Giác Ngộ

Chương 122: Hắn là kẻ sát nhân.






Theo sau Trắc Từ đi vào Hàn Băng động, Vân Ngạo Phong cũng không cảm thấy lạnh run như lần đầu bước vào.

Lần này, Trắc Từ dẫn hắn vào đến một chỗ rất rộng. Bốn phía là bốn bức tường băng trắng trong toả hàn khí, ngay chính giữa là một khối băng ngàn năm, bên trên nằm một người.

Người này sắc mặt trắng bệch, màu môi tái nhợt. Đầu tóc từ lâu đã biến bạc, nhưng cũng không vì thế mà làm giảm độ tuấn mỹ của y.

Bên ngoài, xung quanh Hàn Băng động được Trắc Từ bày ra mười lớp kết giới, và năm trận pháp ngăn cách.

Hôm nay nhận được truyền âm của sư phụ, Vân Ngạo Phong cũng không nhiều lời, trực tiếp theo như sư phụ nói mà đi đến đây.

Không khí mang theo hơi lạnh, hít vào làm khô cổ họng. Hắn khẽ nuốt yết hầu, mặt vô biểu tình nghe Trắc Từ độc thoại một khắc đồng hồ. Trong quá trình sư phụ nói, Vân Ngạo Phong cũng chỉ chăm chú lắng nghe, thực sự kiên nhẫn lạ thường.


Nghe Trắc Từ vừa nói xong liền muốn quỳ xuống trước mặt hắn. Bậc làm sư lại quỳ gối dưới chân đồ nhi, quả thật là trái với luân thường đạo lý. Vì vậy, hắn kịp thời đỡ lấy khuỷu tay của sư phụ, trong lòng đã âm thầm hiểu rõ ý của đối phương.

Chính là trước kia hai người từng làm ra một cái giao dịch.

Luyện cấm đan? Hắn không ngại. Nhưng chỉ xem linh lực của hắn có đủ hay không.

Trắc Từ là muốn Vân Ngạo Phong luyện chế Hồi Sinh đan. Hắn biết sư phụ muốn hồi sinh cho người nào, hắn cũng biết đây là cấm kỵ, trái với đạo lý. Nghịch thiên dược phẩm, không được lưu hành ở tu chân giới.

Nhưng hắn đã làm giao dịch, Trắc Từ cũng coi như đã hoàn thành xong một bên giao dịch điều kiện. Chỉ còn hắn, bây giờ đã đến lúc thực hiện rồi.

Hắn không sợ rước họa vào thân, vả lại, trạch nhật bất như chàng nhật. Đã nhận của người ta, thì nên báo đáp lại. Cũng giống như dám nói dám làm, dám làm dám chịu.

Không vòng vo nhiều, Vân Ngạo Phong liền đã ngồi khoanh chân dưới nền băng cứng cáp, lạnh buốt. Bắt đầu dựa trên sách hướng dẫn, bốc vật liệu để vào trong lò luyện đan, sơ chế bước đầu, sau đó mới vận dụng linh lực từ từ chế đan.

Muốn luyện ra một viên Hồi Sinh đan không phải chuyện dễ dàng gì. Ít nhất, cần năm đến bảy ngày bảy đêm, thuốc mới có thể thành hình. Đặc biệt là, người có thể chất Âm Dương mới có thể đem nó kết thành hình được.

Trong quá trình luyện đan, phải sử dụng linh lực đều đặn, không được thiếu hụt. Người khác cũng không thể quấy rầy, chỉ cần sơ xẩy một chút, thì không riêng gì công sức đổ sông đổ biển, mà còn ảnh hưởng đến người luyện đan.

Trắc Từ ngồi khoanh chân ở phía sau Vân Ngạo Phong, truyền linh lực cho hắn. Mặc dù tâm tình có kích động cùng hồi hộp, tuy vậy Trắc Từ vẫn là cố gắng bình ổn tinh thần, tránh cho việc không hay xảy ra.

Bên ngoài bố trí trận pháp và kết giới dày đặc, cho dù không có người hộ pháp, cũng không sợ người ngoài nhìn thấu dị thường bên trong.

Qua đi hai ngày, linh lực cũng không tiêu hao quá lớn. Thuốc trong lò luyện đan đã có dấu hiệu kết hình.

Bốn ngày qua đi, Vân Ngạo Phong bắt đầu cảm thấy toàn thân dần mất đi khí lực. Nhưng thuốc cũng đã hình thành được hơn một nửa.


Lại qua thêm một ngày một đêm nữa, rốt cuộc bên trong lò luyện đan đã xuất hiện một viên cấm dược mang theo nhiệt khí nhàn nhạt. Kích thước của Hồi Sinh đan rất nhỏ, màu sắc cũng chỉ thuần túy là đỏ thẫm, thập phần chói mắt.

Ngay khi cấm dược bên trong dần dần điểm hiện ra sắc thẫm đỏ. Thì phía trên sơn động cũng đã bắt đầu xảy ra dị tượng, cho dù kết giới và trận pháp ngăn cách rất dày đặc. Nhưng vài dị tượng nhỏ vẫn là tránh không khỏi biến hóa.

Mây đen bắt đầu giăng kín bầu trời, từng tia sấm như ẩn như hiện vũ động không ngừng. Nó giống như biểu hiện cho sự giận dữ của trời cao, lại có người cả gan bất chấp trái với ý trời mà luyện cấm dược.

Âm thanh đùng đùng vang lên trên cao, nếu như linh khí không chảy dồn về một phía, tất cả hiển nhiên sẽ rất bình thường.

Nhưng hiện giờ, linh khí khắp nơi giống như bị hút cạn. Từng tia sét lại chỉ đánh xuống một chỗ, điều này, khiến cho rất nhiều người hoài nghi.

Nếu như có người thăng tiến cảnh giới, nhất định cũng sẽ không gây ra dị tượng lớn như vậy. Vì thế, có rất nhiều người cho rằng đây là biểu hiện thần vật giáng thế.

Tất cả bèn tò mò kéo nhau đến Thanh Nguyệt phong, ngay cả chưởng môn và các phong chủ cũng không nhịn được hiếu kỳ.

Nếu như không có kết giới ngăn cản, có lẽ cả thiên hạ này đều sẽ đua nhau chạy tới đây cướp đoạt bảo vật.

Lúc này, phát hiện Hồi Sinh đan đã hoàn toàn hoàn chỉnh. Vân Ngạo Phong mới mệt mỏi mà đặt hai tay trên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần, trên trán còn rịn ra mồ hôi lạnh.

Đã sớm cảm nhận được khí tức hỗn độn bên ngoài, Trắc Từ liền mặc kệ bản thân linh lực sắp cạn, nhanh chóng lấy Hồi Sinh đan đút cho người trên băng đá.

Trắc Từ làm ra hành động rất nhanh, tựa hồ sợ người khác sẽ cướp mất đan dược. Hắn hiểu rất rõ, Đoàn Lễ tuyệt đối sẽ không cho phép hắn tự tiện luyện chế cấm được.

Nhưng vì cứu người kia, hắn ích kỷ một lần. Mặc dù biết sẽ liên lụy đến Vân Ngạo Phong, nhưng hắn không thể chịu đựng được thêm nữa, hắn muốn bên cạnh y.

Ánh mắt mong đợi nhất nhất đặt trên người kia. Thật lâu sau, bất chợt Trắc Từ bừng tỉnh lại, hắn quay người quỳ xuống trước mặt Vân Ngạo Phong, dập đầu mấy cái: "Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi."


Nghe giọng nói vui đến run run của sư phụ, Vân Ngạo Phong nhất thời không kịp phản ứng.

Lúc này, tiếng rền vang cũng đã nhỏ dần. Chỉ là, phía ngoài cửa động, kết giới dường như đang bị người nào đó phá hủy.

Nhận ra dị trạng, hai người liền đồng thời nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy ra ngoài. Ở đây đã tụ tập rất nhiều đệ tử, mà người đang phá vỡ từng tầng kết giới, lại chính là Đoàn Lễ.

Nhưng, chưa kịp nói gì. trong đám đông liền đã truyền đến một tiếng kinh hô: "Hắn. Chính là hắn. Hắn là kẻ sát nhân!"

Nhìn theo phương hướng giọng nói, Vân Ngạo Phong mới phát hiện một nhóm người lạ mặt. Mà người vừa rồi, lại đang chỉ thẳng vào mặt hắn: "Hắn là kẻ giết người, hắn là sát nhân. Đáng chết ngàn vạn lần!"

Giọng nói mang theo âm hoảng, khiến cho Đoàn Lễ cũng phải dừng lại động tác, nhíu mày kinh nghi.

**Drama đây.

Mặc dù hơi nhảm, nhưng cuối cùng tình tiết máu chó cũng đã lên sàn.