Giác Ngộ

Chương 4: Yêu thú xâm lâm (1).






Bạch dược sư lại nói tiếp: "Trong Yêu Thú xâm lâm có một sơn cốc, được người ta gọi là Vẫn Mạng cốc, trong đó có rất nhiều thảo dược quý hiếm, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, những người đã có thể đi vào đều không thể trở ra. Nếu có thể đi ra, thảo dược mà họ lấy được đều bị biến thành kịch độc giết người, không những thế, người hái dược thảo sẽ chết không toàn thây! Đó cũng là lý do sơn cốc này được người ta đặt tên Vẫn Mạng, ta chỉ sợ sẽ gây thêm hậu hoạ về sau."

[Đám người này đúng là ngu xuẩn dốt nát hết thuốc chữa, họ cần gì phải khổ như vậy chứ. Thể chất của ký chủ là Âm Dương Chi Thể, không cần ép Hàn Độc ra cũng được, sau này ký chủ có thể thôn phệ nó mà].

"Hử, sao ngươi không nói sớm, làm ta phải xem một màn cảm động sướt mướt như thế này!"

Hệ thống lơ đễnh nói: [Ta đâu có thấy cảm động, ký chủ thật là...]

"Bạch trưởng lão, dù có nguy hiểm như thế nào chúng ta nhất định có thể tìm được Dẫn Linh Diệp, huống chi, đó chỉ là lời truyền tai nhau mà thôi! Chúng ta có gì phải sợ chứ?" Lại là một tên kiên định không sợ chết.

Ừm...Tên là Mộc Du Tử? Ể, cái tên này hắn thích, lúc ở hiện đại hắn cũng có một người bạn tên gần giống như vậy, là Du Tử Mộc! Vậy thì... coi như có một đồng hương xuyên không cùng hắn đi, tuy chỉ là một cái tên... lại còn viết ngược...he he...

Nhưng mà, Vân Ngạo Phong phải công nhận tên Mộc Du Tử này đúng là tuyệt sắc a, dung mạo khá giống với nữ nhân, lại còn rất dễ thương nữa. Y phục trên người là màu tím nhạt, chắc chắn ra ngoài đường sẽ được người ta gọi là "tiểu mỹ nữ" a.


Khẽ liếc mắt nhìn người im hơi lặng tiếng nãy giờ, ừm... là Ý Hiên. Người này bề ngoài khác xa hoàn toàn so với Mộc Du Tử, khuôn mặt góc cạnh, mắt ưng hơi híp lại, trên tay cầm một thanh kiếm, bất động thanh sắc.

Khí chất của người này hơi giống với Vân Tuân Vũ.

Vân Ngạo Phong âm thầm đánh giá bọn họ, không ngờ thân phận của Ý Hiên vậy mà lại là thị vệ của hắn, còn Mộc Du Tử là thị vệ của Vô Ly. Ờ, cái này... có chút khó tiêu. Nhìn thân hình mảnh mai như gió thổi một trận cũng có thể bay được của Mộc Du Tử xem, thế mà đi bảo vệ một người cao to lực lưỡng hơn mình...

Nhưng mà tu vi cũng thật cao, đã là Linh Sư cảnh hậu kỳ rồi.

Haizzzz....

Sống ở đây Vân Ngạo Phong chỉ biết thở dài, nhìn đi nhìn lại, tu vi của ai cũng là từ Linh Sư cảnh trở lên, nhìn lại hắn, Linh Giả cảnh sơ kỳ....

Còn chưa kể tới, ....

Oa, tại sao ở đây lại có nhiều mỹ nam mỹ nữ như vậy? Còn là cao ráo trắng trẻo mập mạp, khụ, không mập! Chuẩn chất soái ca ở thời hiện đại luôn.

Hạnh phúc ghê!

Nhưng mà vừa nãy hắn vừa than khổ....

Đột nhiên, một giọng nói vang lên đánh thức sự ảo tưởng của Vân Ngạo Phong: "Phong nhi? Phong nhi, con đang nghĩ gì vậy?!"

Hắn lập tức hoàn hồn: "A? À, chuyện này... gia gia, con nghĩ... không cần ép Hàn Độc ra ngoài cũng được... sau này con..."

"Như thế không được!"


Ngoại trừ Vân Tuân Vũ đang ngồi ở bàn rót trà và Ý Hiên ra, những người khác đều có chung một ý nghĩ.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhịn gì hết!"

Lại nữa!

Không còn cách nào khác, hắn làm sao có thể để bọn họ gặp ngụy hiểm chứ, dành phải cầu cứu hệ thống thôi: "Hệ thống, ta phải làm thế nào đây?"

[Thì ký chủ cứ thuận theo ý của họ đi].

"Nhưng nếu như họ chết thì sao? Ta không muốn trở thành hung thủ giết người đâu! Vả lại họ cũng là người thân của nguyên chủ Vân Ngạo Phong mà, ta chiếm đoạt thân thể của hắn như thế cũng không tốt..."

[Không có ký chủ thì bây giờ đã không có Vân Ngạo Phong, ký chủ cứ đồng ý đi, dù sao thì hệ thống cũng không dám chắc chắn sau này Hàn Độc có ảnh hưởng đến tính mạng của ký chủ hay không. Với lại...tu vi của ngài còn thấp như vậy... ngài sẽ áp chế được Hàn Độc sao?].

"Ta cảm thấy ngươi đang mưu đồ chuyện xấu!"

[Bản hệ thống không có].

Vân Ngạo Phong suy nghĩ một hồi lâu, mới nghẹn ra ba chữ: "Vậy cũng được!"

"Vậy ta đi sắp xếp!" Ý Hiên nói xong, chưa kịp để mọi người ý kiến đã chạy mất tăm hơi. Hắn ta trước nay đều nói chuyện như thế, muốn làm gì thì làm, hành sự quỷ dị, không kiêng nể người khác, ngược lại người khác nói gì đều không quản.

Đợi sau khi Ý Hiên đi, Vân Ngạo Phong lại nói: "Cha, mẹ, gia gia, con còn có một đề nghị!"


Vân Chí Thanh sờ sờ mũi đáp: "Con có đề nghị gì thì cứ nói đi."

Chỉ chờ có câu này, hắn lập tức vui mừng: "Lần đi Yêu Thú xâm lâm này, con cũng muốn đi!"

"Chuyện này... sức khỏe của con còn chưa hồi phục, cộng thêm Hàn Độc chưa giải hết, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm, con tuyệt đối không thể mạo hiểm."

"Chính là vì Hàn Độc chưa giải hết con mới phải đi, lỡ như mọi người xảy ra chuyện không hay, vậy thuốc dẫn Dẫn Linh Diệp chẳng phải cũng không còn hay sao? Cho nên chuyến này con nhất định phải đi!"

"Nhưng con..."

"Cha mẹ đừng có cản con, con đã nói đi thì sẽ đi được!"

Vân gia gia chủ nhìn hai người Vân Chí Thanh rồi lại nhìn Vân Ngạo Phong, nói: "Nếu như Phong nhi đã quyết định như vậy, hay là cứ để nó đi đi!

Vân Hư Nghi đã lên tiếng, tất nhiên người làm nhi tử như Vân Chí Thanh không thể từ chối được: "Vậy... con nghe theo cha!"

Lúc này Vân Ngạo Phong mới thả lỏng cơ mặt, khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. Xem ra, nguyên chủ cũng rất được Vân gia gia chủ cưng chiều, nếu đã vậy thì cơ thể này dễ xài rồi.