Giấc Mộng Tình Thân

Chương 18




Những kẻ khổng lồ chẳng ghê gớm, nhân tố bí ẩn mới thực sự gớm ghê

15/09/2009

Mặt trăng theo từng ngày trong tháng mà vơi rồi lại đầy, cũng theo hình dạng của mặt trăng, sức mạnh của Lang tộc cũng lúc mạnh lúc yếu. Và ngày trăng tròn là ngày năng lượng trong người mỗi cá nhân ấy tràn đầy đến mức dễ mất tự chủ. Anh không biết lý do những lang nhân khác thích ánh trăng là gì, với anh chính là màu bạc mờ mờ ấy. Nó khiến anh thấy mình an toàn hơn so với ánh sáng rõ ràng của mặt trời, ít nhất cũng có thể thoải mái ngắm nhìn mặt trăng. Hôm nay trăng lại tròn, như mọi lần anh cảm thấy chân tay mình rắn chắc hơn, tinh thần cũng phấn chấn lạ thường. Nhưng chuyện tinh thần phấn chấn có lẽ còn vì tối qua Lý Tịnh bảo anh hôm nay sẽ tháo băng cho Thiên Xích. Cảm giác lúc này khác hẳn với khi anh cùng Ngọc Tuyết, nghe tin cô ta phải liệt giường nửa tháng và còn tổn thương cả ở mắt. Độc bụi bám vào mắt khiến Thiên Xích không nhìn thấy gì cả. Trong anh chủ yếu là không vui, nhưng cũng là thất vọng, và cũng là cám ơn tấm chân tình mà Thiên Xích dành cho Liễu Tâm hôm ấy. Không vui vì bản thân là trưởng nhóm mà không giúp gì được. Cám ơn vì Thiên Xích cố căng mắt ra nhìn để bảo vệ nên bụi độc mới bám vào mắt nghiêm trọng tới vậy. Và thất vọng một chút vì người bí ẩn ở bên Hoả Vương lại bị thương nặng đến như vậy, anh cứ nghĩ họ phải mạnh lắm. Nhưng cho đến hôm nay thì Lý Tịnh cũng có thể khẳng định là  cô đã khỏi rồi.

Anh đến nhà Lý Tịnh, ở đó đông lắm, hầu như cả làng đều tập trung tại đó.

Anh hỏi người gần anh nhất, Kim Trường:

- Này Kim Trường! Đã tháo băng cho Thiên Xích chưa?

- Vẫn chưa đâu! Lý Tịnh bảo tháo xong sẽ dẫn Thiên Xích ra ngoài mà.

Anh cười cười và gật đầu đồng ý với Kim Trường rồi đi tiếp vài bước lên phía trên. Bỗng có một bàn tay mềm mại và mát lạnh cầm lấy cổ tay anh. Anh quay lại nhìn với anh mắt không cảm xúc như mọi ngày. Đó là Lệ Tri, vẻ mặt nàng tỏ rõ sự lo lắng và mệt mỏi. Anh cứ để nàng lôi anh ra khỏi đám đông và kéo về tận nhà.

- Chuyện có vẻ gấp! - Anh nói khi ngồi xuống

- Em tin vào cảm giác của em! Tin vào giấc mơ tiên đoán của em! Cho nên mới dám kéo anh đến để nói!

- Em cứ nói đi! - Anh bình thản nói

- Đêm qua em thấy một quân đoàn khổng lồ tấn công làng ta. Chúng không nhanh nhưng rất mạnh. Mọi người gặp khó khăn rất nhiều. Em còn thấy Bộ Binh, Cung Thủ, Kỵ Binh vào được tận trong làng làm loạn cả lên. Chúng truy đuổi theo Liễu Tâm ráo riết. Và hình như chỉ đuổi con bé thôi. Còn nữa... - Lệ Tri nuốt khan rồi tiếp - Em nghĩ chuyện ấy sẽ diễn ra sớm thôi!

- Anh hiểu rồi! - Anh bình tĩnh nói - Em nghỉ ngơi đi! Đừng lo lắng gì nhé! Chắc sẽ ổn cả thôi!

- Nhưng em... - Lệ Tri tỏ vẻ không an tâm

- Đừng lo em ạ! Quân đoàn khổng lồ ấy có lẽ là bọn dã nhân thôi!

- Chúng có hình dạng khá giống con người, nhưng cao quá nóc nhà luôn! Khuôn mặt chúng xấu xí méo xệch, miệng rộng ngoác và luôn gầm gào hú hét!

- Chúng nói chuyện với nhau đấy! Dã nhân chỉ to xác thôi! Bọn chúng thực sự ngu, nhưng mức độ nguy hiểm cũng không lường trước được. Dù vậy, về mặt hình thể chúng không quá khác với chúng ta. Tức là các yếu huyệt đầy đủ, và còn dễ đánh trúng hơn nhiều!

- Vâng! Chuyện đó có lẽ cũng nên tính dần đi!

- Em giữ gìn sức khoẻ! Anh qua bên kia xem Thiên Xích thế nào đã! - Anh nói và đứng ngay dậy

Anh bước vội ra cửa, không để Lệ Tri bắt được ánh mắt lo lắng của anh. Anh hiểu nàng sẽ nhận ra được anh lo lắng là vì nàng chứ không phải mì mối hiểm nguy trước mắt.

( Dã nhân sống trong một số khu rừng tại Vùng đất đen, chúng to lớn hơn người bình thường khá nhiều, chiều cao từ 4 đến 5 mét. Mặc dù có hình dạng khá giống con người, nhưng chúng không phát triển trí óc, loài này chậm chạp và ngu ngốc.)

Thiên Xích bình phục gần như hoàn toàn, trên người cô chỉ để lại đúng một vết sẹo vì vết thương nặng nhất trên ngực. Nghe những câu này từ chính miệng Lý Tịnh nói mà anh nỗi lo lắng dần vơi bớt. Dù sao mọi chuyện cũng rất tốt, cho đến bây giờ. Anh mỉm cười nhạt chào mọi người rồi bước quay trở lại nhà, hôm nay ca đi tuần của anh vào buổi tối, từ giờ đến tối anh chưa có kế hoạch gì cả. Điều đáng lo bây giờ chỉ là giấc mơ ban nãy Lệ Tri kể. Anh quyết định dẫn Đại Ưng và Đại Lang đi dạo trong rừng rồi tranh thủ nghĩ ngợi. Không gian yên tĩnh trong rừng dễ làm cảm xúc trở nên thư thái hơn. Khi đi ngang qua khoảng sân chính anh thấy Kim Trường đang ngồi ở một ghế đá gần đó. Vẻ mặt anh ta nghệt ra như vừa đánh mất gì đó. Người này vốn dĩ rất trầm tính và ít nói chuyện với mọi người, từ khi đến làng tới giờ anh cũng không mấy lần nói chuyện cùng anh ta. Đúng là anh ta có vẻ rất cô độc, giống như là tự mình tách ra khỏi xã hội, khá giống anh. Bộ đồ lam pha lẫn đen của anh ta cũng toát được lên thần khí, anh cảm tưởng con người ấy cũng lạnh lùng như anh vậy. Anh quyết định bước lại cất lời hỏi thăm.

- Ngồi nghĩ ngẩn ngơ gì vậy? - Anh hỏi

- À không có gì! Chuyện vớ vẩn thôi!

- Tôi ngồi được chứ?

- Mời anh! - Kim Trường nở nụ cười và ngồi dịch sang bên phải

Anh ngồi xuống rồi tiếp tục

- Bấy lâu nay hình như chúng ta chưa hề nói chuyện!

- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi? - Kim Trường thẳng thắn hỏi

- Anh đến làng vì mục đích gì?

- Tôi vốn sống ẩn dật một mình ở hang núi phía bắc kinh thành, một ngày đẹp trời nọ có một nhóm chiến binh hoàng gia tới mời về kinh thành. Sau đó điều tới đây! Tới đây chiến đấu. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm. Tới cũng được. Dù sao cũng chẳng nói chuyện với ai. Ở nơi ồn ào chút cũng đỡ quên tiếng người.

- Anh không có mục đích gì sao? - Anh hỏi vặn

- Từ sau khi gia đình của tôi chết! Tôi không biết sống để làm gì cả!

- Anh không muốn trả thù sao?

- Trả thù xong liệu gia đình của tôi có sống lại? Tôi không muốn làm ai bị thương cả.

- Vậy...anh sẽ âm thầm bảo vệ một người nhé!

- Ai? Và sao lại âm thầm?

- Liễu Tâm! Cô bé ấy rất cần sự bảo vệ!

- Tôi biết rồi! Sẽ lưu ý nhiều đến cô bé ấy! Nhưng tôi muốn biết lý do!

Anh ngần ngừ một lát rồi ghé tai thì thầm với Kim Trường khá lâu. Vẻ mặt Kim Trường tỏ rõ ý cười, cười không phải vì vui mừng, cười vì cuộc sống đã có một mục tiêu để theo đuổi.

Sau khi chào tạm biệt Kim Trường, anh về nhà tìm Đại Lang và Đại Ưng của anh để vào rừng. Dù trời không còn sớm, vậy mà trong rừng lớp sương mù vẫn còn khá nhiều. Cảnh vật mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện khiến anh liên tưởng đến một đêm trăng nào đó.

Trên một triền dốc nhỏ, anh nằm xuống bãi cỏ còn đang ướt sương, để kệ cho hai con thú tự do dạo chơi quanh đó. Đại Lang có vẻ rất thích thú chơi đuổi bắt, nó chạy qua chạy lại rồi phi vào bụi cây. Trò chơi của nó chỉ có vậy, lao vùn vụt và để cây cỏ quất mạnh vào mặt, vào người, nhưng mặt nó vẫn hớn hở, được một lúc, mõm nó há ngoác ra thở hổn hển. Còn Đại Ưng thì khác, nó chỉ lượn vòng tròn trên trời một lát rồi đậu xuống một cành cây gần đó để quan sát mọi thứ.

Không gian yên lặng, cộng thêm chút gió nhẹ hiu hiu và một đêm không yên giấc khiến anh chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết. Cũng lâu lắm rồi anh không được ngủ thoải mái và yên bình như vậy, một giấc ngủ không chút mộng mị. Những tiếng bước chân nặng nề làm mặt đất rung lên nhè nhẹ khiến anh giật mình tỉnh giấc. Các giác quan của anh bắt đầu làm việc hết công suất để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những tiếng bước chân vang lên đều đều từ phía làng khiến anh giật thót. Chỉ nghe thôi cũng đủ biết đó là bước chân của bọn dã nhân. Giấc mơ của Lệ Tri lần này sát quá mức có thể, anh thực sự không ngờ đến tình huống này. Bên cạnh anh, cả hai đứa em đều đang sẵn sàng hành động( anh coi Đại Lang và Đại Ưng như hai đứa em của mình ). Anh gật đầu nhẹ với chúng và bật dậy nghe ngóng. Tiếng động lớn phát ra chủ yếu ở gần làng, anh quyết định quay về. Mới được mươi bước, anh cảm thấy có tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Vài phút sau, Sơn Sơn chạy vụt qua mặt anh, cậu ta cũng nhanh nhẹn lắm. Nhưng vẻ mặt sợ hãi của cậu khiến anh không hiểu là cậu ta đang bỏ chạy hay đi tìm kiếm ai cả. Nhưng với những gì trước giờ anh biết thì Sơn Sơn đó không phải kẻ nhát gan. Ngược lại anh ta có thể nói là rất dũng cảm, nhưng khác với Hiểu Minh, Sơn Sơn là người biết suy nghĩ trước sau. Nhưng trong tình huống cấp bách này, anh muốn biết điều gì khiến Sơn Sơn lại chạy thục mạng cùng vẻ mặt sợ hãi như vậy.

Càng đến gần làng tiếng giao chiến ngày càng rõ ràng hơn. Chỉ chốc lát anh thấy một vài cái bóng to lớn nổi trội bước qua một khoảng trống trước mặt. Tiếng gầm gào của chúng vang lên mỗi lúc tấn công hoặc bị ai đó đánh trúng.

Trong đám đông, anh nhận ra một vài cái bóng nhỏ di chuyển nhanh nhẹn quanh những con dã nhân to lớn. Trong số đó có Tú Phương, cô thoăn thoắt giương cung bắn chính xác vào các huyệt trên người chúng. Nhưng hình như lớp da của chúng dày quá mức để những mũi tên băng có thể cắm sâu vào trong. Đột nhiên, anh để ý thấy có một bóng người di chuyển nhanh nhẹn và ra đòn chính xác. Đó là một người lạ mặt, anh ta mang trên mình một bộ giáp sắt. Thoạt nhìn cũng thấy rất nặng, nhưng sau khi nhìn người đó di chuyển, anh hoài nghi về lớp giáp đó. Anh ta không chỉ di chuyển nhanh mà còn ra đòn chính xác. Những cú đấm mạnh gần như tương đương với đám dã nhân khiến chúng cũng phải ôm lấy chân hoặc tay rồi thét rú lên vì đau đớn. ( Đám dã nhân khá nhiều, mạn phép gọi tên chúng theo những đặc điểm riêng trên người )

Một con dã nhân tóc vàng nhảy nhao đến, anh chàng lạ mặt kia lùi lại hai bước rồi vung tay lên đấm trúng nắm đấm đang hạ xuống. Con dã nhân gầm lên rồi bỏ chạy chối chết, máu từ bàn tay nó văng ra, chảy tong tong vương vãi khắp nơi. Anh đoán cú đấm trực diện đối lực kia đã làm một vài ngón tay của nó nát vụn. Vào lúc con quái thú tóc vàng đang hoảng loạn, anh nhanh nhẹn ra hiệu cho hai con thú của mình rồi đạp khí tức tốc truy đuổi. Chưa đầy 10 giây anh đã vòng ra trước mặt nó, đạp mạnh vào một thân cây lấy đà, anh bắn mình đi rồi rút đôi chuỷ thủ ra sẵn sàng tấn công. Anh lách người sang bên trái rồi lựa tay đâm lút cán chuỷ thủ vào ngay thái dương con quái. Toàn thân nó rung lên một chặp rồi nhoài người đổ về phía trước. Anh buông tay và giữ người lơ lửng trên không, bàn tay anh xoè ra kéo chiếc chuỷ thủ tự động rút khỏi thái dương con quái để bay trở lại. Vẻ mặt mọi người nhìn anh có chút ngỡ ngàng và hoảng hốt, nhưng mọi chuyện còn chưa chấm dứt, quanh đây vẫn còn vài con dã nhân khác nữa.

Dù sao chúng cũng có tính đồng đội khá cao, nhìn thấy một kẻ ngã xuống, hai con ở gần anh gầm lên rồi hùng hổ chạy tới. Mặt đất rung lên vì những bước chân giận giữ, anh liếc mắt nhìn hai bên rồi quyết định tấn công.

- Đoàn kết! - Anh thét lớn khi dùng chân phát hoả công thật mạnh về phía con dã nhân có một mắt bị chột.

Thân mình anh lao thẳng đến một con dã nhân khác có đến 4 tay, phản xạ của nó cũng không phải vừa, chỉ trong chớp mắt mà bàn tay to lớn của nó đã đưa tới sát người anh. Phải vất vả lắm anh mới vặn người đổi hướng tránh được cú đâm bằng thủ đao của nó, nhưng đúng là nhiều tay có lợi thế, anh mới chỉ kịp định thần nhìn lại xung quanh thì một cánh tay khác của nó đang vung tới với nắm đấm khổng lồ. Xét cho kỹ về mặt hình thể thì gã 4 tay này có vẻ nhỏ con hơn nhưng kẻ khác, nhưng anh nghĩ có lẽ tên này cũng là đứa đáng sợ nhất. Cú đấm của gã giáng xuống thân cây anh tựa vào chỉ 1 tích tắc sau khi rời khỏi. Nhưng chỉ vậy thôi cũng là quá đủ cho cái chết của hắn, anh nắm chặt cán chuỷ thủ rồi đâm một nhát hết sức vào ngay sườn phải nó. Sau đó anh buông tay rồi nhanh nhẹn di chuyển sang mạn phải hắn tung cú đá vào kheo chân trụ khiến hắn quỳ gục xuống. Tên 4 tay đã kịp có phản xạ, nhưng anh nhanh hơn hắn nhiều lần, chỉ trong 1 giây, bên chuỷ thủ còn lại đã cắm ngay vào cổ họng hắn. Máu chỉ rỉ ra một chút, nhưng đôi mắt hắn trợn ngược lên, cổ họng chỉ rên khẽ lên rồi gục ngã hoàn toàn.

Anh quay đầu lại xác định tiếp đối thủ còn lại, nhưng điều anh bắt gặp trước tiên là ánh mắt có phần hoảng sợ của đồng đội. Có lẽ vì anh vừa tiêu diệt liên tục 2 gã khổng lồ mà họ vừa chật vật chống đỡ. Nhưng như vậy vẫn chưa xong, trong tầm mắt anh tên một mắt đã hết choáng váng.

Anh vung tay ném mạnh một chiếc chuỷ thủ về phía hắn, mọi người giật mình rạp xuống tránh đòn. Chiếc chuỷ thủ bay nhanh và cắm thẳng vào bàn tay đang ôm lấy mặt của hắn. Máu toé ra, gã hét lên đau đớn, anh đạp khí phóng tới đó thật nhanh. Anh chàng mang giáp sắt ban nãy đột nhiên xuất hiện, anh ta cũng lao tới phía gã một mắt. Có người trợ giúp với anh không quá quan trọng, "" hàng"" là của anh, cướp "" hàng"" với anh là mất lịch sự. Anh đạp khí mạnh để bay nhanh thêm, toàn thân anh căng lên sẵn sàng huỷ diệt kẻ địch. Nhưng anh vẫn chưa kịp tới thì gã một mắt ấy đã ngã ngửa ra sau, gã mang giáp sắt nhảy lên cao, lớp giáp trên tay hắn được kéo dài ra sáng bóng, sắc lẻm, nhọn hoắt. Thứ vũ khí của gã thật kỳ cục, nhưng chỉ nhìn qua thôi anh cũng biết độ sát thương của nó cao như thế nào. Anh biết gã có ý cướp ""hàng"" nên mới để tên dã nhân một mắt bị ngã. Có lẽ anh không thể kịp được, nhưng anh đột nhiên nhìn thấy Đại Lang đứng ở bụi cây rất gần đó, trên lưng nó còn có cả Đại Ưng. Một tay anh gồng lên bắng hoả cầu xuống người tên dã nhân, tay còn lại anh cho vào miệng huýt sáo hai tiếng dài chói tai ra lệnh cho Đại Lang. Cả 2 đứa đều hiểu ý anh, chúng phóng vụt đi nhằm ngay nơi hoả cầu của anh vừa tấn công mà lao đến: yết hầu. Thứ vũ khí kỳ lạ kia cũng sắc bén đáng nể, phần nhọn kéo dài ra cũng dài chừng 30cm, vậy mà anh ta cắm ngập hết tất cả vào ngực tên dã nhân, ngay tim. Đúng lúc ấy, Đại Lang cũng tợp thật mạnh vào yết hầu của nó. Tên dã nhân run rẩy giây lát rồi nằm im lìm, anh đặt chân xuống đất, bước lại xoa đầu Đại lang khen ngợi nó, Đại Ưng đậu ngay lên vai anh.

- Hàn Quý Bình chắc chắn là anh! - Gã kia nói và bước lại gần anh

- Cậu biết tôi? - Anh ngạc nhiên hỏi lại

- Tất nhiên tôi biết! Tới đây tìm anh mà! - Anh ta trả lời và quay lại vẫy tay gọi ai đó - Yến! Ra đây!

- Em ở bên cạnh anh lâu rồi! - Một giọng nói đột ngột vang lên, cả anh và kẻ lạ mặt đều giật mình quay lại.

Trước giờ anh chỉ nghe nói đến khả năng tàng hình, chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Nhưng đến thời điểm này thì Mộ Dung Yến từ từ hiện ra khiến anh tin là dị năng đó có thật. Cô ta giấu mình rất giỏi, các giác quan của anh không hề nhận ra sự có mặt của cô ta, kể cả mùi.

- Chắc anh còn nhớ em chứ? - Cô ta nói với anh

- Nhớ chứ! Thì ra anh bạn này là người bên cô?

- Đây là chồng em! La Minh Hạo

- Chào! - Anh mỉm cười và đưa tay ra Minh Hạo cũng mỉm cười đáp lễ và đặt lòng bàn tay lên tay anh.

Người đàn ông này quả nhiên không bình thường, anh cảm nhận được từ anh ta một nguồn năng lượng vô tận, trong mắt anh ta có một ý chí dũng mãnh, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị vừa phải. Anh ta không đẹp, nhưng các đường nét đều thanh tú và kết hợp với nhau rất hợp, tạo nên sự thoải mái khi nhìn trực diện. Ít khi anh để ý nhan sắc người khác, nhưng anh cũng phải công nhận người tên Minh Hạo này có một thần thái uy chấn thiên hạ. Chưa kể đến bộ giáp trên người, phủ kín toàn thân một khối sắt như vậy mà ban nãy anh ta di chuyển nhanh lẹ không kém anh quá nhiều. Cộng thêm cú đấm trực diện với gã tóc vàng nữa khiến anh liên tưởng đến một con nhím gai góc.

Đột nhiên từ đâu đó ở phía tây có một tiếng nổ lớn dội lại

* Ùng ùng - Xẹt xẹt *. Anh quay ngoắt lại xác định vị trí, đó là hướng tây, và cũng gần làng lắm, lúc ấy anh mới sực nhớ lại giấc mơ mà ban sáng Lệ Tri kể anh nghe, "" Quân lính của địch tràn vào cả trong làng..."", anh giật thót và hoảng hốt chạy thẳng về làng.

- Nguy rồi! Làng không ổn rồi! - Anh nói vội vã trước khi phóng mình lên không

Phía làng im ắng, nhưng phía cổng tây bầu trời tối lại, và có chút khói đen bốc lên. Anh đạp khí lướt đi thật nhanh tới đó xem vụ cháy lớn tới đâu ( thấy khói nên nghi ngờ là có cháy : hiển nhiên thôi! ). Nhưng khi bay đến anh mới rõ, hình như không có vụ cháy nào cả, hoặc ít nhất là chỉ còn lại kết quả, một cái xác khổng lồ cháy đen thui đang quỳ sụp dưới nền đất nứt toác, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi. Và ở một khoảng trống, anh thấy có một cậu thanh niên lạ, nhìn mặt cậu ta rất quen, giống ai đó trong làng. Anh hạ dần độ cao và tiến lại gần hơn, lúc ấy mùi khét thịt cháy mới xộc vào mũi khiến anh cảm thấy nhức đầu, nhưng anh cố nén lại và đặt chân xuống đất. Cậu thanh niên nhìn anh vài giây rồi vội vã chạy vòng ra sau con dã nhân, anh bước vội theo cùng câu hỏi:

- Này cậu trai! Cậu là ai?

- Tôi đang cứu anh trai tôi đây! Giúp một tay đi! - Cậu ta nói, hình như không quan tâm đến câu hỏi của anh

Anh bước lại, thì thấy cảnh cậu ta đang cố gắng kéo Y Thần ra khỏi mặt đất. Không hiểu vì sao mà Y Thần bị kẹt cả nửa người dưới mặt đất. Thì ra anh trai của cậu ta là Y Thần, trước giờ không hề nghe Y Thần hay Lam Lam nhắc đến cậu em trai lạ mặt này. Anh dậm chân mạnh xuống đất đồng thời khoả hai tay rộng sang hai bên khiến mặt đấy quanh Y Thần nứt rộng ra một khoảng giúp Y Thần được kéo lên dễ dàng, sau đó anh lại khép mặt đất liền trở lại. Đôi chân của Y Thần bị thương không nhẹ, là gãy chân, cậu em trai kia đặt anh mình ngồi bệt xuống đất rồi quay người bước lại gần con dã nhân chết thui

- Cậu là em trai của Y Thần sao? - Anh hỏi

- Đúng! Tôi là Nhan Xuyên Vân! - Cậu ta trả lời và nhảy phóc lên vai tên dã nhân cháy đen thui.

Cậu ta đạp chân vào đầu nó, hai tay túm chặt một cây thương kéo ra

- Ái da! Ban nãy lỡ cắm hơi chặt! Giờ rút ra không nổi luôn!

- Để tôi thử xem nào! - Anh nhẹ nhàng tung người lên và đứng cạnh Xuyên Vân - Để tôi giúp!

Hai người cùng gồng sức kéo thật mạnh, * Phựt * Cây thương tuột mạnh ra khiến cả hai mất đà mà ngã ngửa ra sau. Anh nhanh nhẹn đạp khí rồi vặn người nhào lộn vài vòng trước khi đáp xuống đất. Nhưng còn Xuyên Vân, cậu ta cũng không ngã, khi ngước mắt lên anh thật sự ngạc nhiên vì cậu nhóc đó đang đứng trên cây thương lơ lửng trong không trung.

Anh còn chưa hết bất ngờ thì từ rừng Bạch Dương phát ra những tiếng nổ khá lớn, kèm theo đó là những tiếng gầm gào của đám dã nhân.

- Các cậu quay trở lại làng đi! Tôi vào rừng xem sao! - Anh nói rồi đạp khí phóng vụt đi

Những âm thanh ấy kéo anh đến sát hồ Gương thì dừng hẳn. Anh dừng lại nhìn xung quanh quan sát mọi thứ và lập tức nhận ra ở phía trước có một vạt rừng mới bị phá. Đi thêm vài bước, trong tầm mắt anh hiện ra cảnh tình cảm nam nữ rất nồng nàn, khác hẳn với những gì anh đang tưởng tượng. Sơn Sơn đang ngồi bệt dưới nền đất để Thiên Xích gối đầu lên đùi anh, nhìn cảnh tượng rất mùi mẫn. Nhưng phía sau họ là xác của 2 tên dã nhân bị chia làm nhiều mảnh nhỏ. Anh đoán mấy tiếng nổ vừa rồi là do Sơn Sơn, hẳn là anh ta vừa mới "" anh hùng cứu mĩ nhân"", và Thiên Xích thì đang bất tỉnh.

- Lục huynh! - Anh gọi ( Sơn Sơn họ Lục ) - Thiên Xích bị thương sao?

- Để tôi lo cho cô ấy! Anh băng sang bên kia rừng tre đi! Thiên Xích nói với tôi là còn vài tên dã nhân đang đuổi theo Liễu. Cô ấy dừng lại chặn đường nhưng vết thương chưa khỏi hoàn toàn, thể lực còn yếu cho nên mới bị thương thế này.

- Rừng tre à? - Anh chau mày - Mang cô ấy về làng đi! Chuyện còn lại tôi lo! - Anh nói và chạy băng qua hồ Gương

Chạy trên mặt nước dường như là điều không tưởng với một số người, nhưng chuyện đó không quá khó với anh. Thầy giáo dạy cho anh kỹ năng này vừa có khí công vừa có thuỷ công, anh còn nhớ như in lời ông ta chỉ dạy "" Mấu chốt là bước chân phải dứt khoát, và quan trọng là người phải nhẹ nhõm tức là yêu cầu có khả năng của khí công, điều quan trọng cuối cùng là khi đặt chân xuống mặt nước, chỉ cần tạo một lớp băng mỏng để làm bàn đạp tiến lên.

Hồ Gương khá rộng, anh chạy băng qua cũng mất vài phút, vừa đặt chân lên bờ hồ, mùi máu tươi xộc vào mũi anh, nhưng thứ máu này hắc chứ không tanh tanh như máu người. Anh đoán đó là máu của

tên dã nhân nào đó, cùng lúc ấy trong rừng tre chợt vang lên những tiếng động lớn. Tiếng gầm rú của bọn dã nhân hoà vào cùng tiếng răng rắc của tre rừng gãy đổ và những âm thanh xoảng xoảng. Thứ âm thanh đặc trưng ấy là của ""Quý cô dây leo"" Nhan Lam Lam, anh chắc chắn luôn Nhất Vũ vừa dùng Bách Diệp Sát đả thương bọn dã nhân. Tình thế có vẻ cấp bách, hai kẻ trẻ người non dạ nhưng láu cá phải đối mặt với hai kẻ to con khổng lồ, sức mạnh của chúng không thể nào so sánh với hai đứa nhóc kia được ( Dù sao anh cũng coi đôi vợ chồng ấy là hai đứa nhóc ). Mặc dù trí não chúng không nhanh nhạy nhưng trường hợp này cũng cần nhiều sức mạnh lắm.

Lúc này đây đôi chân anh đang thoăn thoắt lần theo từng vệt mùi để đi tìm thằng nhóc ngốc nghếc kia, anh cho rằng nó rất ngốc khi dùng Bách Diệp Sát đối với bọn dã nhân. Vì chắc chắn chiêu ấy không có kết quả gì cả, lớp da siêu dày ấy có khi còn chẳng hề bị xước chứ chuyện bị thương thì nên quên luôn đi. Nhưng anh vẫn băn khoăn một điều, chuyện da bọn chúng dày chắc chắn thằng nhóc đó biết, với trí thông minh của nó chắc chắn sẽ không hồ đồ mà làm bừa. Trên đường đi xuất hiện 2 dấu chân nhỏ và 2 dấu chân to, anh khẳng định mình đi đúng hướng, nhưng nhìn hai dấu chân nhỏ kia, anh cau mày vì đôi chút khó hiểu, dấu chân nhỏ hơn vừa với chân anh.

*Ầm Ầm Ầm* Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía trước, kèm sau đó là tiếng đất đá văng lên khỏi mắt đất mà va vào thân vào lá tre nghe ào ào. Anh giật mình chạy hết tốc lực về phía đó, chắc chắn bọn nhóc gặp nguy hiểm rồi. Những tiếng gầm gào của bọn dã nhân vang lên từng chặp, thêm vào đó là âm thanh từ miệng Nhất Vũ la lên mỗi khi nó chém xuống.

Khi còn cách điểm đến khoảng trăm mét, anh vội vã dừng lại lấy tay che mắt vì ánh sáng chói loà từ phía trước chiếu tới. Trong đầu anh tự hỏi đó là chiêu gì? Nhất Vũ biết thứ mà anh không biết? Nhưng rồi trong đầu anh bỗng như có một tia sét loé lên trong đầu, xâu chuỗi tất cả những nghi vấn lại, anh đoán chắc người sát cánh chiến đấu cùng Nhất Vũ phía trước không phải là Liễu Tâm ( chắc chắn không ngồi tròn mắt nhìn như Liễu thật). Đó là Kim Trường, anh nhớ rằng anh ta tự giới thiệu mình đặc biệt nhất khi thứ mà anh ta điều khiển không phải Phong Thuỷ Hoả Thổ mà là ánh sáng. Khả năng siêu phàm nhất của anh chàng ấy chính là biến thân thành một người khác giống gần như hoàn toàn, trừ bàn chân ngoại cỡ. Vậy thì Liễu Tâm có lẽ vẫn đang ở làng, anh đoán Thiên Hồ đang ở cùng con bé.

Phóng vụt qua lùm cây, anh nắm chặt đôi chuỷ thủ trong tay bất ngờ áp sát một con dã nhân từ phía sau rồi liên tiếp đâm thật nhanh vài chục lần vào một bên bắp chân nó. Con dã nhân thét rũ lên đau đớn, nó xoay người cùng cú vả xuống như trời giáng. Anh nhẹ nhàng đẩy chân lui lại hai bước tránh đòn, sau đó dùng chuỷ thủ ghim tay con quái xuống nền đất. Tiếp đó anh đạp khí bắn mình lên phía trước, chỉ trong chớp mắt anh đã đứng cạnh Nhất Vũ, còn con dã nhân thì gục ngã với tia máu trên cổ.

- Có một nghi vấn rất lớn! - Nhất Vũ thốt lên

- Sao? - Anh hỏi

- Chuỷ thủ của anh ngắn vậy mà ghim tay nó lại được. Em không nghĩ nó có thể xuyên thủng bàn tay con quái.

- Thằng nhóc này! - Anh cau mày - Cái này nói cho em biết sau! Bây giờ đâu phải lúc tâm sự!

Nói xong anh túm tay nó đẩy mạnh về phía con dã nhân còn lại. Thằng nhóc luống cuống cầm thanh kiếm thủ thế, anh đoán nó bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài đồ sộ của bọn dã nhân nên nó mới có thái độ rụt rè như vậy. Bỗng nhiên xuất hiện một vòng tròn ánh sáng xoáy quanh người con dã nhân, tiếp đó là một luồng sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống tập trung sức nóng thiêu đốt con quái chết trong giây lát.

Thằng nhóc quay ngoắt lại phía sau nhìn trân trân, anh biết nó đang nhìn Liễu. Nhưng anh đoán chắc đó là Kim Trường, bản thân anh cũng thấy rất bất ngờ về sức mạnh anh chàng đó. Khuôn mặt của Nhất Vũ như là hoá đá, nó thật sự sốc khi Kim Trường trở lại nguyên hình.

- Cậu mang nó về sau nhé! - Anh nói - Tôi phải quay lại làng đã!

- Cứ yên tâm! - Kim Trường trả lời, khuôn mặt vẫn cúi gằm xuống lau lau cây trượng của mình

Đúng như anh đoán, Thiên Hồ luôn sát cánh bên Liễu Tâm, nhưng có một chuyện anh không thể nào ngờ được, Thiên Hồ hung dữ hơn anh tưởng, nhưng như vậy mới đúng với lời đồn mà anh nghe. Chính cô ta kể với anh bằng khuôn mặt lo lắng, vì trong lúc rối loạn, có một người lạ bất ngờ nhảy xuống trước mặt, Thiên Hồ chỉ kịp xác nhận không phải người làng là tấn công.

- Trái cầu lửa đó em đã đánh quá tay! - Thiên Hồ kể

- Kẻ đó đâu? - Anh hỏi

- Đang ở nhà Lý Tịnh ạ!

- Chúng ta đến đó xem sao! - Anh nói và bước chân bắt đầu từng bước

- Để em dẫn đường! - Thiên Hồ nhanh nhẹn chạy lên đi cùng anh

Theo chân Thiên Hồ tới nhà Lý Tịnh, anh thấy một nam nhân đang nằm trên cáng ở phòng chờ. Cô bé nói quá tay quả không sai, nhưng thật không may người mà cô bé quá tay lại là một người quen cũ của anh. Thái Nam Khuê, anh chàng thực tập sinh dạo nọ tìm về được tận đây. Vết thương trên cánh tay cậu ta không hề nhẹ chút nào, phần bắp tay cháy đen và bị khoét sâu xuống. Anh bước vào trong phòng, Lý Tịnh đã bó chân cho Y Thần xong xuôi.

- Có chuyện gì vậy? - Lý Tịnh hỏi

- Xong rồi thì cứu chữa cho cậu thanh niên bên ngoài đi! Bạn tôi đó!

- Bạn anh á? - Lý Tịnh giật mình hỏi

- Mau mau lên đi! Làm cho cậu ta nguyên vẹn như cũ đấy!

- Tôi sẽ cố hết cách! - Lý Tịnh vội vã chạy ra

...

- Không sao! Không chết được! Cánh tay cũng sẽ lành thôi! - Lý Tịnh nói sau hồi lâu "ngắm nghía" vết thương đen thui ở bắp tay Nam Khuê

- Tốt! - Anh nói ngắn gọn rồi trở lại phòng trong - Y Thần! Anh ổn chứ?

- Ổn! Chỉ mất chục hôm ngồi một chỗ thôi! - Y Thần cười

- Vậy cũng còn may...à mà Xuyên Vân...

- Nó đang ở nhà tôi! Hình như cây thương có vấn đề!

- Cậu nhóc đó rất đặc biệt! Nhưng sao tôi nghe nói anh là người duy nhất còn lại của Sư tộc?

– Cho đến khi gặp lại nó ban nãy tôi mới biết là nó còn sống đấy! Hôm đó loạn quá, tôi và nó bị chia cắt từ đó. Đến khi quay lại đó thì chỉ tìm được cái mũ nó thích, nát bấy và bê bết máu. Ai ngờ nó còn sống, và giống tôi đến vậy.

- Cậu nhóc đó cũng có Lôi chỉ như anh à?

- Con dã nhân chết đen thui là do nó đấy! Không có nó chắc tôi chết rồi. Lúc ấy tôi cũng chẳng còn sức mà chống đỡ nữa, bỗng nhiên cây thương của nó cắm vào đầu con dã nhân rồi nó thì hiện ra sau tôi. Sau đó một luồng sét từ tay nó bắn thẳng vào cây thương thiêu chết con dã nhân.

- Hôm nào tôi phải chứng kiến mới được! - Anh quả quyết

- Nói vậy nghĩa là nó được phép ở lại làng?

- Làng còn đang thiếu người đó! Lý do gì tôi là không giữ nhân tài chứ?

- Thật sự cám ơn anh! – Y Thần cười, mắt cũng cười theo

- Nghỉ ngơi đi! Chúng tôi cần anh đi tuần lắm đấy! - Anh nói rồi bước ra ngoài

Đêm rằm, vui nhất là trời không một bóng mây để trăng thoả sức toả sáng, và đêm nay cũng vậy. Trăng lên đã khá cao, mọi người vẫn còn đang dọn và sửa lại những thứ đổ vỡ trong trận chiến ban chiều. Mộ Dung Yến và Minh Hạo cũng ở lại giúp những việc lặt vặt ấy, Xuyên Vân thì thể hiện rõ là một anh chàng nhiệt tình. Cậu ta vừa hết lòng lo cho anh trai vừa ra ngoài giúp đỡ mọi người tiện thể làm quen. Anh viết tạm một lá thư để Đại Ưng bay đi đưa cho Hỏa Vương, trong thư viết về Xuyên Vân, anh mong muốn anh chàng này được phép ở lại đây. Anh còn kể về Nam Khuê, ý muốn của anh là Nam Khuê sẽ được đưa đi huấn luyện để phục vụ cho Vùng đất Trắng sau khi vết thương hồi phục. Sau khi dọn dẹp xong, anh ra lệnh đốt lửa ở sân chính để họp cả làng. Ngày hôm nay có tới 3 sự xuất hiện mới, anh muốn dành thời gian để mọi người hiểu nhau hơn. Người đầu tiên bước lên là Xuyên Vân.

- Tôi là Nhan Xuyên Vân! Chắc đã có một số anh chị nhìn thấy tôi làm việc với con dã nhân hồi chiều. Tôi cũng giống anh tôi, tôi có thể tuỳ nghi tạo ra và điều hướng các tia sét.

- Ban nãy tôi đã gửi thư cho Hảo Chiến rồi. - Anh lên tiếng - Tôi yêu cầu ông ta để anh ở lại đây với chúng tôi!

- Thật vậy sao? - Xuyên Vân tỏ vẻ mừng rỡ - Tôi cũng rất muốn ở lại đây cùng mọi người và anh trai

- Nhưng tôi có chút thắc mắc! Anh đã ở đâu sau khi lạc mất Y Thần?

- Tôi...lạc đi đâu cũng chẳng biết. Nhưng có một người mà tôi đang gọi là cha nuôi. Ông bắt gặp tôi đang ngồi khóc và đón về tận vùng 1. Tôi lớn lên ở đó, cây thương này cũng là cha nuôi cho tôi!

- Vùng 1 cơ à? Xa quá thể!

- Cha nuôi chỉ nói bắt gặp tôi ở dưới phía nam, còn cụ thể ở đâu thì không rõ. Hai tháng trước tôi từ biệt cha rời vùng 1 xuống khu này.

- Thì ra là vậy! - Anh gật đầu rồi quay sang nói với Minh Hạo

- Anh bạn kia! Đến lượt anh rồi!

Minh Hạo bước lên mạnh dạn và nở một nụ cười thân thiện chào mọi người:

- Tôi là La Minh Hạo một trong 7 chiến binh hộ vệ cho Hoả Vương!

- Tôi không quen anh! - Thiên Hồ nói

- Tất nhiên! Cô là sự bí mật của cung cấm mà! - Anh ta quay lại cùng câu trả lời

- Nhưng tôi biết nhiều người quanh ông ấy lắm! 7 chiến binh hộ vệ thì chưa nghe!

- Tôi dám chắc cô mới chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt ai trong biệt đội Cầu Vồng chúng tôi.

- À à...cầu vồng đó hả. - Thiên Hồ dịu giọng và không nói gì nữa

- Vâng! - Minh Hạo tiếp tục - Tôi cùng Mộ Dung Yến đến đây không phải là dạo chơi, chúng tôi có một việc không thể dùng thư để nói. Đó là...

- Gã này cũng dài dòng ghê! Nói toẹt ra cho rồi! - Nhất Vũ chen ngang

Minh Hạo quay lại nhìn nhìn Nhất Vũ với anh mắt không vui rồi lại tiếp tục, nhưng ngay lúc ấy một tiếng tru từ trong rừng vọng tới. Tất thảy mọi người đều giật mình nhìn về phía cổng nam, đó là hướng rừng Bạch Dương. Anh nhận ra đó là tiếng Tiểu Hồng đang gọi mình chứ chẳng có chuyện gì cả.

Anh làm sắc mặt biến đổi sang kiểu giận dữ và lo lắng y như thật.

- Có vẻ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! - Anh cau mày nói

- Vậy chúng ta sẽ kết thúc nó! - Minh Hạo nói, bàn tay vo lại thành nắm đấm

- Rừng đêm là một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt! Anh dám ra đó sao? - Anh hỏi

- Anh dám không? - Minh hạo hỏi ngược lại

Anh dừng lại một nhịp rồi cười nhếch mép:

- Đi nào!

Anh huýt sáo, Đại Vũ vỗ cánh rời khỏi lưng Đại Lang đậu vào vai Nhất Vũ, còn Đại Lang chạy tới kéo Lệ Tri đi cùng.

- Sao lại để một cô gái ra ngoài rừng đêm thế này nhi? - Minh Hạo hỏi

- Mèo vồn là loài đi ăn đêm mà! - Anh trả lời

- Cô thuộc Miêu tộc sao? - Minh Hạo tỏ vẻ ngạc nhiên

- Dòng dõi của tôi giờ có vẻ rất hiếm nhỉ? - Lệ Tri nói

- Tôi từng nghe nói là họ đã bị diệt chủng từ rất lâu rồi!

- Không biết Liêu Ninh ra sao, chứ Lệ Tri thì vẫn còn đây! - Anh cười - Nếu Liêu Ninh còn sống thì Miêu tộc có cơ hội rồi.

Cả ba người đang đi bộ trong rừng Bạch Dương, ánh trăng len lỏi qua những tán lá chiếu xuống đất chẳng còn được bao nhiêu. Mặc dù trời không có mây, trăng rất tỏ, nhưng cảnh vật trong rừng vẫn rất mờ mịt. Anh nhớ có một lần vô tình nhìn vào mắt của Linh Phương trong đêm trăng tròn như thế này, đôi mắt nàng lúc ấy đỏ rực như hai hòn than rực cháy, rất ấn tượng. Nhưng đôi mắt Lệ Tri không như vậy, nàng vẫn lặng theo theo sau anh từng bước nhẹ nhàng giống như từ ngày gặp lại. Anh cảm thấy như là nàng đang cam chịu số phận, cam chịu cách anh đối xử với nàng.

Chuyện giữa anh và Tiểu Hồng, Lệ Tri cũng chưa được anh tiết lộ, bây giờ đi vòng vòng thế này khiến anh có đôi chút lo lắng. Anh cũng chưa biết làm cách nào để cắt đuôi hai người này, cả hai đều đi trong đêm mà chẳng cần đèn đuốc. Bỗng từ phía rừng tre, tiếng hú của Tiểu Hồng lại tiếp tục tru lên, anh còn chưa kịp phải ứng thì phía trước cũng xuất hiện những tiếng động mạnh giống như tiếng bước chân của một kẻ to lớn nặng nề. –

Hai người tiến lên đi! - Anh nhanh trí ra lệnh - Tôi rẽ qua bên rừng tre xem sao.

- Anh cẩn thận nhé! - Lệ Tri nói

- Anh sẽ ổn! - Anh nói và nhìn Lệ Tri bằng ánh mắt khẩn khoản - Hai người đi trước đi

Có lẽ Lệ Tri hiểu được phần nào ý muốn của anh, nàng nhẹ nhàng bước lên trước, Minh Hạo nhìn anh khó hiểu rồi bước theo Lệ Tri

Anh quay người chuyển hướng vội vã chạy sang rừng tre, Đại Lang dùng cả 4 chân sải ra chạy thật nhanh...dẫn đường cho anh. Chỉ chốc lát anh đã đến một khoảng trống, thật dễ dàng để nhận ra Tiểu Hồng đang trong lốt người ngồi dựa vào một gốc tre mà chờ đợi. Đại Lang dừng lại trước gã khoảng chục mét và vẫy đuôi tỏ vẻ mừng rỡ. Gã đứng dậy, tiến nhanh lại phía Đại Lang mà xoa xoa đầu nó rồi nói nhẹ với anh.

- Có muộn quá không?

- Đang họp! Có chuyện gì nói luôn đi!

- Sắp sang đông rồi! Tôi sẽ không qua bên này được nữa.

- Ừ! Thì sao? - Anh hỏi

– Nhờ cậu chăm sóc...

- Tất nhiên! Tôi vẫn làm vậy mà!

- Chuyện quan trọng này! Tôi nghe phong thanh chúng đang có một kế hoạch gì đó ở vùng biên giới gần đây và bên vùng 3 nữa.

- Có gì chi tiết hơn không? - Anh hỏi

- Không! Chúng đang muốn tạo ra một thứ mới mẻ từ trong truyền thuyết. Dự án "" Ác Mộng"".

- Ừ! Nghe có vẻ kinh khủng đấy. Tìm hiểu thêm giúp tôi!

- Thôi! Tôi về đây!

- Chào tạm biệt Đại Lang đi! Tôi về trước đây!

Đi được mươi bước anh quay lại nhìn chút xíu, Tiểu Hồng đang trong lốt sói ngồi âu yếm bên cạnh Đại Lang của anh.

Anh bắt gặp Lệ Tri và Minh Hạo ở bãi cỏ khu vực giáp gianh giữa hai khu rừng, hai người hình như đang chờ anh.

- Thế nào! Cái gì gầm gào phía đó vậy? - Anh hỏi

- Một con thú tội nghiệp thôi! - Minh Hạo trả lời - Còn anh? Có thấy gì không?

- À không? Chỉ nghe thấy thêm một vài tiếng động khác thôi.

- Con sói của anh đâu? - Minh Hạo hỏi

- Tôi không rõ nữa! Chắc nó chạy quanh đâu đây thôi! - Anh cười nhạt - Mà tôi nhớ trong rừng đâu có con thú nào lớn đâu nhỉ?

- Một con dã nhân mẹ anh ạ! Linh cảm của em là nó sẽ dọn những cái xác về chứ không gây hấn gì cả. - Lệ Tri nói

- Được vậy thì may quá! - Anh lạnh nhạt nói vọng qua vai và rảo bước trở lại làng

Anh đi trước nhưng tai vẫn lắng nghe cuộc nói chuyện phía sau.

- Anh ta bình thường vẫn vậy à? - Minh hạo hỏi

- Vâng! - Lệ Tri đáp - Cảm xúc của anh ấy hơi khác biệt. Nhưng biểu hiện như vừa rồi thì chắc mọi thứ ổn cả.

- Cô có vẻ hiểu anh ta đấy nhỉ?

- Tiếp xúc nhiều nên quen rồi! - Lệ Tri cười, âm điệu của tiếng cười nhạt nhẽo vô cùng

Anh chỉ nghe đến đó thôi, anh tin Minh Hạo có muốn khai thác điều gì thì Lệ Tri cũng không lỡ miệng.

Mọi người đều hỏi anh những câu hỏi mang hàm ý giống nhau, câu trả lời của anh cũng không hẳn là nói dối, "" Một con thú lạc bầy, chẳng có gì nguy hiểm cả!""

Anh chờ cho Minh Hạo ngồi xuống cạnh người bạn đồng hành mới cất giọng nói:

- Hai bạn có thể tiếp tục câu chuyện của mình rồi!

- Anh còn nhớ do đâu mà anh có đôi chuỷ thủ thoắt ẩn thoắt hiện không? - Minh Hạo hỏi

- Nhớ chứ! Mê cung cầu vồng! Một...cuộc thi dị thường.

- Kỳ nghỉ đông này Hoả Vương muốn tổ chức nó một lần nữa! Mọi chiến binh sẽ về cung để dự thi. Hoả Vương lệnh cho chúng tôi tới mời tất cả chiến binh của làng. Ai không thi thì có thể làm khán giả.

- Thực lòng tôi không thấy hứng thú đâu đấy! - Anh tỏ vẻ khó chịu

- Vậy thì anh có thể làm khán giả! - Minh Hạo vẫn tươi tỉnh nói

- Khi nào diễn ra? - Anh hỏi

- Sau tiết lập đông vài hôm! Ngày mùng 5 tháng 10 nhé. Hôm đó sẽ bắt đầu nên mọi người cần có mặt muộn nhất là chiều mùng 4.

- Chúng tôi sẽ có mặt đúng hẹn! - Anh nghiêm nghị trả lời

- Vậy xin chào toàn thể mọi người! Tôi và Yến phải trở lại cung đây!

- Đi trong đêm tối? - Anh hỏi

- Cũng nhanh thôi! - Mộ Dung Yến nói và khoác tay chồng bay lên

Anh cất giọng thật lớn hỏi tất cả:

- Ý mọi người thế nào? Tôi sẽ theo số đông!

- Hình như chỉ có anh là không thích thôi! - Nhất Vũ nói

- Anh biết! Vì chỉ duy nhất anh hiểu nó diễn ra như thế nào!

- Nó như thế nào anh? - Thằng nhóc hỏi

- Đó là 1 chiến trường! Ban đầu họ sẽ chia chúng ta thành các đội đi lòng vòng rồi đánh nhau tập thể. Ai chết hoặc bỏ cuộc sẽ bị loại!

- Chết á? - Thằng nhóc tròn mắt, hỏi như quát lên

- À khỏi lo! Bốn vị đại trưởng lão sẽ cho mọi người uống nước thánh và dùng linh lực để chuyển bất cứ ai bị loại ra khỏi mê cung thật an toàn.

- Kỳ diệu vậy sao anh?

- Thực ra anh đạt giải nhất nên không hề bị loại. Đó chỉ là nghe mấy gã kia nói lại thôi. "" Cảm giác vẫn có chút đau và sợ hãi!""

- Vậy là anh đạt giải nhất à? - Thằng nhóc hỏi vẻ mặt rất háo hức

- Ừ! Phần thưởng chính là đôi chuỷ thủ. Đôi anh dùng trước đó đã cho Lệ Tri rồi!

- Ra là vậy! - Thằng nhóc dịu giọng dần

Anh chợt tỏ vẻ hoảng hốt:

- Muộn quá rồi nhỉ? Giờ đến nhóm nào đi tuần đây?

- Là nhóm của Y Thần và nhóm của Kim Trường! - Vô Song nói * ( đêm trăng tròn nhiều mối nguy hại nên đi chung 2 nhóm )

- Để tôi đi giúp anh ấy được không? - Xuyên Vân nhanh miệng nói

- Ừ! Để Xuyên Vân đi cũng được! Lý Bảo lên dẫn đầu nhé!

- Tôi biết rồi! - Lý Bảo trả lời

- Này Xuyên Vân! - Anh vẫy tay gọi

- Có tôi!

- Tập trung làm việc nhé! Rừng đêm rất nguy hiểm đấy!

- Anh yên tâm! Ta đông người mà!

- Cậu nên nghĩ lại điều ấy! - Anh nghiêm mặt nói

Không chờ Xuyên Vân nói thêm, anh nhận ra được thái độ và sắc mặt thay đổi, anh chỉ gật gật đầu rồi nhướn lông mày trước khi quay người bước trở lại nhà.