Giải Mộng

Chương 32: C32: Chương 32




Lần đầu tiên trong đời Lâm Tùy Ý có cảm giác bị trêu đùa.

Cậu không tin.

Bằng cấp cậu thấp, còn là người bình thường, người bình thường không bao giờ tin chuyện ma quỷ.

Chính miệng cậu hỏi, hỏi xong lại không tin. Cậu ngậm miệng chờ chết, ngại không nói nhiều lời.

Bởi vì không tin, nên không muốn hỏi nhiều.

Nhưng Lâm Tùy Ý không giấu được tâm tư mình. Cậu không nói khỏi miệng ba chữ “Tôi không tin”, nhưng trên mặt viết rõ ba chữ “Tôi không tin”.

Cậu không tin, Xã Bà càng muốn Lâm Tùy Ý tin.

Thậm chí Xã Bà còn chịu giao lưu cùng Lâm Tùy Ý, không để thi thể thay mình truyền lời. Giọng nữ tỏ vẻ chán ghét với Lâm Tùy Ý dơ bẩn: “Năm Giáp Thìn tháng Kỷ Tỵ ngày Mậu Tý, mày và kẻ đó giao cổ mà nằm, nhĩ tấn tư ma, thế vân vưu vũ(1).”

Những lời này Lâm Tùy Ý nghe không hiểu lắm, chỉ có thể đoán đại khái ý tứ Xã Bà.

Cậu và Lâu Lệ ở khoảng thời gian này đã có quan hệ thực tế, nhưng thời gian cụ thể Lâm Tùy Ý không biết.

Không đợi Lâm Tùy Ý hỏi Cây Trúc Nhỏ ‘Năm Giáp Thìn tháng Kỷ Tỵ ngày Mậu Tý’ rốt cuộc là khi nào, Cây Trúc Nhỏ quát mắng giọng nữ: “Nói hươu nói vượn!”

“Năm Giáp Thìn tháng Kỷ Tỵ ngày Mậu Tý là ngày 24 tháng 5 năm 2024, hiện tại mới là năm 2023!”

Lâm Tùy Ý nhăn mi.

Xã Bà lại lần nữa ‘ha ha ha’ bật cười, âm điệu cười không phải ngửi được mùi thú vị, ngược lại mang theo loại nhạo bán ‘thân giữa núi non này’(2).

Cười nhạo chán chê, đèn lồ ng trên đầu bọn họ tối dần, rũ xuống thi thể không ngừng giãy giụa.

Xã Bà không nhiều lời cùng Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ nữa, đi tìm mấy thứ đồ ăn đêm nay. Người bị ma cọp vồ mang tới không chỉ có Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ, trong tòa nhà không thiếu người phù hợp nhu cầu của Xã Bà.

Lâm Tùy Ý tạm thời áp xuống khó hiểu, nhìn người ở phía sau.

Trừ hai người bọn họ còn có ba người khác, hai nam một nữ, đang run rẩy ngồi trên mặt đất đầy nước bùn.

Giống Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ, Xã Bà dùng giọng điệu nhỏ nhẹ trò chuyện cùng những người này, sau đó im lặng.

Dương liễu quấn thi thể sôi nổi rũ xuống đất. Chúng kéo nhóm người tới chỗ khác… Bởi vì quá mờ, Lâm Tùy Ý lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên một mảnh đất ngập nước bùn, cách đó không xa là bờ nước.

Chúng đang kéo người tới chỗ bờ nước.

Lâm Tùy Ý âm thầm hít một hơi. Cậu không nhìn thấy Tiểu Nguyệt. Lúc này là thời gian Xã Bà giết người, chắc là Tiểu Nguyệt trốn đi rồi.

Cây Trúc Nhỏ cũng bị kéo đi, hắn kêu thảm thiết: “Anh Tùy Ý!”

Chỉ có Lâm Tùy Ý bị bỏ lại tại chỗ.

Lâm Tùy Ý chân cao chân thấp đuổi theo Cây Trúc Nhỏ, đuổi tới bờ sông treo đèn lồ ng giấy giữa không trung, Lâm Tùy Ý cuối cùng cũng nhìn thấy con thuyền trong miệng Ngô A Vĩ.

Là một con thuyền treo đầy cờ tang, những người này đang bị ma cọp vồ kéo lên thuyền. Cây Trúc Nhỏ gào thét cứu mạng tê tâm liệt phế, đột nhiên ma cọp vồ ngừng kéo hắn.

Có thêm mấy ma cọp vồ khác đi tới, chúng nó nâng Cây Trúc Nhỏ, dúi đầu Cây Trúc Nhỏ vào sợi dây thừng từng treo thi thể.

Chúng muốn treo cổ Cây Trúc Nhỏ.

Hai tay Cây Trúc Nhỏ giữ lấy dây thừng, chân không ngừng giãy giụa. Lâm Tùy Ý biết mình cùng đám ma cọp vồ thực lực cách xa, bằng không cậu đã không bị kéo vào nơi này. Cậu chờ ma cọp nhét đầu Cây Trúc Nhỏ vào dây thòng lọng rồi bỏ đi, mới chạy tới bên người Cây Trúc Nhỏ.


“Trình Nhai.” Lâm Tùy Ý vội vàng nói: “Dẫm lên vai tôi.”

Cậu đứng dưới chân Cây Trúc Nhỏ, cũng may cậu không lùn, Cây Trúc Nhỏ đạp lên vai cậu sẽ không bị trọng lượng thắt cổ chết.

Cây Trúc Nhỏ nhìn không thấy Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý liền nắm hai chân hắn dẫn dắt hắn đạp lên vai mình.

Cây Trúc Nhỏ có gầy vẫn là một người đàn ông trưởng thành.

Thời điểm Lâm Tùy Ý dùng bả vai đỡ được hắn, nước bùn dưới chân bị trọng lượng hai người lún xuống mấy centimet.

Cây Trúc Nhỏ đứng vững trên vai Lâm Tùy Ý, liền vội vàng gỡ dây thừng trên cổ mình. Hắn càng cởi dây muốn trốn thoát, dây thừng càng thắt chặt.

Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của Cây Trúc Nhỏ, nói: “Trình Nhai đừng nhúc nhích, không gỡ được thì thôi, tôi có thể đỡ cậu.”

Cây Trúc Nhỏ bị dây thừng siết đến biến thanh: “Không thể… mãi như này…”

Lâm Tùy Ý chịu đựng được cũng không thể chịu đến thiên hoang địa lão, Lâm Tùy Ý trấn an: “Đợi trời sáng là tốt rồi.”

Cây Trúc Nhỏ đảo tròng mắt nhìn bốn phía, trước mắt là màn đen mênh mông bát ngát đèn lồ ng không chiếu tới: “Nơi này lấy đâu ra trời sáng. Anh Tùy Ý, kệ em đi.”

“Nơi này có trời sáng hay không không liên quan, tòa nhà có.” Lâm Tùy Ý nói: “Trời sáng, Lâu tiên sinh sẽ đến cứu chúng ta.”

Cây Trúc Nhỏ: “Anh Tùy Ý ca, mặc kệ em, khụ khụ khụ… Người bị hại đều bốc hơi vào hư không, Lâu tiên sinh và anh em không tìm thấy chúng ta, chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta bị hại, sẽ không làm gì đâu. Anh cứ mặc kệ em, đi tìm đường ra đi.”

“Tôi có để lại manh mối cho Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh sẽ đến cứu chúng ta.”

Cây Trúc Nhỏ ngẩn người: “Thật?”

Lâm Tùy Ý: “Ừ, cậu đừng động vào dây thừng.”

Chờ Cây Trúc Nhỏ an tĩnh lại, Lâm Tùy Ý cẩn thận nhích người, mặt hướng bờ nước không xa. Những người khác bị ma cọp vồ đẩy lên thuyền quỳ lạy xin tha, nhưng ma cọp vồ không chút dao động. Thuyền chứa đầy người, chúng đẩy thuyền vào nước, sau đó dùng tay chân làm mái chèo rẽ nước.

Giữa ngón tay ngón chân chúng nó mọc màng hơi mỏng. Chờ chúng nó chèo thuyền đến giữa hồ nước, đám ma cọp vồ như ếch xanh nhảy vào nước ‘tõm tõm’, biến mất không thấy.

Thuyền bị đẩy đến giữa hồ nước, tiếng la khóc trên thuyền không giảm bớt chút nào.

Tiếng kêu cứu ngược lại càng lúc càng lớn, thuyền bắt đầu bị rò nước, cận kề cái chết làm bọn họ hướng về phía Lâm Tùy Ý trên bờ, kêu la xin Lâm Tùy Ý cứu mạng.

Tiếng kêu cứu yếu dần, thuyền ngập nước chìm dần. Nước tựa như mồm to ăn thịt người, nuốt chửng người lẫn thuyền vào bụng.

Tiếng kêu cứu im bặt, hết thảy gió êm sóng lặng, dường như chưa phát sinh chuyện gì.

Bởi vì Lâm Tùy Ý xoay người, Cây Trúc Nhỏ cũng xoay người theo Lâm Tùy Ý, trơ mắt nhìn cảnh này, lẩm bẩm: “Đây là thuyền chìm mà Ngô A Vĩ nói nhỉ.”

Lâm Tùy Ý nói: “Chắc vậy.”

Cậu nhớ sau khi Ngô A Vĩ kể giấc mộng cho Lâu Lệ, Lâu Lệ hỏi Ngô A Vĩ hai vấn đề: Thuyền là thuyền gì, chìm hay chưa.

Hiện tại đã có đáp án.

Thuyền là thuyền tang, thuyền tang chìm.

Thanh âm Cây Trúc Nhỏ từ đỉnh đầu bay tới, Lâm Tùy Ý nghe Cây Trúc Nhỏ nói: “Mộng thuyền tang, cát. Mộng bản thân ngồi trên thuyền tang, chủ giấu của không lộ.”

Lâm Tùy Ý nói: “Thuyền tang chìm.”


“Đúng vậy.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Mộng thuyền chìm xuống nước, đại hung.”

Lâm Tùy Ý nhớ rõ trong Giải Mã Giấc Mơ ghi về giấc mơ thuyền chìm xuống nước như sau: Mộng thuyền trầm thủy đế, đại hung hiện ra. Phàm mộng này giả, vãng kiển lai liên, mộc phù thủy phiếm, có hung vô cát.

Muốn giải mộng phải làm rõ thuyền là thuyền nhà ai, nước ra sao.

Hiện tại bọn họ đã biết, thuyền là thuyền Xã Bà, nước là nước Xã Bà.

“Trình Nhai.” Lâm Tùy Ý thỉnh giáo: “Vãng kiển lai liên, mộc phù thủy phiếm có nghĩ là gì?”

“Vãng kiển lai liên là tới lui toàn khó, tiến thối khó toàn.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Mộc phù thủy phiếm không có nghĩa chính xác, tôi và anh tôi đều giải theo ý trên mặt chữ.”

Lâm Tùy Ý cúi đầu cân nhắc.

Mộc phù, là gỗ nổi.

Thủy phiếm, là nước tràn lan.

Gỗ chỉ nổi khi ở trong nước, mộc phù thủy phiếm nghĩa là như vậy.

Vãng kiển lai liên, nghĩa là gỗ nổi trên hồ trong biển, không chỗ để đi, đi lên không thể đến đích, đi lui không thể trở lại khởi điểm, cũng không có ai tới, mãi mãi trôi nổi.

Dùng cụm ‘vãng kiển lai liên, mộc phù thủy phiếm’ so sánh với người…

Lâm Tùy Ý nhẩm nói: “Chết trong nước, không người vớt không người biết, mãi mãi trôi nổi.”

“Là nghĩa này.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Mộc phù thủy phiếm, hỏa không thể sinh, chết không quan tài. Giấc mơ nhắc nhở Ngô A Vĩ sắp chết trong hồ nước hoặc biển.”

Lâm Tùy Ý nghĩ đến lần trước mình giải hung thần. Cậu giải Ngô A Vĩ có một người thân mật, Ngô A Vĩ cùng người thân mật từng có mâu thuẫn ngăn cách, sau đó Ngô A Vĩ và người thân mật bỏ qua ngăn cách. Thật ra người thân mật trở lại bên Ngô A Vĩ không muốn hòa hảo, mà là vì hại Ngô A Vĩ.

Hiện tại thông qua hình ảnh thuyền chìm, chứng minh cậu giải nghĩa không sai. Ngô A Vĩ sẽ bị hại chết, bằng không Ngô A Vĩ đang yên lành sao tự dưng lại chết trong hồ trong biển.

Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn dây thừng treo đầy thi thể: “Mộng có người treo cổ…”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Mộng có người treo cổ là cảnh báo: Ra ngoài lữ hành sẽ gặp nguy hiểm.”

Lâm Tùy Ý nói lời giải hung thần của mình cho Cây Trúc Nhỏ. Cây Trúc Nhỏ nói: “Xem ra người thân mật của Ngô A Vĩ đợi Ngô A Vĩ ra ngoài một chuyến sẽ đẩy ông ta xuống nước, sau đó lấy tiền của Ngô A Vĩ. Dựa theo giấc mộng dự báo, Ngô A Vĩ sẽ mãi mãi trôi nổi trong nước, nói cách khác người thân mật của Ngô A Vĩ đã lên kế hoạch giết người chặt chẽ chu đáo. Sau khi Ngô A Vĩ chết không ai phát hiện ông ta ở đâu.”

Nguyên bản mộng bản thân ngồi thuyền tang là chủ giấu của không lộ, nhưng mộng của Ngô A Vĩ có hung vô cát, cát biến thành hung, cát là chủ giấu của không lộ, hung mang nghĩa ngược lại: tiền tài không chỉ bị lộ còn bị mất.

Chết oan chết uổng, tiền tài mất sạch, mộng này của Ngô A Vĩ không hung mới lạ.

Lâm Tùy Ý nói: “Đáng tiếc không thấy chân dung Xã Bà.”

Xã Bà chỉ giao lưu bằng giọng nói, không hiện thân. Một người khó tránh khỏi có mấy người thân mật, cha mẹ vợ con bạn bè thân thiết đều tính là người thân mật, phạm vi quá lớn, không thể xác định rốt cuộc là ai lên kế hoạch giết hại Ngô A Vĩ.

Nếu thấy được chân thân Xã Bà, có lẽ có thể biết người thân mật của Ngô A Vĩ.

“Anh Tùy Ý, lấy năng lực của chúng ta giải mộng đến bước này, chúng ta đã làm quá tốt.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Hiện tại thứ cần quan tâm không phải chân dung Xã Bà, mà là chúng ta có thể mang thông tin này ra ngoài hay không. Chúng ta ở chỗ này đã lâu, chắc là bên tòa nhà đã sáng trời, sao Lâu tiên sinh chưa tới cứu chúng ta. Anh Tùy Ý, anh có chắc Lâu tiên sinh có thể thấy ký hiệu anh để lại không?”

Không thể trách Cây Trúc Nhỏ lo lắng, lúc bị ma cọp vồ kéo đi Cây Trúc Nhỏ không hề có lực chống cự, Lâm Tùy Ý vừa cứu hắn còn phải lưu lời nhắn cho Lâu Lệ. Cây Trúc Nhỏ lo Lâm Tùy Ý trong lúc cuống quít không thể lưu lại dấu hiệu đủ thu hút hoặc đủ nhiều tin tức, nên bị Lâu Lệ xem nhẹ.


Lâm Tùy Ý nói: “Thật ra tôi cũng không biết, nhưng tôi có cảm giác…”

Cây Trúc Nhỏ giật mình: “Cảm giác?!!”

Đồng thời, tại tòa nhà trong giấc mơ.

Cây Trúc nhìn căn phòng hỗn độn, sắc mặt kém cực kỳ. Tiểu Nguyệt che miệng, nhất thời không biết mình nên cảm thấy may mắn vì lựa chọn trốn dưới gầm giường hay áy náy mình chọn gầm giường khiến Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ bị động chọn tủ quần áo.

“Hai người họ…”

Diệp Chi Huyền nhìn dấu vết trên mặt đất. Quá rõ ràng, tối hôm qua hai người đã liều mạng vật lộn với những thứ đó.

Cây Trúc chạy tới cạnh tủ quần áo, nhặt tấm ván gỗ rơi trên mặt đất: “Tôi con mẹ nó, tại không sao đóng tủ quần áo kỹ hơn!”

Hắn hối hận rít gào: “A a a a a!” Ủ rũ ngã ngồi dưới đất: “Trình Nhai…”

“Đóng kỹ hơn một chút, hai người bọn họ sẽ mất mạng thật.” Lâu Lệ mở miệng.

Mọi người nhìn phắt sang Lâu Lệ.

Lâu Lệ đi đến tủ quần áo, lấy một tấm ván gỗ, đuổi Cây Trúc qua chỗ khác, gỡ mảnh vải quấn trên tấm gỗ xuống. Anh sờ sờ mảnh vải, tựa hồ mảnh vải còn lưu độ ấm của Lâm Tùy Ý.

Theo sau anh dùng tấm ván gỗ gãy này cắt lòng bàn tay, lòng bàn tay lập tức chảy máu.

Từng giọt máu rơi xuống, tụ lại một chỗ.

Lâu Lệ dùng đầu ngón tay chấm máu, vẽ một phù chú bằng máu.

Người bên cạnh nhìn Lâu Lệ vẽ phù chú. Cây Trúc ngẩn người: “Phù Mở Cửa Động Quỷ?”

Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy đến gần. Diệp Chi Huyền thắc mắc: “Ở đây cũng có vực?”

Tiểu Nguyệt nhìn Lâu Lệ, lại nhìn Hồ Thụy: “Nghĩa là Tùy Ý và Trình Nhai không sao?”

“Chắc là không sao?” Hồ Thụy nhìn bộ dáng Lâu Lệ trầm tĩnh, nói: “Nhìn có vẻ là không có việc gì.”

“Lui ra sau một chút.” Hồ Thụy nói: “Kẻo có cái gì từ vực lao tới.”

Tiểu Nguyệt trắng mặt lui về phía sau, “Cái gì… Vực là cái gì? Là âm phủ hả…”

Hồ Thụy giải thích: “Vực không phải âm phủ. Khi đồ vật dơ bẩn quá nhiều quá hung, khu vực chúng nó hoạt động sẽ bị tách ra. Quỷ đánh tường ở nhân gian chính là vực. Không ngờ giấc mơ Ngô A Vĩ cũng có vực.”

Lâu Lệ vẽ phù, nhẹ giọng thì thầm: “Mở.”

Theo một tiếng này, tủ quần áo liền xuất hiện một lỗ hổng đen thui. Thấy Lâm Tùy Ý đầy vết bẩn, anh khẽ nhíu mày nhảy vào trong lỗ hổng.

“Trình Nhai! Trình Nhai.”

Lỗ hổng mở rộng, ánh sáng đâm vào mắt Lâm Tùy Ý. Trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Lâu Lệ lờ mờ, cậu mừng cực: “Lâu tiên sinh tới!”

“Thấy thấy!” Cây Trúc Nhỏ cũng mừng húp.

Cơ mà hai người không dám lộn xộn, chỉ kích động chờ đợi Lâu Lệ đi tới trước mặt họ.

Bóng dáng Lâu Lệ càng ngày càng rõ ràng, Lâm Tùy Ý nhịn không được kêu: “Lâu tiên sinh!”

Lâu Lệ bước chân nhanh hơn một giây.

Lâm Tùy Ý lại gọi: “Lâu tiên sinh!”

Lâu Lệ liền nhanh hơn một giây.

Chờ Lâm Tùy Ý gọi tiếng thứ ba, Lâu Lệ đạ đến trước mặt cậu.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nói: “Tôi biết ngài nhất định sẽ thấy ký hiệu tôi để lại cho ngài mà.”


Lâu Lệ nói: “Thấy được.”

Lâm Tùy Ý cười rộ lên: “Ngài đến là tốt rồi.”

Lâu Lệ giữ chân Cây Trúc Nhỏ, nhạt giọng: “Xuống.”

Cây Trúc Nhỏ thử giật giật, phát hiện dây thừng không còn thít chặt, hắn từ trên vai Lâm Tùy Ý nhảy xuống.

Lâm Tùy Ý đứng đỡ Cây Trúc Nhỏ hồi lâu, hai chân vốn tê cứng khó nhịn. Cây Trúc Nhỏ nhảy xuống, cậu nhất thời mất cân bằng, lảo đảo vài bước.

Lâu Lệ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu.

Cây Trúc Nhỏ cũng vội đỡ Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý xua tay: “Tôi không sao, đầu hơi choáng thôi.”

Có Lâu Lệ đỡ Lâm Tùy Ý, Cây Trúc Nhỏ mới buông tay. Hắn nói với Lâu Lệ: “Tôi cứ lo ngài sẽ xem nhẹ ký hiệu anh Tùy Ý để lại cho ngài. Là tôi suy nghĩ nhiều.”

“Có mắt là có thể thấy.” Lâu Lệ đặt tay sau lưng Lâm Tùy Ý, để Lâm Tùy Ý không bị ngã: “Có thể đi?”

Lâm Tùy Ý: “Vâng, có thể.”

Lâu Lệ không tin nên không buông cậu ra, Lâm Tùy Ý được Lâu Lệ đỡ đi ra ngoài.

Trở lại tòa nhà, Diệp Chi Huyền vội vặn hai chai nước, đưa Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ bổ sung thể lực. Lâu Lệ đi ra cửa, Lâm Tùy Ý chờ Lâu Lệ rời phòng mới thu hồi ánh mắt.

“Cảm ơn.” Lâm Tùy Ý nói lời cảm tạ, cầm chai nước vừa uống vừa nghĩ Lâu Lệ sớm như vậy đi nơi nào, không biết khi nào ông già sẽ thông báo nhu cầu Xã Bà.

Phát hiện ánh mắt Lâm Tùy Ý dõi theo Lâu Lệ, Cây Trúc nói: “Hôm nay ông già sẽ không tuyên bố nhu cầu Xã Bà.”

Lâm Tùy Ý trợn tròn mắt, Cây Trúc Nhỏ vội hỏi: “Sao lại thế?”

Diệp Chi Huyền nói: “Nhờ Lâu tiên sinh đấy.”

“Tòa nhà có quy củ nam nữ không thể ở cùng một phòng ban đêm.” Diệp Chi Huyền nói: “Vừa lúc quầy bán quà vặt có bán giấy vàng, Lâu tiên sinh dùng giấy vàng làm người giấy. Tôi nghe nói người giấy của Lâu tiên sinh có thể lừa gạt âm sai, trông không khác gì người sống. Ở trong mơ khẳng định cũng có thể lừa gạt hung thần.”

Cây Trúc nói: “Tối qua người giấy cô gái nhỏ đi vào phòng ông già hiến tế, tới hừng đông ông già đã chết.” Hắn nói với Cây Trúc Nhỏ: “Trình Nhai không thấy chứ, cô gái nhỏ sinh động cực kỳ, tóc đuôi ngựa lắc lư y chang tóc thật, còn có thể mở miệng nói chuyện.”

“Oa.” Cây Trúc Nhỏ kinh ngạc kêu một tiếng, ngay sau đó xụ mặt tiếc nuối: “Tiếc là em và anh Tùy Ý không thấy.”

Cây Trúc nói: “Tùy Ý đi theo Lâu tiên sinh, sao mà chưa thấy người giấy được. Chỉ có em đen đủi thôi.”

Diệp Chi Huyền nói Cây Trúc Nhỏ: “Lâu tiên sinh chắc là đi thu hồi người giấy. Cậu đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, không chừng sau khi Lâu tiên sinh trở về, cậu có thể nhìn thấy người giấy.”

“Cũng chỉ thấy hình dạng người giấy, đâu có được tận mắt xem Lâu tiên sinh vẽ rồng điểm mắt.” Cây Trúc Nhỏ nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Anh Tùy Ý, anh từng gặp người giấy của Lâu tiên sinh chưa?”

Lâm Tùy Ý không hé răng.

Cây Trúc Nhỏ lôi kéo: “Anh Tùy Ý?”

Lâm Tùy Ý lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cây Trúc Nhỏ: “Tôi… Hình như chưa thấy.”

Hồ Thụy lộ vẻ lo lắng: “Nhưng Lâu tiên sinh ở trong mộng dùng người giấy và phù chú, tất sẽ kinh động chủ mộng. Hy vọng mọi việc về sau thuận lợi.”(1) Giao cổ mà nằm, nhĩ tấn tư ma, thế vân vưu vũ: Đại loại nằm bên nhau, tóc mai kề cạnh, mây mưa dữ dội:V

(2) Câu gốc là “Chỉ duyên thân tại thử sơn trung”, từ bài thơ Đề Tây Lâm bích. Dưới dây là bản dịch:

Nhìn ngang thành dẫy, nghiêng thành ngọn

Cao thấp xa gần sẽ khác ngay

Hình dáng Lư sơn không thấy thật

Chỉ vì thân giữa núi non này.

Đại loại ám chỉ mỗi người có 1 góc nhìn khác nhau về sự việc. Người trong cuộc thường không rõ toàn cảnh bằng ngoài cuộc