Giải Ngải Ký

Quyển 2 - Chương 9-2: Cản thi (2)




Vụ gã đồ tể đã được chuyển cho bên hình sự xử lý ngay trong đêm hôm ấy, thế có nghĩa là Quân không thể tiếp cận được gã, mục đích của hắn cũng không thực hiện được. Đại ca hôn mê tới bốn ngày, anh ta tỉnh lại ở nhân cách bình thường nên chỉ nhớ được tới đoạn bị đau đến ngất đi. Nghe mấy đồng chí cảnh sát nói là Cường đã cứu anh ta, đại ca liền thấy cảm kích cậu vô cùng, tới khi cậu đến thăm anh ta còn hết lời cảm ơn.

Dạo này thấy Quân rất hay ra ngoài, dù chân hắn chưa khỏi hoàn toàn, Cường cũng chẳng để ý hắn đi đâu, hôm nay cũng vậy, lúc cậu tới thì cửa nhà hắn đã khóa, không biết khi nào hắn về. Bên ngoài trời đã đổ mưa phùn, mùa đông năm nay có phần rét hơn bình thường. Cường nhìn xuống sân, bỗng cậu thấy có bóng ai đứng dưới mưa, hình như là Chó Điên.

Cường lập tức chạy xuống, đúng là thằng bé đang ở đây, nó không thấy cậu tới vì đang mải nhìn lên phòng Quân, trên tóc và áo đã ướt đẫm nước mưa. Cậu gọi nó mấy câu, nó không đáp mà chỉ nhìn sang, trong mắt ngấn lệ. Có phải thằng bé tới đây tìm Quân, cậu vội lôi nó vào trong cầu thang để tránh mưa, không hiểu sao nó lại khóc như vậy.

- Người anh em tới đây tìm Quân à? - Cường hỏi.

Im lặng hồi lâu, Chó Điên đưa tay lên chùi nước mắt, đáp:

- Hôm nay là một năm ngày chị Như mất.

Cường chợt hiểu, là nó đang rất nhớ cô ấy, tên kia chắc cũng vậy, để ý mới thấy hắn đã rầu rĩ mấy ngày hôm nay. An ủi người khác không phải là sở trường của cậu, chuyện này cậu lại không được biết tường tận, nghĩ ra cái gì để nói lúc này là điều rất khó. Bất giác, Cường đưa tay lên xoa đầu thằng bé, cậu dùng giọng thông cảm để nói với nó:

- Đi thăm mộ cô ấy đi. 

- Quân nói không được đi - Chó Điên buồn bã đáp.

- Tại sao? - Cường lấy làm lạ hỏi.

Thằng bé có lẽ đã muốn tìm một người để tâm sự, vì chỉ sống cùng với mấy con ma thú kia, nói ra những chuyện này với chúng, chẳng khác nào nói với hai cái đầu gối của mình. Dù gì thì nó vẫn là một đứa trẻ, nếu đã tin tưởng ai, Chó Điên sẽ không ngại bày tỏ suy nghĩ trước người đó. Trẻ con vốn rất đơn giản, như hiện tại thằng bé đã có thiện cảm với Cường, thấy cậu chân tình hỏi han, nó mới kể:

- Chị Như chết thay một người. Trước đấy vì cứu tôi mà chị ấy bị thương nặng ở vai, tay trái không thể dùng được nữa.

- Là trong lần đầu tiên người anh em ra nhập hội 11 Âm binh phải không? - Cường hỏi, Quân từng kể là cô ấy kịp thời tránh né, vì sao bây giờ thằng bé này lại kể khác.

- Đúng, Ông... ba bị định bắt cóc tôi, nhưng chị Như đã đánh lại ông ta, ... đều là do tôi không đủ mạnh để bảo vệ chị ấy - Chó Điên hồi tưởng lại.

Những gì Chó Điên thuật lại có một điểm khác với lời Quân từng nói, trận chiến giữa thầy Cản thi và tên đeo mặt nạ, thực ra kết thúc rất đẫm máu. Vì cô ấy đang tập trung chế ngự con rết người, khả năng phòng ngự gần như bằng không, lưỡi hái lại lao đến bất ngờ, cô gái đã không tránh kịp. Lưỡi hái cắm vào vai Như, khiến cho cô không thể tiếp tục chặn Bé Bự lại được, nó khôi phục hoạt động và tên đeo mặt nạ lợi dụng tình thế hỗn loạn nên đã kéo nó bỏ trốn.

Tại sao một kẻ mạnh như Ông ba bị lại phải làm thế? Vì gã đã phạm vào luật của tổ chức, tấn công thành viên trong hội, hắn và Bé Bự có thể bị mọi thành viên giết tại chỗ. Trước tình thế nguy cấp, Quân và những người còn lại không để ý tới hắn, bọn họ đã đưa Như tới bệnh viện. Thương thế của cô ấy tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng do dây chằng tay trái đã đứt, dù được nối lại thì cánh tay đó cũng không thể dùng được như trước.

Cụ thể là pháp lực cũng phế luôn theo vết thương này. Như tỉnh lại khi bên cạnh chỉ còn Quân và Chó Điên, hắn đã xin lỗi cô rất nhiều, trong suốt thời gian cô hôn mê, hắn luôn ở bên và nắm chặt bàn tay cô. Tới lúc biết mình sẽ không thể phục hồi được pháp lực, Như vẫn hoàn toàn bình tĩnh, cô không trách cứ hắn điều gì, suy cho cùng cô hiểu Quân hành động như vậy cũng vì muốn ngăn tên đeo mặt nạ lại. Cô nói, là do số phận không muốn cho cô tiếp tục theo nghề này, vậy cũng tốt, nghiệp của nó quá nặng, nếu ông trời đã có sắp đặt, không nên ép buộc.

Nghị lực của cô ấy thực sự rất phi thường, để Quân yên tâm, ngày ngày cô đều luyện bài tập phục hồi chức năng, theo thời gian, vết thương đã dần chuyển biến tốt. Có một điều Chó Điên không hiểu, chị Như khi ở bệnh viện rất hay nói chuyện về Quân, ngày nào hắn không tới, chị lại hỏi, có khi còn đợi tới tối muộn mới thôi.

Còn nhỏ như nó thì sao hiểu được thứ tình cảm này, Cường nhận ra nhưng cậu không giải thích, đó đơn giản là mối quan tâm xuất phát từ trái tim, cô gái đó yêu Quân rất nhiều. Những gì cô ấy nghĩ tới, có thể là một cuộc sống bình thường, không phải là pháp sư cao siêu gì, chỉ cần được ở bên người cô yêu thương, đó chính là hạnh phúc lớn lao nhất.

Những tưởng đã có thể đạt được ước mơ, thì bỗng một ngày, Như nhận được tin báo, người thân duy nhất của Quân gặp tai nạn và qua đời. Thi thể còn đang đặt trong nhà xác bệnh viện, Quân đã tới nhận người, tai họa một lần nữa ập đến với cô, lần này người gánh chịu lại là người cô hết mực yêu thương. Như biết, người đó rất quan trọng với Quân, ông ấy là gia đình của hắn, là thứ mà hắn dùng cả tính mạng để bảo vệ. Trong một ngày tất cả đều tan vỡ, trong một ngày hắn đột nhiên trở lên bơ vơ giữa cuộc đời.

Như đã đến gặp Quân, cô chỉ dám đứng lặng ngoài cửa, phải nhìn người mình yêu đau khổ cùng cực như vậy, lương tâm cô cũng như bị xé ra từng mảnh. Trong suy nghĩ cô lúc đó, hẳn là chỉ toàn tự trách mình, chuyện này có khi nào cũng do nghiệp của cô mà ra, rằng cô đã yêu hắn nên mới khiến hắn chịu khổ. Như không dám đối mặt với Quân, cô khóc rất nhiều, câm lặng mà khóc, tới khi hắn nhận ra sự xuất hiện của cô.

“Lỗi của em, là do em, xin lỗi...”

“Không phải, em chẳng làm gì sai cả, đừng nói vậy.”

Hắn ôm cô vào lòng, bàn tay siết chặt, nước mắt của cô giống như muối xát vào vết thương trong lòng hắn. Cha Quân còn một tâm nguyện chưa thể hoàn thành, trước khi chết hắn đã nghe được những lời cuối cùng đó, cũng chính vì thế nên hắn mới đau khổ như vậy. Một tâm nguyện hết sức đơn giản, nhưng sợ rằng đã quá muộn để hoàn thành nó.

Biết được điều đó, Như đã nghĩ rất nhiều, cô không muốn thấy Quân tiếp tục suy sụp, có cách nào giúp được cô nhất định sẽ làm. Và thực sự cô đã nghĩ đến một cách.

- Chết thay? - Cường nhíu mày hỏi,

- Tôi cũng không rõ, chị Như chỉ nói là từ nay về sau Quân sẽ thay chị ấy chăm sóc tôi. Sau đó tôi biết được, người quan trọng của Quân đã sống lại, còn chị Như thì chết thay cho người đó - Chó Điên lại khóc, nó nghẹn ngào nói - Nếu tôi biết thì tôi sẽ ngăn chị ấy, đổi lại là tôi chết thì sẽ tốt hơn.

Trong suốt câu chuyện, thằng bé không hề tỏ ra oán hận Quân, dù rằng nguyên nhân sâu xa dẫn tới cái chết của Như là do hắn. Thằng bé chỉ nhận là do nó không đủ mạnh để bảo vệ cô ấy, tới cùng cũng là do nó không hiểu chuyện, nó không đáng được sống. Điều này cho thấy, trong suy nghĩ của thằng bé, Quân không hề xấu, dù cho nó ghét hắn ra mặt, nhưng không phải vì thế mà nó đổ hết lỗi lên đầu hắn.

Nghe tới chết thay, đột nhiên Cường thấy nó giống một chuyện, xảy ra cách đây không lâu. Cũng là hồi sinh người chết bằng một người sống, nhưng kết quả lại là người chết sống lại, khác biệt nằm ở đâu? Vừa tự hỏi, Cường chợt nhận ra, Như là người gốc Trung Quốc, cô ấy cũng có hiểu biết rất rộng về tâm linh, đây chắc chắn là cấm thuật Hoán sinh. Chỉ là cậu không nhận ra bí quyết ở đây là gì.

Chó Điên chắc cũng không biết, nó kể tới đó thì không nói gì nữa. Ánh mắt mơ hồ nhìn ra khoảng sân lấm tấm mưa, được giãi bày những điều này giúp cho thằng bé nhẹ lòng đi rất nhiều. Đợi thêm một lát, nó liền tạm biệt Cường rồi rời đi, không gặp được Quân thì ở lại cũng vô ích. Cho tới khi thấy bóng dáng thằng bé biến mất trong tâm mắt, Cường vẫn không thôi suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi.

Hai tiếng sau, Quân từ ngoài trở về. Hắn thấy Cường đợi mình ngoài cửa thì lấy làm ngạc nhiên lắm, hỏi cậu muốn làm gì, Cường đáp là có chuyện cần hỏi hắn. Vào tới phòng, cậu liền nói:

- Sao mày biết tới thuật Hoán sinh? Đó là cấm thuật, không có sách vở nào ghi chép lại thứ đó. Muốn biết, trừ khi mày phải là người trong gia tộc tâm linh của Trung Quốc, vì nó chỉ lưu truyền trong nội bộ gia tộc đó thôi.

Quân nghe tới đó mặt có hơi biến sắc, rất nhanh sau đó, hắn liền lấy lại bình tĩnh. Quân nói: 

- Chuyện đó thì liên quan gì tới mày?

- Trả lời tao, có phải mày từng thấy ai đó thực hiện cấm thuật này rồi không? - Cường bắt đầu mất kiên nhẫn.

Quân ngồi xuống ghế, vẻ mặt hắn trầm ngâm, vài phút sau hắn mới lên tiếng:

- Mày biết được bao nhiêu rồi?

- Tất cả. Tao chỉ không hiểu, vì sao mày lại để cô ấy dùng cấm thuật đó? Chẳng lẽ mày không biết nó sẽ khiến cô ấy chịu bao nhiêu đau đớn? - Cường nói.

- Chính tay tao đã thực hiện nghi lễ đó - Quân thản nhiên đáp - Phải nói là tao cũng rất bất ngờ khi thấy nó thành công như vậy.

- THẰNG KHỐN! CÔ ẤY YÊU MÀY KIA MÀ, SAO MÀY CÓ THỂ LÀM THẾ ĐƯỢC? - Cường túm cổ áo Quân, chưa bao giờ cậu muốn giết hắn như lúc này.

- Vậy mày nghĩ tao muốn thế sao? Là cô ấy muốn, cô ấy nói mọi thứ rồi sẽ ổn, tao đã cố ngăn lại, nhưng chính cô ấy đã bắt đầu trước. Cô ấy tự quyết định tất cả, tới cùng cô ấy vẫn nói rằng nếu không thể kết thúc ở đây, rồi cô ấy cũng sẽ chết vì những khổ tâm trong lòng.

Như đã kể về cấm thuật Hoán sinh cho Quân, nói rằng đây là cách duy nhất có thể cứu cha hắn, cũng là cách để cô giải thoát chính bản thân mình. Tiếp tục sống trong lo lắng như vậy, sớm muộn cô ấy cũng sẽ không chịu được mà phát điên, cuộc sống lúc đó so với chết còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần. Quân đã do dự, hắn vừa muốn thấy cha sống lại, vừa không muốn mất Như, suy nghĩ mỗi lúc một rối lên. 

Thời gian để thuật có hiệu lực là trong vòng 24 giờ sau khi người đó chết. Quân đã nghĩ không thể làm vậy, chỉ vì mong muốn ích kỷ của hắn mà kéo theo một người phải bỏ mạng, mà người này cũng rất quan trọng với hắn. Trong khi đó, Như lại nghĩ, nghiệp mà cô đang mang rất lớn, pháp lực đã bị phế bỏ, bản thân cô còn không thể tự bảo vệ mình, nếu ở bên cạnh Quân, cô sợ rằng hắn sẽ bị cô hại chết. 

Dù là bất cứ ai gắn bó cuộc đời với cô, đều sẽ phải chịu chung số phận đó. Vậy cuộc sống sau này cũng chẳng còn ý nghĩa gì với Như nữa, chi bằng dùng cái mạng này đổi lấy một tâm nguyện của hắn, đau khổ tới đâu cô cũng cam lòng.

Trước khi Quân rõ ràng được suy nghĩ, Như đã tự móc mắt mình rồi trao cho hắn. Cô nói, đây là mong muốn của cô, chỉ xin hắn hoàn thành nốt những bước còn lại, nếu còn chần chừ, sẽ không kịp để cứu người nữa. Lúc đó đầu hắn bỗng trở lên trống rỗng, tới một chút phản đối cũng không thể thốt ra được, thực tế này đã khiến hắn mất hết niềm tin vào cuộc sống. 

Lúc đó hắn chưa biết tới giết người là gì, đột nhiên phải tự tay cắt rời từng phần trên khuôn mặt cô gái ấy, đó không khác nào tra tấn hắn. Lí trí là thứ duy nhất giúp Quân trụ vững trong thời điểm đó, hắn tâm niệm rằng, chắc chắn phải cứu được người, như vậy mạng sống của Như mới không bị uổng phí. Có những lúc hắn không thể cầm chặt được con dao trong tay, người đang nằm dưới đây chẳng phải là người con gái mà hắn muốn dành cả đời để chăm sóc. Đẩy chuyện tới mức này thực sự quá mức điên rồ.

Máu chảy ngập mắt hắn, suốt một thời gian dài, hắn không thể thoát khỏi những cơn ác mộng về nó, cảm giác sau khi tỉnh dậy, hai tay hắn vẫn nhớt nháp đầy thứ dịch nhầy màu đỏ ấy. Bằng cách nào Như có thể chịu được những tra tấn về thể xác đó, cô cũng là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, vậy tại sao cô lại chấp nhận hiến mình làm vất tế. Chỉ là vì tình cảm mà cô dành cho hắn quá sâu đậm, không thể ở bên hắn nốt quãng đời còn lại, nhưng sẽ khiến hắn lưu giữ vĩnh viễn hình bóng cô, thế cũng đủ để cô mãn nguyện rồi.

Hai ngày sau, thi thể kia hồi sinh, nhưng trái với mong đợi của Quân, có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực, nhưng dù đợi bao lâu, người đi vẫn không tỉnh lại. Quân phải để cha lại trong viện để bác sĩ theo dõi, họ nói ông ấy có thể sẽ sống vĩnh viễn như người thực vật. 

- Tại sao những lần Hoán sinh khác đều thất bại, mà lần này lại thành công? - Cường hỏi.

- Có một yếu tố quan trọng mà hầu như mọi người đều không biết đến, đó là vật tế phải là một người có tu vi. Tùy vào khả năng mà có thể hồi sinh người chết ở những cấp độ khác nhau, ông ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại, vấn đề chỉ là thời gian, nếu như không mau chóng tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rất rắc rối - Quân đáp.

- Rắc rối gì?

- Tao có thể nhận ra tiếng của cô ấy trong âm giới, vì vật tế sẽ phải chịu đựng những đau đớn như lúc thực hiện nghi thức trong suốt quá trình người được đổi mạng tồn tại. Ban đầu chỉ là những tiếng khóc hờ, tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, nhưng gần đây, tao chỉ nghe thấy toàn tiếng gào thét, có vẻ như cô ấy không thể tiếp tục duy trì được nữa.

- Không duy trì được thì sao?

- Nếu như vật tế tu Phật, vậy sẽ không có chuyện xác chết đòi mạng, nhưng nếu vật tế tu Quỷ, khi không thể chịu được những tra tấn trên cơ thể, nó sẽ làm mọi cách để giết người sống kia. Trong trường hợp của Như, cô ấy sẽ biến thành cái gì thì tao không chắc, nhưng có một điều tao biết rõ là sẽ rất khó để đối phó với cô ấy, vậy nên tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra.