"Đại ca, nhị ca, hai người đang làm gì vậy?"
Vân Ngạo Phong vừa vào cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vân Tuân Vũ và Vô Ly mỗi người ở một góc, đang cặm cụi làm gì đó.
Vô Ly ngước đầu lên, tươi tắn nói: "Tiểu Phong." Sau đó đi tới trước mặt hắn, lấy một cục vàng vàng trong ống tay áo ra, dúi vào tay hắn: "Cái này cho đệ!"
Cúi đầu nhìn xuống, đó là một khối đá nhỏ, lấp la lấp lánh, đẹp cực kỳ. Trên mặt phẳng của khối đá, một bên khắc hình Vân Ngạo Phong, một bên khắc hình Vô Ly. Nhưng nhìn đi nhìn lại, có vẻ không giống cho lắm.
Đường nét điêu luyện tinh xảo, phóng khoáng kỹ càng, chỉ là khối đá quá nhỏ, ngũ quan nhìn hơi lạ.
Vân Ngạo Phong lật qua lật lại xem, phiến đá nhỏ lấp lánh này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, đang định mở miệng hỏi một chút, thì Vô Ly đã vượt trước nói: "Đây là đá Dạ Cầm, sáng nay ta lấy ở thượng nguồn suối nhỏ. Tuy không có tác dụng gì đặc biệt, nhưng vào buổi tối nó sẽ phát ra ánh sáng,... cho dù người khác muốn, cũng khó có được!"
Hắn gật đầu một cái, sau khi biết loại tình cảm mà Vô Ly dành cho mình là gì, Vân Ngạo Phong luôn có chút không được tự nhiên khi ở gần y, tâm tình cứ liến thoắng lại giật nảy, cột chặt.
Vân Ngạo Phong im lặng cất đồ vào tay áo, như có như không đưa mắt nhìn người còn lại trong phòng. Chỉ thấy, nét mặt của Vân Tuân Vũ sa sầm, đến liếc nhìn hắn một cái cũng không. Không hiểu sao, điều này lại khiến cho hắn khó chịu, tựa hồ mình vừa bỏ qua chuyện gì đó, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn là không phát hiện có gì bất ổn, nên đành thôi, không truy cứu nữa.
Vô Ly với Vân Tuân Vũ xưa nay bất đồng, như nước với lửa. Tuy nói là huynh đệ một nhà, nhưng một khắc không tranh cãi liền giống như không cam tâm, Vân Ngạo Phong đành phải trở thành một tấm màn che, chắn giữa hai người bọn họ.
Cảm thấy không khí có chút áp lực, trong đầu hắn đang không ngừng cố gắng nặn ra từ ngữ để nói, một khắc sau, rốt cuộc hắn nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Nhị ca, còn một tháng nữa là đến Tề Linh Đại Hội, huynh có nghĩ cùng... Tiểu Miêu Tử tham gia không?"
Vô Ly nghe hắn hỏi, trong lòng khẽ động, suy tư rồi nói: "Chắc chắn rồi!..."
Vân Ngạo Phong ngồi trên ghế, nhíu mày xoa xoa ấn đường, thở dài, đang không biết nói gì. Đúng lúc này, Mộc Du Tử từ bên ngoài bưng vào một cái khay gỗ.
Hắn thuận miệng nói: "Lúc nãy ta làm một chút điểm tâm..."
Lời còn chưa dứt đã bị Vân Ngạo Phong túm lấy tay áo, kéo ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Một mình hắn ở cùng hai người kia, hẳn là chưa qua một khắc sẽ bị đông cứng.
Không hiểu vì sao, Mộc Du Tử cảm thấy đại công tử và nhị công tử hôm nay thật kỳ lạ. Vừa rồi, khi bước vào phòng hắn đã cảm thấy hàn khí quanh thân, chua chua ngứa ngứa, rất khó chịu.
Nhưng bởi vì cái gì lại có mùi chua? Theo Mộc Du Tử thì... có lẽ là do giấm, một thùng giấm đã lên men.
Âm thầm cảm khái các giác quan của Vân Ngạo Phong, có vẻ như không nhạy bén cho lắm. Mộc Du Tử vốn sống đã lâu, tuổi già sức yếu, lại bị cái không khí này ảnh hưởng, sắp nghẹt thở tới nơi rồi a.
Nhất thời, không có một ai lên tiếng, im lặng lạ thường, làm người ta có cảm giác ớn lạnh, không rét mà run.
Để xóa bỏ bầu trời âm u quỷ dị này, Mộc Du Tử bèn cười hơ hơ, dè dặt nói: "Mọi người sao vậy? Ha ha, dùng... dùng điểm tâm a."
Vân Ngạo Phong cũng hùa theo, run giọng nói: "Đúng đúng, dùng điểm tâm a, để nguội không tốt đâu..."
Cảm thấy còn chưa đủ, Vân Ngạo Phong lại với tay lấy hai cái bánh quế, một cái cho Vân Tuân Vũ, một cái cho Vô Ly.
Bởi vì khẩu vị của mỗi người đều khác nhau, nên Mộc Du Tử sớm đã làm đủ mọi hương vị, chua ngọt đắng chát cay thơm thanh mát hôi thối... gì cũng có hết.
Vân Tuân Vũ thích vị chua nhẹ, Vân Ngạo Phong liền lấy chua nhẹ. Vô Ly nhưng thích vị thơm cay ngọt nhẹ, Vân Ngạo Phong cũng lấy vị đấy.
Nhưng mà, không khí vẫn không được khả quan cho lắm. Hai ánh mắt nào đó vô tình đụng chạm...
Roẹt roẹt roẹt... đùng đùng...
Mộc Du Tử tuy đã trải qua biết bao nhiêu tư vị, nhưng loại này... chính là lần đầu tiên a. Hai người âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, vô thanh vô tức muốn bắt lấy một cái bánh...
Thế là, liền có ngay hai cái đặt trước miệng Vân Ngạo Phong. Hắn liếc nhìn Mộc Du Tử, thấy hắn ta đang cười khổ, nhất thời bản thân không biết nên nhận của ai. Hắn bèn cầm lấy hai cái bánh, run run đưa một cái cho Mộc Du Tử.
Ngờ đâu, cái Vân Ngạo Phong đưa cho Mộc Du Tử là của Vô Ly. Vậy nên... Vô Ly liền giở tính năng mặt dày, vớ lấy cái bánh nhỏ trên tay hắn, đổi lại.
Nét mặt Vân Tuân Vũ sa sầm.
Khóe miệng Vân Ngạo Phong co giật, nhìn lướt qua Mộc Du Tử, thấy hắn ta đang cau chặt mày, lộ vẻ khó xử.
Cuối cùng hắn đành phải lên tiếng giảng hòa, xua tay nói: "Hơ hơ hơ, chúng ta đâu phải trẻ con đâu, không nên tranh chấp, không nên tranh chấp. Cái nào cũng được a, mau... mau ăn thôi, hơ hơ..."
Sau khi dứt lời, Vân Ngạo Phong mới cảm thấy câu vừa rồi của mình... thật sự ngu xuẩn, ngu xuẩn tột đỉnh!
Cho nên hắn sửa lại, càng sửa càng sai.
Hắn biểu hiện bằng hành động, giật lấy tất cả bánh, cho vào khay, ngồi thẳng lưng nói: "... Được rồi?! Mỗi người tự lấy..."
Chưa nói hết câu, Vân Ngạo Phong lại muốn đỡ trán, hôm nay là ngày gì vậy trời?
Mộc Du Tử cười cười, không nói gì. Kỳ thực trong lòng đang rối rắm lắm, một phần vì lo sợ bầu không khí này, một phần khác là vì... hắn đang mâu thuẫn.