Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 6-1: Quật mồ (1)




– Mày còn thấy gì nữa? Kể hết ra đi.

Tôi vội giục thằng Cường, rõ ràng người liên quan trực tiếp tới chuyện này là bố cậu ta, oan hồn kia theo cậu ta cũng không có gì khó hiểu, nhưng vì sao còn theo cả tôi nữa, tôi hoàn toàn vô tội.

– Tao không biết bắt đầu từ đâu, vì những hình ảnh hiện lên trong đầu tao rời rạc lắm, tao không phải người trong cuộc nên không thể sắp xếp lại được.

– Vậy mày có thấy cảnh cô ấy chết hay cảnh trước lúc chết không?

Thằng Cường im lặng, nét mặt trầm tư, vài giây sau cậu ta mới trả lời tôi:

– Có một lần tao thấy mình chạy trong rừng, cũng không hẳn là rừng, nhưng đường dốc và rất tối, đằng sau có nhiều người đuổi theo, họ la hét bằng tiếng dân tộc, tao nghe không hiểu. Rồi tao tới một cái nghĩa địa, những người kia đã đuổi gần tới, họ cầm theo đuốc và gậy gộc, tao rất sợ, và tiếp tục chạy. Chạy hết nghĩa địa thì chân tao đột nhiên hụt xuống, tao thấy khoảng không, cảm giác chới với, và hai mắt liên tục xoay vòng vòng. Chỉ là mơ nên tao không thấy đau, nhưng cảm giác rất thật, tao ngã từ trên cao xuống, lúc nằm dưới đất người tao bất động, tao thấy máu chảy, lúc đó tao tưởng mình đã chết, vì cảm giác trong người nhẹ bẫng. Sau đó mọi thứ tối sầm lại.

Ngẫm một lát Cường mới nói tiếp:

– Rồi khi mở mắt ra, tao thấy mình nằm trên cán cứu thương, đó là lúc tao gặp bố, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông ấy khi nhìn tao khiến tao sợ hãi, tao đã muốn đó không phải là bố tao, tao đã cố quên hình ảnh đó đi, vì nếu nghĩ tới, tự nhiên tao lại sợ, nhỡ một ngày nào đó tao cũng có chuyện và bố sẽ bỏ rơi tao như vậy. Tiếp theo lại là bóng tối.

– Một lần khác, cũng vẫn là trong mơ, tao lại thấy mọi thứ hoàn toàn tối tăm, tao có thể cảm giác được không gian xung quanh chật chội tới thế nào, dường như tao bị nhốt trong một cái hộp, khó thở và lạnh, tao cố gọi cố đập vào vách hộp nhưng không ai cứu, lúc đó ở bên ngoài tĩnh lặng vô cùng, tai tao không nghe thấy một âm thanh nào cả, chỉ có tối và lạnh, đó là giấc mơ cuối cùng trước khi tao lấy lại được thần trí - Dường như cậu ta đã cố gắng kiềm chế cảm xúc khi nói ra những lời này.

– Cô ấy đã bị chôn sống.

Tôi nói, toàn thân lạnh toát, chỉ vừa nghe tới đó mà trong lòng tôi lại đau nhói lên. Có khi lúc đó cô ấy chỉ bằng tuổi của tôi bây giờ, nhưng sao số phận lại bất công với người con gái đó như vậy. Bị phụ bạc bởi chính người mình yêu, bị gia đình ruồng rẫy, rồi chết trong cô đơn, tuyệt vọng. Trước khi cô ấy chết, liệu có bao nhiêu oán hận, căm phẫn cùng uất ức đã nảy sinh, đừng nói 16 năm, dù có là một trăm năm thì nỗi đau ấy cũng sẽ không bao giờ nguôi ngoai được. Xã hội gì mà lại như vậy, con người gì mà đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy, lương tâm của kẻ sắp làm cha đó đã để đâu, đứa bé trong bụng cô ấy không có tội. Mẹ kiếp.

– LÀ BỐ MÀY PHẢI KHÔNG, TẠI BỐ MÀY ĐÃ KHIẾN CÔ ẤY PHẢI CHẾT ĐÚNG KHÔNG?

Tôi không kiềm chế nổi cảm xúc, tay lập tức tóm lấy cổ áo thằng Cường, trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn tức giận, vì sao người mang danh bác sĩ đó lại có thể hại chết một người, thay vì cứu sống người đó.

– ĐÚNG, LÀ TẠI BỐ TAO. BỐ TAO ĐÃ BIẾT CHUYỆN CÔ ẤY CÓ THAI TRƯỚC CẢ KHI TAI NẠN XẢY RA, ÔNG TA BUỘC CÔ ẤY THÔI VIỆC, ÔNG TA TO TIẾNG VỚI CÔ ẤY, DÙ CÓ LÀ BỐ TAO THÌ ÔNG TA VẪN LÀ MỘT NGƯỜI KHỐN NẠN, NHƯNG, MÀY…

Thằng Cường cũng hét lên, nhưng lời tới đây thì ngừng, ánh mắt nhìn tôi đầy căm giận bỗng nheo lại, tôi thấy một nỗi buồn thê thảm hiện lên trong đó, nét mặt căng thẳng cũng dịu đi và sau tất cả cậu ta chỉ nghẹn ngào nói:

– Mày không hiểu đâu.

– Đúng, tao không hiểu, vì sao trên đời này lại có người đàn ông tệ bạc như bố mày.

– Không phải, người hại chết cô ấy không phải bố tao. Ông ấy đã tham gia ca phẫu thuật, đã muốn cứu cô ấy, nhưng người nhà cô ấy tới và gây áp lực với bệnh viện, bố tao đã không thể làm gì khác được.

– Im đi, bố mày là người phải chịu trách nhiệm cho đứa bé trong bụng cô ấy.

– Minh, mày bình tĩnh lại đi, chuyện này không liên quan gì tới thằng Cường cả- Thằng Duy lao vào và cố gắng giằng tay tôi ra.

– Cái thai trong bụng cô ấy không phải của bố tao, mà là của…

Thằng Cường chợt chộp lấy tay tôi, bàn tay siết chặt lại, ánh mắt cậu ta nhìn tôi đầy uất hận, nhưng cậu ta không nói tiếp, đứa bé trong bụng cô ấy của ai?

– Của ai?

– Minh, mày bỏ thằng Cường ra rồi nói tiếp, đây là bệnh viện, đừng gây sự trong này- Thằng Duy vẫn cố kéo tay tôi.

Tôi gạt phắt tay hai thằng ấy ra, mắt vẫn trừng trừng nhìn thằng Cường, chờ câu trả lời từ cậu ta.

– Tao không thể nói.

– Mày vẫn còn muốn bao che sao, sự thật chính là bố mày đã hại chết cô gái ấy, và giờ mày vẫn không chịu tin, mày là một thằng con tốt rồi đấy, bố mày sẽ tự hào về mày lắm.

Dứt lời tôi lập tức quay người đi ra khỏi phòng, chuyện này thực sự khốn nạn, kẻ đã khiến cô ấy mang thai rồi chối bỏ trách nhiệm, chính kẻ đó sẽ phải đền tội, dù có là bố thằng Cường thì cũng không thể tha thứ được. Trước mắt tôi phải đi tìm bà tào, chuyện oan hồn kia đòi mạng tôi chỉ là hiểu nhầm, giờ tôi biết chân tướng vụ việc rồi, tôi sẽ giải thích cho cô ấy hiểu.

Ra khỏi bệnh viện, tôi lên xe máy đi vào trong bản, phải tìm ông quản trang, ông ấy sẽ đưa tôi tới gặp bà tào. Trên đường tôi gặp vài người và họ chỉ tôi chỗ ông quan trang ở, tôi chạy xe tới đó, may mắn là ông già đang trồng rau ở sau nhà. Căn nhà sàn tuềnh toàng, khoảng sân trống trải, ông già thấy tiếng xe máy thì ra xem ai tới.

Tôi kể qua tình hình cho ông già nghe, ông ta gật đầu, làm ra vẻ suy nghĩ một lát rồi bảo đúng là mười mấy năm trước có vụ tai nạn như thế, chỉ là ông ta không biết nội tình chuyện đó lại rắc rối tới vậy. Ông già thu xếp đồ đạc rồi dẫn tôi tới nhà bà tào, vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện.

Khi tôi tới trời đã sang trưa, mặt trời lên cao mà quang cảnh quanh nhà bà tào vẫn âm sâm như lúc gần tối. Bà già lúc nào cũng ở trong nhà, trừ khi có người tới mời đi trừ ma, vì vậy lúc tôi thấy diện mạo bà ta, tôi có hơi giật mình. Dáng người gầy quắt, làn da trắng bệch, tóc quấn trong mảnh khăn buộc quanh đầu, bộ đồ dân tộc đen tuyền càng làm cho màu da của bà già thêm nhợt nhạt, nếu không vì bà ta vẫn nói chuyện thì tôi đã nghĩ đây là một xác sống. Tay bà tào luôn cầm một tẩu thuốc, nghe ông già nói đó là thuốc phiện, hằng tháng dân trong bản vẫn tới cúng biếu rất nhiều thứ cho bà ta, vì với họ bà tào này không khác gì thánh hiển linh.

Tôi nghe vậy là biết mình phải làm gì rồi, vội vàng rút một tờ tiền trong túi ra, đặt vào cái khay đèn thuốc trước mặt bà già, tôi nói và ông già ở bên cạnh phiên dịch:

– Cháu tìm được lai lịch của oan hồn kia rồi, giờ xin bà chỉ cháu biết nên làm thế nào.

– Com ma ấy là ai?

– Là Giàng Thị Dương, chết cách đây 16 năm, bị tai nạn rồi người nhà chôn sống do phát hiện có thai mà chưa chồng.

– Vậy nó không phải trinh nữ, trong mồ nó chính là huyết nhân ngải.

– Là sao ạ?

– Gái trong bản ít khi tới chỗ tao xin bùa, chỉ có đứa nào khó quá mới xin về chài thôi. Con ma này muốn chài thằng con trai nào, nên mới xin ngải về giấu trong cạp váy, nếu như nó yểm được ngải vào người thằng con trai, thì thằng con trai sẽ theo về làm rể nhà nó. Vì chưa yểm được, mà đứa con gái lại bị chôn sống, ngải trong người nó ăn máu rồi thành ma, phải quật cái mồ nó lên để bứng cây ngải ra mới giết được con ma ấy.

– Quật mồ, là đi đào mộ của cô gái bị chết lên sao?

– Đúng vậy, huyết nhân ngải đơm rễ rất nhanh, nếu cái thai trong bụng đứa con gái còn sống thì đó chính là vật chủ của huyết nhân ngải.

– Vậy cháu biết mộ của cô ta ở đâu để đào?

– Tao biết – ông quản trang lên tiếng- mộ nào ở bãi tao cũng biết hết, mộ của đứa con gái không ai thăm viếng bao giờ, tao sẽ chỉ chỗ cho mày.

– Bao giờ thì có thể bắt đầu được?

– Đêm nay 18 âm lịch, không phải ngày trăng cao, 11h mày mang theo mấy cọc tiền vàng, muối trắng, gạo trắng, rồi đào sẵn mộ đợi tao, tao sẽ giải ngải cho mày.

Vậy là đêm nay tôi sẽ phải ra nghĩa địa, tìm ngôi mộ của một người đã chết 16 năm, không quen không biết, quật mộ người đó lên, dù bên dưới có cái gì đi nữa thì làm như vậy quả thực rất thất đức. Người chết oan thường rất linh, đã có một hồn ma đó còn đang đeo bám tôi, nếu tôi bật nhầm mộ, có khi nào sẽ có thêm một con ma nữa tới đòi mạng không.

– Không thể giải ngải bằng cách khác sao?

– Ngải không phải là bùa chú, ngải có linh tính, nó còn sống thì còn làm ma ám mày, chỉ có giết tận gốc nó thì mới hết được.

Thôi đành chịu khó làm cho xong rồi rời khỏi cái đất lắm ma này, sau chuyến này chắc tôi sẽ nghỉ làm và trở về xuôi, tìm công việc mới, làm lại cuộc đời của mình. Giờ tôi phải cùng ông già ra nghĩa địa tìm mộ, trời sáng nên dễ tìm, tối nay có thể chỉ cần tới giờ thì quật mộ lên thôi.

Bãi tha ma ở trên đồi, đi qua một mảnh rừng thưa là tới khu đất trống, ông già vừa đi vừa lẩm nhẩm đọc tên những ngôi mộ quanh đây. Trong cái túi vải đeo trên người có một quyển sổ, ông già bảo ai chết đưa lên đồi này chôn, ông ấy đều ghi lại hết. Ngôi mộ của Giàng Thị Dương đã bị cỏ lấp hết, chỉ thấy lùm lùm một đống không bia không dấu, vì không ai viếng thăm nên đây cũng coi như là mộ hoang.

Tôi nhặt bớt cỏ dại mọc quanh mộ, người nằm đây 16 năm chắc cô đơn lắm, nếu như năm đó cô ấy không gặp gã trai miền xuôi kia, có thể cô ấy sẽ vẫn sống, và tôi sẽ không gặp phải chuyện phiền toái gì. Âu cũng là cái số, không tránh được thì đành đối mặt thôi.

Đêm xuống, gần 10h ông già đã dẫn tôi ra nghĩa địa, hai người mỗi người một xẻng bắt đầu đào nấm mồ kia lên. Đất đồi không quá rắn, thậm chí còn tơi xốp và khô ráo hơn tôi tưởng. Đã lâu không hoạt động mạnh, tay cầm xẻng không được tự nhiên, mấy nhát đầu tôi bị tuột tay, tốc độ vì thế mà không nhanh hơn được.