Giác Ngộ

Chương 120: Đạp đổ hi vọng.






Khi Vân Ngạo Phong tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu. Hắn chỉ cảm giác được vùng vai cùng bụng đau đau mỏi mỏi, rất khó vận động.

Hắn mở mắt ra, liền đã nhìn thấy phía đối diện là một mặt nhũ thạch. Nó giống như được hình thành từ tự nhiên, nhưng lại càng giống hơn là do con người tác động.

Chỗ này ánh sáng không nhiều, nhưng rất ấm áp, có lẽ là một nơi hắn chưa từng đến. Cố nhịn đau muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay phải của mình hơi nặng. Xúc cảm truyền đến từ trên mu bàn tay là một bàn tay khác, đốt ngón tay thon dài, lành lạnh.

Vân Ngạo Phong theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, lọt vào tầm mắt là một thân ảnh hồng y, người này... là Yêu Vương - Tiểu Cửu.

Nhưng khác với những lần trước y luôn bịt kín dung mạo, thì bây giờ y lại phơi bày nó ra, giống như cũng không sợ hắn nhìn được.

Dung nhan của y có thể nói là tuyệt sắc khuynh thành. Đường nét trên khuôn mặt nhìn từ góc độ nào cũng rất xuất sắc, cái mũi thanh cao, môi mỏng có chút tím tái nhợt nhạt, rèm mi dài dài cong cong.


Chỉ là, lúc này giữa mi tâm y lại nhíu rất chặt. Phảng phất khi đã say ngủ cũng không thể buông bỏ chấp niệm, hoặc là một thứ gì đó rất quan trọng.

Khẽ rút tay ra, Vân Ngạo Phong lại không nghĩ tới làm cho Tiểu Cửu thức giấc. Y giống như không dám ngủ quá sâu, thời thời khắc khắc đều phải có một phần ý thức chìm trong mơ hồ. Chỉ sợ khi ngủ quá sâu, tỉnh lại sẽ không được nhìn thấy chủ nhân nữa.

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Vừa nhìn thấy Vân Ngạo Phong mở mắt ra, Tiểu Cửu liền đã kích động không thôi. Y từ dưới đất đứng dậy, với tay cầm lấy đồ vật trên chiếc bàn đá đặt ở đầu giường.

"Cháo nguội rồi, để ta đi hâm nóng lại. Ngươi ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, đừng suy nghĩ gì cả."

Nói xong, y liền bưng lấy chiếc khay gỗ toan bước ra ngoài. Nhưng vạt áo lại bị Vân Ngạo Phong níu lấy: "Không cần, ta không muốn ăn."

Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của hắn, mi mắt của Tiểu Cửu liền khẽ nhảy một chút. Ngay lập tức có một chút khó chịu xoay người lại, kìm nén cơn giận.

Nhưng chưa đợi y lên tiếng, Vân Ngạo Phong liền đã giành trước một bước, nói: "Ca ca ta đâu? Huynh ấy ở đâu? Ta muốn gặp huynh ấy!"

Câu này, giống như trực tiếp chạm vào điểm ngứa của Tiểu Cửu. Rốt cuộc, sự tức giận không thể nào kìm nén được nữa, y rống lên: "Nhìn lại bộ dạng của bản thân đi, đều là vì y mà thành ra như vậy. Chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác, cuối cùng thì đổi lại được cái gì?"

"Đừng mê muội nữa, y ngay cả một lời giải thích cũng không cho ngươi nói. Ngươi... vì sao lại phải cố chấp như vậy?" Dường như nhận ra mình có hơi lớn tiếng, về sau càng lúc Tiểu Cửu càng nói nhỏ, cuối cùng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Ta muốn gặp huynh ấy, một lần thôi cũng được." Rất lâu sau, Vân Ngạo Phong mới đáp lại. Hắn buông vạt áo của y ra, chống tay muốn ngồi dậy, lại bị cơn đau trên cơ thể ép trở lại trên giường.

Nhìn hắn tựa hồ còn muốn ngồi dậy, mặc dù tức giận, nhưng y vẫn là đưa tay ra đỡ hắn. Lúc này, từ bên ngoài có một luồng gió lạnh thổi vào. Cảm giác thân thể có chút khác biệt, Vân Ngạo Phong mới nhìn xuống.


Nửa người trên của hắn để trần, ở bả vai và bụng được cuốn băng trắng, bên trong hiển nhiên là muốn đáp thuốc.

Xoay người muốn tìm y phục, mặc dù tức giận hắn không biết lo cho bản thân, lại tức giận hắn quá cố chấp, quá ngốc nghếch. Nhưng nếu hắn đã nói chỉ một lần thôi, Tiểu Cửu vẫn không nỡ cự tuyệt.

Bộ y phục ban đầu của Vân Ngạo Phong đã bị nhuộm màu đỏ, lại còn thủng vài chỗ, tất nhiên là không thể mặc lại. Tiểu Cửu liền im lặng đi ra ngoài, lát sau trở lại mang theo một bộ thanh y cho hắn.

"Để ta tự thay, ngươi đi ra ngoài trước đi." Phát hiện y muốn giúp mình thay y phục, Vân Ngạo Phong liền xoay người tránh né, cự tuyệt.

"Thương thế của ngươi vẫn chưa lành..."

"Đã nói để ta tự làm!" Dường như không hề suy nghĩ gì, Vân Ngạo Phong liền đã trực tiếp ngắt lời y. Nói xong mới cảm thấy bản thân có chút thất thố, liền sửa lời: "Ý ta là... ngươi ra ngoài đi, ta có thể tự làm. Vết thương đã không có gì đáng ngại rồi!"

Nếu hắn đã nói như vậy, Tiểu Cửu cũng không muốn mặt dày ở lại, liền đen mặt đi ra ngoài, đến trước động phủ còn không quên bày ra một lớp kết giới.

Sau khi xác định người đã khuất bóng, Vân Ngạo Phong mới mệt mỏi mà ngồi xuống giường. Bắt đầu tháo miếng vải trên người ra.

Động tác của hắn có chút vụng về, đôi khi còn không cẩn thận đụng vào miệng vết thương. Phải mất hơn một khắc, hắn mới hoàn toàn chỉnh chu xong y phục trên người.

Mặc lên một lớp ngoại y xanh lục cuối cùng, Vân Ngạo Phong liền chậm rãi bước ra ngoài.

Hắn nói muốn gặp Vân Tuân Vũ, vì vậy Tiểu Cửu đưa hắn đến một nơi. Chỉ là, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tâm hắn liền không khỏi thắt lại.

Ca ca, huynh đúng là chán ghét ta rồi sao? Vì cái gì lại đối xử với ta như vậy?


Tiểu Cửu nhìn hắn như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ngay khi muốn bước ra đánh cho Vân Tuân Vũ một trận, thì bên tai lại nghe hắn nói: "Đã gặp được huynh ấy rồi, chúng ta cũng về thôi!"

Âm thầm đem một đống từ ngữ đã chuẩn bị sẵn trong lòng nuốt ngược trở về. Vân Ngạo Phong liền lặng lẽ xoay người rời đi, ánh mắt đượm màu lạnh lẽo hiu hắt.

Hắn thành tâm đến gặp y, chỉ muốn cùng y nói rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không ngờ... lại nhìn thấy y dây dưa cùng người khác, đem một tia hi vọng nhỏ bé cuối cùng của hắn đạp đổ.

**Ta thật không kiên trì a, muốn hoàn nhanh bộ này. Vậy nên tình tiết câu chuyện sẽ được đẩy nhanh hơn. Cố gắng tiếp thu nhé!

Cuối cùng sự thật vẫn không thể thay đổi, ta vẫn chỉ là một tấm chiếu chưa từng trải.

Hỏi một câu nè: Có ghét công không?

Phải trả lời thật lòng nhé.