Giác Ngộ

Chương 22: Chiến đấu với






Tuy đám người thanh y nam tử không mang lại dự cảm bất an, nhưng cũng không thể nói là người tốt gì, nhất là tên Hoắc gia thanh y cầm đầu kia, thất thường, bất thường, lạ thường lại dị thường.

Thanh y nam tử giống như có hai loại tính cách, cứ như vậy thay đổi lặp đi lặp lại, làm người khó suy đoán.

Có lúc vừa ấm áp ôn nhu vừa lương thiện hòa nhã, có lúc lại trở nên tà mị đến khó chịu, đặc biệt thành công gây ra sự chú ý của mọi người, trên mặt người nào người nấy đều ghi rõ hai chữ "muốn đập" to bự chà bá lửa.

Nhưng không có ai dám hành động.

Cuối cùng nhóm người thanh y nam tử vẫn là nghe theo Ý Hiên, không tiếp tục ý nghĩ nguy hiểm kia nữa.

Bầu trời gần như đã tối mịt, sắc trời cũng không sáng sủa, giống như sắp đổ mưa.


Chỗ mọi người dừng xe đều ở gần nhau, thế nên họ cũng đi cùng một con đường, trên dọc đường đi, hai bên lại biết về đối phương không ít.

Đoạn đường này hơi dài, trời lại tối đen như mực nên rất khó đi lại. Họ đi tới hang ổ của bầy Thanh Linh Túc, một bóng dáng cũng không thấy xuất hiện, thiết nghĩ trước đó bị doạ vẫn còn ám ảnh đến bây giờ.

An toàn đi qua một điểm nguy hiểm, tiếp theo là một chỗ cũng nguy hiểm không kém (chỉ hơn chứ không kém) địa phận của bầy Thanh Linh Túc, đây là nơi trú ẩn của một loại yêu thú bát giai vô cùng cường đại, tên gọi Độc Đinh.

Nghĩa như tên gọi, Độc Đinh toàn thân không thiếu chỗ nào không có độc, cơ thể lại to lớn lủng củng, lớp da dày tạo thành hình dạng những cây trụ đinh sắc nhọn, chồng chất lên nhau, nhìn rất khó coi.

Độc Đinh chỉ hoạt động kiếm mồi vào ban đêm, vì vậy lúc mấy người Vân Ngạo Phong đi vào không cần đối phó với nó, nhưng bây giờ thì khác, trước mặt họ là ba con yêu thú bát giai, bỏ đi phần dung mạo thì khí thế thật sự khiến người ta kiêng dè, nhưng đáng tiếc, nhan sắc mỹ miều của chúng lại gây ra một lỗi lớn, càng nhìn lại chỉ khiến cho nhân loại kia muốn đập cho bẹp dí dưới đất.

Tên thủ hạ thân cận của thanh y nam tử vốn dĩ đã nóng tính, vừa trông thấy một con vật vừa dơ dáy vừa chướng mắt này, không một lời liền xông lên công kích ba con Độc Đinh.

Nhưng có lẽ tên này không sợ chết, và căn bản cũng không biết ý nghĩa của từ sợ là gì.

Vân Ngạo Phong một bên bày ra bộ dạng xem kịch vui, một bên âm thầm hỏi hệ thống: "Ể, hệ thống, sao mấy ngày hôm nay ngươi lại nói ít quá vậy? Không giống bình thường chút nào a!"

[Vài ngày trước hệ thống gặp chút chục chạc, cần phải khởi động lại, những thông tin hệ thống cung cấp cho ký chủ kia..., hơn phân nửa đều là sai bét. Đặc biệt là đoạn ký ức của nguyên chủ, cái đó ký chủ cần phải bỏ qua, ký ức của nguyên chủ hoàn toàn khác với đó nha.]

Ể, không ngờ tới nha.

Vân Ngạo Phong trong mắt lộ ra thần tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình phục lại, vì vậy không có người nào phát hiện ra sự thay đổi nhỏ nhoi của hắn.

"A..." Đúng lúc này, một tiếng kêu đau đớn vang lên trong đêm tối, trong giọng điệu còn pha lẫn một tia kinh sợ và kích động.

Vân Ngạo Phong sớm có hoả nhãn kim tinh, nên nhìn rõ ràng hơn người nào hết, chỉ thấy tên thủ hạ kia bị Độc Đinh dùng chiếc đuôi thô dài quật ngã xuống đất. Tay phải ôm ngực, tức khắc phun ra một búng máu, tưới lên cỏ cây mọc chen chúc dưới mặt đất, nhuộm thành một màu xanh nâu, mùi tanh không ngờ lập tức bốc lên.


Vừa nói chuyện được hai câu, quay ra đã là tình cảnh như vậy, xem ra, Độc Đinh này không giống những yêu thú bình thường.

Hiển nhiên, tên thủ hạ kia đã bị trúng độc, Độc Đinh thật sự rất nguy hiểm, huống hồ đây còn là bát giai yêu thú, trực tiếp tấn công chính diện như vậy, chính là tự tìm đường chết.

Tên thủ hạ kia không ngừng giãy dụa, thân thể động đậy muốn lui về phía sau, trốn tránh ba đôi mắt xanh lục dữ tợn kia.

Không để tên thủ hạ trốn thoát, ngay lập tức, chiếc đuôi thô dài của Độc Đinh đánh ập xuống, một cỗ áp bách liền nặng nề bao phủ tên thủ hạ, khiến hắn ta không tài nào nhúc nhích nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn sinh mệnh có thể mất đi bất cứ lúc nào.

Nhưng là, ở thời điểm hắc vĩ sắp đánh trúng trên người thủ hạ, một thanh kiếm mang theo sí nhiệt nóng bỏng vụt ngang, hắc vĩ bị đánh giật về phía sau một chút.

Thanh kiếm cũng xoay chiều, trở về trên tay của chủ nhân nó.

Lưỡi kiếm sắc bén phát ra ánh hào quang, thân kiếm mỏng nhẹ nóng đến muốn mạng. Men theo đường nét tinh xảo của thanh kiếm, đến chuôi kiếm, cuối cùng là một bàn tay trắng nõn tinh diệu, ngón tay thon dài cầm chặt chuôi kiếm đến trắng bệch.

Tay phải Mộc Du Tử hơi run lên, cầm kiếm chĩa thẳng về phía Độc Đinh và tên thủ hạ của thanh y nam tử.

Lớp da cứng dày của Độc Đinh căn bản không thể dùng những pháp khí bình thường đánh vỡ được, nhưng với Ngưng Hoả Xuân Kinh của Mộc Du Tử thì khác, nó là một pháp khí Hoàng giai, nên làm cho lớp da thô cứng trên hắc vĩ kia có một vết nứt dài.

Tuy vậy, nhưng linh lực của Mộc Du Tử quá ít, không thể phát huy hết uy lực của Ngưng Hoả Xuân Kinh, nếu tu vi của hắn ta cao hơn, nói không chừng còn có thể trong ba chưởng giết chết bát giai yêu thú Độc Đinh trước mặt.

Lần này trừ Vân Ngạo Phong và Trịnh Trúc ra, tất cả mọi người cùng xông lên, Vân Tuân Vũ triệu ra Niệm Linh Kim Thiển, đa mưu túc trí, dùng trí thông minh để đối phó với Độc Đinh.

Độc Đinh tuy rất giỏi trong việc tấn công và phòng vệ, thế nhưng bức tường đó lại vô tình xuất hiện một lỗ hổng, IQ của Độc Đinh rất thấp.


Vì vậy cũng không khó để giết chết ba con yêu thú bát giai.

***

Tác giả: *Thở dài* dạo này não bị úng nước, không nghĩ ra nên tả tình tiết như thế nào a...

Vân Ngạo Phong: Ồ, vậy thì đi vắt cho khô là được *ngây ngẩn*.

Tác giả: Ta đang không vui, ngươi tốt nhất nên im im cái mồm lại *trừng mắt nhìn Vân Ngạo Phong*.

Vân Ngạo Phong: Đại ca, mụ tác giả bắt nạt đệ kìa *không một lời dẫn đầu, liền muốn ép tác giả vào đường chết*.

Vân Tuân Vũ: *Chạy tới* Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu ngươi còn dám bắt nạt Tiểu Phong thì... đừng trách ta không khách khí *giọng điệu ăn thịt người*.

Tác giả: *Ủ rũ lảm nhảm* Số ta thật khổ, thôi, không đôi co với các ngươi nữa, ta đi kiếm ý tưởng đây, bye bye! *chạy mất dép*.