Giác Ngộ

Chương 73: Người của ma giới quấy phá.






Lý Lam phản ứng cực kỳ nhạy bén, xoay người khô khốc tránh đi một kích của Vân Ngạo Phong.

Hắn đơ, hắn là đã ra tay với tốc độ quá nhanh rồi, tại sao Lý Lam lại còn có thể nhanh hơn hắn?!

Giật mình ngơ ngác nhìn, dưới chân đã muốn đạp chúng đống hạt châu tròn vo. Lý Lam tự bản thân rắc lên, cũng tự biết tránh né, nàng bay đến bên rìa của sân đấu, chân đặt xuống chỗ rỗng dưới đất.

Oái...

Kêu lên thất thanh trong lòng, Vân Ngạo Phong liền nhanh chóng tránh đi mấy thứ đồ vật dưới đất đang phóng tới.

Lý Lam này... thật sự không đơn giản như bề ngoài, nàng ta vậy mà còn sử dụng đến ám khí!?

Đây gọi là đánh lén a, mà đã là đánh lén... thì chẳng khác nào là phạm quy, hắn muốn hét lớn người này phạm quy quá, nhưng mà hét lên hắn cũng là... phạm quy, không được! Không thể nói.


Âm thầm gào rú trong lòng, Vân Ngạo Phong hắn tức lại tức a!

Hàng ngàn cặp mắt to bằng quả trứng gà thế kia... chẳng lẽ lại bị mù à?!

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ!!

Hắn vận chuyển linh lực, rẽ ra một chỗ đứng. Nhưng tinh thần luôn một mực căng thẳng, tùy thời tùy chỗ đều phải chú ý ám khí phóng tới!

Trên khuôn miệng mỏng bạc của Lý Lam tựa hồ khép mở hai cái, ngay tức khắc, trong không khí một trận linh lực ba động, một thân hình yêu thú to lớn liền chạy ra, hướng phía Vân Ngạo Phong mở ra hàm răng dính đầy máu tươi!

Tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này đều một phen hoảng hồn, Lý Lam cư nhiên lại là người đã kí kết khế ước với yêu thú.

Nhưng mà nàng ta tu vi còn thấp, sao có thể kí khế ước với loại yêu thú có phẩm cấp cao và mạnh như vậy?!

Còn chưa kể đến, con yêu thú này không phải yêu thú bình thường, mà nó là một con lệ thú!

Grừ...!

Vân Ngạo Phong bị cái miệng to lớn đỏ hỏn kia dọa sợ.

Các vị trưởng lão đều kích động mười phần, thực không nghĩ tới còn có người dám đến đây phá đám. Nhưng điều quan trọng là, tại sao có người của Ma giới giả mạo xâm phạm mà không có người nào nhận ra? Rốt cuộc thực lực của người này... cao bao nhiêu?

Lúc này, trong không khí đột nhiên tràn đầy một mùi hương kỳ lạ, xung quanh năm dặm cây cỏ đều đồng loạt khô héo, một chiếc lá nhỏ cũng không tránh khỏi!

Các đệ tử đều nháo nhào lộn xộn cả lên, đã có người sợ đến da mặt xanh tái.

Đoàn Lễ cho đến bây giờ đã không thể bình tĩnh được nữa, liền vươn tay triệu hồi ra một thanh trường kiếm, vận linh lực vọt thẳng vào đấu trường.

Nhưng rất nhanh, Đoàn Lễ liền đã phát hiện dị thường, thanh kiếm trên tay nặng nề hơn bình thường?! Không! Phải nói là linh lực bản thân đã bị phong bế đến bảy phần mười.


Không chỉ có Chưởng môn, mà tất cả những người có mặt ở đây, đều gặp phải tình huống y hệt như vậy!

Các đệ tử tu vi cao thì còn có chút linh lực, nhưng người nào tu vi thấp thì linh lực hoàn toàn bị phong bế, so với phàm nhân không khác là bao.

Mười mấy vị phong chủ coi như còn chút linh lực, cũng không thể gây ra uy hiếp đối với Lý Lam. Nhưng nhìn nhau một hồi, rốt cuộc họ cũng xông lên, ngăn cản cái miệng đỏ tươi đang nhào vào thân thể Vân Ngạo Phong.

Vân Tuân Vũ nhìn dáng hình nhỏ nhắn của Vân Ngạo Phong, ngay lập tức lao vào, cả người không chút do dự đem hắn che kín.

Con lệ thú kia thực sự rất mạnh, chỉ cần uy áp nó thả ra, đã có thể khiến cho người ta không kìm được mà phun máu.

Vân Ngạo Phong vì được ca ca che chắn, nên trên người không xảy ra thương tích gì. Nhưng Vân Tuân Vũ lại khác, tu vi của y không phải cao, vì vậy liền bị uy áp cường hãn của lệ thú cọ xát, cả người đau nhói ngã nhào, nhưng trong lồng ngực vẫn chặt chẽ bao lấy thân hình hắn.

Lúc này, xung quanh đã có người lâm trận, hơn ngàn người, chỉ có mười mấy vị phong chủ và mười chín kẻ là còn chừa lại một chút linh lực.

Không ai biết về thân phận thật sự của Lý Lam, cũng không người nào biết con lệ thú kia tên gọi như thế nào, phẩm cấp và thuộc tính là gì.

Bọn họ chỉ biết, Lý Lam và khế ước thú đều rất mạnh, còn có nàng ta là người của Ma giới!

Nếu nói lệ thú kia như vậy là lợi hại, vậy thì Lý Lam lại càng mạnh hơn nó gấp ngàn lần.

Hiện tại tất cả mọi người đều bị phong bế linh lực, một mình Đoàn Lễ cùng mười lăm vị phong chủ tựa hồ không thể đấu lại được Lý Lam, tình cảnh thập phần không khả thi.

Còn có, mười chín đệ tử còn linh lực đều dồn lực đối phó với cự đại lệ thú. Nhưng là vẫn không chiếm được thế thượng phong.

Lý Lam hiện giờ dư sức hạ gục cả đại phái tu tiên của Vân Thiền đại lục, tuy nhiên, đó chỉ là nàng ta giở thủ đoạn bỉ ổi, lén lút sau lưng.

Không cần dùng hết toàn lực, chỉ cần nhẹ nhàng phất tay, đã có thể chống chọi với các trưởng lão của Hướng Linh Sơn phái.


Lý Lam trên mặt không còn là loại vô cảm kia nữa, mà thay vào đó là một vẻ mặt gian tà độc ác. Nàng ta trên môi phất qua một nụ cười xảo trá, cười tà mị nói.

"Ha ha ha, với một lũ phế vật như các ngươi, đừng nghĩ có thể chống lại ta, hôm nay, đích thân ta sẽ đem lũ phế vật các ngươi về Ma giới làm quà cho cha ta, dám đảm bảo người sẽ rất thích món quà này, ha ha ha..."

Lời này từ trong miệng Lý Lam phát ra thật khiến người ta khinh bỉ, chán ghét.

Phong chủ Bắc Khiếu phong - Khương Bạch, vốn là một người tuổi còn trẻ, nhưng lại nóng nảy như lửa đốt, lúc này cư nhiên nghe mấy lời rữa nát như vậy, liền nhẫn bất trụ.

"Rốt cuộc ngươi là ai?! Còn không biết điều tới đây quấy rối. Mạnh miệng như vậy, ngươi thật sự nghĩ có thể hạ gục được chúng ta dễ dàng vậy sao?! Đừng mơ!"

(Tác giả: Ô, Lý Lam, hắn bảo ngươi đừng mơ kìa, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, ngươi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại cho ta a, không là sẽ mất mạng đó!)

Trong đáy mắt Lý Lam thoáng lóe lên sát ý, chưởng lực trên tay lại càng mạnh thêm mấy phần, đem đối phương mười mấy người ép đến không thể mở miệng.

Nàng nhếch lên một đường cong mị hoặc, không nhanh không chậm nói: "Hừ, các ngươi còn tự nhận mình là danh môn chính phái? Ta khinh!! Nếu đã là phế vật thì ngoan ngoãn làm phế vật, đừng mạnh miệng như vậy! Đại phái tu tiên a, sớm muộn gì cũng sẽ bị Ma giới bọn ta hạ gục thôi, ha ha ha ha...."

Khương Bạch tức đến hộc máu: "... Ngươi!"

Tiếng cười vang vảng của Lý Lam cứ thế vọng lại khắp tứ phía, cơ hồ sợ không có người phát hiện ở đây xảy ra quần chiến!