Gặp Lại
25/8/2009
Hôm nay anh lại mất ngủ, đêm qua giấc ngủ đến với anh khá muộn. Thế mà sáng nay trời đổ cơn giông lớn. Tiếng sấm chớp xé tan sự yên lặng của màn đên khiến anh giật mình bật dậy. Gió quấn lấy nhau bay ào ào từng cơn càn quét từ phía rừng Bạch Dương về làng. Anh ra khỏi giường và mở cửa sổ xem cơn giông lớn đến đâu. Trước mắt anh, những tia chớp cứ thi nhau loé lên xé toạc bóng đêm. Anh thoáng thấy có một bóng người đang lơ lửng trên bầu trời. Anh cũng chưa rõ là ai, nhưng để đảm bảo an toàn anh đành phải mạo hiểm tới tận nơi để xem rõ sự tình.
Nhảy phóc qua cửa sổ, anh đạp khí phóng lên trời. Việc này cũng gần giống với tự sát, anh có thể bị sét đánh trúng bất cứ lúc nào. Nhưng cũng may, trên người anh chẳng có một chút kim loại nào cả. Trong ánh sáng lập loè, anh thấy khá rõ bóng người đó đang thư thả bay vòng vòng trên bầu trời. Bay tiếp thêm một đoạn nữa anh chợt rùng mình vì tiếng cười mà kẻ đó liên tục cười vang. Đó là điệu cười thoả mãn của Ngọc Tuyết, anh đoán chắc cô ta lại bắt đầu dở chứng, và lúc này gọi cô ta là Hảo Xuân mới chính xác.
- Mụ điên kia! Mụ làm cái đ** gì ở đây thế hả?
Hảo Xuân dừng lại nhìn anh và nhẹ giọng trả lời:
- Tôi ra đây chơi với gió với mưa!
- Ôi điên quá! Mụ muốn chết à? - Anh quát
- Vui mà! Ha ha ha - Hảo Xuân cười lớn và tiếp tục bay lượn trong gió
Trời bắt đầu xuất hiện những giọt mưa nhỏ, gió quất nước mưa vào mặt anh từng chập đau rát. Anh quyết định kết thúc việc này càng sớm càng tốt, và việc cần làm đầu tiên là tóm lấy mụ điên kia trở lại mặt đất.
Anh đạp khí bay tới chặn đường Hảo Xuân, và nhanh chóng tóm lấy tay mụ ấy lôi xuống khoảng rừng phía dưới. Hảo Xuân thét lên:
- Bỏ tôi ra! Làm trò gì kỳ vậy?
- Chơi đủ rồi! Xuống đây tôi có chuyện muốn hỏi!
- Tôi muốn chơi nữa! Việc để lúc khác được mà!
- Không! Cậu nghiêm túc trở lại cho tôi!
Trước khi đặt chân xuống đất, anh lựa thế ôm lấy cô ta rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống nền đất. Anh đưa một chân ra sau rồi xoay mình ngồi khoanh chân và đặt Hảo Xuân nằm lên hai chân mình.
- Ngọc! - Anh nhẹ nhàng gọi
- Lãng mạng quá nhỉ? - Ngọc Tuyết nói ( giọng nói không thay đổi, chỉ là kiểu nói nhỏ nhẹ hơn rất nhiều )
- Không muốn nằm đây hả? - Anh hỏi
- Không! Cứ để yên thế đi! Cậu muốn nói chuyện gì?
- Trước hết cậu có thể hứa với tôi là cậu sẽ nghiêm túc giúp tôi được không?
- Tôi hứa sẽ cố gắng kiềm chế để thực hiện giúp cậu! Được chưa nào!
- Tạm chấp nhận đấy! Giờ nghe tôi nói đây! - Anh dừng lại giây lát suy nghĩ rồi tiếp tục - Tôi muốn cậu giúp tôi bảo vệ làng trong những ngày tôi vắng mặt! Việc rất quan trọng và rất cần sự nghiêm túc! Xin lỗi nhưng sự thông minh thì cậu có thể nhờ Lệ Tri!
- Vắng mặt? Cậu đi đâu? - Ngọc Tuyết hỏi
- Tôi cần giảp đáp một số dấu hỏi băn khoăn bấy lâu nay!
- Vẫn kiểu trả lời đó! Cậu kín vừa phải thôi chứ!
- Được rồi! Tôi hứa sẽ kể cho cậu khi trở về!
- Vậy tôi lại phải chờ sao? - Chịu khó vài hôm nhé!
- Tôi làm được mà! Cậu sớm trở lại nhé!
- Được rồi! Giờ cậu trở lại làng đi! Tôi sẽ đi luôn!
Ngọc Tuyết ngồi dậy tặng vào má anh một nụ hôn kèm câu nói:
- Cẩn thận nhé!
- Yên tâm đi! - Anh nói
Chờ cho Ngọc Tuyết đi được một lúc anh mới bắt đầu đi. Cơn giông vẫn đang trút mưa, sấm chớp cũng bớt rồi, gió cũng không còn lớn như lúc trước, nhưng anh quyết định thả bộ cho đến khi trời yên hẳn.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mà hôm nay trời còn nắng to nữa. Hiện giờ anh đã vượt qua ranh giới riêng giữa hai vùng nguy hiểm và lang thang trong rừng Thống Ba. Anh muốn tìm một nơi thoáng mát để hong cho khô quần áo đã. Rừng Thống Ba tuy nằm sát rừng Bạch Dương nhưng lại khác nhau rất nhiều. Từ kiểu mọc cho đến loại cây, càng tiến vào sâu anh càng thấy sự khác biệt rõ rệt ấy. Khu rừng này có vẻ nguy hiểm hơn, dây leo mọc quấn vào nhau thành từng búi trên cây rồi đua nhau thả rủ xuống. Địa hình khu rừng cũng không đều đều như phía bên kia, khu rừng này khá hiểm trở, chỗ cao chỗ thấp, và có cả những khe đá sâu xuống dưới tạo thành những con suối. Giống như nơi anh đang ngồi, một con suối nhỏ len lỏi chảy dưới những tảng đá lớn xếp chồng chất lên nhau kéo dài tới khuất tầm mắt ( trong rừng tầm mắt được bao xa nhỉ? ). Trời nắng to, nên mấy phiến đá cũng trở nên khá nóng và đó là một chỗ tốt để hong khô quần áo. Bữa trưa với 4 con cá nướng thì hơi ít, nhưng cũng tạm đủ với anh. Xong bữa trưa thì quần áo cũng đã khô, anh đang mặc trở lại thì từ khoảng rừng phía sau anh thoáng có tiếng bước chân. Chưa biết là địch hay ta nhưng anh cũng rõ được hai điều, thứ nhất kẻ đó còn cách anh khoảng trăm mét, thứ hai kẻ đó bước đi rất thoải mái, chứng tỏ hắn không biết tới sự xuất hiện của anh. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh đứng yên chời đợi kẻ lạ mặt xuất hiện. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, nhưng điều anh lo lắng chính là mùi máu hôi nồng ngày càng gần hơn. Anh xác định đó là mùi máu của sinh vật nào đó đã chết khoảng 3 4 ngày, chắc chắn máu đã đen lại rồi nhưng còn bị khuấy lên.
* Soạt* một kẻ lạ mặt bước ra từ bụi rậm phía trước mặt anh. Cả hai đều nhìn thấy nhau lập tức. Hắn cũng dừng lại nhìn ngó, soi mói anh. Anh biết.
Trên tay gã đó là một thanh đại đao dài gần 2 mét, trên lưỡi đao vẫn còn lớp máu đen đang rỏ xuống từng giọt. Dù là nhìn thoáng qua hay nhìn kỹ, anh cũng nghĩ hắn là người tốt. Vì từ trang phục chỉnh tề đến diện mạo khôi ngô của gã không có gì tạo ác cảm cho anh.
- Chào người lạ! Anh là ai? - Gã tươi cười hỏi
- Chào! Tôi sống ở rừng bên kia! Nay qua bên đây tìm người! - Anh trả lời
- Anh sống bên Bạch Dương sao? Tôi chưa qua đó bao giờ! - Gã tiếp tục nói và bắt đầu tiến lại gần anh
Anh biết vẻ mặt gã tươi cười là vậy nhưng bước chân không thoải mái như lúc trước nữa. Nhưng anh vẫn thật thà nói:
- Tôi là Hàn Quý Bình thuộc vùng nguy hiểm số 4!
- Ái chà! Vậy là quân ta cả! - Gã cười tươi rói rồi đưa tay lại phía anh - Tôi là Dương Đăng
Đó là một yêu cầu kết thân, nhưng anh còn chưa biết gã là ai. Anh chẹp miệng rồi đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay gã.( khi ai đó muốn kết thân họ sẽ đưa tay ra, làm bằng hữi sẽ khẽ chạm lòng bàn thay vào nhau, làm đối thủ hoặc cạnh tranh sẽ đặt hai mu bàn tay vào nhau, làm người thân hoặc coi nhau như anh em thì ngoắc ngón tay cái rồi nắm chặt mu bàn tay nhau lại.) Một giây sau đó, gã giật mình rụt phắt tay lại, cùng đó vẻ mặt tươi cười cũng biến mất hoàn toàn.
- Sao vậy bằng hữu? - Anh hỏi
- Tôi sở hữu một khả năng siêu phàm đó là chỉ cần chạm vào ai đó là biết người ta mạnh hay yếu, tốt hay xấu. - Dương Đăng hằn học nói - Nhưng tôi không cảm nhận được gì từ anh!
- Ái chà! Một khả năng ngoài luồng đáng giá! Nhưng anh đừng buồn cũng đừng lo lắng. Có lẽ lý do là vì tôi cũng là một kẻ đặc biệt!
- Tôi giật mình vì đây là lần đầu tiên thấy như vậy. Nhưng cảm giác không tường tận về ai đó khá khó chịu
- Anh không nên xâm phạm đời tư của tôi! Không có lợi cho ai cả! - Anh trả lời
- Chuyện đó để qua một bên đi! Anh qua bên tôi có việc gì thế?
- Tôi...tìm người! - Anh trả lời - Nhưng tôi cũng thắc mắc cái mùi ghê gớm trên đao của anh đó!
- Thứ máu đen này cùng với cái mùi khó ngửi là một tác phẩm của Dạ Phủ.
Cái tên Dạ Phủ dường như anh đã từng nghe thấy từ rất lâu. Từ cái thời anh còn đi học hắn đã nổi danh là đệ nhất sát thủ ra tay tàn độc. Ngoài ra nạn nhân của hắn còn trỗi dậy đi lang thang trong mỗi đêm tối 49 ngày sau đó.
- Đệ nhất sát thủ lại xuất hiện tại vùng này sao? - Anh hỏi
- Cũng may là hắn chỉ quanh quẩn ở vùng hoang vắng này thôi. Cho nên nạn nhân của hắn có khi là cả thú rừng nữa.
- Tôi chưa hiểu hết ý anh?
- Đi theo tôi nào? Trên đường về làng tôi sẽ kể cho anh nghe về hắn! - Đương Đăng nói và đưa tay ra hiệu mời anh cùng đi
""Dạ Phủ của bây giờ giống như một con thú hoang, hắn xuất hiện ở vùng số 3 từ khoảng 5 năm trước. Gã thoắt ẩn thoắt hiện và tấn công tất cả các mục tiêu là cơ thể sống. Bất kể đó là người hay chim muông, hắn đi săn và ăn sống nội tạng của nạn nhân. Phần còn lại nếu không được xử lý kịp thời sẽ trỗi dậy và trở thành những cái xác vô hồn lang thang tìm kiếm sự sống để tiếp tục gây tội ác. Điều đặc biệt là chúng chỉ hoạt động được vào ban đêm thôi.
- Tôi hỏi câu này có hơi ngu dốt! - Anh nói - Dương huynh xin nói rõ! Xử lý là xử lý như thế nào?
- Sự là thế này! - Dương Đăng cười và tiếp tục - Dạ Phủ săn mồi chỉ ăn nội tạng! Phần thân xác gần như còn nguyên. Cho nên...
- Huynh cứ nói! – Anh giục
- Cho nên chỉ cần lấy thủ cấp của chúng là đủ.
- Nếu vậy cũng không khó gì! Sao huynh phải quá bận tâm chuyện này?
- Chẳng giấu gì cậu nếu đó chỉ là những cái xác biết đi thì tôi cũng không mất công đến tận đây!
- Không lẽ...
- Đó là đồng đội của chúng tôi. Thật không may!
- Vậy thì...không lẽ những "" tác phẩm"" ấy cũng giống như binh lính?
- Cũng gần như vậy đấy! Nếu là ai đó mạnh như tôi thì những ai kém hơn tôi khó mà tiêu diệt được.
- Nghe có vẻ ly kỳ quá nhỉ? Nhưng gã Dạ Phủ này liệu có dã tâm tạo một đội âm binh hay chỉ là vô tình?
- Tôi nghĩ gã đó cứ điên điên dại dại. Mục đích duy nhất của gã là đồ ăn. Vì gã còn bắt cả hươu nai, và có lần là cả mấy con lợn của chúng tôi.
- Vậy thì cũng đỡ, nhưng vẫn phải dừng gã này lại ngay. - Anh quả quyết nói
- Đương nhiên rồi. Vì gã ấy mà chúng tôi ngày đêm nghĩ cách. - Dương Đăng thật lòng nói - Nhưng hắn thoắt ẩn thoắt hiện. Thật khó để nắm bắt được hành tung. Và nói ra cũng thật ngại. Tài năng hèn mọn của chúng tôi có hợp lực lại cũng chỉ ngang ngửa hắn.
- Không lẽ hắn mạnh đến như vậy sao?
- Anh mạnh đến đâu thì tôi chưa biết! Nhưng quả thực hắn mạnh hơn chúng tôi. Nếu hắn tỉnh táo thì có lẽ chúng tôi không chống chọi nổi!
- À cũng đúng! Tôi nghe đồng đội nói vài năm gần đây bên tôi bị ép mạnh hơn. Có lẽ chúng điều hết quân từ vùng 3 sang. Ý đồ của chúng là gì nhỉ?
- Theo suy nghĩ riêng của tôi thì chúng muốn kìm hãm chúng tôi bằng kẻ điên dại ấy. Còn các anh sẽ bị ép cho đến chết!
- Nghe cũng hợp lý đấy! Nhưng bên tôi vẫn trụ vững!
- Bên anh đông không? - Dương Đăng hỏi
- Có khoảng ba chục người thôi!
- Ít vậy thôi á? - Anh ta ngạc nhiên hỏi
- Tôi nghĩ vậy là nhiều đấy!
- Anh biết bên tôi bao nhiêu người không?
- À...theo thái độ của anh thì khoảng...năm chục!
- Con số thực chưa tính lính và trẻ nhỏ người già thì chúng tôi có bảy chục chiến binh!
- Con số lớn đấy! Vậy thì tôi cũng không dám đối đầu với Dạ Phủ đâu! - Anh nhún vai nói
- Thực ra chúng tôi nhận khá nhiều thiệt thòi! Số lượng người lớn là vì vùng của chúng tôi lớn, và cũng vì trình độ của họ cũng quá bình thường!
- Các bạn lại khiêm tốn rồi! Vùng nguy hiểm toàn chiến binh mạnh thôi!
- Các bạn là đội quân tinh nhuệ! Chúng thôi thuộc loại đại trà thôi!
- Không dám! Chúng tôi cũng thuộc loại khá khá thôi!
- Thôi không bàn chuyện đó nữa! - Dương Đăng quàng tay ôm vai anh cười hả hê - Chẳng mấy khi chúng tôi có khách! Đêm nay sẽ có tiệc rượu mời anh!
Anh chỉ cười nhạt đáp lại, không phải vì khinh rẻ gì họ, trong lòng anh còn nhiều thứ phải lo. Anh phải nhanh chóng tìm kiếm cho xong để trở về. Và anh cảm thấy phía bên này có điều gì đó không ổn, họ còn dám tiệc rượu say sưa trong hoàn cảnh ấy sao?
Đi hết rừng Thống Ba, anh theo chân anh bạn kia đến một thảo nguyên khác lạ. Lớp cỏ ở đây xanh và dầy đặc như một tấm thảm. Khác hẳn với vẻ hoang tàn ở cánh đồng Kim Sa. Ở nơi thảo nguyên anh có thể phóng tầm mắt ra rất xa. Phía trước anh rất xa là một vùng cây cỏ rậm rạp. Phía sau nữa lại là một cánh rừng và những ngọn núi mờ mờ.
- Cứ đi như thế này thì khi nào ta đến nơi? - Anh hỏi
- Chắc khoảng nửa buổi chiều thôi! - Dương Đăng nói
- Không có cách gì nhanh hơn được sao? - Anh tỏ vẻ sốt ruột
- Thật không may là con ngựa của tôi hôm trước đã chết rồi! Có muốn nhanh thì cũng chỉ mong có ai đi qua đây thôi!
Dương Đăng vừa dứt lời thì anh nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau phóng đến. Anh quay lại nhìn thì thấy cách chỗ anh khá xa có một đoàn người ngựa khá đông đang đi tới.
- Có lẽ là đồng đội của tôi rồi! Chúng ta gặp may đó! - Dương Đăng mừng rỡ nói
- Họ đi đón anh chăng?
- Cũng có thể! Tôi đi đã ba ngày rồi! Chưa trở về nên họ có thể lo lắng mà đi đón!
...
- Là Hồng Anh! Em trai tôi! - Anh ta nói vẻ mừng rỡ hơn nữa
"" Có anh em thì sự đoàn kết cục bộ sẽ tăng lên!"" - Anh nghĩ
- Anh cả! - Người ở xa gọi lớn
- Cậu út! Đi đón anh sao? - Dương Đăng cũng hò lớn
"" Gia đình này có vẻ đông con chứ không dừng lại ở 2 anh em đâu! "" anh nghĩ
Anh phóng tầm mắt để nhìn cho kỹ cậu thanh niên đó, cậu ta còn khá trẻ, chắc cũng trạc tuổi Nhất Vũ. Ngựa chưa đến nơi mà cậu trai kia đã vòng chân ra chuẩn bị nhảy xuống. Mà cậu ta cũng khá, nhảy xuống đúng chỗ anh trai mình rồi ôm chầm lấy anh mà nói:
- Anh đây rồi! Em cứ lo mãi!
- Anh ổn! Anh không sao! - Dương Đăng nói
- Ai đây anh? - Cậu em hỏi
- Một người bạn bên vùng số 4!
- Ái chà! - Cậu em reo lên rồi quay sang hỏi anh - Sao anh sang bên đây? Lạc à? Hay anh đi chơi?
- Tôi tìm người! - Anh trả lời
- Tìm người quen hả? Thôi các anh lên ngựa đi! Về làng ta nói chuyện!
- Các bạn lên ngựa đi! Tôi không quen đi ngựa!
- Vậy sao được? Chúng tôi không thể bỏ anh lại!
- Tôi có cách của mình! Các bạn cứ yên tâm đi!
Dứt lời anh đạp khí bay lên và nói vọng xuống:
- Dẫn đường đi các bạn!
- Anh biết bay sao? - Dương Đăng ngạc nhiên hỏi
- À vâng! Tôi bay được! - Anh thản nhiên trả lời
Không chỉ Dương Đăng mà tất cả mọi người tại đó đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Cứ như thể anh là quái nhân dị biệt mà họ chưa bao giờ thấy. Nhưng điều ấy cũng khá phù hợp với một vùng đất thanh bình hơn và những cuộc chiến nghe chừng cũng nhẹ nhàng hơn.
- Anh cứ bay thẳng! Làng ở ngay trước mắt thôi! - Dương Đăng nói rồi phóng đi
Tốc độ bay của anh tuy không nhanh nhưng so với ngựa thì đó là một sự khác biệt lớn. Bay thẳng về làng trước thì thật mất lịch sự nên anh đành đi cùng họ. Nhưng bay chậm quả thực không dễ như anh nghĩ. Đứng một chỗ thì anh làm được nhưng việc bước từng bước nhẹ trên không thì lại khác. Ngọc Tuyết đã chỉ cho anh cách đi bộ rồi, nhưng anh chẳng hiểu gì hết. Việc quan trọng chính là anh phải sử dụng Khí công thành thục đã. Anh cũng đang cố gắng để phát Khí công thật đều khi bước. Việc này dường như rất khó, nhưng dạo gần đây Khí công của anh cũng khá hơn nhiều cho nên tập tành mọi thứ cũng không vất vả như trước. Anh tập trung vào từng bước đi mà quên mất nhóm đi ngựa phía dưới đã bỏ anh lại phía sau khá xa. Nhưng khoảng cách đó với anh chỉ mất nửa phút để bắt kịp. Anh đạp khí lấy đà thật mạnh đuổi theo họ. Nhưng bất chợt anh bắt được một dấu mùi thoảng đưa qua. Đó là mùi máu, và còn là máu của nhiều người nữa, kèm theo đó là mùi hôi giống như mùi của đám Bộ binh hung ác. Anh phóng nhanh lên phía trước và gọi lớn:
- Dương huynh đệ! Chờ tôi chút!
Dương Đăng kéo cương ghì ngựa lại và nói:
- Ngựa tôi nhanh hơn anh sao?
- Chuyện đó không cần bàn! - Anh gạt đi và chỉ tay về phía đông - Đằng kia có chiến sự! Là quân địch đang tấn công!
- Sao anh biết? Chúng tôi đâu nghe thấy gì?
- Giác quan của tôi rất thính nhạy! Tin tôi đi! - Anh trả lời và đạp khí phóng đi
Anh dừng lại ở khoảng không bên trên và nhìn xuống phía dưới. Ở bãi đá phía dưới có một nhóm nhỏ đang bị bao vây bởi khá đông bọn bộ binh. Anh nhớ lại lời của Dương Đăng thì đám quân này đã không xuất hiện tại đây lâu rồi. Vậy mà hôm nay chúng lại xuất hiện, không lẽ chúng theo chân anh.
Anh gạt bỏ những dòng suy nghĩ miên man và hạ xuống, việc giải cứu bây giờ là quan trọng. Đám quân này tuy đông nhưng với anh thì vẫn có thể giải quyết được. Anh nhảy xuống trước mặt một tên bộ binh và dùng chuỷ thủ đâm mạnh vào ngực đối phương khiến hắn chỉ kịp thở hắt ra rồi lịm hẳn. Anh rút dao ra và tiếp tục tấn công bằng những chiêu nhanh gọn và dứt khoát. Chỉ trong chốc lát đám bộ binh nhanh chóng bị hạ gục hoàn toàn.
* Vèo * * Phập * * Hự * 3 tiếng vang lên gần như cùng lúc, tên bộ binh cuối cùng định đánh lén anh trợn trừng đôi mắt và thở hắt ra trước khi anh tung cú đá vào bụng hắn. Có ai đó đã ra tay tương trợ cho anh từ phía sau. Gã bộ binh đổ gục về phía anh như một cái cây mới bị đốn gốc. Anh xoay người tránh và đưa mắt nhìn phần lưng của gã. Trái tim anh chợt nhói lên, trong đầu anh như reo lên "" Ồ! Bên này cũng có kẻ cùng chuỷ thủ như mình!""
Anh ngẩng đầu dậy nhìn lại xem là vị nữ nhân nào ra tay giúp đỡ. Nhưng ngay lúc ấy, anh cảm thấy như mình bị ảo giác. Trước mắt anh là một hình ảnh bấy lâu nay chỉ hiện hữu trong trái tim. Vậy mà nay anh lại nhìn thấy ngay trước mắt. Hàng ngày anh vẫn thấy nàng trong ký ức, còn lúc này người con gái ấy hiện ra ngay trước mặt thì anh chẳng biết nên làm gì. An Nhiên của anh đang nửa nằm nửa ngồi trên nền đất, một tay nàng ôm bụng, mặt nhăn nhó. Thấy nàng bị thương nhưng anh không sao cất bước để tiến lại gần lại được, dường như chân anh đã hoá đã rồi. Cái sự hoá đá còn lan lên đến tận miệng khiến anh cũng chẳng thốt lên nổi lời nào. Trên cơ thể anh lúc này chỉ còn trái tim là hoạt động, và còn hoạt động mạnh hơn bình thường rất nhiều. Anh đoán tất cả mọi người quanh đây đều có thể nghe thấy tim anh đập từng nhịp một.
Phía sau anh tiếng ngựa chạy lại ngày một gần, chỉ lát sau anh nhận ra Dương Đăng và một người trong nhóm ban nãy chạy vụt qua anh.
- Xử lý xong hết cả rồi mà! Sao còn đứng cả ở đây thế? - Dương Đăng nói
- Phương tiểu thư đang bị thương! - Một người nói
- Phương! Sao vậy em? - Anh ta quay lại hỏi cô gái kia
- Em không sao! Ta đi về nào! - Phương tiểu thư trả lời rồi gắng gượng đứng dậy
Đến lúc này anh có thể chắc chắn Phương tiểu thư chính là vị nữ nhân giấu mặt hôm trước, và đó cũng chính là mối nghi ngờ trong lòng anh bấy lâu nay. Mục đích của chuyến đi anh đã đạt được, người anh cần tìm kiếm không ngờ lại dễ dàng xuất hiện như vậy. An Nhiên của ngày xưa nay được gọi là Phương tiểu thư.
Anh đạp khí bay lên và nhanh chóng đuổi theo Dương Đăng. Thì ra làng của họ cách bãi đá hồi nãy chỉ mươi phút đi bộ. Anh đặt chân xuống đất ngay phía sau Dương Đăng cùng họ bước vào làng.
- Ồ xem ai trở lại này! - Một thanh niên bước tới tươi cười nói với Dương Đăng
- Chào cậu! Có qua nhà bếp thì bảo với họ là nay chúng ta mở tiệc nhỏ nhé!
- Có việc gì đáng mừng thế?
- Có anh bạn này đi ngang qua đây! - Dương Đăng chỉ tay về phía anh - Quý Bình của cùng nguy hiểm số 4
- Ái chà! - Anh chàng kia nói như reo lên - Khách quý! Khách quý!
Nói đoạn anh ta đưa tay ra làm thân với anh ngay lập tức. Cũng như với Dương Đăng, anh đưa tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh ta và nói:
- Chào anh! Tôi là Quý Bình! - Tôi tên Thành Đô! Họ Tôn! Mọi người ở đây đều gọi tôi là Thành béo.
- Hân hạnh được biết anh! - Anh nói
- Ta nói chuyện sau nhé! Tôi xuống nhà bếp đây! - Anh ta nói và quay lại chạy sâu vào bên trong
- Ở đây đông vui vậy đấy! - Dương Đăng bắt đầu giới thiệu - Chúng tôi đông người nhưng hầu như chẳng bao giờ tập trung đông đủ được cả! Vì đất rộng nên chia nhau mà quản lý thôi.
- Tình hình bên đây khác bên tôi lắm! Làng chúng tôi ít người! Địa phận quản lý nhỏ. Vì vùng lãnh thổ bên trong có một vài làng mạc khác nữa nên cúng đỡ!
- Vậy tính ra cũng đông đấy nhỉ? - Dương Đăng nói và dẫn anh bước thẳng tới gian nhà lớn phía trước
- Nếu tính cả họ nữa thì phải lên hàng trăm! - Anh nói trong khi bước theo nhưng đầu vẫn cố ngoái lại tìm bóng dáng của Phương tiểu thư
- Quả không sai với lời đồn về vùng số 4.
- Có lời đồn gì vậy? - Anh hỏi
- Vẫn là tin đồn chúng tập trung tiêu diệt vùng 4 mà! Và cũng vì thế cho nên các vùng khác đều dễ thở hơn.
- Thì ra là vậy! - Anh gật gù nói - Tôi cũng nghe nói rằng mới dạo gần đây chúng mới tập trung đông như vậy. Hình như là từ khi tôi tiếp quản thì phải.
- Vậy thì chắc chắn phải có lý do nào đó! Có thể là do chính anh đó!
- Tôi á? Tôi làm sao? - Anh giật mình nói - À mà cũng đúng!
- Ồ đấy! Tôi đoán cũng đúng quá nhỉ? - Anh ta
chợt cười - Mời anh ngồi đi!
- Trước giờ tôi cũng giống như trung tâm rắc rối vậy đấy! - Anh vừa cười vừa ngồi xuống - Cứ đi đến đâu là ở đó xảy ra chuyện! Mà toàn là chuyện lớn thôi!
- Chuyện lớn vốn chỉ dành cho bậc cao nhân! Anh nói vậy quả là hợp tình hợp lý! - Dương Đăng bỗng buông một câu nói vô cùng khách khí
Anh vội vã xua tay từ chối :
- Ấy! Dương huynh nói vậy tôi thật sự không dám nhận!
- Anh biết bay, chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ dũng cảm! Như vậy ắt phải là đại đại cao thủ rồi! - Dương Đăng tiếp tục - Tôi đây ngu dốt nhưng cũng xin tôn huynh lên một bậc.
- Đại cao thủ thật chẳng dám nhận! Chút tài mọn của tôi cũng chỉ là múa võ ven đường thôi! Thật chẳng dám đem so sánh với thiên hạ.
- Ấy! Huynh không cần khiêm tốn vậy đâu!
- Quả thực tài năng chưa đến đâu cả nên không dám nhận! - Anh quả quyết nói
- Chỉ riêng khả năng bay của anh thôi cũng đủ để tất cả chúng tôi kính nể rồi! - Dương Đăng nói
- Bay ư? - Anh ngạc nhiên hỏi
- Chuyện bay nhảy chẳng phải quá đỗi bình thường sao?
- Theo như tôi biết! Trên vùng đất Trắng này chỉ có Mộ Dung gia là có khả năng đó! Chẳng nhẽ anh có liên quan đến họ!
- Mộ Dung à? - Anh bần thần suy nghĩ
Anh chợt nhớ ra, đúng là có chút xíu liên quan. Người của Mộ Dung gia là mẹ của Ngọc Tuyết chứ chẳng phải phải khác. Tuy bà ấy đã mất lâu rồi, nhưng chiến binh Phong hệ mạnh bậc nhất thì sách sử không thể bỏ qua. Một người khác nữa là Mộ Dung Yến, cô ấy cũng mang họ Mộ Dung và nói riêng về khả năng bay lượn thì cô ấy cũng không thua kém Ngọc Tuyết.
- Tôi...có chút quen biết với họ! - Anh cười nhạt trả lời
Câu trả lời cũng có ý đúng, nhưng quan trọng là anh không muốn nói đến nguồn gốc của mình. Vùng đất Trắng có Mộ Dung gia, nhưng vùng đất sinh ra anh thì ai mà biết là có những gia tộc nào khác có khả năng ấy.
- Thú vị thật! - Dương Đăng tiếp - Nhưng cả dòng họ ấy gần như đã biến mất hoàn toàn! Anh có biết họ đang ở đâu không?
"" Giống như đang tra khảo hỏi cung mình vậy? Anh ta có ý đồ gì nhỉ? Hay do mình quá đa nghi? Thôi kệ! Mình cũng có biết gì đâu! Nhưng nói ra có thể làm hại Ngọc! Vậy chỉ nói đến cô gái kia thôi!""
- À...Khi còn sống trong cung! Tôi có quen Mộ Dung Yến!
- Cô gái này tôi cũng từng gặp qua! - Dương Đăng trả lời
- Đó cũng là lẽ thường! Cô ấy thường đi báo tin khẩn mà! - Anh nói - Chính cô ấy dạy tôi bay!
- Đó là một khả năng ít người có được! Anh may mắn lắm!
- Chỉ là bay thôi mà! Đâu chỉ Phong hệ làm được đâu!
- Tôi chưa hiểu ý anh nói!
- Tôi đã từng nhìn thấy chị gái của...Hoả vương! Bà ấy cũng bay! Bay bằng Hoả công!
- Thật sự có khả năng ấy sao? - Nếu anh biết Hoả công thì sẽ dễ dàng để chứng minh cho anh thấy!
- Tôi biết! - Dương Đăng nói và đưa tay lên tạo ra một mồi lửa nhỏ
Anh đưa tay tóm lấy mồi lửa và bước trở ra sân, vừa đi anh vừa nói tiếp:
- Các kỹ năng của tôi chưa hoàn thiện! Nhưng chỉ để nâng cơ thể lên thì tôi làm được! Điều còn lại là hoả công của anh mạnh được bao nhiêu thôi!
- Mời anh biểu diễn! - Dương Đăng nói
Bằng tất cả những kỹ năng học được, anh gồng mình nhẹ và phát hoả công ở hai bàn chân thật đều. Cơ thể anh từ từ được nâng lên bằng phản lực do chính anh tạo ra. Anh chợt nhớ đến Tú Ninh, lúc bà ta bay còn dùng cả tay để kết hợp. Anh đưa hay tay duỗi thẳng xuống và cố gắng phát hoả công thật mạnh. Các luồng khí nóng lập tức đưa tay phóng vút lên cao. Một phút nhất thời anh hoảng loạn, kỹ năng bay bằng hoả công quả thực rất khác biệt. Anh xoay người đạp khí và nhanh chóng bay xuống sân.
- Anh đưa tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đó! Tuyệt vời! - Dương Đăng nói như reo lên – Ngoài bản thân thì tôi chưa gặp ai như anh! Trong người anh tồn tại được cả hai khả năng!
- Là 4 mới đúng! - Một giọng nói cất lên
- Ồ Phương! Em qua bên đây! - Dương Đăng quay lại nói
Anh giật mình và có đôi chút hoảng hốt. Cô gái ấy luôn làm tim anh đập loạn nhịp và bối rối. Nhưng lúc này điều khiến anh bối rối chính là sự xuất hiện bất ngờ. Bất ngờ ở mức giác quan nhạy bén của anh không nhận ra được nữa. Vậy mà Dương Đăng lại nhận ra được ngay. Cùng với ánh mắt mà anh ta dành cho cô gái ấy, anh đoán hai người...có một thứ tình cảm sâu đậm.
- Phương! Em tới cám ơn à? - Dương Đăng lại hỏi
- Đó chỉ là 1 phần phụ thôi! - Phương nói vọng qua vai và nhìn thẳng vào anh mà hỏi - Anh! Chẳng phải anh muốn hỏi em lắm sao?
- Hai người quen nhau từ trước à? - Dương Đăng tiếp tục hỏi
- Còn hơn cả như vậy! - Phương trả lời lạnh lùng và tiếp tục lấn tới thúc giục - Anh trả lời đi!
- Thật sự là em sao? - Anh Bon nhẹ giọng hỏi
- Vâng! - Phương trả lời bằng giọng nhỏ như nghẹn lại
- Anh không hiểu! - Anh nói tiếp, giọng cũng nghẹn lại đôi chút
- Em cũng giống như anh! Được sinh ra thêm một lần nữa với ký ức cũ!
- Em...kể lại anh nghe đi!
Phương bước đến bên anh và thủ thỉ:
- Kể lại có giải quyết được gì nữa không?
- Kìa em! - Anh đặt hai tay lên vai nàng nhẹ nhàng đẩy ra và dỗ dành
- Trước giờ em đâu có mau nước mắt đến vậy?
- Anh ngồi xuống ghế kia! Em sẽ kể tất cả cho anh nghe! - Nàng nói rồi quay lại bảo Dương Đăng - Anh có muốn thoả trí tò mò xem em thực sự là ai không?
- Anh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả!
- Để em kể cho mọi người cùng hiểu! - Phương gạt chút nước mắt và bắt đầu nói
"" Em sinh ra ở một miền quê yên bình vùng núi phía bắc. Mọi chuyện xảy đến với em vào 5 năm trước. Một đội quân mặc giáp đen tiến vào phá làng và gϊếŧ hại mọi nguời. Khi ấy không chỉ ký ức mà cả sức mạnh của em cũng quay trở lại. Nhưng một mình em chống chọi với vài chục đứa là điều không thể. Em bị thương nặng và bị dồn ép đến bờ sông. Trong hoàn cảnh ấy em chỉ còn một con đuờng duy nhất là nhảy xuống sông. Khi ấy là mùa đông, và trong làn nước lạnh giá em cuộn tròn lại vận thuỷ công tạo một khối băng bảo về cơ thể khỏi đá ngầm và con thác Đoạn Tuyền phía trước. Sau khi rơi khỏi thác em ngất lịm đi và tỉnh lại trong vòng tay của Dương Đăng đại ca. Thì ra con sông đã đưa em từ miền bắc trôi xuống tận dưới miền nam. Cũng may có Dương đại ca đi tuần bắt gặp nên ra tay cứu giúp kịp thời. Cha mẹ mới của em họ Liễu, nhưng bây giờ em tên là An Phương. Em ở đây luôn từ đó tới giờ, trong thời gian ấy em đã cố gắng thu thập mọi thông tin từ bên kia về anh. Nhưng hai mốc thời gian quá xa nhau, bản thân anh cũng luôn ẩn thân nên tìm được anh quả là quá khó. Mấy hôm trước trong lúc đi tuần em bỗng nghe được một đoàn người ngựa khá đông đang đi trên lãnh thổ, mò tới đó xem thì nhận ra ngay anh đang ngồi trên ngựa. Và lại có đến 2 anh chứ không phải 1. Chính vì vậy nên em mới cố ý tạo tiếng động để đôi tai thính của anh nghe thấy. Quả đúng như dự đoán, anh nghe thấy ngay sau đó. Nhưng lúc ấy em chợt nghĩ nếu gặp lại ta sẽ là gì của nhau, sau từng ấy năm anh có ai khác hay không em không thể biết. Sự xuất hiện của em rất có thể sẽ phá vỡ hạnh phúc của anh, nên em quyết định rút lui để tìm hiểu thêm. Chỉ có điều em không ngờ là anh lại sang bên này để tìm kiếm em nhanh đến như vậy
. - Thật khó cho em quá! - Anh nói cùng tiếng thở dài
- Vậy anh? Anh thì như thế nào? Giờ anh ra sao?
- Anh ổn! Chắc chắn là rất ổn! - Anh trả lời
- Anh vẫn vậy! Anh đừng quên là anh chẳng thể giấu em điều gì.
- Vẫn là...em nhạy bén! Tâm sự thì nhiều! Nhưng có những điều chẳng nên nói ra!
- Không nói cũng biết! Đó là thấu hiểu! - An Phương nói
- Anh có thể chắc chắn hai điều em thắc mắc. 1 là cậu trai đi cùng với anh. 2 là anh có ai khác hay không.
- Đúng là chỉ anh hiểu em!
- Cậu trai đó là Nhất Vũ! Anh em song sinh với anh! Linh hồn anh chia đôi! Nhưng ký ức và sức mạnh chỉ có anh sở hữu.
- Vậy... - Nàng ngập ngừng
- Điều em mong đợi nhất phải không? - Anh cười cay đắng và nói - Anh đã từng có! Từ trước khi chết!
- Nghe rất đắng lòng! - Nàng chẹp miệng - Nhưng sao anh chết?
- Anh tự tử! - Anh trả lời ráo hoảnh
- Cái gì? - An Phương giật mình hét lên
- Chuyện cũng dài dòng rắc rối lắm! Nhưng sau em có 3 năm thôi! Anh trở thành người của vùng đất Trắng. Rồi rất rất nhiều chuyện xảy ra. Cuối cùng thì anh cũng chẳng hiểu tại sao lại tự sát trong tình huống ấy!
- Vậy còn bây giờ? Anh... - An Phương tiếp tục
- Anh sống bên vùng 4 và...
Anh định nói đến sự có mặt của Lệ Tri, nhưng thiết nghĩ điều ấy là không cần nên anh lảng sang chuyện khác.
- Cuộc sống cũng tạm ổn! Anh dễ thích nghi mà!
- Anh không muốn nói thì thôi vậy! - An Phương thở dài
- Anh muốn hỏi em một câu!
- Anh cứ hỏi đi!
- Em và Dương Đăng có tình cảm lớn đúng không?
- Vâng! Đúng là như vậy! - Nàng trả lời
- Quả đúng như anh nghĩ! Có lẽ chuyến đi này là do anh sai lầm!
- Nhưng em...
- Thôi em không cần nói nữa đâu! Anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của ai cả! Dương huynh đệ cũng là một người tốt!
- Thật sự em...
- Anh biết em muốn gì! Và anh tin em cũng hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng số phận an bài như vậy rồi thì tốt nhất chúng ta nên chấp nhận sự thật! Em không nên khiến anh khó xử. Được như vậy thì có thể anh sẽ còn quay lại đây thăm em và mọi người.
- Hết rồi! Anh thật lạnh lùng! - Nàng thốt lên rồi chạy vụt đi.
Anh đủ nhanh để túm tay kéo nàng lại, nhưng anh không làm vậy, anh biết nàng muốn một mình. Còn anh, anh muốn đối mặt với Dương Đăng.
- Dương huynh đệ! - Anh gọi
- Tôi... - Anh ta lúng túng
- Tôi muốn xin anh một việc! Không khó với anh chứ?
- Anh cứ nói đi! – Dương Đăng thúc giục
- Mong anh đối xử thật tốt với Phương giúp tôi! Chăm sóc nàng giờ là việc của anh rồi!
- Tôi sẽ làm! Chắc chắn rồi! - Anh ta nói - Nhưng tôi tò mò về quá khứ của 2 người? Hai người là gì của nhau vậy?
- Vài trăm năm trước chúng tôi là vợ chồng! Vốn là thế! Bây giờ thì duyên vẫn còn nhưng nợ đã hết! Người ở bên nàng bây giờ sẽ là anh!
- Nhưng liệu...nàng có còn yêu anh không?
- Tôi nghĩ còn thì chắc chắn còn! Nhưng điều quan trọng là những gì anh mang lại cho nàng! Che trở nàng thật tốt! Mái ấm bây giờ không ở tôi nữa rồi!
- Việc ấy một mình tôi đâu thể quyết định được! Điều quan trọng thuộc về cô ấy đấy!
- Tôi hiểu mà... - Anh nói và quay ngắt lại phía sau để căng tai ra để nghe
Anh đoán bên ngoài làng có chiến sự, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau nghe cũng gần lắm. - Bên ngoài làng có giao chiến! Chuyện này đành nói đến sau vậy! Chúng ta đi! Anh nói rồi đạp khí bay đi luôn không cần biết Dương Đăng có đi theo hay không.
Từ trên cao, anh phóng tầm mắt nhìn theo hướng mà tiếng đao kiếm đang chém nhau vang lên liên hồi. Khoảng trống bên ngoài cổng làng vẫn tuyệt nhiên vắng vẻ, nhưng anh thấy có 3 thanh niên đang hộc tốc chạy thục mạng vào cánh rừng trước mặt. Anh nhận ra một trong 3 người ấy là cậu nhóc Hồng Anh. Anh đạp khí bay theo 3 người họ và nhanh chóng nhập hội. Âm thanh của trận chiến vang lại ngày một gần hơn, anh nghe lẫn trong tiếng binh khí chạm nhau có lẫn cả tiếng thở dốc. Và thoảng trong không khí, anh cảm thấy có mùi thơm thơm mằn mặn của máu. Mùi máu đặc biệt này quá quen thuộc với anh, nó là thứ mùi anh không thể quên được dù đã ngửi thấy từ rất rất lâu rồi. Và chỉ vài giờ trước anh cũng thấy mùi ấy phát ra từ Phương. Anh chột dạ, An Phương cũng có mặt trong trận chiến. Guồng chân anh đẩy lên tốc độ tối đa, anh đành bỏ 3 cậu thanh niên kia lại phía sau để tới trước.
* Rạt! Ào ào! * Anh phóng qua lùm cây rồi lao vào giữa cuộc chiến. Mặt anh đảo lộn lên để xác định mọi chuyện. Cơ bản hầu như quân địch toàn là bọn bộ binh như mọi khi. Có lẽ chúng nó theo anh đúng như anh đã nghĩ. Trong đám lộn xộn phía trước, anh thoáng thấy có 3 cô gái đang co cụm lại, và trong số đó có An Phương. Vẻ mặt nàng khá nhợt nhạt, anh đoán do nàng hoạt động mạnh nên vết thương ban nãy tiếp tục rỉ máu. Việc cần nhất bây giờ với nàng là nghỉ ngơi, anh không muốn mất nàng thêm lần nữa. Anh sẽ bảo vệ nàng dù cái giá có đắt đến đâu. Anh nắm chặt đôi chuỷ thủ rồi lao vào đám bộ binh. Việc quan trọng với anh không phải gϊếŧ địch, anh muốn đến bên An Phương và đưa nàng quay lại làng. Anh quay lại định túm lấy tay nàng nhưng trong tích tắc anh lui lại và nhanh tay đưa tay lên dùng 2 ngón tay kẹp con dao trong tay An Phương.
- Phân biệt địch ta chứ em! - Anh nói
- Anh! Em xin lỗi! Anh không sao chứ? - Nàng hốt hoảng thu dao lại
- Anh ổn! Ta nên về làng! Vết thương của em tiếp tục rỉ máu rồi đấy!
- Về sao được anh! Quân địch đông quá! Và ban nãy em có thấy một yêu tinh khá kỳ lạ!
- Chắc là kẻ cầm đầu rồi! Trong hắn như nào?
- Đó là một con đại bàng! Nó chỉ lượn qua lượn lại rồi biến mất! Sau đó anh mới xuất hiện!
- Thôi kệ! Chắc nó đi rồi! Giờ em về với anh! - Anh túm tay nàng toan kéo đi
- Còn quân địch? Chúng ta bị bao vây rồi!
- Có tiếp viện! - Anh nháy mắt và nở một nụ cười tinh quái
Nụ cười chưa tắt thì tiếp viện đã tới, 3 cậu thanh niên ban nãy đã xuất hiện. Và sau sự xuất hiện đó là Dương Đăng cùng cây đại đao đỏ rực.
- Quý Bình! Nhờ anh đưa nàng về làng trước! - Dương Đăng gọi to
Anh gật đầu và túm lấy tay nàng rồi đạp khí bay lên. " Nham địa chấn! "- Anh nghe Dương Đăng hô lớn.Tiếp sau đó là những tiếp ầm ầm ục ục và tiếng của bọn bộ binh thét rú lên. Anh cúi xuống để xem cho rõ sự tình, những gì anh nhìn thấy thật chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Anh rùng mình toát mồ hôi lạnh rồi đạp khí đưa An Phương về làng chữa trị, bỏ mặc phần còn lại cho anh em họ Dương giải quyết.
Thầy lang của làng này tên Chuẩn và mọi việc anh ta làm đều "" chuẩn "". Chỉ sau vài phút anh ta bịt thuốc và quấn băng lại cho Phương mà nàng đã có vẻ khá hơn rất nhiều.
- Anh bạn yên tâm đi! Phương tiểu thư khoẻ lắm! Cô ấy rất nhanh bình phục! - Lang Chuẩn nói với anh trước khi bước ra ngoài
Anh gật đầu cùng nụ cười cảm ơn, rồi chờ cho anh ta 1 đoạn anh mới quay lại hỏi:
- Em thấy sao?
- Em ổn! Vết thương này nhằm nhò gì đâu!
- Vậy...vậy thì tốt! - Anh có vẻ lúng túng và hoang mang!
- Không lẽ chiêu Nham Địa Chấn kia khiến anh sợ? - Nàng hỏi ( trúng tim đen )
- Ơ! - Anh giật mình - Em đoán hay nhỉ?
- Anh rõ anh quá mà! - Nàng cười híp mí
- Chiêu đó có uy lực khủng khiếp quá!
- Tuyệt chiêu của anh ấy đấy! Đó là kết hợp của cả hoả và thổ để tạo ra một bức tường bằng dung nham. Đất đá trồi lên tạo ra một bức tường ngăn quân địch chạy trốn và còn tạo ra được tính sát thương cao nhờ dung nham. Tuyệt chiêu ấy chỉ có một cách khắc chế! Và kẻ khắc chế được chính là anh!
- Anh á? - Anh giật mình hỏi
- Chẳng phải bức tường bao vây thành hình tròn ấy có một lối thoát rất lớn phía trên sao? Anh chỉ cần bay lên là ổn mà!
- Nếu ban nãy anh bị úp bằng chiêu ấy chắc không đủ tinh thần để bay lên đâu!
- Thực ra em đã nói nhược điểm ấy với anh ấy rồi! Anh ấy bảo đã có chiêu khác tạo thế liên hoàn để tiêu diệt những kẻ có thể vượt tường!
- Hơ hơ! - Anh bỗng dưng rên lên
- Nhìn anh hoảng kìa! Ha ha! - Nàng cười sặc sụa rồi ôm bụng
- Ấy! Em đừng cười! Vết thương còn đau lắm đấy!
Nàng bất ngờ tóm lấy tay anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh hỏi bằng giọng nói ngọt ngào nhất có thể:
- Quý Bình! Chàng...còn yêu thiếp không? :*
- Đương nhiên...còn! - Anh trả lời không tự chủ
- Vậy sao chàng đành lòng buông tay? - Nàng tiếp tục hỏi
- Ta không muốn có sự ràng buộc nào hết! Một sự ràng buộc rất dễ bị uy hiếp! Ta căm ghét cảm giác ấy! Hiểu cho ta! Ta muốn máu của mình lạnh hơn nữa! - Anh trả lời và gạt tay nàng ra
- Ở bên thiếp đi! Xin đừng rời xa! - Nàng vội vã nói
- Nàng đã có Dương Đăng! Còn ta! Ta có lý tưởng của riêng ta! Hiểu và thông cảm cho ta! - Anh nói và đứng dậy ( Có phũ quá không? :( )
- Chàng định đi sao?
- Đừng gọi anh bằng giọng ấy nữa! Đến lúc anh phải quay lại chỗ của mình rồi! - Anh nói và bước thẳng ra ngoài – Không có anh thì đã có Dương Đăng! Nhưng em vẫn vên cẩn thận! đừng mạo hiểm và liều mạng nữa nhé!
- Chúc anh may mắn! - Giọng của nàng vọng ra
Nghe giọng nói nghẹn lại anh biết nàng đang khóc, anh xiêu lòng, nhưng anh không muốn lao đến để ôm để dỗ nàng nữa. Việc ấy xin nhường lại cho Dương huynh đệ. Anh đạp khí bay đi, anh không muốn vương vấn lại thêm một phút giây nào nữa, anh sợ cảm giác đau đớn này. Nhưng anh cũng chưa muốn về làng, anh cần sự yên tĩnh vào lúc này.