Vô Ly không rõ vì sao mình lại có thể thoát ra khỏi mê trận, không rõ làm thế nào mình lại có thể đi đến tửu lâu quán. Y cũng không biết, mình đã uống hết bao nhiêu bình rượu, đã say khướt khó coi tới mức nào.
Chỉ là, hiện tại trong lòng Vô Ly đang rất khó chịu. Lồng ngực tựa hồ bị ngàn đao vạn kiếm xuyên qua, đau đến ngây dại, đau đến nghẹt thở.
"Chủ quán, rượu."
Nghe y cất cao giọng gọi, lại nhìn dáng vẻ say đến gục đầu trên bàn này của Vô Ly. Chủ quán hơi chút chần chừ, nhưng nghĩ lại lời hăm dọa của y, vẫn là thở dài một hơi, liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị.
"Tiểu Cát, dâng rượu!"
Người gọi là Tiểu Cát kia thoáng nhìn qua chủ quán, thấy người nọ giơ lên một ngón tay. Trong lòng liền đã hiểu rõ mà ra sau quầy lấy rượu.
Chỉ là, sau khi đem vò rượu đặt lên trên mặt bàn, Vô Ly nheo mắt lại nhìn, thấy rõ được kích thước của chiếc bình, liền một phen đem nó ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh.
Hoá giải cho hành động tức giận của Vô Ly. Chiếc bình kia... chỉ lớn bằng ba ngón tay, ha ha...
Tiểu Cát giật mình đưa mắt nhìn vị chủ quán nọ.
Vô Ly tựa hồ còn muốn mắng chửi, phát tiết vài câu. Chỉ là, không gian lúc này đột nhiên trở nên vặn vẹo, một người vận tử y xuất hiện, một phen nắm lấy Vô Ly đang điên cuồng kia.
Mộc Du Tử đặt xuống bàn một thỏi bạc, ngay lập tức liền đã rời đi. Trong không gian còn vọng lại một câu nói khách khí.
"Đã phiền toái hai vị rồi!"
Một màn này diễn ra quá nhanh. Chủ quán ở bên trong quầy rượu xem đến trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, chính xác hơn là một thoáng kinh hồng.
"Tiểu Cát à, vừa rồi vị công tử này không có dùng Truyền Tống Phù đúng không?"
Tiểu Cát sờ sờ mũi, dụi dụi mắt, lắc lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng nhìn ra cửa, cùng thốt lên: "Cao nhân!"
Nhưng cho dù là cao nhân cũng không bằng tiền bạc, Tiểu Cát rất nhanh liền đã hồi thần lại, đem thỏi bạc trên bàn cất đi.
Lấy khăn trắng trên vai xuống, bắt đầu dọn dẹp.
...
Mộc Du Tử chật vật đỡ Vô Ly về tới khách điếm, cũng không chú ý tới tên tiểu điếm đã không còn gọi là Nhất Sinh nữa.
Mở cửa phòng, đặt người say khướt khắp người nhiễm mùi rượu kia xuống giường. Quay đi đóng cửa lại, nhưng nhớ đến Vô Ly vẫn còn say ngà ngà, không biết trời trăng mây gió gì, Mộc Du Tử liền chạy ra ngoài mua trà giải rượu.
Trước khi rời đi, còn không quên đặt một tầng kết giới, bảo vệ người trong phòng.
Đến khi Mộc Du Tử về tới phòng, đi lướt qua chỗ ở của Vân Ngạo Phong, tùy tiện ngó nhìn, nhưng là người bên trong vẫn chưa về.
Cũng không quan tâm lắm chuyện này, Mộc Du Tử bước vào phòng. Chỉ là, kết giới vừa được mở ra, Vô Ly ở bên trong đã nhào ra, ngã thẳng vào người Mộc Du Tử.
"Dư? Ngươi làm sao vậy?"
Cho đến bây giờ, lý do khiến Vô Ly trở thành bộ dạng như thế này là gì, hắn vẫn chưa minh bạch.
Chỉ đành cố sức đỡ cả thân thể mềm nhũn của y đến bên giường. Ngồi xuống, Mộc Du Tử liền đem trà giải rượu lấy ra, muốn cho Vô Ly uống.
Chỉ là, đồ mới đến bên miệng đã bị y một tay hất văng, rơi xuống đất vang lên tiếng động lớn. Chiếc bình nhỏ vỡ tan thành từng mảnh.
Mộc Du Tử đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn liền đã hồi phục tinh thần. Thở dài một hơi, gượng cười đứng dậy, muốn ra ngoài mua bình khác.
Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, cổ tay đã bị một bàn tay cứng rắn dùng lực nắm lấy, có chút đau.
Chỉ nghe bộpmột tiếng, cả người Mộc Du Tử liền đã bị Vô Ly kéo ngã trên giường. Y trườn người qua, hai tay chống hai bên ép hắn ở giữa.
Ánh mắt mông lung vằn vện tơ máu, đỏ bừng nhìn có chút dữ tợn. Nhưng vẫn không làm mờ dáng vẻ tuấn tú, thanh thoát của y.
"Tiểu Phong! Đệ... tại sao đệ lại chọn hắn mà ruồng bỏ ta chứ. Ta có cái gì mà không tốt bằng hắn? Ợ..."
Mỗi câu nói của Vô Ly đều rất nặng nề, trong hơi thở mang theo nồng đậm mùi rượu. Mộc Du Tử bị mùi hương này sộc vào khoang mũi, nhưng cũng không có cái gì nghi kị.
Nhưng, vừa nghe Vô Ly nói, hắn đã mơ hồ đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Đưa tay chống trước ngực Vô Ly, Mộc Du Tử muốn đẩy y ra. Chỉ là, cánh tay của hắn ngay lập tức liền đã bị nắm lấy.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, mím môi một cái. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, Mộc Du Tử lại kìm không được mà trầm luân trong đó.
"Tiểu Phong, ta không tốt sao? Vì cái gì đệ lại ghét bỏ ta?"
Trong thanh âm tựa hồ mang theo chút giận dữ, con ngươi co rút lại. Mộc Du Tử rất nhanh liền đã tỉnh táo lại, nhận thấy tình thế có chút không ổn.
"Dư, ta không phải Tiểu Phong. Cũng không có ai ghét bỏ ngươi hết. Ngươi tỉnh táo lại đi?"
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, vô cùng có kiên nhẫn mà giải thích với Vô Ly.
Chỉ là, nói chuyện với một người say rượu, căn bản đối phương nghe không lọt tai. Y dường như càng thêm tức giận, không báo trước liền cúi đầu xuống, phủ môi lên môi người phía dưới.
Y nhìn thấy Tiểu Phong, Tiểu Phong đang ở dưới thân y, không có phản kháng, rất ngoan ngoãn.
Mộc Du Tử hơi sốt sắng, cảm giác đau nhói từ môi truyền đến, cộng với một mùi rỉ sét tanh nồng.
Vô Ly căn bản không phải là hôn môi. Mà y là đang cắn xé con mồi, điên cuồng chiếm đoạt, con mồi này, chỉ có thể của riêng y.
"Tiểu Phong, đệ là của ta, đệ mãi mãi chỉ có thể là của một mình ta!"
Nhìn bộ dạng điên loạn của y bây giờ, trong lòng Mộc Du Tử có chút hoảng hốt.
"Dư. Ngươi trước nhìn cho kỹ, ta không phải là Tiểu Phong."
Người ngươi thích không phải ta, đừng làm ra chuyện không thể cứu vãn.