Giác Ngộ

Chương 66: Thật sự đã quên sao?






Vết thương trên tay Vân Ngạo Phong tuy không sâu lắm, nhưng móng vuốt của Ám Thủ có độc, làm cho miệng vết thương càng ngày càng chảy nhiều máu. Thậm chí là không khép lại được, vùng da xung quanh cũng đã bắt đầu thối rữa, mơ hồ tản ra vài sợi hắc khí.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không tránh khỏi nhíu mày thật chặt. Vân Ngạo Phong tuy đau, nhưng một tiếng rên cũng không hề phát ra. Hắn mím môi, sau lưng từng tầng mồ hôi lạnh lăn xuống, dọc theo sống lưng mà thấm ướt y phục.

Có người đề cao cảnh giác quan sát xung quanh, lâu lâu lại phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp của đàn Ám Thủ.

Ánh mắt Vân Ngạo Phong quả nhiên sắc bén, rõ ràng. Ám Thủ, không ngờ đến loại ma thú này lại có thể ẩn thân, cũng chính nhờ vào ưu điểm đó, bọn chúng kiếm mồi thật sự rất dễ dàng.

Nhưng lần này là khác, con mồi ngon trước mắt này, khó chinh phục hơn nhiều.

Hoả nhãn kim tinh của Vân Ngạo Phong quả nhiên lợi hại. Không những nhìn ra hướng đi của Ám Thủ sau khi ẩn hình, mà ngược lại còn nhìn rất rõ.

Lúc này, trên trán Vân Ngạo Phong đã lấm tấm mồ hôi, đôi đồng tử hơi mơ màng.


Hiện tại họ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chật vật không tả nổi.

Yên Dã tuy chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng cảnh tượng diễn ra tới mức này rồi, nói không biết chính là lừa mình dối người.

Nhạc Thanh Lan vừa được kéo ra khỏi nguy hiểm, lại nhìn thấy Vân Ngạo Phong bị thương thành như vậy, liền có chút chột dạ pha lẫn lo lắng, nói: "Vân công tử, huynh bị thương rồi..."

"Ta... không sao."

Nữ tử đang đỡ Vân Ngạo Phong liền vấy tay vào túi trữ đồ, lấy ra hai lọ đan dược cấp hắn uống.

Kia hắn sử dụng chính là Bổ Khí đan và Huyết Hoàn đan. Hai loại đan dược này khi đồng thời uống vào, sẽ có tác dụng trị nội thương và ngoại thương, vô cùng hữu hiệu.

Lát sau, quả nhiên vết thương đã dần dần khép lại, độc tố chưa kịp thâm nhập cũng đã bị loại bỏ.

Chỉ là lúc này đàn ma thú lại bắt đầu điên cuồng tấn công, chúng đang ẩn thân. Vì vậy những người khác đều không có ai nhìn thấy.

"Ngạo Phong, đệ yểm trợ cho bọn ta." Nữ tử kia nói xong liền đi.

Đội hình tất cả chỉ còn lại bảy người, năm người đem ba thi thể cùng Vân Ngạo Phong và Yên Dã bao vây ở giữa, chú tâm phòng thủ.

Bỗng chốc xung quanh vang lên tiếng bộp bộp, Vân Ngạo Phong liền hô: "Nhạc sư huynh, bên phải."

Nhạc Thanh Lan nghe vậy liền vung kiếm lên, dùng lực chém một kiếm, cự thể to lớn của Ám Thủ đập vào tảng đá, vết chém trước ngực chảy ra chất lỏng nhầy nhụa.

"Thủy Lệ sư tỷ, bên trái."

"Dao Vũ sư đệ, bên trái."


"Mặc Thanh, cẩn thận phía trên."

"Chu Cầm, đằng sau."...

Mỗi một lời vừa phát ra, tất cả đều phản ứng rất nhanh, giơ kiếm chém về phía đó. Nhưng Ám Thủ xuất hiện càng lúc càng nhiều, cấp bậc lại càng không thể nhìn ra.

Chất lỏng sau khi giết chết Ám Thủ bốc ra một mùi hương nồng nặc, cơ hồ xung quanh trăm dặm đều có thể ngửi thấy. Thứ mùi này giống như... kêu gọi đồng bọn của chúng, càng giết nhiều nguy hiểm càng lớn.

Nhưng nếu không rút kiếm, vậy thì chỉ còn lại một con đường, đó là chết.

Hai đường đều dẫn vào cửa tử, chẳng lẽ nhóm của họ phải phây thây ở đây sao?

Rõ ràng có nói qua, trong Linh lâm không có loại ma thú nguy hiểm bậc này, bây giờ thì không những không có, mà còn là nhiều không đếm xuể rồi a.

Vân Ngạo Phong cũng là lần đầu đối mặt với loại tình huống này, trong lòng khẩn trương vô độ, tu vi thấp như vậy không thể giúp được gì, chỉ có thể ở đằng sau yểm trợ cho họ.

"Nhạc sư huynh, cẩn thận hai bên."

Ma thú đã bị dẫn động nhiều như một đàn kiến, xung quanh cơ hồ không tìm ra được chỗ trống nào.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Yên Dã: "Tiểu sư huynh, biểu ca, cứu đệ a..."

Vân Ngạo Phong quay đầu, liền phát hiện Yên Dã bị kéo tuồn tuột đi, trên cổ chân là hàm răng sắc nhọn của một con Ám Thủ. Vốn định tiến lên giúp Yên Dã, nhưng bỗng dưng có một đạo linh lực từ đâu phóng đến, xuyên thẳng qua thân thể to lớn của Ám Thủ.

Những con khác thấy vậy liền hơi dừng lại động tĩnh, chỉ là vẫn ở trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công con mồi.

Vân Ngạo Phong tròn mắt, chưa kịp hồi thần thì tầm mắt đã bị một hồng y nhân ảnh che mất.

Chỉ thấy, người vừa đến khoác lên mình một bộ hồng y lỏng lẻo, che kín dung mạo, thân hình cân đối, đôi chân dài trắng nõn lộ rõ trong không khí, mang theo một cỗ phong lưu không chút tiết chế.


Hồng y nam tử hơi cúi thấp người, vươn tay đỡ Yên Dã từ dưới đất lên.

Người này uy áp cường đại, làm cho Vân Ngạo Phong nhất thời run nhẹ thân thể. Nhận thấy hồng y nhân không có ác ý, hắn liền ổn định lại tinh thần, nhanh chóng tiến lên tiếp được Yên Dã.

"Đa tạ vị công tử này đã ra tay tương trợ,..."

Nhìn thấy thái độ thành kính của Vân Ngạo Phong, hồng y nhân cau mày lại, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân thoát ra: "Chủ nhân, người thật sự đã quên rồi... sao?"

Chủ nhân? Nghe lời này Vân Ngạo Phong liền thoáng chốc sững người, dại ra một hồi lâu mới phản ứng lại. Đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng là đằng sau hắn không có người nào hết, nếu như không phải nói hắn, vậy chắc chắn là nói Yên Dã rồi?!

Với ý nghĩ đó, Vân Ngạo Phong ngay tức khắc quay sang nhìn Yên Dã.

Nhưng hồng y nam tử lại nói: "Ta là Tiểu Cửu, chính là chủ nhân đã đặt cho ta cái tên này."

Tiểu Cửu hơi chút khẩn trương, trong giọng nói vừa mang theo vui mừng, vừa mang theo kích động.

"Công tử, có lẽ ngươi nhận nhầm người rồi."