Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 8-1: Âm hôn (1)




“Sao không xin việc ở gần đây thôi, đi xa như vậy biết có làm được hay không?”

“Con không muốn dựa dẫm vào bố mẹ nữa, làm ở đâu cũng như nhau thôi, có đi ra ngoài xã hội con mới có thể tự lập được.”

“Nhưng không nhất thiết phải đi lên đó, đường xa bất tiện, có việc gì bố mẹ cũng không thể tới ngay với mày được, nghe lời bố mày, làm ở gần nhà thôi.”

“Mẹ nói với bố hộ con, việc này là con chọn, con sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, dù thế nào thì ngày mai con vẫn sẽ đi Thái Nguyên.”

“Mày học được cái tính ngang bướng này từ ai, sao trong nhà ai nói mày cũng không nghe, tới khi có chuyện gì thì biết làm thế nào, bố với mẹ cũng già rồi, còn phải lo cho mày tới bao giờ nữa.”

“Mẹ đừng như thế, con cũng lớn rồi, cũng phải tự lập chứ, không thể ở nhà mãi với bố mẹ được, hơn nữa con biết tự lo cho mình, bố mẹ cứ yên tâm….”

“Mẹ à, giờ con chỉ muốn về nhà thôi,…”

“Con biết mình chọn sai rồi, đây không phải nơi con có thể đến được,…”

“Con muốn đi khỏi đây, con hết cách rồi, đầu con đau quá,…”

“Mẹ nghe con nói không, con muốn về nhà…”

Tôi mở mắt.

Cuộc nói chuyện với mẹ trong đêm trước ngày đi lên Thái Nguyên làm việc chợt hiện về giữa cơn mơ của tôi. Hôm ấy bố đã mắng tôi rất nhiều, ông không muốn tôi đi làm xa, vì trong nhà chỉ có mình tôi là con trai, cũng là con cả. Từ nhỏ tôi đã được bố mẹ chăm sóc, bao bọc, tôi cũng muốn làm tất cả để bố mẹ hài lòng, dù cho tôi học không giỏi, nhưng tôi vẫn cố gắng hoàn thành bậc đại học, sau cùng tới khi đi làm, tôi lại tự lựa chọn công việc cho mình. Vì chuyện đó mà bố mẹ đã rất tức giận, dù hai người có nói hết nước hết cái với tôi, thì tôi vẫn rời khỏi nhà và đi lên đây lập nghiệp.

Đó là sai lầm. Giờ đột nhiên nhớ lại, tôi chỉ biết hối hận, trong mơ tôi nghĩ mình đã khóc, tôi muốn nhận lỗi với mẹ, vì những lời nói thiếu suy nghĩ lúc đó đã khiến bà đau lòng, một người vì tôi mà cả đời lo lắng, tôi lại không chịu hiểu, những gì đang diễn ra có phải là để trừng phạt tôi không? Nếu đúng như vậy thì tôi không thể né tránh được nữa, lỗi do tôi mà ra, tôi phải là người chịu trách nhiệm cho tất cả sai lầm của mình.

- Mày thấy đỡ chưa?

Có tiếng người vừa nói, tôi nhìn sang, là thằng Cường đang nhòm tôi, mặt cậu ta có vẻ quan tâm. Chỉ mấy ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra, giờ thì tôi biết là mình cũng có lỗi, nếu như ngày đó tôi nghe bố mẹ ở nhà, vậy giờ có thể tôi đã ở nhà cưới vợ luôn rồi. Mà cũng không trách tôi hết được, tôi đâu phải ông trời, sao biết được sẽ có chuyện như vậy ập đến, là do số tôi không được may mắn thôi.

- Vẫn đau đầu lắm, tao nghĩ rồi, nếu không vì tao cãi bố mẹ, chắc giờ tao vẫn sống yên ổn, cũng chẳng có những chuyện như này xảy ra đâu – Tôi ngồi dậy nói.

- Không hẳn, nếu như đây là cái số, vậy có tránh kiểu gì cũng không thoát được, dù mày có ở đâu cũng vẫn phải chịu kiếp nạn này thôi – Thằng Duy nói chen vào, thái độ của thằng này giống như nói đây là sự thật hiển nhiên vậy.

- Thế giờ mày tính tao phải làm thế nào, tao chịu thôi, không đi khỏi đây được, cũng không đánh lại được nó, chắc tao chết mất – Tôi thở dài.

- Mày đừng tuyệt vọng, người chết mới thành ma, con người vẫn là đáng sợ nhất. Chuyện này không phải là không có cách – Cái giọng điệu này là sao đây? Thằng Duy vừa nói vừa ngồi xuống đầu giường tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Thế là ý gì?

- Sáng hôm qua lúc tao đi lấy giấy khám sức khỏe, tao tình cờ nghe được một chuyện, thực ra cũng không liên quan tới chuyện của mày lắm, nhưng tao nghĩ người này sẽ giúp được mày.

Tôi không buồn nhìn thằng Duy, lại chuyện về mấy ông thầy trừ tà, giờ tới nhân sinh quan của bản thân, tôi còn phải nghi ngờ, mấy lão già bịp bợm ấy sao tin nổi. Nhưng lúc này tôi không nghĩ được gì hết, đầu óc đặc như đất sét, nghe cái gì đánh tan được đống bầy nhầy trong đầu tôi cũng tốt.

- Là chuyện gì?

- Tao nghe người ta kể là ở dưới thị trấn có một tộc người Hoa sinh sống, họ không làm ăn nhiều với người dân tộc ở đây, nhưng mà giàu có lắm. Chủ yếu là họ làm nghề bốc thuốc, độc vật và giải bùa chú.

- Bùa chú?

- Ừ, nghe bảo là trong tộc người Hoa ấy có một ông thầy bùa rất cao tay, lão ấy nhìn được cả ma tà, nhà nào muốn xem đều có thể mời tới, bùa rất hiệu nghiệm, ma gì cũng giải được hết.

- Cái này nghe quen quen, nhưng mà tao không tin đâu, ở đây còn ai giỏi được hơn bà tào chứ.

Đúng là nghe quen thật, hình như giống với những lời bà già bán hàng nước giới thiệu với tôi, về một ông thầy bùa người Hoa mà bà ấy quen biết. Ai mà có thể mua chuộc được cả thằng Duy thì kể cũng cao tay, giờ nó về đây dụ dỗ tôi, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được.

- Không phải, bà già kia là thầy ngải, có khi mày không phải bị trúng ngải, mày có nhớ là trong mộ của cô gái có dán rất nhiều bùa không, thầy ngải chuyên trị ma ngải, với bùa chú thì không tác dụng nhiều, mày là chưa tìm đúng thầy đúng thợ thôi.

- Tao vẫn không tin, mày nghe được cái gì mà về nói nhiều thế?

- À, tao nghe người ta nói ông thầy bùa tộc người Hoa vừa giải được một vụ âm hôn.

- Âm gì? Mày nói rõ ra xem nào.

Thằng Duy bắt đầu kể lại chuyện mà cậu ta đã nghe được. Lúc trước tôi đã được biết về chuyện lập gia đình cho người chết, nhưng đây mới là lần đâu tôi được nghe tường tận toàn bộ quá trình đó. Chuyện là có một nhà dưới thị trấn, gia cảnh bình thường, có hai người con trai, người con đầu bị bệnh lạ cách đây ba năm, dạo gần đây bệnh càng lúc càng trầm trọng, khiến cho người đó không thể rời khỏi phòng, suốt ngày đóng kín cửa nói chuyện một mình.

Bố mẹ người này cũng tiến bộ, khi mới bị bệnh đã đưa con đi khám ở bệnh viện địa phương, rồi lên tuyến trung ương, tư nhân nhưng bệnh không thuyên giảm, triệu chứng cũng bất thường, bác sĩ chỉ chuẩn đoán là bị tâm thần phân liệt. Tức là bình thường người này vẫn sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ tốt, nhưng sẽ có những thời điểm cơn bệnh bộc phát, thường thì đập phá đồ đạc hoặc đánh những người xung quanh. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, người này chỉ ngồi trên giường, mắt trợn trừng trừng và không ngớt lẩm bẩm một mình.

Dạo gần đây thấy con trai bỗng nhiên cười nói trong phòng, có nhiều đêm còn nghe cả tiếng kẽo kẹt mở cửa, tưởng con đi đâu, nhà ấy ra nhòm thì cừa phòng không mở. Hé cửa nhìn vào, họ thấy con trai mặt đỏ tía tai, mắt lộn tròng trắng dã, nói tới sùi bọt mép, giống như đang lên cơn dại. Hai vợ chồng nhà ấy sợ quá liền chạy vào, họ vừa lay vừa gọi, hỏi con trai làm sao vậy. Người con trai không trả lời, tay chỉ vào tủ quần áo, mắt trợn ngược. Cửa tủ mở toang, bên trong quần áo vứt bừa bộn.

Sau đó thì người con trai nói với bố mẹ là muốn cưới vợ. Cưới ai? Người đó nói cười cô gái trong tủ. Để ý mới thấy con trai hay quay mặt ra tủ nói chuyện, mà trong tủ quần áo làm gì có ai. Thế là họ nghi con mình bị ma làm, mời mấy thầy tới xem đều không được, cuối cùng nghe có người mách nên mới tìm tới ông thầy bùa người Hoa kia.

Ông thầy bùa này tới xem nhà, xem một vòng liền nói ngay, tủ này ngày trước có đứa con gái bị nhốt chết, hồn phách ám lại trong đó, lại hợp vía con trai nhà này nên ngày đêm rủ rê người ấy nói chuyện, giờ tới tuổi muốn lấy chồng, nội trong mấy ngày nữa sẽ kéo theo con trai nhà này chết cùng. Nhà này nghe tới đó thì vô cùng sợ hãi, lập tức xin ông thầy bùa cách cứu con trai.

Ông thầy người Hoa bàn bạc gì đó với gia đình bên kia, rất lâu mới quyết định đêm hôm sau sẽ làm phép hóa giải duyên âm với hồn ma đứa con gái. Thầy bùa dặn gia chủ sắm đồ vàng mã, hình nhân, tiền vàng, còn lại thì để qua 9h đêm hôm sau ông ấy sẽ đem đến. Người ta không kể là ông thầy bùa ấy đem theo cái gì, chỉ thấy tất cả đều được chùm vải đỏ, trên có dán chữ “Hỉ” màu trắng.

Đêm hôm đó, khi gia chủ vòng trong vòng ngoài chờ thầy bùa làm phép chiêu hồn, trước khi đóng cửa phòng, ông ta sắp đặt một tấm thảm đỏ dẫn ra cửa, ngay ở ngoài cửa là một chậu lửa, nơi đó có mùi trầm hương hòa lẫn với hoa quế thoang thoảng bay ra. Ông ấy dặn người nhà không được ồn ào, dù bước ra là cái gì cũng phải bình tĩnh, khi nào ông ấy ra hiệu thì mới được động tới chậu than.

Không ai biết ông ấy làm những gì bên trong căn phòng, chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng kẽo kẹt, lửa cháy chập chờn cùng thanh âm lầm bầm mỗi lúc một lớn. Bằng thời gian đốt hết nửa thẻ nhang, cửa bên trong bỗng mở toang, người nhà thấy ông thầy bùa dẫn một hình nhân đầu đội khăn đỏ từ từ đi ra. Hình nhân di chuyển giật cục như con rối trên tấm thảm đỏ, nhưng tuyệt nhiên không thấy dây điều khiển ở đâu, đi ra tới ngoài cửa thì thầy bùa vung tay tung một đồng xu qua đầu hình nhân, lập tức có người hất chậu lửa vào người nó, toàn thân nó bốc cháy rừng rực, nghe được cả tiếng thét chói tai thoát ra từ đám lửa.

Gia chủ chạy vào phòng thấy con trai nằm gục dưới đất, miệng chảy dãi và mắt trợn trừng, họ sợ hãi réo gọi mà người ấy không tỉnh lại, mãi sau ông thầy bùa vào lấy ra một miếng vải trong miệng người ấy, nói rằng nếu trong lúc làm phép người này hé ra một từ nào, lập tức sẽ bị hồn ma kia bắt đi ngay. Từ sau ngày người con trai tỉnh lại, không còn thấy người đó ngồi nói chuyện một mình nữa, cũng không nghe thấy tiếng cửa tủ kẽo kẹt mỗi đêm, người ta nói rằng hồn ma đứa con gái đã theo ngọn lửa hóa thành tro bụi trên nhân gian này rồi.

- Chuyện này chắc tới 7 phần bịa đặt, tao nghe còn không lọt tai, nhưng mà thực sự là ông thầy bùa đó pháp thuật rất cao cường, bùa chú nào qua tay ông ấy đều hiệu nghiệm, mấy người đó bảo những nhà giàu trong trấn đều là nhờ ươm bùa của ông thầy người Hoa đó…

- Mày có được ai trả tiền quản cáo không, hay ông thầy đó bỏ bùa mày rồi? - Cường lập tức nói, cậu ta dường như không đủ kiên nhẫn để nghe nốt mấy lời của thằng Duy.

- Đúng là người ta kể như vậy thật, tao cũng có ngồi nghe, nhưng mà không biết thực hư thế nào, chuyện tâm linh rất khó nói, ngay như những gì đang diễn ra ở đây, nếu mày không tự trải qua, mày có tin không? – Thấy Cường gay gắt ra mặt, thằng Mạnh nói chen vào, người đi với Duy hôm qua là cậu ta, lời này không phải chỉ là bênh vực, ít nhất cũng có hai người trực tiếp nghe kể về thầy bùa kia.

- Thằng Mạnh nói đúng, ông thầy bùa này tao cũng từng nghe có người đồn rồi, không phải là bịa đặt đâu – Tôi cũng lên tiếng.

Nghe Duy nói ông ấy là thấy bùa, chuyện của tôi phần nhiều liên quan tới bùa chú hơn, cũng không chắc là bà tào kia đã nói đúng, vì rõ ràng là trong quan tài của cô gái có dán rất nhiều bùa. Có khi nào chuyện này không thể dùng ngải để giải quyết, tới bây giờ tôi vẫn không thể thoát được, hẳn là chưa đúng bài. Đầu mối duy nhất trong chuyện này là lá bùa ở trong quan, trên đó viết gì, có ai đọc được ý nghĩa của chúng không, nếu được chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

- Tao thấy mày nói có lý lắm, không phải là ngải mà là bùa, tao phải tìm đúng người thì mới mong giải được kiếp nạn này. Lát tao sẽ đi tìm ông quản trang, xem ông ấy có còn giữ mấy lá bùa trong quan tài cô gái kia không, tao muốn thử hết mọi cách, ngu gì mà ngồi chờ chết như vậy .