạt trần – Cánh quạt thì không thể chịu được sức nặng của một xác chết, ở đây lại vẫn quay được thì lạ thật.

Nghe hắn nói tôi cũng ngờ ngợ, nhưng sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì trong phòng này, tôi chỉ là thấy gì nói đấy thôi.

– Tới một tiếng khóc hờ cũng không có, lẽ nào đây là con ma câm – Tên kia vẫn tự hỏi một mình.

– Có khi do tai mày có vấn đề không? – Tôi buột miệng nói.

Ngay lập tức thấy tên Quân quắc mắt nhìn sang, bỏ mẹ, lỡ mồm rồi, tôi bấm bụng than, cái tật lắp bắp này mãi vẫn không sửa được, biết ngay sẽ có ngày nó hại tôi mà. Sắc mặt hắn âm trầm, trông không có vẻ gì là thiện cảm, rồi như đã quyết định xong, hắn đứng dậy rời khỏi ghế, tiến nhanh đến chỗ tôi.

Tôi chỉ kịp gạt bàn tay vừa chộp lấy cổ mình ra, người đã bị đẩy ra ngoài hành lang. Tên Quân đứng ở cửa nói:

– Chuyện này còn nhiều uẩn khúc, để tao suy nghĩ, sớm nhất là ngày mai tao sẽ giải thích cho mày. Giờ về ngủ đi.

Dứt lời thì hắn đóng sầm cửa lại. Ơ kìa, hắn không những không ăn tôi mà còn mời tôi ăn, xong lại bảo tôi về ngủ, chuyện này có được tính là kỳ lạ không? Tôi lao như điên vào phòng, đóng cửa cài then cẩn thận rồi mới tin là mình còn sống. Tâm trạng mừng rỡ ấy cũng không kéo dài được lâu, chưa hết nỗi lo mà tôi phải đối mặt, thoát được một tên Quân thì vẫn còn một con ma đang chờ tôi.

Đồng hồ báo bây giờ là 12h03, vậy mà tôi tưởng còn sớm lắm, vội vàng đi tắm cho thoải mái, tôi không muốn ngày mai lại đi làm muộn nên quyết định dẹp những chuyện khác sang một bên, ngủ dậy rồi tính. Vừa từ trong nhà tắm bước ra, bỗng tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa:

“Cốc cốc”

Sợ mình nghe nhầm, tôi lắng tai nghe lại lần nữa, “cốc cốc”, đột ngột tới giật mình, đúng là tiếng gõ cửa, ai vậy nhỉ? Chưa tới giờ giới nghiêm, vậy không phải là “nó”, ở ngoài hành lang thì chỉ có thể là người hoặc… Khương sư phụ? Không thể nào, Khương sư phụ từ hôm đó không còn xuất hiện lại nữa, hôm qua không tới hôm kia không tới, sao tự nhiên chọn hôm nay tới, tôi cho rằng đây không phải lão ta.

Vậy thì còn ai đêm hôm đi gõ cửa phòng tôi? Tên Quân kia ư? Có thể hắn hối hận vì đã tha cho tôi nên muốn sang bắt lại, nhưng tôi có kể với hắn chuyện mình không thể trốn khỏi nơi này, sáng mai hắn sang bắt cũng vẫn được kia mà. Tôi đâm ra hoang mang, có phải hắn không, tiếng gõ cửa không dồn dập, dù tôi cứ cố thủ không ra thì nó cũng vẫn đều đều vang lên. Tần suất như vậy khiến tôi không thể mặc kệ nó mãi được, tôi sẽ nhòm qua lỗ cửa xem thế nào, chỉ cần không mở cửa thì không sao.

Ngoài hành lang sáng trắng không một bóng người, tôi nhíu mày, ngay cả bên dưới chân cửa cũng chẳng có gì khả nghi, vừa rồi còn nghe tiếng cốc cốc, loáng một cái đã không thấy đâu, chơi gì kỳ vậy. Tôi lầm bầm, nhìn chán chê tôi mới phát hiện ra mình không phải không thấy gì. Đối diện phía bên trái phòng tôi là cầu thang bộ, chính ở đó, tôi thấy có người đang đứng, rất khó để nhìn rõ hình dáng người ấy, nhưng tôi chắc đó không phải Khương sư phụ.

Muộn thế này mà không đi ngủ, ra cầu thang đứng làm gì nhỉ? Tôi tự hỏi rồi quyết định mặc kệ, chuyện đó không liên quan đến tôi. Sau tất cả tôi rút ra được bài học, rằng không nên tò mò việc của người khác, càng thấy trò gì kì quái thì càng phải tránh xa, nhỡ tai bay vạ gió thì khốn. Vừa quay lưng đi chưa được mấy bước, tai tôi liền nghe thấy một tiếng “cạch”. Dự cảm chẳng lành, tôi cắn răng quay lại, đệch mẹ, đứa nào vừa mở cửa ra vậy???

Có một vệt sáng chiếu từ bên ngoài hành lang vào phòng, khe cửa mở hé tầm một đốt ngón tay, nhìn mà tôi chỉ còn nước thở dài, nếu đã muốn mở thì sao lúc nãy gõ cửa không mở mẹ luôn đi, bày đặt kéo tôi ra đây rồi lại tự mở, cái thứ ma điên chứ không phải ma thường. Chắc nó chẳng muốn tôi đi đóng cửa đâu, tôi biết chứ, vì trước khi khép cửa lại, phản xạ tự nhiên là tôi vẫn nhòm ra ngoài một cái, chỗ cầu thang có bóng người liền trở lên rõ ràng.

Đó là một cô gái, tôi nhận ra cô ta mặc váy dài tới đầu gối, hai bàn chân để trần, dáng người thẳng tắp, đứng quay lưng về phía tôi. Giống như người bị mộng du thì phải, vừa tự hỏi, cô gái kia chợt động, nửa thân trên cô ta ló ra ngoài ánh sáng, làm cho tôi phải trợn mắt há mồm tức khắc. Cô gái kia không có đầu! Cổ áo và vai loang lổ máu, người cô ta còn giật giật lên như trúng kinh phong vậy.

Thế thôi chưa đủ, cô gái kia vừa ló ra đã ba chân bốn cẳng lao phăm phăm về phía phòng tôi, vẫn giữ nguyên cái dáng thẳng tắp ấy mà chạy, hai chân nghều ngào sải từng bước dài, người lắc lư dữ dội. Trông mà tôi bấn loạn hết cả tay chân, ma thì tôi gặp nhiều loại rồi, nhưng loại không đầu mà vẫn thi maraton như này thì mới lần đầu. Bằng đúng hai cái chớp mắt là cô ta đã ập tới trước mặt tôi như kình phong, rũ rượi và điên dại áp đảo hết nhuệ khí trong tôi.

Cạch!

Tôi đóng cửa lại. Tất cả chỗ sức lực tôi dồn vào bàn tay chỉ đủ để đẩy cho cánh cửa sập nhẹ vào, hai tay vẫn run không ngừng, tới cái chốt cửa tôi cũng không kéo cho hẳn hoi được, lòng bàn tay từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi. Mắt tôi nhìn chăm chăm cánh cửa, chân từng bước từng bước lùi về phía sau, vào tới phòng ngủ, tôi đóng cửa phòng, leo lên giường chùm chăn lại, bấy giờ tôi mới dám thở hổn hển. Tôi thề là ma có đầu nhìn đẹp mắt hơn ma không đầu nhiều, bất giác tôi sờ lên cổ mình, vừa rồi thật đáng sợ.

Thế mà tôi bình an vô sự trải qua một đêm như vậy, gần sáng thì tôi ngủ được, lúc dậy cổ bị đau vì suốt đêm nằm nguyên một tư thế co quắp. Lúc mở cửa đi làm, tôi thấy có mảnh ván gỗ ai làm rơi dưới sàn trước cửa phòng mình. Mảnh ván khá to hình chữ nhật, màu đen có lấm tấm mốc trắng, trên mặt khắc rất nhiều chữ cái, có vẻ như cái đó được khắc theo quy luật, trung tâm là hai chữ “đúng”, “sai”. Đại loại là tôi không có thời gian để nhìn kỹ nó, thứ này thì dùng làm gì được, tiện tay tôi vứt luôn nó vào thùng rác, không mảnh may bận tâm thêm về nó nữa.