Giác Ngộ

Chương 140: Một câu chuyện (2)






"Khụ khụ..." Nói nói, Thiên Minh lại ho ra một búng máu đỏ tươi: "Hai huynh đệ vì hiểu lầm mà chỉ có thể âm thầm quan sát đối phương, tình cảm trở nên rối bời."

"Về sau, người đệ đệ bị nghi thành kẻ sát nhân, mặc cho người ta vu oan giá họa, ca ca của hắn cũng không ra mặt biện minh. Nhưng từ trước tới nay, chẳng mấy ai biết được sự thật."

"Lòng chìm vào cõi băng, tình ngay lý gian, hắn biết cho dù có giải thích cũng chỉ bằng không. Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, mặc dù muốn biện chứng, nhưng bị ép đến đường cùng. Hắn không còn cách nào, đành phải kìm nén mọi chuyện trong lòng, không than vãn nửa lời."

"Đã từng giác ngộ vạn kiếp bất phục, bây giờ thêm một đời, cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, so với trước kia không đáng nhắc đến!"

"Đến cuối cùng, hắn chết. Từ đầu đến cuối vì muốn không liên lụy tới ca ca, hắn ôm ái hận thù địch mà chết đi. Đúng là uổng phí một nhân mạng xanh tốt a." Lảo đảo cười lớn, Thiên Minh liền giống như trút bỏ được bực giận, hắn ta cười đến trên mặt phảng phất hiện lên tia thống khổ.


"Ngươi nói xem, ca ca của hắn liệu có hối hận không? Có đau lòng không? Hiện thực vẫn mãi mãi không có người dám đối mặt, nhưng hắn lại có thể đứng trước cái nhìn ác liệt của tất cả, tiếp nhận nó, không ai thán một câu."

"Ha ha... Một câu chuyện cảm động chứa đầy oan ức phải không? Nhưng hắn chịu đựng nhiều thứ như vậy, ngoài bản thân ra thì lại có thể trách ai? Trách ca ca hắn quá vô tình, quá nhẫn tâm hay sao? Hay là trách sự lạnh lùng của thiên địa âm dương đã chú định số phận của hắn? Hoặc..."

"Ngươi câm miệng!" Chưa đợi Thiên Minh nói hết lời, Vân Tuân Vũ liền một lần nữa nhấc kiếm lên, chĩa vào yết hầu hắn ta: "Tất cả đều là do một tay ngươi làm, có đúng không!?"

Lời cuối cùng, Vân Tuân Vũ gần như không khống chế được mà gầm lớn, ngữ điệu tràn đầy tức giận cùng muốn phủ nhận.

"Từ mọi hiểu lầm, đến tội danh của đệ ấy đều là do ngươi làm. Những người mà hắn giết cũng chính là ngươi giết, ngươi tàn sát bá tánh vô tội. Đến cuối cùng, chỉ là muốn hắn... dằn vặt tâm can thôi, có đúng không?! Tại sao phải nhắm vào hắn chứ?!"

Gào lớn, Vân Tuân Vũ kìm nén đến tay cầm kiếm đều run lên bần bật. Từ trong lời nói của Thiên Minh, y mới phát hiện, mọi chuyện hắn ta kể đều tương khớp với... y và Tiểu Phong.

Nhưng sao hắn ta lại biết được nhiều chuyện như vậy? Y... trước giờ giống như chưa từng thật sự để tâm đến cảm xúc của Tiểu Phong. Ngay cả khi đó... lúc mọi chuyện bắt đầu, y cũng không cho hắn cơ hội để biệt giải.

Trước đây, y luôn cho rằng bản thân hiểu rất rõ về con người của hắn. Nhưng hiện tại, y chợt nhận ra mình chẳng hiểu cái gì cả!

Bởi vì sự vô tâm của y, đã khiến hắn đau khổ dằn vặt nhiều như vậy. Nhưng hắn lại chưa có lần nào than trách, chưa từng biểu lộ ra ngoài. Chỉ biết kìm nén, chôn sâu dưới đáy lòng...

"Chậc chậc, bị ngươi nắm thóp rồi. Ngay từ lúc bắt đầu đúng là do ta làm đấy, mà nếu vậy thì đã sao? Bây giờ ngươi giết ta, mọi chuyện cũng không thể trở lại như trước nữa rồi."

Ngược lại với suy nghĩ của tất cả mọi người, Thiên Minh lại rất thản nhiên thừa nhận tội ác do chính bản thân hắn ta gây ra.


Lúc này, không gian trong giây lát chấp lặng. Nhưng rất nhanh liền đã bị một giọng nói kinh trụ phá tan: "Vậy ngươi... ngươi chính là người đã sát hại phụ thân ta?"

Chỉ thấy, người vừa nói không ai khác liền chính là Tần Lạc. Hắn siết chặt nắm tay, trên trán nổi đầy gân xanh, phảng phất đã kìm nén đến bất trụ.

"Ha ha, các ngươi quả nhiên đều là một đám ngu ngốc, hèn gì bị lừa gạt suốt mấy ngàn năm mà cũng không hề hay biết. Ta nói, kẻ sát nhân không phải hắn, mà là ta. Thế nào, cảm giác này rất khốn nhục phải không?"

"Một vạn năm hắn thay ta gánh tội danh,..."

Lời còn chưa dứt, Tần Lạc liền đã xông lên, giận dữ đem lồng ngực của Thiên Minh xuyên thủng: "Ngươi có thù oán gì với phụ thân ta, tại sao phải sát hại ông ấy chứ?!"

"Rảnh tay...liền giết thôi. Không vì cái gì cả!" Miệng đầy máu tươi, đối diện với tiếng gầm như hận không thể xé xác hắn ra của Tần Lạc, Thiên Minh mặc dù cổ họng cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng nói.

"Ngươi..." Tần Lạc rút kiếm ra, lại tựa hồ muốn đâm thêm một nhát. Chỉ là lúc này, một trận uy áp phóng tới, làm cho không gian xung quanh giống như bị siết chặt lại.

Ma chúng định lực kém, ngay tức khắc chịu không nổi mà từng người một ngã xuống đất, đến khi chết vẫn không biết mình chết như thế nào!

Những người tu vi cao có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng tiểu bối tu vi thấp, cư nhiên lại bị ép đến hộc máu.

Mỗi người đều phản ứng kịp thời, tạo ra một lớp kết giới ngăn chặn uy áp bức người, không biết xuất hiện từ đâu này.


Phảng phất, kèm theo một cỗ bức bách là từng luồng ma khí nồng đậm, len lỏi, chiếm đoạt cả không khí.

Quay đầu nhìn lại những thi thể vừa ngã xuống, Tịch Quý Vu trong nhất thời nhíu chặt mày, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt thoáng qua. Ngay cả động tác của Tần Lạc cũng ngay tức khắc bị đình trệ.

Vân Tuân Vũ vốn dĩ đã bị thương nặng, ảnh hưởng đến nguyên thần. Lúc này lại phải chịu đựng luồng uy áp khủng bố như vậy, tự nhiên tránh không khỏi thương tích chồng chất thương tích.

Vào lúc tưởng chừng sẽ bị ép tới cạn kiệt sinh lực, thì dòng uy áp này lại bỗng nhiên rút lui. Nhưng ma khí vẫn còn chưa tan, thậm chí có thể dùng mắt thường nhìn thấy từng luồng khí đen đặc trong không gian.

Kế đến, một thanh kiếm ngọc vô cùng sắc bén vươn mình ra khỏi miệng vực thẳm, trực tiếp bay tới quấn quanh người Vân Tuân Vũ.

Một khắc nhìn thấy thanh kiếm này, trong mắt y giống như thoáng qua một tia kinh ngạc. Bởi vì kiếm ngọc này... chính là Vân Tú Vô Ảnh!