**Không có ngược đâu, tại ta ngu quá nên không biết viết đó.
Vạn nhất không ngờ tới, mọi chuyện lại phát sinh đến mức này.
Hắn trở về Thanh Nguyệt phong, đưa vật liệu luyện đan cho Trắc Từ, về sau ở yên trong Vấn Thiên viện mười ngày.
Cố gắng bác bỏ mọi hình ảnh trong đầu, Vân Ngạo Phong niệm chú tĩnh tâm. Ngày tổ chức Tề Linh đại hội đã cận kề, theo như quy định thì mỗi phong chỉ cần năm người là đã có tư cách tham gia.
Nhưng người trong Thanh Nguyệt phong đều lắc đầu đối với những đại hội này. Vân Ngạo Phong thì lại càng không cần nói.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chấp mắt đã đến Tề Linh đại hội. Đệ tử các phong đều tập trung đến chủ phong của Phái Hướng Linh, cũng chính là Kiếm phong.
Hôm nay, trong Thanh Nguyệt phong cũng thập phần yên tĩnh. Trắc Từ vẫn là thủy chung bầu bạn cùng người trong Hàn Băng động. Đàm Quân Thư và ba người còn lại thì đã kéo nhau đến Kiếm phong xem tỉ thí.
Bây giờ chỉ còn một mình Vân Ngạo Phong. Kể từ lần đó, tâm hắn giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo tột cùng. Hắn cũng không còn như trước, ít nói hơn, ít cười hơn. Mỗi ngày chỉ biết vùi đầu vào bận rộn để quên hết thảy mọi chuyện lúc trước.
Cũng đã hơn một tháng rồi, hắn không được nhìn thấy y, giống như... có một chút nhớ...
Đến tối, Vấn Thiên viện chìm trong biển đêm vắng lặng. Vân Ngạo Phong nhắm mắt, nhưng không tài nào dưỡng thần nổi.
Hễ cứ nhắm mắt lại, là trong đầu hắn lại xuất hiện một hình ảnh. Bấy lâu nay, hắn tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, thân hình vốn thon gọn mảnh khảnh lúc trước, bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ gầy gộc để miêu tả.
Lúc này, tiếng gió bên tai bỗng trở nên sắc bén, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, Vân Ngạo Phong liền nghiêng người tránh đi.
Đến khi nhìn lại, chỉ thấy một cây chuỷ thủ cắm trên cột gỗ xa xa sau lưng hắn. Nhìn kỹ sẽ thấy, có một mảnh giấy nhỏ được gấp gọn gàng đính trên mũi kiếm. Vân Ngạo Phong hơi nâng mi mắt, rút thanh chuỷ thủ ra, cầm lấy mảnh giấy.
Nội dung trong bức thư này rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn có hai chữ: Xuống núi. Cũng không chỉ rõ địa chỉ, thời gian.
Trong một tờ giấy trắng rộng lớn, lại chỉ viết lên hai chữ nhỏ bé như vậy. Thật giống với bản thân Vân Ngạo Phong lúc này.
Khẽ rũ mi mắt, hắn liền bất vi sở động đem Vân Tú Vô Ảnh triệu hoán ra. Tay trái đặt trên thân kiếm dài mảnh lạnh lẽo, dùng lực nhè nhẹ rạch một đường ở giữa lòng bàn tay. Ngay tức khắc, máu chảy ra thấm ướt hoa văn trên mặt kiếm, liền bị nó hút lấy.
Mặc kệ máu vẫn chảy không ngừng, Vân Ngạo Phong liền đã trực tiếp ngự kiếm một đường rời khỏi núi Hướng Linh, đi đến Thê Tam thành.
Bởi vì Vân Tú Vô Ảnh là bảo kiếm Thiên giai, nên xét về tốc độ, độ sắc bén, lực công kích hay phòng thủ đều đứng trên một tầng cao nhất định.
Vân Ngạo Phong vẫn còn nhớ thiếu niên tên Biên Á kia, nhưng hắn không muốn quản nữa, hắn quá mệt mỏi rồi. Huống chi cũng đã qua lâu như vậy rồi.
Đứng trước Ma Vực, Vân Ngạo Phong rũ mắt nhìn xuống vách đen sâu hun hút trước mặt. Bất tri bất giác, lại nhớ đến những lời Yêu Vương đã nói.
Mộc Du Tử và Vô Ly rơi xuống vực thẳm, hiện giờ không rõ sống chết!
Gió lạnh thổi qua, đem y phục cùng tóc đen dưới ánh trăng mờ ảo thổi tung bay. Ánh mắt của Vân Ngạo Phong vẫn chằm chằm nhìn dưới vực.
Hơn một tháng rồi, một chút động tĩnh của hai người họ cũng không thấy. Có lẽ người cũng đã không còn.
Không biết đứng ở đây bao lâu, Vân Ngạo Phong rốt cuộc vẫn xoay người. Hắn đi không có điểm dừng, cho đến khi đứng trước một tia sáng nhàn nhạt, mới vô thức dừng lại.
Ánh nến truyền ra từ một tiểu điếm bên đường, phía đối diện là một tửu lâu khang trang, rộng lớn. Nhưng nó không có ánh đèn.
Giống như nhận ra điều gì, Vân Ngạo Phong mới ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào tầm ngắm là ba chữ Nhất Sinh Điếm không lớn không nhỏ.
Lia mắt đến trong đại sảnh, ở đó ngồi một lão bá tóc bạc. Người nọ nhắm mắt, giống như đã ngủ. Nhìn cảnh tượng này, Vân Ngạo Phong lại vô thức nhớ đến những khởi đầu từng xảy ra ở đây.
Ở đây, cho hắn biết tình cảm trong lòng đối với y là cái gì. Ở đây, cũng cướp đi thứ quan trọng nhất của hắn, không rõ nguyên do. Là khởi nguồn, cũng là kết thúc.
Không mấy tò mò vì sao tiểu điếm này lại mở cửa vào lúc này, Vân Ngạo Phong tiếp tục sải bước trên đường.
"Nhất Sinh Điếm, một đời người may mắn lắm mới có thể trông thấy một lần. Ngươi lại một lần bước vào, một lần đứng trông. Thật không biết nên nói ngươi vận khí xui xẻo, hay là nói ngươi vận khí không tốt đây?"
Dường như cho rằng mình nghe lầm, thân thể khẽ khựng lại, Vân Ngạo Phong quay đầu nhìn lão bá trong đại sảnh. Nhưng khi hắn chăm chú lắng nghe, thì ngoài không gian tĩnh mịch ra lại chẳng có tiếng gì nữa.
Hắn trực tiếp bỏ qua nghi vấn nhỏ trong lòng, ngự kiếm quay về Thiên Nguyệt phong.
Trong bức thư kia chỉ viết: Xuống núi. Không đề cập đến địa điểm, vậy vừa rồi hắn cũng được tính là đã xuống núi rồi, đơn giản chỉ là mượn cớ để khuây khỏa tinh thần thôi.
Đã sắp bước vào giờ Dần, không lâu nữa trời sẽ sáng, Vân Ngạo Phong không thích điều đó. Nếu có thể, hắn ước cả đời mình chìm trong bóng đêm vô cùng tận. Mặc dù cảm giác đơn độc lạc lõng, nhưng tâm trạng lại được thả lỏng rất nhiều. Để khi hắn rơi lệ, chỉ có một mình hắn biết.
Nhưng cuối cùng, điều mà hắn không mong muốn cũng phải theo quy luật tuần hoàn.
Triêu dương lên, tâm tàn! Đêm buông xuống, tâm lạnh!
(Triêu dương là bình minh).
Hắn chỉ có thể cố gắng sống trong tuyệt vọng, với một cái vỏ bọc ta ổn.