Cho đến cuối cùng, Vân Ngạo Phong cũng không thể ngờ được rằng, minh tụ dạ tán là có thật.
Lúc đi là bốn người, bây giờ thì đã là mỗi người một nơi. Chuyện xảy ra đến nước này, Vân Ngạo Phong chung quy vẫn có chút bức bối, bất an.
Hắn trở lại rừng Cảnh Mộc rồi, muốn đi ra trái lại là một việc rất khó. Bây giờ hắn không có la bàn, Truyền Tống Phù thì bị vô hiệu, đúp kết lại chính là không thể xác định được phương hướng.
Nhớ lúc đó Vân Tuân Vũ cũng là từ một chỗ cùng biến mất. Vậy, chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên rồi. Mà là, có người ở phía sau giở trò.
Nhưng Vân Tuân Vũ không có ở chỗ này, Vân Ngạo Phong đã tìm rất lâu, cũng không thấy có một bóng người nào.
Có lẽ, người phía sau bức màn kia cố ý gây ra những biến cố này, không muốn bọn họ gặp nhau.
Cũng có thể người này cùng người tạo mê trận ở Thê Tam thành là một người.
Đi lang thang trong rừng Cảnh Mộc rất lâu, không có thứ gì kỳ lạ cả, cũng không có yêu thú hay ma thú gì đó. Ngược lại, chỗ này trở nên hoang vắng cùng cực, khi cảm nhận rõ sẽ cảm giác được một tia yên bình vi diệu.
Chỉ là, lúc này Vân Ngạo Phong lại nhìn thấy một vệt máu. Vệt máu này dính trên thân cây, có lẽ đã lâu nên màu sắc cũng đã chuyển đổi, từ đỏ biến thành nâu.
Nhưng không chỉ có vậy, xung quanh khắp nơi đều là mùi máu tanh tưởi khiếp người. Bỗng nhiên, một vật dưới mặt đất lọt vào tầm nhìn của hắn. Nhất thời, con ngươi đen tuyền co rút lại, đôi mày thanh tú cũng bất tri bất giác càng nhíu càng chặt.
...
Mộc Du Tử gát gao cắn chặt khớp hàm, đôi mắt đỏ ngầu phóng về một phía.
Nhìn Vô Ly vung kiếm lên chém loạn, hắn nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay, khớp xương trắng trắng cơ hồ đều vì vậy mà lộ ra ngoài.
Vô Ly vừa chém vừa không ngừng kêu lên ai oán, thê lương, trong ngữ điệu nhiều hơn là không cam tâm.
Rốt cuộc, sau khi cả người đã mệt rã rời ra, Vô Ly mới bất lực mà dừng lại.
Lúc này, cát bụi vừa tan đi, hai bóng đen xuất hiện, cùng hướng về một khoảng không mà khom người xuống hành lễ.
"Đế Tôn, mọi việc ngài giao đều hoàn thành rồi. Đảm bảo không có một chút sơ sót nào."
Dường như rất hài lòng với câu trả lời này. Chủ nhân của giọng nói quái dị kia khẽ buông một tiếng cười trầm thấp.
"Được rồi! Hai người các ngươi làm rất tốt. Chỉ có điều, tính cách của ta không phải các ngươi không biết. Ta, không thích những người làm trái ý chỉ của ta. Tốt nhất đừng nên có lần sau, Biên Á!"
Biên Á cũng không tỏ ra sợ hãi trước thái độ cảnh cáo của Đế Tôn. Trái lại, y rất thản nhiên mà buông ra câu trả lời.
"Vâng, thưa Đế Tôn!"
Mộc Du Tử ở đằng xa nghe rõ mồn một nội dung của cuộc nói chuyện này. Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán, đám người này quanh thân vương vấn một cỗ khí tức kỳ lạ, không chừng những chuyện xảy ra khi trước đều là do họ gây nên.
Đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo. Đột nhiên, một lực chưởng lao ra, đánh gãy cái cây mà Mộc Du Tử đang trốn. Rồi xong, bị phạt hiện thì hắn cũng không muốn trốn nữa.
Mộc Du Tử chậm rãi bước ra, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh tanh. Hắn quang minh chính đại đứng đối diện với ba người kia, lúc này mới cảm nhận rõ khí tức tản ra từ trên người bọn họ là gì.
Là ma khí! Rất hiển nhiên, bọn chúng là Ma tộc!
...
Vân Ngạo Phong triệu hồi một thanh kiếm, đề phòng nhìn xung quanh. Nhưng giống như không có nguy hiểm gì. Chỉ là, ngay khi hắn buông lỏng một chút, không biết từ đâu vọt tới một cây đinh rỉ sắt, đâm thủng bả vai của hắn.
Máu bắt đầu chảy ra, rất nhiều. Nhiễm đỏ cả y phục trắng muốt trên người, thậm chí, máu nương theo cánh tay mà lưu chuyển, vượt qua đầu ngón tay, nhỏ giọt xuống thân kiếm.
Nhưng có một điều kỳ lạ, khi máu chảy vào thân kiếm, nó bắt đầu hiện lên những đường hoa văn không có thứ tự.
Máu chảy dọc theo đường hoa văn đó, nhưng đến mũi kiếm lại không rơi xuống đất, mà giống như bị thứ gì đó hấp thụ vậy.
Ngay phút chốc, ở phía trước xuất hiện một thân ảnh màu đen. Người đó bịt kín từ đầu đến chân, hoàn toàn không nhìn ra nam nữ già trẻ, hay tuổi tác là bao nhiêu.
Vân Ngạo Phong hơi đề phòng, tay trái che lại vết thương trên bả vai, tay phải vẫn cầm chặt lấy chuôi kiếm, run run.
Chỉ là, hắc y nhân kia dường như không nhìn thấy đường. À không, là không nhìn thấy Vân Ngạo Phong mới đúng.
Hắn theo bản năng liền nhìn xuống thanh kiếm trên tay mình, đây chính là thanh kiếm không rõ lai lịch mà gia gia đưa cho hắn. Nghĩ có lẽ kiếm này có công dụng đặc thù, bởi vì hắn không thể điều khiển được nó hoàn toàn.
Hắn tuy đau, nhưng từ đầu chí cuối đều không phát ra một tiếng rên rỉ nào. Yên lặng đem khí tức cùng hơi thở phong tỏa lại, im lặng ở một bên quan sát tình hình, tâm tình căng thẳng không thôi.
Hắc y nhân xoay người nhìn mấy hồi, hết nhìn đông lại ngó tây. Cuối cùng, gã ta giống như mất hết kiên nhẫn, vung tay lên chỉ còn tàn ảnh.
Gã ta trên tay phóng xuất ra rất nhiều cây đinh rỉ sắt, phập một cái cắm vào thân cây. Vân Ngạo Phong nhịn đau cắn chặt môi, dưới chân nhanh nhẹn di chuyển, trốn vào sau một tảng đá lớn, ngồi dưới đất thở phào.
Chỉ là, chưa kịp thở được mấy hơi, đỉnh đá trên đầu liền đã ngay tức khắc sụp đổ. Vân Ngạo Phong lại nhanh chóng di chuyển, nhưng hắn rất không may mắn. Dường như dưới chân hắn đạp phải cành cây khô, dẫn động gã hắc y nhân kia.
Thầm kêu khổ trong lòng một tiếng, Vân Ngạo Phong rốt cuộc cũng không dám động đậy nữa. Đưa mắt liếc nhìn hắc y nhân, gã ta tựa hồ đang nín thở để nghe rõ từng thanh âm xung quanh.
Vân Ngạo Phong lia mắt đến một cảng chân dính máu nằm ngổn ngang dưới đất, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.