Giác Ngộ

Chương 133: Trống vắng.






Trên mặt Vân Ngạo Phong không nhìn rõ là loại ý vị gì, ngũ vị tạp trần, thâm sâu nông nổi.

Kết giới này đã bị phá vỡ hoàn toàn, yêu tộc xưa giờ không quen việc giao chiến, đánh đánh giết giết. Sau một hồi bị chèn ép, linh lực người nào người nấy đều cạn kiện.

Khi nhìn thấy Vân Ngạo Phong, Tiểu Cửu liền kinh trụ, tiến về phía hắn. Chứng kiến biểu cảm và tu vi này, trong lòng y đã âm thầm hiểu rõ, chủ nhân đây là nhớ ra mọi chuyện rồi.

Tiểu Cửu không giấu nổi ý vui mừng nơi đáy mắt hiển hiện. Nhìn Vân Ngạo Phong cầm một thanh kiếm ánh lên sắc lạnh mà khẽ hốt hoảng.

Oán - Đây là tên của nó. Kiếm này được sinh ra bởi oán hận phù sinh, toàn thân lạnh ngắt tản mát ra hàn khí nồng đậm.

Nếu đổi thuyết pháp khác, thì Oán kiếm được hình thành từ sự thù hận, bi oan vạn kiếp của Vân Ngạo Phong. Trong linh hồn của hắn tích tụ thất tình lục dục. Nó dần dần được ngưng tụ, hút lấy những hận thù, tham ô trong đáy lòng hắn mà dần tạo ra một thanh kiếm chỉ có oán khí vây quanh.

Cũng vì vậy phẩm cấp ngày qua ngày lại càng tăng, những thứ hắn phải chịu đựng càng nhiều, thì Oán kiếm lại càng thêm sắc bén.


Lúc này, Vân Ngạo Phong thoáng liếc qua gia gia cùng phụ thân của hắn. Ánh mắt âm dương quái dị đảo một vòng, chuyển tới trên người Tiểu Cửu: "Yêu Thạch!"

Chỉ vừa nghe hắn thoát ra hai chữ, Tiểu Cửu liền đã hiểu rõ ý của hắn là gì. Từ trong lòng bàn tay trắng nõn kích xuất một vầng lưu quang đỏ nhạt mơ hồ, kế tiếp là một viên đá đỏ lửa lơ lửng trên tay y.

Đây chính là Yêu Thạch. Rực rỡ tinh vi, long lanh óng ánh, đẹp đẽ cực kỳ.

"Chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng nhớ ra rồi." Âm thanh pha thêm vui mừng, Tiểu Cửu liền câu lên khóe môi, nhu tình mật ý quan sát nét mặt của đối phương.

"Đừng gọi ta như vậy!" Cầm lấy Yêu Thạch, Vân Ngạo Phong chẳng buồn liếc nhìn Tiểu Cửu một cái. Chỉ âm dương thất thường, bình bình thản thản buông ra một câu ngắn gọn, hắn hiện tại không thích xưng hô này.

Lại khẽ phất tay áo, gió nổi lên, thổi tung bay tà áo xanh mềm mại. Yêu Thạch nhất thời vụt lên giữa trời cao, tản ra từng tia huyết quang nhàn nhạt, phủ xuống bao vây cả một ngọn Linh Sơn.

Xuyên qua tia nắng nhè nhẹ ấm áp, điểm sáng đỏ bừng trên cao hệt như mặt trời thứ hai, chiếu xuống vạn vật.

Mặt đất khẽ chấn động, một tầng kết giới khủng bố cứ như vậy mà được hình thành.

Với tu vi của hắn bây giờ, đám người ma tộc kia muốn phá kết giới cũng khó hơn lên trời.

Nhưng yêu tộc lẫn ma tộc đều ở mặt trong của kết giới, vấn đề không phải là tiến về phía trước, mà vấn đề là lùi lại phía sau.

Linh Sơn hiện tại, con muỗi có muốn vào cũng không lọt nổi. Thậm chí, dù chỉ là một cơn gió cũng chẳng thể thổi vào.

Ý định của Vân Ngạo Phong đã hiện rõ ràng, chính là hai bên bị nhốt ở đây, nhất định phải có một bên sống, một bên chết.

Nội bất xuất, ngoại bất nhập!


Cho dù có người muốn xông vào hỗ trợ, cũng không có đường để vào.

Vân Ngạo Phong hắn đã làm ra một quyết định, hai bên quyết đấu sinh tử, không giết sạch bọn ma tộc này, người phải chết liền chính là hắn!

Phe địch cùng lắm là có ba con rắn chúa, vài tên được coi là cao thủ. Còn lại đều là non tơ, không đáng để vào mắt. Nhưng đối phương số lượng người nhiều gấp đôi, cũng không thể hoàn toàn khinh suất.

Lúc này, ma tộc tựa hồ có chút hoang mang, có người bắt đầu hoảng sợ, liên tục thụt lùi về phía sau.

Dưới đất thi thể chất đống, máu nhuộm cỏ cây. Vân Ngạo Phong chỉ hơi rũ mắt nhìn, tiếp theo liền lãnh đạm ngẩng đầu, hướng đám người Vân Hư Nghi không nhanh không chậm nói: "Ma tộc các người cũng đủ ranh mãnh, lén lút cài nội gián vào Nhân giới chúng ta."

"Gây họa giết chóc khắp nơi, hôm nay không sai chính là ngày các ngươi phải vĩnh biệt mọi thứ rồi."

Nghe hắn vén màn che, sắc mặt Vân Chí Thanh liền khẽ biến sắc, nhưng vẫn quật cường thừa nhận: "Cuối cùng cũng có người nhìn thấu rồi. Đúng vậy, chúng ta ngay từ đầu đã là nội gián. Tất cả mọi chuyện, đều nằm trong tính toán của chúng ta."

"Nhưng ngươi cũng không nghĩ, mẫu thân của ngươi hiện giờ đang chật vật như thế nào sao?" Tặc lưỡi, Vân Chí Thanh liền trở về bộ mặt vốn có của mình: "Nàng vì cản trở tốc độ của chúng ta, hiện giờ có lẽ sống không bằng chết đâu."

Thần sắc rất nhỏ biến động, Vân Ngạo Phong cũng chỉ đạm bạc phun ra năm chữ: "Ta không có thân nhân!"

Nghe hắn nói, Tiểu Cửu chỉ cảm thấy một cỗ mất mát. Nhưng rất nhanh liền đã đem cảm xúc che lấp lại.

Còn Trịnh Trúc, y đứng một bên nghe, không hiểu cớ sự gì. Y cũng không biết trong thời gian qua đã có những chuyện gì xảy ra.

Không dài dòng, hai bên liền đã xông vào chém giết. Lúc đầu, Vân Ngạo Phong chỉ chơi trò mèo vờn chuột, nhưng về sau hắn chẳng còn kiên nhẫn nữa.

Trong lồng ngực luôn ngự trị cảm giác trống vắng khó tả, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, quay trở lại hộ pháp Cổng Tự Loan. Mặc dù... chẳng có ai nghênh đón sự giúp đỡ của hắn.


Vân Ngạo Phong một người chấp hai người, đối kháng với hai vị trưởng bối trong nhà. Hắn thi triển thuật ẩn thân, rất nhanh chiếm thế thượng phong.

Tiểu Cửu chung quy tu vi vẫn là thấp hơn hắn, đối chọi với con rắn chúa còn lại. Trịnh Trúc gặp người nào liền giết người đó, một nhát đoạt mạng, máu bắn vào trên mặt.

**Ta thích sống trong thế giới giả tưởng. Bởi vậy, những người sống quá chân thật không hiểu cảm thụ của ta.

**Lai như xuân mộng kỷ đa thời,

Khứ tự triêu vân vô mịch xứ.

(Khi đến thì như giấc mộng xuân không được bao lâu,

Khi đi thì như mây trời không biết đâu mà tìm lại được.)

**Đây là hai câu thơ trong bài thơ "Hoa Phi Hoa" mà ta thích nhất luôn, vừa đọc qua đã ấn tượng rồi.