Cạch".
Tiếng động vang lên, Vô Ly theo quán tính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộc Du Tử và Ý Hiên đều đã đóng chặt cửa, trong thâm tâm lại dấy lên một ngọn lửa thù hận. Đúng vậy Vô Ly hận chết những người kia, rõ ràng tiền phòng là hắn trả, tại sao họ có thể ở chùa chứ? Thật quá đáng a...
Cạch.
Lại một tiếng động vang lên, bên kia có người mở cửa.
"Ai la lối om sòm vậy, không định để cho người khác nghỉ ngơi sao hả?!" Người trong phòng chưa bước ra, nhưng tiếng nói đã oanh oanh vang dội. Giọng nói thanh tuý nhưng làm người ta cảm thấy... quá mãnh liệt, không có hảo cảm.
Vô Ly không để ý, lại muốn gào tiếp, nhưng... khoan đã, giọng nói này thật quen tai nha!
Thế là Vô Ly nhìn chằm chằm vào trước cánh cửa kia, lát sau bên dưới có một cái chân bước ra, rón ra rón rén, thật giống ăn trộm. Tiếp theo bên trên xuất hiện một bàn tay trắng nõn, nắm lấy thành cửa, cuối cùng là một cái đầu... Liễu Hi Hiên?!
Liễu Hi Hiên ngó đông ngó tây, thấy không có ai mới đàng hoàng hùng hổ bước ra, tươi cười sảy bước về phía Vô Ly.
"Ai nha, lúc nãy ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi, Vân nhị công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi a."
Hôm nay nhìn Liễu Hi Hiên đặc biệt ôn hòa, hắn ta vận trên người một bộ y phục màu lục, kiểu tóc cũng thay đổi làm cho khuôn mặt trở nên thanh tú, trưởng thành hơn lúc trước rất nhiều. Đặc biệt đôi đồng tử thâm thúy kia ẩn chứa một cỗ cao ngạo, rất khiến người khác muốn... đập.
"Ha ha, Liễu công tử!" Vô Ly trở người tựa vào cửa, cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Liễu Hi Hiên ở chỗ này.
Bây giờ hầu hết tất cả mọi người ở đây, đều một lòng muốn tham gia đại hội chiêu sinh lần thứ bảy của Hướng Linh Sơn phái, gặp người quen người cũ là điều đương nhiên.
"Vân nhị công tử sao lại la lối om sòm vậy? Phải chăng không có phòng để ở? Hay là qua phòng ta ở nhờ cũng được nha." Liễu Hi Hiên khoanh tay trước ngực, cả người ngả về phía sau, tựa vào thành lầu. Tầm nhìn như có như không liếc qua ba gian phòng đóng kín cửa kia, trên miệng nở một nụ cười khiêu khích.
"Ha ha, Liễu công tử quá lời rồi, ý tốt của công tử ta xin nhận, nhưng ai nói ta không có phòng ở chứ!"
Vẫn là nụ cười đó, trong lòng Vô Ly hiện tại chính là, thể diện là trên hết. Ánh mắt trực thẳng nhìn Liễu Hi Hiên.
"Vậy sao? Vậy thì ta không làm phiền Vân nhị công tử nghỉ ngơi nữa a." Liễu Hi Hiên nhướn cao mày, miệng mở thành hình tròn ngắp một cái, vươn tay duỗi người, sau đó đi xuống lầu một, thong thả gọi đồ ăn, chậm rãi gặm nhấm.
Vô Ly sau khi xác định Liễu Hi Hiên đã đi xa, mới dám thở phào, không ngờ cũng có một ngày hắn sợ hãi người khác a.
Sau đó không nghi ngờ gì, tiếp tục vũ điệu đập cửa của mình.
Rầm rầm rầm...!
"Mau mở cửa ra Vân Tuân Vũ, ngươi thật không có tiền đồ, có giỏi thì ra đây, lão tử không đánh chết ngươi cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi! Bla... bla..."
Với lực độ này không khéo cánh cửa đáng thương muốn sập quá, mà Vô Ly hiện tại đã thay da đổi thịt, trở thành một con sư tử Hà Đông chính hãng a.
"Ngươi là do ta nhặt về, có gì dùng nấy, không có tư cách đòi hỏi cao!" Vân Tuân Vũ cách một cánh cửa nhàn nhạt nói, chỉ tiếc Vô Ly không nhìn thấy biểu cảm lúc này của y, nếu không chắc chắn sẽ tức đến chết cũng nên.
Khóe miệng Vân Ngạo Phong co quắp một hồi, trong lòng gào thét so với Vô Ly còn muốn sung hơn: Đệch, Vân Tuân Vũ, ngươi có cần thẳng thắn như vậy hay không? Kỳ thực làm người ta thương tâm a...
Lúc này, bỗng dưng bên ngoài im lặng như tờ, một tiếng động nhỏ cũng chẳng có.
Mà đột nhiên Vân Tuân Vũ lại cởi y phục, làm Vân Ngạo Phong chấn động trí não, suy nghĩ tùm lum từa lưa.
...
Phòng Ý Hiên...
"Nhị công tử, mời đi ra khỏi phòng ta, ngoài tam công tử ra, ta sẽ không nghe lời bất cứ người nào!" Ý Hiên mặt liệt mở rộng cửa mời Vô Ly ra ngoài.
Chẳng là lúc nãy hắn qua đây... giành phòng, nhưng thất bại thảm hại a.
Vô Ly tức giận đến cả mặt đỏ bừng, chỉ hận lực chân không đủ mạnh để dẫm thủng mấy thứ sàn gỗ này.
Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ, ngay cả một tên thủ hạ mà cũng dám đối nghịch với hắn a...
Chỉ đành bày ra vẻ mặt cáu giận không có chỗ phát tiết, đi qua phòng Mộc Du Tử, trực tiếp đuổi người!
"Công tử, tên Ý Hiên đó sẽ không để ta ở cùng đâu, hay là chúng ta ở chung một phòng cũng được mà." Mộc Du Tử trưng bày ra một mặt tiểu khả ái, hôm nay cũng là hiền lành dễ nói chuyện hơn ngày thường nhiều.
Vô Ly khựng lại, không trả lời. Sau đó chạy ra ngoài, chửi ầm một trận ở hành lang cho hả giận. Cũng may là những khách nhân kia đều xuống lầu một dùng bữa hết rồi, nếu không Vô Ly bị ăn đòn là không còn gì chối cãi.
Mộc Du Tử ở trong phòng nở nụ cười nhạt, ai thán, đôi mi dài rũ xuống, mang theo nỗi ưu phiền khó tả. Trong thâm tâm có chút mất mát, phải đến khi nào thì... hắn mới có thể buông tha ý niệm không nên tồn tại trong lòng đây? Rõ ràng là... người kia đã quên, đã không thích hắn! Vậy mà hắn vẫn tự mình đa tình, nhưng nhìn người kia vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy... mình trên thế gian này không còn cô độc như trước nữa.
Có lẽ Mộc Du Tử quá tham lam, một thứ tình cảm hoang đường như thế, nếu người kia biết được... vậy thì chắc chắn hắn sẽ không thể ở bên cạnh, ngày ngày nhìn người kia vui vẻ nữa.
Gạt đi suy nghĩ viển vông trong lòng, Mộc Du Tử trở về con người thường ngày.
Vô Ly bước vào, hùng hổ đi ra sau tấm màn, thay y phục...
Một khắc sau...
Năm người Vân Ngạo Phong đã có mặt ở lầu một, ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất, bắt đầu gọi đồ ăn thức uống.
Lúc này, bỗng dưng có một đứa trẻ khoảng chín mười tuổi chạy đến trước mặt họ.
"Các ngươi cho ta tránh nhờ một chút!" Giọng nói rất nhỏ nhưng mang theo một chút gấp gáp, dứt lời, ngay tức khắc đã trốn vào bên trong góc tường.
Bên ngoài có Ý Hiên và Vô Ly che chắn nên không có ai nhìn thấy đứa bé này.
Mà bọn họ cũng bị chìm đắm trong ánh mắt của nó mất rồi, quên luôn cả phản ứng. Phải nói là đứa trẻ này rất đáng yêu a, đáng yêu đến nỗi không có từ ngữ nào có thể tả xiết a...