Chuyến đi không hẹn trước và tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Suốt đêm ấy, Anh Bon dẫn theo cậu em đi vội vã. Họ đi theo những con đường mòn để xuyên qua vài cánh rừng. Cho đến tận gần trưa hôm sau mới dừng trước một ngôi đền đổ nát. Nhất Vũ nhận ra nơi này, hồi nhỏ, khi cùng cha đi qua đây, cậu cảm thấy có gì đó thu hút mình. Và cả Nhất Viên cũng cảm thấy điều ấy.
Anh Bon để Nhất Vũ đứng ngoài chờ, còn mình thì rẽ mạng nhện bước vào trong. Anh nhanh chóng tìm đến gian nhà chính giữa để thực hiện kế hoạch của mình. Dù trời đang là ban trưa, nhưng tại gian chính vẫn là một màu đen đặc quánh lại. Bốn bức tường kín như bưng, và bốn cây cột trụ cao to sừng sững vẫn giữ cho mái nhà vững chắc. Anh Bon đành lục lọi lại trí nhớ của mình để xác định vị trí của Long Vĩ Môn. Kỳ thực đó chỉ là một vết nứt hình con rồng uốn lượn trên nền nhà. Và chìa khoá để mở cửa hầm chính là đuôi con rồng ấy. Anh bước từng bước một thật chậm trên nền nhà để xác định vết nứt. Được chừng vài bước, anh qùy xuống và rờ thật kỹ nền nhà. Cũng phải mất khá nhiều thời gian anh mới thấy con rồng của mình. Ngay lập tức, anh đưa tay lần theo thân hình con rồng để tìm tới đuôi nó. Chỉ với một cái ấn nhẹ tay, Long Vĩ Môn lập tức mở ra. (Nói cho oai vậy, chứ thực ra thì đó chỉ là một khe nhỏ đủ cho anh xuống lòng đất.) Ánh sáng từ dưới hắt lên xanh ngắt huyền ảo. Màu xanh tím ấy gợi lên cái vẻ gì đó quen thuộc với anh lắm. Và anh chợt nhớ ra ánh sáng ấy là do chính anh tạo ra. Còn tạo ra làm sao thì tạm thời vẫn chưa nhớ.
Men theo con đường nhỏ dẫn đến sảnh chính, anh Bon mờ mờ nhận ra rằng mọi thứ vẫn còn nguyên si từ khi anh rời khỏi đây. Điều ấy khiến anh vui mừng hơn vì điều bí mật của anh chưa ai phát hiện ra được. Bước vào sảnh chính, anh Bon mỉm cười nhìn khối băng tích vẫn đang nguyên si. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn như anh mong muốn.
- Đến lúc cậu trở lại thế giới này rồi Ngọc Tuyết! - Anh nói và bắt đầu bước lên
Lúc này anh cũng chợt nhớ lại một chuyện, anh có khả năng điều khiển được nước, hay chính xác là băng. Mọi sự chỉ như thuận theo tự nhiên, anh đưa tay chạm nhẹ vào những chiếc gai băng đang chĩa ra tua tủa. Lập tức, tất cả đều chầm chậm tan ra tránh lối cho anh bước vào. Toàn bộ lớp gai tan ra nhanh chóng và để lộ ra lớp băng tích bên trong. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên lớp băng tích lạnh giá, nhưng lớp băng này không tan ra như lớp băng bên ngoài. Anh Bon chợt thấy cái lạnh giá dần biến mất nơi bàn tay. Và lát sau, bàn tay anh nóng ran lên như có một ngọn lửa nào đó đang dần bốc lên.
* Bùng *
Một ngọn lửa vàng ươm bốc lên và cháy ngùn ngụt ngay trên bàn tay khiến anh giật mình trong chốc lát. Nhưng chỉ trong một tích tắc sau đó, anh nhớ ra mình đã từng là một chiến binh Hoả hệ. Ngọn lửa khiến lớp băng tích dù cứng và dày nhưng cũng nhanh chóng hoá thành bọt nước. Để lộ ra bên trong lớp băng tích ấy: một nàng tiên đã ngủ từ rất lâu. Anh nhanh nhẹn đưa tay ra chụp lấy nàng trước khi nàng ngã xuống mà quên mất đôi bàn tay mình còn đang rực lửa. Nhưng chỉ trong một tích tắc, anh giật nảy mình khi thấy tay anh bỗng trở nên lạnh toát. Một chút đau và khó chịu suýt khiến anh lỡ nhịp để bắt được nàng tiên. Nàng nhẹ nhàng ngả vào lòng anh, còn anh cũng nhẹ nhàng ngồi dần xuống. Nàng vẫn đang ngủ, anh đặt nằng gối đầu lên đùi mình rồi sau đó mới xem lại đôi bàn tay.
Một lớp băng mỏng đóng cứng lại nơi bàn tay anh và anh chợt nhớ lại một hình ảnh trong quá khứ. Nắm đấm của anh đóng thành băng cứng ngắc, và tống mạnh vào mặt một kẻ to con nào đó.
- Này! Cậu thần người ra nghĩ cái gì vậy? - Một giọng nói thanh thoát kéo anh ra khỏi quá khứ
- Ơ... - Anh đảo mắt nhìn lại xung quanh và định thần lại mọi chuyện - Ngọc Tuyết! Cậu tỉnh lại rồi sao?
- Không thấy hay sao mà còn hỏi? - Nàng nói vẻ giận dỗi và đưa tay kéo anh xuống - Ôm tôi đi! Tôi lạnh!
- Tại cái kiểu ăn mặc hở hang mát mẻ của cậu nên mới lạnh đấy!
- Thế có định giúp tôi không nào? - Nàng nói ra chừng giận dỗi
Anh nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến, và nhẹ nhàng cuộn vòng tay lại. Anh nhắm mắt, và siết chặt vòng tay mạnh hơn nữa. Trong tâm trí anh, hình ảnh của quá khứ lần lượt hiện ra. Trí nhớ của anh tuy đang dần hồi phục lại, nhưng anh vẫn không nhớ nổi mối quan hệ với người con gái mình đang ôm chặt trong tay. Cô ấy là bạn hay là gì đó xa hơn nữa. Anh thấy rõ mình và cô ấy ở bên nhau một thời gian rất lâu, quan hệ rất thân mật. Chắc chắn một điều là trên mức bè bạn bình thường. Nhưng anh tuyệt nhiên không nhỡ rõ được, anh chỉ cảm thấy tình cảm cho cô ấy như một người bạn thân thiết.
Anh dần cảm thấy hơi ấm của nàng trở lại, và nhịp tim mỗi lúc một mạnh hơn . Anh nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay và ngồi thẳng dậy để nhìn xuống nàng cho thật rõ. Rõ ràng khuôn mặt nàng đã thay đổi về mọi mặt. Làn da đã trở nên hồng hào chứ không xanh xao như ban nãy. Nét mặt cũng thay đổi nhiều lắm, mắt nàng lại nhắm nghiền nhưng vẻ mặt nàng vui tươi lắm. Để ý kỹ, anh mới chợt nhận ra, nàng thật xinh đẹp, trước giờ anh gặp chẳng ít những người con gái đẹp, nhưng nàng quả thật là tuyệt mỹ. Từ chiếc mũi thẳng cho đến đôi môi nhỏ xinh và đỏ mọng đều rất hợp để tạo nên một khuôn mặt tiên nữ. Trên cao hơn chút là đôi mắt của nàng, vẻ ngoài to, đen và khá ướt của nó khiến phần hồn của đôi mắt có chút đượm buồn. Và điểm nhấn đặc biệt khiến mọi người chú ý chính là làn da trắng như tuyết của nàng . Anh nhìn từ khuôn mặt xuống cổ, xuống chân tay nàng, tất cả nguyên một màu trắng. Cộng thêm cả lớp áo mỏng như xuyên qua khiến màu trắng càng thêm rõ. Anh chợt giật mình và vội vã đưa ánh mắt lên phía trên để tránh khỏi những điểm nhạy cảm. Dừng lại ở mái tóc, có một điều khiến anh chú ý là màu tóc. Mái tóc hơn gợn sóng và có màu hạt dẻ, màu tóc không phổ biến với chủng tộc ở vùng đất này.
- Ưʍ....! - Ngọc Tuyết cựa mình và khẽ kêu lên
- Tỉnh hẳn chưa? - Anh khẽ khàng hỏi
- Em thấy ấm áp lắm! - Nàng nói và nhìn vào mắt anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương
Anh rùng mình và cảm thấy lạnh người và toàn bộ gai ốc nổi hết lên. Và cũng sau cái rùng mình ấy anh đã nhớ ra được một chi tiết nhỏ, nhỏ nhưng quan trọng. Đó là điều anh muốn biết nãy giờ. Ngọc Tuyết với anh đơn thuần chỉ là bạn. Anh thân mật gọi cô bạn là Ngọc, còn cô tự đặt cho anh cái tên là Sói.
Anh thoát ra khỏi ký ức và nói với bạn mình:
- Cậu đi được chưa? Ta ra khỏi đây nhé?
- Được! Ra khỏi đây! - Ngọc Tuyết khẽ gật đầu.
Anh bế cô lên và dậm chân vận Thổ, mảnh đất dưới chân anh lập tức trồi lên và đưa anh lên cao. Kế đó anh vung tay đấm lên trên làm trần hầm tách ra một khoảng đủ rộng cho 2 người.
Bước ra khỏi cửa, hình ảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy khiến cảm xúc của anh hơi rối loạn. Vừa vui, vừa buồn, vừa lo sợ, vừa có chút gì đó nhớ nhớ. Thằng nhóc Nhất Vũ nằm vắt vẻo trên một cành cây Muỗm. Nó ngủ thật say, mà chẳng hề biết xung quanh mình có bao nhiêu là nguy hiểm đang rình rập. Có lẽ, chuyến đi đêm qua khiến nó thật sự mệt mỏi. Nhưng chuyện khiến nó mệt mỏi nhất, có lẽ chính là cú sốc tinh thần mà không ai chịu nổi. Dù nó vô tư, và trẻ con, không giống như anh ngày đó. Nhưng chắc chắn nó cũng suy sụp nhiều. Nhưng anh tin rằng nó sẽ sớm phục hồi được thôi. Vì nó có anh, chứ không cô độc như anh của ngày đó.
- Có địch kìa nhóc! Dậy mau! Chạy mau! - Anh làm giọng hoảng hốt và quát thật to.
Thằng nhóc giật mình ngồi dậy và lăn xuống luôn khỏi cành cây. Nhưng nó cũng có tài thật, bất ngờ là vậy nhưng nó vẫn đủ thời gian để xoay mình và tiếp đất an toàn. Nó nhìn quanh, ngoài anh ra và một nàng tiên mang vẻ mặt lãnh đạm thì chẳng còn ai khác. Vẻ mặt sợ sệt pha chút âu lo kia trông thật đáng thương, thật thảm hại. Anh Bon nhận thấy vẻ mặt của chính mình ở nó. Anh nghĩ đến mình đã phải tự vượt qua như thế nào. Anh đã khổ sở ra sao, và anh đi đến một quyết định cuối cùng. Thằng nhóc Nhất Vũ sẽ tiếp nối bước chân anh. Anh sẽ truyền lại cho nó tất cả kiến thức và sức mạnh anh sở hữu.
- Anh! Có kẻ nào tấn công đâu??? - Giọng của Nhất Vũ vang lên và kéo anh trở về thực tại.
Anh ậm ờ:
- À... Một cách gọi em dậy thôi mà!
- Trời đất! Làm người ta hết cả hồn. Cả đêm qua không ngủ mà. Mới chợp mắt có tẹo mà đã...
Thằng nhóc vừa nói vừa quay lại nhìn xung quanh, có lẽ nó cũng nhận ra ánh mặt trời bây giờ chỉ còn vàng vọt le lói nơi trời tây. Chút ánh sáng của mặt trời như đang cố gắng thiêu đốt thêm gì đó, nhưng chút lửa tầm ấy dù cố gắng đến mấy cũng không còn sức nóng nữa rồi. Sương đang xuống dần, trời sắp chuyển về đêm. Anh cầm tay Ngọc Tuyết đi xuống cạnh Nhất Vũ và bắt đầu giới thiệu. Anh Bon quay sang nói với bạn mình:
- Đây là Nhất Vũ. Cơ thể sinh đôi cùng với tôi! - Anh nói và chỉ sang cậu nhóc. - Nhất Vũ! Đây là bạn thân nhất của anh... Hảo Xuân công chúa.
Hai người gật đầu chào nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Cả hai đều mang vẻ mặt buồn bã, và trong họ đều vương lại chút e dè. Anh Bon nhận ra ngay, nhưng để thay đổi tình hình ngay lập tức thì anh chỉ còn cách kéo cả hai vào một chuyến đi mới.
Buổi đêm,nhóm 3 người nghỉ lại trên một cánh đồng hoang vắng.
Đêm trăng tròn, 16/7/2008
Trời đã về khuya, mọi vật đều nằm im trong ánh trăng. Bên một vách đá anh nằm cạnh Hảo Xuân, cô đang ngủ ngon lành, nhưng giấc ngủ không đến với anh. Anh đang tìm mọi cách nói cho Nhất Vũ hiểu. Cú sốc ấy khiến một đứa trẻ non nớt không sao chịu đựng được. Biết bao người thân của cậu chỉ trong nháy mắt nay đã âm dương cách biệt. Anh cũng phần nào hiểu cảm giác ấy, cảm giác mất toàn bộ người thân trong chớp mắt. Ánh mắt của anh luôn dõi theo cậu em hay chính là kiếp sau của chính mình. Trong ánh mắt của anh, cậu trai trẻ ngồi tựa vào mô đất nhìn đống lửa với cái vẻ buồn rười rượu kia chính là anh của ngày ấy. Cái ngày anh biết tin cả gia tộc nhà mình thực sự đã bị thảm sát từ rất lâu. Hình ảnh của anh rất nhiều năm trước đang hiện ra trước mắt anh. Anh quyết định kể về quá khứ của mình cho Nhất Vũ nghe. Để cậu hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, và cũng để chia sẻ bớt nỗi buồn này.
- Này nhóc! Khuya rồi sao không ngủ?-Anh hỏi
-Anh chị cứ kệ em đi! Em không...không ngủ được lúc này!-Nhất Vũ trả lời mà không hề quay lại nhìn anh, khuôn mặt cậu dường như đã biến thành vô cảm.
-Này nhóc! Em có muốn nghe kể chuyện không?-Anh tiếp tục gợi chuyện
-Em chẳng muốn nghe chuyện gì hết!
- Chuyện này xảy ra lâu lắm rồi. Đó là chuyện của anh! Về cuộc đời ngắn ngủi của anh. Về lý do ta gặp nhau tại đây. Khi lịch sử có thể nói là đã lặp lại không báo trước.
""Mùa thu năm 1523, trời sắp chuyển qua tháng 9. Tại vùng đất phía bắc, khá gần nơi tiếp giáp với vùng đất Trắng. Đêm hôm ấy là đêm mà phu nhân của Tộc Trưởng Đại gia tộc sói sinh hạ cậu con trai thứ. Thật không may là hôm ấy tộc trưởng lại không có mặt ở nhà. Ngài đang thực nhiệm vụ ở một nơi rất xa nhà. Cả nhà chỉ có vỏn vẹn 5 người là phu nhân, lão phu nhân(thân mẫu của tộc trưởng) và ba đứa người làm,hai trai một gái. Đêm nay trăng non mùng 1, trời tối đen như mực. Mây mưa sấm chớp mịt mùng, thật sự rất hợp cho sự bắt đầu của 1 thảm cảnh. Phu nhân trở dạ từ sau bữa tối, nhưng mãi đến gần nửa đêm tiếng gào thét đau đớn của bà mới dứt hẳn. Thay vào đó là tiếng khóc như xé toang màn đêm của cậu chủ nhỏ mới ra đời. Cậu bé sinh ra trong hình dạng một con người hoàn chỉnh. Không giống với bất cứ người nào thuộc về gia tộc. Bởi lẽ, mẹ cậu cũng là vị phu nhân duy nhất không mang dòng máu của gia tộc.
Tiếng khóc của cậu bé còn chưa dứt, anh người làm như cứng người lại và toát hết mồ hôi. Thấy thái độ của anh lạ lùng, cả phu nhân cùng lão phu nhân và hai cô nô tì đều lặng thinh lắng nghe mọi động tĩnh. Nhưng chỉ duy nhất lão phu nhân là có thể nghe thấy những chuyển động bên ngoài. Bà nhẹ nhàng ra hiệu cho mọi người di chuyển xuống mật thất.
- Có rất đông binh lính bên ngoài! Chúng đang nhẹ nhàng ập tới - Lão phu nhân nói khi mở cửa mật thất - Ta không biết chúng có ý đồ gì? Nhưng cẩn tắc vô áy náy!
Lão phu nhân vừa dứt lời thì phía ngoài cửa có tiếng cửa bị phá tung ra. * Rầm!!!*
Tiếp sau đó là tiếng bước chân dồn dập lao vào trong nhà. Lão phu nhân và tất cả đều hiểu điều gì diễn ra. Bà chỉ tay vào trong và gấp gáp nói
- Chần chừ gì nữa! Chạy mau đi!
Cửa mật thất vừa đóng lại thì cũng là lúc quân lính xộc tới. Ở bên trong, cả 5 người đều có thể nghe thấy tiếng nói tức giận của tên chủ tướng. Lão phu nhân nhận ra giọng nói khàn khàn của tên tướng quân đó. Hắn đã cùng con trai bà về nhà mấy lần. Hắn là Linh Miêu tướng quân của Miêu tộc. Bà không nhớ tên hắn, nhưng đậm trong tâm trí của bà là cái mùi ngai ngái khó ưa của hắn. Bà rùng mình một cái rồi quay người bỏ đi.
Cửa ra của mật thất nằm ngay dưới một gốc cây cổ thụ khá lớn. Nơi đây cách tòa dinh thự khá xa, nhưng lão phu nhân không hề yên tâm. Bà quyết định chia nhau ra để chạy trốn. Bà và phu nhân sẽ chạy theo một hướng. Còn 3 đứa người làm sẽ bế theo công tử chạy theo một hướng khác. Trước khi xa đứa con mới chào đời, phu nhân Minh Hiền chỉ kịp cắn ngón tay và ghi vào mảnh vải trắng một dòng chữ "" Bé Bon "" và bà buộc vào tay cậu bé. Sau đó 2 người quay mặt chạy sâu hơn vào trong rừng. 3 đứa người làm thì bế công tử chạy về phía bìa rừng, cách xa tòa dinh thự.
Số phận của công tử thật trớ trêu, cậu bé bị đám lính giằng lấy từ tay cô nô tì yếu ớt. Cậu khóc ré lên vì sợ hãi hoặc cũng có thể chỉ là bản năng của một đứa bé mới sinh. Cả ba đứa người làm bị gϊếŧ ngay sau đó. Nhưng thật may, họ kiên quyết không nói phu nhân cùng lão phu nhân đã đi về hướng nào. Gã tướng quân Linh Miêu cho quân lính rút đi, còn riêng hắn thì tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Với các giác quan thính nhạy của hắn, gã nhanh chóng lần ra được dấu vết của hai người phụ nữ. Hắn nhếch mép mỉm cười kiêu ngạo, vì hắn nhận ra cái mùi quen thuộc của gia tộc sói.
Lão phu nhân tuy đã ngoài lục tuần, nhưng các giác quan của bà vẫn chưa hề kém nhạy. Bà nhận ra có kẻ truy đuổi mình từ khi hắn còn cách bà khá xa. Bà nhận ra mùi ngai ngái đáng ghét ấy. Đôi chân bà lập tức dừng lại, bà nghĩ đến cách duy nhất để thoát thân.
- Mẹ! Sao mẹ dừng lại? - Phu nhân Minh Hiền quay lại hỏi
- Tên tướng quân kia đang truy sát mẹ con ta! Mẹ nghĩ rồi! Chỉ còn một cách duy nhất thôi!
- Sao cơ mẹ! Hắn đang đuổi theo đến đây rồi à?
- Giác quan của hắn nhạy không kém gia tộc sói chúng ta đâu! Hắn lần được dấu vết của ta là điều đương nhiên con ạ! - Lão phu nhân nói rồi bất ngờ đánh ngất cô con dâu. Bà tự nói với chính mình, và với cả phu nhân Minh Hiền - Ta xin lỗi! Chỉ có một cách này thôi!
Sau đó lão phu nhân giấu cô con dâu xuống một cái khe nhỏ gần đó, bà lấp cỏ và lá khô lên rồi quay lại nhìn về phía sau. Bà ước lượng khoảng thời gian xem bao lâu nữa thì ""con mèo""kia đuổi kịp. Bà cười khẩy một cái rồi rút ra một con dao nhỏ từ ống tay áo. Bà tự đâm vào bụng mình hai nhát và cố tình để máu bắn tung tóe khắp nơi. Cuối cùng là vài nhát chém nơi bắp tay và bên sườn. Sau đó, bà ném con dao xuống hố cùng với phu nhân Minh Hiền. Bà qụy xuống và cố gắng bò ra xa cái hố, càng xa càng tốt. Khi tên tướng quân kia tới, thì lão phu nhân gần như không còn hơi sức mà di chuyển nữa. Bà nằm thở khó nhọc và run rẩy.
- Lão thái! Sao người ra cơ sự này?
- Ngươi...! Không phải giả nhân giả nghĩa đâu! Ta biết hết!- Lão phu nhân có gắng nói yếu ớt
Nghe vậy, hắn thay đổi thái độ lập tức.
- Xin lỗi bà nhé! Gia tộc chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu chúng tôi không làm thì chúng tôi cũng bị diệt tộc như gia tộc của bà. Cuộc sống đôi khi khắc nghiệt vậy đấy! Hàn Lang là bạn tốt của tôi! Thực tình tôi không nỡ...
- Nhà ngươi thôi cái câu chuyện cảm động ấy đi! Ta không tin đâu!-Lão phu nhân quát lên bằng chút sức lực cuối cùng.
- Tin hay không thì tùy bà thôi! Nhưng đừng quát to như vậy. Sẽ nhanh chết lắm!
- Chính do các ngươi làm còn gì? Sớm muộn gì ta cũng chết! Ta phải...
""PHẬP""
Tiếng kiếm đâm vào người nghe ngọt và đau đớn. Tên tướng quân giật mình nhảy lùi lại và nhìn quanh tìm kiếm. Trước mặt hắn không phải ai xa lạ, mà chính là anh trai hắn, một gã tàn độc hơn bất cứ ai trong họ.
- Mi còn lần chần như vậy thì bao giờ mới xong việc? - Hắn quát
- Anh cả! Em không muốn họ oán chúng ta!
- Khỏi lôi thôi! Chết là hết! Quay về thôi!
Chúng cùng nhau quay trở lại mà bỏ mặc xác của bà lão nằm đấy. Sau đêm hôm đó, toàn bộ gia tộc sói có thể coi là bị tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ còn lại hai người, một là công tử mới ra đời, người còn lại là một gã tham sống sợ chết phản bội lại lời thề của Lang tộc, và đã theo Minh Vương từ lâu.
Trong ngôn ngữ của Lang tộc, cái tên Bon có nghĩa là ""bình an"". Phu nhân Minh Hiền đã gửi gắm toàn bộ ước nguyện của mình. Nhưng dường như mong ước ấy không thể trở thành hiện thực được. Bé Bon được đưa tới nhà trẻ nuôi trẻ mồ côi. Cậu được đặt cho một cái tên khác là Hàn Quý Bình, và khi lớn lên, cậu được biết đến gốc tích của mình là một đứa trẻ mồ côi, được cứu trong chiến tranh. Toàn bộ dòng tộc đã bị chết, cậu là người duy nhất còn sống sót. Khi cậu bé tới tuổi đi học, có người tới đưa cậu đến một trường học trong kinh thành. Cậu được dạy tất cả mọi thứ kiến thức như trẻ bình thường. Ngoài ra cậu còn được vui chơi cùng các bạn ở một nơi rất sôi động. Trường học dành cho những đứa bé đặc biệt. Và chính bản thân cậu cũng đặc biệt, chính xác là đặc biệt nhất. Khi mà cậu có thể điều khiển cả 4 nguyên tố chính, điều mà hiếm ai làm nổi.
Theo thời gian, Quý Bình lớn lên và cậu trở thành học trò xuất sắc về mọi lĩnh vực. Năm cậu 16 tuổi, cậu mới biết toàn bộ sự thật về dòng họ và cả những bí mật cơ thể. Cũng năm ấy, cậu được chọn lựa để đào tạo trở thành một chiến binh để phục vụ cho đất nước. Nhưng thật sự thì họ đang biến cậu trở thành một sát thủ máu lạnh. Năm cậu 20, Quý Bình gặp một người mà sau này thay đổi tất cả cuộc đời của mình. Đó là một cô gái cũng được nhận vào trường học nhỏ của cậu. Sau 2 năm quen nhau, họ chính thức yêu nhau. Nhưng số phận trớ trêu thay, vào một ngày hè năm Quý Bình 23 tuổi. Cô gái trẻ, người thân duy nhất của cậu, người mà cậu hứa hẹn sẽ làm đám cưới. Quý Bình suy sụp hoàn toàn vào cái giờ phút nhìn thấy cảnh tượng thê thảm ấy. An Nhiên, người thân duy nhất của cậu, cô bé 19 tuổi ấy bị ai đó sát hại vô cùng dã man.
Sau đó 1 năm, cậu được cho biết rằng kẻ gϊếŧ người yêu mình chính là kẻ thù của đất nước, chính vùng đất Trắng đã làm việc đó. Đang lúc Quý Bình quyết chí trả thù, thì cậu nhận được một nhiệm vụ. Một nhiệm vụ cứ như là giấc mơ. Minh Vương giao cho cậu nhiệm vụ cao cả, nhiệm vụ thích sát các quý tộc của vùng đất Trắng.
Nhiệm vụ của cậu thực hiện rất dễ dàng, Quý Bình là một thích khách rất có tài. Cho đến khi cậu tìm đến công chúa thứ 3 của Hảo Chiến ( quốc vương vùng đất Trắng ). Cậu không thể nào xuống tay được với cô công chúa này. Cô nàng là một cô gái kỳ lạ, cô làm Quý Bình có một cảm xúc khác lạ. Dù vậy Quý Bình vẫn quyết tâm làm cho bằng được. Nhưng sau bao nhiêu lần giáp mặt, và tìm hiểu về cô gái ấy Quý Bình nhận ra cô ấy và những người cậu đã xuống tay, thậm chí là toàn bộ cư dân của vương quốc này. Tất cả đều ngược lại với những gì cậu biết. Rồi Quý Bình lại dần biết được sự thật về vùng đất Đen, về những điều xấu xa họ làm. Thật may cho gia tộc sói, tâm hồn cậu không hoàn toàn bị ác quỷ ăn mất,Cậu vẫn là một người tốt,và trái tim của cậu vẫn còn gì đó thuộc về hai chữ ""lương thiện"".
Khoảng thời gian này, Quý Bình nhận ra quá nhiều điều, quá nhiều sự thật ngang trái. Trong lòng cậu, sự trung thành vẫn luôn đứng hàng đầu. Nhưng một ngày nọ, cậu được một người cho biết sự thật về gia tộc của mình, về cái đêm cậu được sinh ra. Và người kể đó không ai khác chính là kẻ phản bội của dòng họ. Ông ta thua trận trở về, và kết quả của kẻ bại tướng trở về là bị hất bỏ sau nhiều năm trung thành. Ông ta nhắn nhủ lại cho Quý Bình xong thì cũng ra đi. Và kể từ giờ phút ấy, cậu mới biết, mình vẫn còn anh em bạn bè. Một số người trong liên minh Lang tộc đã trốn thoát và sống cuộc sống biệt lập với thế giới bên ngoài. Cậu liền lên đường tìm vùng núi đá, nơi cậu có người thân. Tộc sói kéo nhau lên tận phía bắc, thoát khỏi địa phận vùng đất Đen, họ ẩn cư trên ngọn núi cao nhất vùng. Quanh năm lạnh lẽo và gió tuyết. Sau nhiều
ngày tìm kiếm, cậu cũng tìm đến được ngôi làng nhỏ nằm khuất sau ngọn núi cao chót vót. Ban đầu không ai nhận cậu cả, bởi vì cậu không mang mùi của tộc sói. Cậu mang mùi của những kẻ nuôi lớn cậu, kẻ thù của tộc sói. Nhưng dòng máu chảy trong người cậu có khả năng chứng minh tất cả. Cả một thời gian dài sau đó, tuy sống ở nơi hẻo lánh, nhưng Quý Bình vẫn quyết tâm tìm hiểu lại cái chết của cô vợ sắp cưới. Cho đến một ngày, Quý Bình bắt gặp một người bị lạc trên núi, một kẻ thuộc về Miêu tộc. Nhìn cái vẻ rách rưới khổ ải của hắn cậu đoán hắn đã lang thang rất lâu rồi. Tuy trước kia, Miêu tộc đã ra tay tàn sát Lang tộc nhưng Quý Bình cũng hiểu vì sao họ làm vậy. Cậu quyết định ra tay cứu giúp, chỉ đơn giản là một bộ quần áo ấm và một bữa ăn no. Nhưng đây lại chính là một bước ngoặt mới của cuộc đời cậu. Anh chàng Miêu Tinh kia tên là Đoàn Liêu Ninh, anh ta kể hết sự tình mà anh ta biết. Thì ra, từ sau khi nhận lời thảm sát Lang tộc, Miêu tộc cũng chẳng khá hơn là mấy. Họ chia làm hai phe, Một bên là những kẻ tham sống sợ chết luôn muốn phục vụ Minh Vương. Bên còn lại chán ghét chiến tranh và muốn một nơi yên bình. Tiếp sau đó là cuộc nội chiến của Miêu tộc, nhưng kết quả cũng chẳng đi về đâu. Họ quyết định chia ra và sống biệt lập. Phe tốt chỉ còn vài chục mạng quyết định rời xa vùng đất Đen. Nhưng Minh Vương đã sai người tiêu diệt toàn bộ. Phe ác hoàn toàn nghe lời cho nên chúng được an toàn. Và Liêu Ninh nằm trong số 3 người tốt, nhưng vì sợ cái chết nên đành cúp đuôi mà theo phe xấu. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu Liêu Ninh thật sự xấu xa, nhưng bản chất của anh ta vốn tốt đẹp, nay phải làm điều trái với đạo lý khiến anh khó mà chịu được lâu. Cho đến sau khi Liêu Ninh phải nhận nhiệm vụ sát hại một Thố tinh tên An Nhiên. Anh nhất quyết không làm và lập tức bị đánh cho một trận rồi bị mang ra biên giới nhốt vào nhà tù. Mấy hôm trước anh ta mới trốn thoát được và quyết định chạy trốn lên vùng núi hoang. Sau 1 tuần lang thang không thức ăn, anh tưởng mình sắp chết thì Quý Bình xuất hiện. Nghe xong câu chuyện, Quý Bình vừa vui vừa buồn vừa căm phẫn. Tất cả người thân của cậu đều do chúng ra tay sát hại. Còn vợ cậu, chúng không chỉ sát hại mà còn đổ hết trách nhiệm cho người vô tội. Họ phải nhận tội cho cái việc tày đình ấy.
- Cậu có biết ai nhận nhiệm vụ sát hại cô Thố Tinh kia không?- Quý Bình lấy hết bình tĩnh để nói với Liêu Ninh thật nhẹ nhàng
- Là anh họ tôi! Một gã độc ác hạng nhất trong Miêu tộc. Đoàn Siêu!
- Nói thật với anh! An Nhiên là vợ sắp cưới của tôi! Tôi muốn báo thù! Anh có thể giúp tôi chứ? - Cậu nói trong khi sự tự chủ mất dần
- Tôi biết rõ chỗ ở của hắn. Nếu còn sống, hắn sẽ ở phố 79. Kinh thành. Ngôi nhà màu vàng lớn nhất khu ấy.
- Cám ơn! Anh có thể ở lại đây. Hoặc ra đi! - Quý Bình nói rồi đứng dậy
- Quý Bình! - Liêu Ninh gọi với lại - Anh đi luôn sao?
- Phải! - Cậu đáp cộc lốc
- Ngoài tôi ra còn 2 đứa em của tôi. Chúng nó cũng không xấu xa. Nếu cậu cất công đến phố 79. Cậu có thể mang chúng đi được không?
- Tôi nghĩ là sẽ được nếu chúng muốn đi!
- Chúng là 2 đứa con gái. Đoàn Mộc Miên và Đoàn Linh Phương nhé!
- Nghe rõ rồi! - Quý Bình trả lời rồi tung người lên không trung bay đi mất.
Quả thực, để tìm ra Đoàn Siêu không khó, và việc đánh bại hắn với Quý Bình cũng không mất quá nhiều thời gian. Đứng trước cái xác to như cốt đột của kẻ thù, Quý Bình nhớ lại lời của một người thầy, lòng cậu không hề nhẹ đi. ""cứ chém chém gϊếŧ gϊếŧ rồi kết cục sẽ đi về đâu? Gϊếŧ người ta xong liệu chuyện có kết thúc không?""
Câu nói ấy khiến cậu thấy lòng mình nặng nề, cậu không biết mình có hành động đúng không nữa. Cái tính thanh niên sốc nổi vẫn còn trong máu cậu khiến cậu dễ mất tự chủ và làm những việc có thể hối hận ngay được. Cậu đang định bỏ đi thì nghe thấy tiếng gào thét ở khá gần đó. Cũng chẳng vội vàng, Quý Bình quyết định lần theo tiếng động mà tới. Cậu nhẹ nhàng leo lên mái nhà để quan sát bên dưới.
Dưới khoảng sân, có khá đông Miêu Tinh. Một nhóm đàn ông đứng vây quanh lấy một cô gái đang ôm một kẻ nằm sấp, máu chảy lênh láng. Xét theo y phục cậu đoán đó là một cô gái. Xét theo những gì nhìn thấy anh đoán:
""Anh em trong họ mà gϊếŧ nhau à? Chúng...ác độc...A! Phải rồi! Là 2 cô bé Mộc Miên và Linh Phương mà anh bạn Liêu Ninh đã nhắc tới đây mà! ""
Quý Bình quyết định ra tay cứu giúp, vừa vì hoàn cảnh đáng thương, và vừa vì lời nhờ cậy của anh bạn kia.
Với Quý Bình, việc này không mấy khó khăn. Nhưng cô bé kia muốn mang theo người chị đã ra đi của mình. Cậu chấp nhận vì sự thông cảm. Và việc mang theo một xác chết trên tay khiến cậu di chuyển khá khó khăn.
- Chúng ta đặt cô bé này ở đâu nào? - Anh hỏi
- Em muốn để chị ấy ở dưới một gốc cây thật lớn! - Cô bé kia trả lời
- Vậy gốc cây Gạo kia là hợp lý quá rồi! - Quý Bình nói và chỉ tay về bên trái
Theo hướng tay cậu chỉ, Linh Phương nhìn thấy gần đó có một cây gạo khá lớn. Cô gật đầu ưng thuận để cho ân nhân chôn cất chị gái dưới gốc cây.
- Cô biết không! Hoa Mộc Miên là một tên gọi khác của Hoa Gạo đấy! Vậy cho nên tôi mới nói là hợp lý!
- Vậy sao? Vậy mong chị sẽ có giấc ngủ yên bình nhất! - Linh Phương nói và thả một nắm đất xuống huyệt vừa mới đào
Khi Quý Bình và Linh Phương về đến làng, Liêu Ninh đã bỏ đi. Anh ta chỉ để lại một bức thư gửi gắm lại cô em gái và vài lời cám ơn. Không một lời hứa hẹn sẽ quay lại dù chỉ là để đón cô em gái. Không còn nơi nào để đi, cô quyết định tạm thời ở lại cùng với Quý Bình.
Sau đó vài năm, Linh Phương và Quý Bình nảy sinh tình cảm với nhau. Cậu quyết định mở lòng để đón nhận tình yêu thêm một lần nữa. Nhưng đó chỉ là sự dè dặt từng chút một, mặc dù cậu muốn một lần nữa điên cuồng trong tình yêu. Nhưng nỗi sợ hãi khi mất đi một người thân khiến cậu không cho phép trái tim mở rộng một lần nữa.
Câu chuyện sẽ kết thúc nếu Quý Bình không quyết định dời ngôi làng để tới vùng đất Trắng. Linh Phương mắc phải một căn bệnh lạ. Và vị thuốc cần nhất để chữa bệnh cho cô chỉ mọc duy nhất trên núi Cự Giải bên vùng đất Trắng. Quý Bình và Linh Phương đành quyết chí lên đường để lấy thuốc. Hành trình tuy gian nan và khó nhọc nhưng tất cả đều có thể vượt qua. Vài tháng sau, Linh Phương được chữa trị khỏi hoàn toàn. Nhưng điều ấy cũng không giữ cô lại bên Quý Bình được bao lâu. Sau khi khỏi bệnh, hai người cùng nhau du ngoạn ngắm phong cảnh. Cuộc sống sẽ rất yên bình và vui thú nếu những ngày tháng ấy cứ kéo dài mãi. Nhưng trời không những không chiều lòng đôi uyên ương mà còn là dày vò và tích thêm nỗi đau trong lòng chàng trai trẻ. Khi họ đi ngang qua rừng Ma Kết, Quý Bình bị lọt vào bẫy của đám cướp khiến cậu bị treo lên cây và không thể cựa mình nổi. Cậu gào thét giận dữ khi phải chứng kiến đám đê tiện ấy cậy đông mà bắt nạt người con gái mình yêu thương. Rồi chúng mang cô đi sâu vào trong rừng khi mà tiếng gào thét của Quý Bình vẫn không ngớt.
Qua một đêm Quý Bình mới thoát khỏi mớ dây trói, cậu lập tức chạy ngay vào trong rừng để tìm Linh Phương. Tuy thời gian trôi qua cũng khá lâu, nhưng dấu mùi để lại vẫn còn rõ ràng để cậu tìm thấy Linh Phương thật dễ dàng. Nhưng nỗi đau trong lòng cậu nay lại nhân lên, khi cậu tìm thấy người yêu nằm dúm trong một bụi cỏ. Lõa thể,bầm dập, và máu đã đen lại. Cẩn thận chôn cất cô xong, Quý Bình quay lại bụi cỏ ấy, cậu quyết tâm tìm ra dấu vết của bọn cướp. Không bao lâu sau ấy, cậu tìm ra được cả một doanh trại. Không cần suy nghĩ gì cả, máu cậu lập tức sôi lên, cậu lao ngay vào đó và chìm ngập trong chém gϊếŧ.
Quý Bình là một chiến binh có tài, cậu dũng mãnh một mình quyết chiến với cả vài trăm tên cướp trong trại. Nhưng dù có tài đến đâu thì một mình cậu cũng không tài nào đấu lại cả trại sơn tặc. Thật may là khi Quý Bình vừa bị bắt và trói gô lại thì cũng là lúc quân đội triều đình ồ ạt lao vào. Trong số những người xuất hiện khi ấy, cậu nhận ra ngay kẻ đã từng bị cậu coi là ""kẻ thù số 1"" đức vua của vùng đất Trắng.
- Bắt hết tất cả bọn rác rưởi này lại cho ta. Chúng quấy nhiễu như vậy là quá đủ rồi! - Hảo Chiến vừa đi xung quanh vừa chỉ huy. Ông ta dừng lại ngay trước Quý Bình và cất giọng hỏi:
- Cậu là ai??? Sao lại đến đây để mà bị bắt???
- Tôi...là... - Quý Bình ấp úng
- Đừng sợ! Nhà ngươi cứ nói đi! - Hảo Chiến ra lời động viên
- Tôi là Hàn Quý Bình! Đã từng là chiến binh của ""bên đối lập""...
- Ra là cậu! - Hảo Chiến gật gù và mỉm cười - Tôi cứ thắc mắc mãi tại sao cậu lại tài giỏi đến vậy. Thì ra cậu chính là gã sát thủ gϊếŧ chết 3 người con của tôi!
- Ngài...
- Nhưng ta cũng hiểu rõ nguyên do sự việc! Và ta hoàn toàn không hề trách cậu!
- Tôi...
- Ngươi...có thể phục vụ cho ta chứ? Có thể làm một cận vệ cho ta chứ! Ngươi thật sự là một chiến binh tài ba!
- Ngài...có thể tha thứ cho tôi sao???
- Ngươi không có lỗi! Ta hiểu và thông cảm cho ngươi! Hãy làm việc cho ta như là trả nợ ta cũng được!
- Đa tạ ơn của ngài! Ngài không chỉ cứu mạng tôi! Ngài còn xoá bỏ nỗi ân hận lớn nhất trong lòng tôi!
- Nhà ngươi không phải sát thủ máu lạnh. Đó là khiếm khuyết lớn nhất khi chúng đào tạo ra ngươi! Và cũng vì điều ấy. Cho nên ngươi mới tồn tại ở vùng đất này được lâu như vậy. Vì bất cứ kẻ ngoại tộc nào cũng không thể sống trên vùng đất Trắng quá một ngày nếu tâm hồn hắn có chút vẩn đục. Ngoại trừ rừng Ma kết này ra, nơi này trước kia dùng để giam cầm các chiến binh bóng tối. Nay tuy không còn nhà giam nhưng đây vẫn là nơi duy nhất kẻ xấu có thể tồn tại trên vùng đất Trắng.
- Thuộc hạ đã rõ! Còn nhiều điều chưa biết! Mong mọi người chỉ dạy!
- Tốt !- Hảo Chiến mỉm cười hiền lành và vội vã ra lệnh - Mau cởi trói! Kẻ ấy là bề tôi của ta rồi!
Khoảng thời gian sau đó, Quý Bình chìm đắm trong công việc của mình. Cậu đảm nhiệm trọng trách quản lý tất cả lính cảnh vệ trong cung của nhà vua. Công việc này kéo dài khoảng hai năm. Khi mà cô công chúa thứ 3 của nhà vua xuất hiện. Đó chính là cô gái lỳ lạ mà cậu không thể nào xuống tay. Gặp lại người quen cũ, hai người đều hoảng hốt khi nhận ra nhau. Nhưng ngay sau đó, hai người họ nhanh chóng kết bạn với nhau. Rồi trở nên thân thiết còn nhanh hơn thế. Quý Bình từ một kẻ câm lặng ít nói, nhưng khi ở bên cô, cậu lại là một kẻ nói nhiều, hai người họ ngồi ở đâu là chỗ đó vang kên những tràng cười và nhưng tiếng ồn ào khác. Đó cũng là những ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi trong cuộc đời cậu, vì chẳng bao lâu sau đó một cuộc chiến lại nổ ra. Nguyên nhân không rõ từ đâu nhưng quân của vùng đất Đen có thể lưu lại trên vùng đất Trắng nhiều ngày mà không bị ảnh hưởng bởi thánh khí. Quý Bình và Hảo Xuân( công chúa thứ 3 ) cũng được ra chiến trận. Họ nằm trong một nhóm chiến binh tinh nhuệ được phái đến để thích sát một tướng của quân địch. Nhưng nhiệm vụ không thành, có khá nhiều người ra đi. Và trong số đó, có cả người sắp trở thành phò mã của Hảo Chiến. Nhiệm vụ không thành, vừa mất danh dự, vừa mất người yêu Hảo Xuân luôn giữ trong lòng ý nghĩ trả thù. Cô là một cô gái xốc nổi, suy nghĩ chưa đến đâu thì đã lên đường báo thù. Sai lầm của tuổi trẻ là không thể tránh, nhưng đây là một sai lầm không thể nào sửa được. Một thân một mình, Hảo Xuân đi gϊếŧ từng tên tướng một. 1 tên, 2 tên, 3 tên dần dà chúng có sự cảnh giác và xác minh thủ phạm. Một buổi đêm, Hảo Xuân lại làm nhiệm vụ của mình, nhưng ""đi đêm lắm có ngày gặp ma"". Lần này cô bị phát giác, do chúng đã có sự cảnh giác từ lâu. Hảo Xuân bị sập bẫy và dồn vào đường cùng. Nhưng thật may cho cô, đúng lúc ấy, Quý Bình xuất hiện và cứu cô khỏi nguy hiểm. Nhưng ngờ đâu, hai người lập tức bị truy đuổi khắp nơi. Cả hai chạy suốt đêm, suốt ngày, nhưng chúng vẫn bám theo đến cùng. Sức người có hạn, đến lúc cả hai người đã mệt rã rời, không còn sức đâu mà chạy nữa. Lúc ấy, họ đã về đến vùng đất Trắng, nhưng quân địch vẫn còn theo ngay phía sau. Sức đã kiệt, tình hình vô cùng nguy cấp, không còn cách nào khác, Quý Bình nói nhanh gọn với cô bạn thân:
- Không chạy thoát rồi! Trước mắt bây giờ chỉ còn cái chết. Nhưng chết trong tay tôi sẽ tốt cho cậu hơn. Đừng lo. Tôi sẽ hồi sinh cậu khi linh hồn tôi tái sinh. Đồng ý chứ???
-Tôi không hiểu!!
- Tức là tôi sẽ gϊếŧ cậu! Sau đó sẽ hồi sinh cậu khi chúng đã bỏ đi! Đại khái là vậy!
Không chờ đợi bạn mình trả lời nữa, Quý Bình rút đôi chủy thủ ra đâm ngay vào bụng Hảo Xuân. Ngay khi cô gục xuống, Quý Bình vội vã đỡ lấy người bạn và dùng toàn bộ sức mạnh của mình tạo nên một hầm mộ kiên cố và kín đáo. Anh giấu cô vào trong lớp băng tích vững chắc để bảo vệ cô khỏi mọi yếu tố, kẻ thù, thời gian hay bất cứ gì khác. Xong xuôi, anh xuất hiện trở lại và cố gắng đánh lạc hướng sự truy đuổi của quân địch. Điểm cuối mà anh đến là mỏm Xử Nữ. Mỏm đá này nhô xa ra biển, từ trên đây, cách mặt biển đến vài chục mét, và bên dưới còn là vàng vạn mảnh đá cứ lấp ló sau những con sóng bạc đầu giận dữ. Từ đây, anh gieo mình xuống biển, bên trên quân địch chỉ còn biết trông theo. Chúng nhìn theo anh bằng ánh mắt tiếc nuối nhưng có chút gì đó hả hê.
- Cuộc đời trước kia của anh là như thế đấy!
- Em cũng biết được khá nhiều chuyện quá khứ của anh đấy! Thật sự, em thấy ta giống nhau thật đấy! Cuộc đời và cả số phận sẽ không khác đi sao?
- Có chứ!Tất cả là do bản thân ta quyết định mà! - Anh Bon đưa tay vỗ vỗ vai cậu em và nói lảng sang chuyện khác - Em biết không? Khuôn mặt thực sự của anh không phải như thế này đâu!
- Vậy sao? Nhưng bây giờ chúng ta nhìn giống nhau như đúc rồi! Anh đang trong thân xác của Nhất Viên mà!
- Anh có thể làm khuôn mặt mình trở lại như xưa cơ mà!- Anh Bon nói và đưa bàn tay lên vuốt nhẹ qua mặt
Nhất Vũ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt anh thay đổi chóng vánh như vậy. Sự thực thì nhìn hai người không khác nhau là bao. Trên khuôn mặt anh Bon là những đường nét già dặn và đã mòn đi bởi cát bụi thời gian. Còn khuôn mặt trẻ trung của Nhất Vũ như toát lên quá khứ 10 năm trước của anh. Một khuôn mặt xương xương, non nớt, làn da còn trắng trẻo chứ chưa hề có chút sương gió nào cả.
- Ê! Hai tên kia không ngủ hả?Ra đấy mà tâm sự vụn! - Giọng Hảo Xuân cất lên kêu réo
- Cậu cứ ngủ đi! - Anh Bon quay lại nói - Không phải hét lên vậy đâu!Đêm vắng nghe rõ lắm!
- Vậy cho nên tôi mới nghe hết chuyện cậu kể cho cậu nhóc kia nghe!
- Ừ!Thì sao đâu???
- Cậu chưa bao giờ kể cho tôi về cái cô Thố Tinh kia!
- Đó là điều tôi không muốn nhắc lại. Vì nhắc lại cũng chẳng để làm gì!
- Muộn lắm rồi! Em cũng thấy buồn ngủ lắm rồi!Có khi ta đi ngủ anh ạ! - Nhất Vũ nói và đứng dậy trước - Bây giờ thì em tin anh! Và anh là người thân duy nhất của em!
- Ừm! Hiểu được như vậy anh mừng cho em rồi! Tương lai sẽ còn nhiều điều cho em biết đấy!
Một cơn gió nhẹ thoảng bay qua, mang mùi cỏ non giá ướt sương thoảng qua. Cả hai anh em cùng nhẹ nhàng nói:
- Thơm quá! Nhưng có gì đó lành lạnh buốt giá! Có mùi mằn mặn nữa!
Sau đó, hai anh em quay sang nhìn nhau cười phá lên vì sự tình cờ này. Nhưng ánh mắt anh dành cho cậu em không đơn thuần chỉ là một cái nhìn. Nó ẩn chứa phát hiện mới nhất của anh. Anh khẽ mỉm cười đầy ẩn ý và ngay sau đó nụ cười vụt tắt nhanh như nó đến.