Giấc Mộng Tình Thân

Chương 14




Nguồn gốc của gió

25/07/2009

Sớm hôm nay là một buổi sáng đặc biệt với Ngọc Tuyết, cậu con trai bé nhỏ của cô đã đến ngày làm lễ đặt tên theo đúng phong tục. Ngọc Tuyết không thể nhớ nổi phong tục của Hổ tộc. Cô chỉ nhớ được một chút mang máng nên cô chọn đại một ngày, sau khi bé đầy tháng được độ chục hôm.

Trời của buổi sớm nay đẹp, một ngày hè mát mẻ, mây mỏng bao phủ lấy bầu trời vừa đủ kín một màu trắng. Trời còn khá sớm, ánh mặt trời còn ở đằng sau núi Sơn Dược. Các chiến binh đều có mặt đủ để chứng kiến buổi lễ này. Trên bục cao hôm nay không phải là anh Bon như mọi khi mà là mẹ của đứa bé. Ngọc Tuyết bế thằng nhóc trên tay và bắt đầu đọc những dòng chữ cô viết trên giấy. Hôm qua, cô và anh Bon đã cố nhớ lại buổi lễ đặt tên duy nhất mà họ được chứng kiến rất lâu rồi. Nội dung không được trôi chảy cho lắm, đôi chỗ bị vấp vì chẳng ai nhớ được toàn bộ. Buổi lễ đó họ cũng chẳng chăm chú nghe, nên những gì còn đọng lại là những điều ấn tượng nhất.

Ngọc Tuyết vừa đọc xong, gió bỗng nổi lên nhè nhẹ. Và gió cứ ngày một lớn dần, cơn gió quấn lấy Ngọc Tuyết và dần dần đưa mẹ con cô lên cao. Theo phản xạ, mọi người ngước lên cao nhìn theo cô. Và ai nấy đều giật mình hoảng sợ vì ngự trên bầu trời là một con Hổ trắng rất lớn( ngoại trừ anh Bon, vì cảnh tượng này anh đã từng nhìn thấy trước đó và được giải thích đó là linh hồn của các đời trước xuất hiện để chứng kiến các con cháu đời sau ). Ngọc Tuyết cùng cậu con trai biến mất sau lớp mây mỏng, con hổ cũng lập tức biến mất. Khá lâu sau đó, Ngọc Tuyết thoát ra khỏi đám mây và bay xuống. Anh Bon sốt sắng bước lên hỏi cô:

- Sao rồi?

- Sao là sao? - Ngọc Tuyết hỏi - Cậu hỏi tôi chuyện gì?

- Chuyện ban nãy đó! Có những gì kể cho mọi cùng nghe đi!

- Chuyện này thì đương nhiên rồi! - Ngọc Tuyết trả lời - Cho mượn chỗ của cậu nhé!

- Ừ! Nếu cậu thích đứng đó! - Anh nói

Ngọc Tuyết bước lên và bắt đầu kể:

- Các bạn ạ! Tôi đang vui lắm! Chuyện kể chi tiết sẽ rất dài và khó hiểu. Tôi sẽ bắt đầu từ tộc tôi nhé!

"" Hổ tộc chúng tôi không phải ai sinh ra cũng giống ai, cũng có người bình thường và cũng có người có khả năng điều khiển nguyên tố. Hổ tộc có thể khẳng định là rất đặt biệt khi chúng tôi chỉ điều khiển được Phong hệ, và hầu như chỉ phụ nữ mới có khả năng đó. Cánh đàn ông vẫn tham gia bảo vệ gia tộc, nhưng họ chỉ là những người đàn ông to khoẻ bình thường, chỉ có một số ít được trao cho khả năng điều khiển gió. Và những người đàn ông xuất chúng ấy đều có một điểm chung. Họ lớn rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều. Mức độ trưởng thành giống như một con hổ bình thường vậy. Và...con trai tôi là một những người đàn ông đặc biệt ấy. Và điều quan trọng nhất, từ nay bé sẽ có một tên gọi, tên của bé là Lâm Minh Vân""

Ngọc Tuyết nói rành rọt từng lời, nhưng anh Bon nhận ra giọng của cô bạn đang nghẹn lại vì vui sướng.

*Bùng* âm thanh của một ngọn lửa bốc lên rất mạnh

Mọi con mắt cùng đổ dồn sang bên trái, nhìn về phía ngọn lửa mới bốc lên

Bên cạnh gốc cây Hoè, cha của đứa nhóc: Lâm Gia Linh vừa xuất hiện bằng kỹ năng dịch chuyển tức thời. Anh ta mạnh dạn bước tới bên Ngọc Tuyết và cậu con trai bé nhỏ của mình. Anh Bon nhận thấy ánh mắt yêu thương của Gia Linh không chỉ dành cho cậu nhóc, nó còn dành cho cả Ngọc Tuyết. Điều ấy khiến anh thấy mình yên tâm hơn. Mà anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại vui vì gia đình nhỏ của họ nữa.

- Cậu tới đây nhanh đấy! - Anh nói

- Anh gửi thư hơi muộn đấy! - Gia Linh đáp lời

Chuyện là anh có ý định gửi thư gọi Gia Linh đến buổi lễ đặt tên cho cậu bé, nhưng đến sáng nay anh mới buộc thư vào chân của Đại Ưng và gửi đi. Không ngờ anh ta vẫn tới, dù là hơi muộn chút xíu.

- Tôi muốn đưa bé về làng để nuôi! - Gia Linh nói

- Em không có ý kiến! Em sẽ nhớ con nhiều! Và sẽ thường xuyên tới thăm nó đấy! - Ngọc Tuyết trả lời

Nghe thấy vậy, anh Bon định lên tiếng phản đối, những anh chợt nhận ra mình chẳng có quyền gì trong chuyện này cả. Thứ nữa, nuôi một đứa trẻ nơi chiến trường cũng không ổn. Anh quay sang nói:

- Chăm sóc cho bé tốt nhé!

- Anh yên tâm! Minh Vân sẽ lớn lên khoẻ mạnh! - Gia Linh trả lời

- Mọi sự nhờ anh cả! - Anh Bon nói với theo khi Gia Linh bắt đầu bước lại chỗ cây Hoè

- Chào mọi người! Ở lại mạnh giỏi nhé! - Gia Linh nói trước khi bùng cháy và biến mất cùng đứa con trai

Anh Bon đang định để mọi người giải tán thì bỗng có tiếng gió thổi tới. Anh khựng người lại vì tiếng gió nghe chừng quen thuộc lắm, và cả Ngọc Tuyết có lẽ cũng như vậy. Vài giây sau, một cô gái nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Nhìn cô ta có nét gì đó rất giống Ngọc Tuyết, đúng hơn là giống người mẹ quá cố của cô. Người này mặc một bộ đồ màu tím, tuy có dày và kín đáo hơn bộ mà Ngọc Tuyết mặc nhưng nhìn chung là khá giống nhau. Nét mặt cô ta cũng có phần khá giống với Ngọc Tuyết, cũng đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ mọng. Cũng khuôn mặt thanh thoát giống nhau.

- Chào anh! Anh là Quý Bình? - Cô ta hỏi

- Vâng! Tôi đây! - Anh lịch thiệp trả lời

- Tôi là Mộ Dung Yến! Một trong 7 chiến binh hầu cận cho Ngài Hảo Chiến!

- Họ Mộ Dung? Cô cũng thuộc Hổ tộc? - Ngọc Tuyết cắt lời

- Hảo Xuân! Chào chị! Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều! - Mộ Dung Yến quay sang và nói - Xin thứ lỗi vì sự xuất hiện đường đột này! Chủ Nhân ra lệnh cho tôi tới đây để trao cho anh một bức thư!

Trao thư cho anh, cô nói tiếp:

- Tạm biệt mọi người nhé! Ta sẽ gặp nhau sau!

Dứt lời, cô nhún chân nhẹ nhàng đẩy khí đưa mình lên không và bay đi cùng một cơn gió.

- Cô ta bay nhẹ nhỉ? - Anh Bon quay sang nói với Ngọc Tuyết - Chả giống tôi với cậu!

- Kệ cô ta! Kiêu căng! Thấy ghét! - Ngọc Tuyết bực dọc nói

- Anh! Xem chị ấy đưa gì cho anh đi! - Nhất Vũ xen vào

Anh cúi xuống và xé phong bao để lấy ra một bức thư. Anh bước lên bục lớn và đọc lớn cho tất cả mọi người nghe.

"" Chào Quý Bình!

Công việc quản lý của cậu cũng được coi là khá tốt đấy! Nhưng số lượng chiến binh của làng vẫn tiếp tục giảm xuống. Điều ấy khiến ta lo ngại nhiều lắm! Ta cũng đang có sự chuẩn bị cho lần bổ sung tiếp theo rồi. Nhưng sự bổ sung có lẽ sẽ không lấp đầy được sự cân bằng của 4 dãy nhà. Nên mới ban sáng, ta đã nhờ Mộ Dung Yến gửi thư tới một vài ngôi làng quanh khu vực của cậu. Rằng cậu có thể đến để tìm một chiến binh nào đó thay thế cho người đã mất. Các làng ấy đều nằm sâu hơn trong lãnh thổ. Nên nguy cơ bị tấn công luôn thấp hơn. Và số lượng chiến binh cũng khá nhiều. Cậu cứ chọn lựa lấy một người ưng ý nhất trong số những chiến binh ấy nhé! Sự bổ sung của ta sẽ sớm đến thôi!

Gặp lại cậu sau!""

- Vậy đấy! Chúng ta lại phải đi xa rồi! Và lần này là nhiều ngày nữa.

- Anh sẽ lên đường ngay sao? - Y Thần hỏi

- Tôi quyết định ngày mai sẽ lên đường! - Anh trả lời - Bây giờ mọi người cho ý kiến về kế hoạch nào!

- Các làng gần đây? Sao ông ấy không nói là làng nào nhỉ? - Hiểu Minh hỏi

- Cậu nghĩ xem gần đây có những làng nào? Mà làng nào nằm sâu trong lãnh thổ? - Anh Bon hỏi

- Ờ....có 7 Làng thôi! - Hiểu Minh trả lời

- Vậy anh kể tên xem nào Hiểu Minh!

- Làng Kim Khí, Nam Tộc, Nữ Tộc, Nam Thảo Nguyên, Hồng Phấn, Hoả Ly, và Bắc Thảo Nguyên.

- Em chưa nghe làng Bắc Thảo Nguyên bao giờ? - Nhất Vũ lại xen vào

- Làng đó ở xa lắm, và sâu hẳn trong lãnh thổ rồi! Nên có bao giờ bị tấn công đâu mà! - Hiểu Minh nói - Cho nên nhóc không biết cũng không lạ!

- Quyết định là ta sẽ tới 4 làng nhé! Bắt đầu từ Nam Thảo Nguyên, tới Hồng Phấn rồi Hoả Ly, cuối cùng là Bắc Thảo Nguyên! Vì 3 làng kia số lượng chiến binh không hề nhiều.

- Rõ!

- Tôi sẽ đi, cùng với Ngọc Tuyết, Tú Phương, Nhất Vũ, Tâm Thuỷ và Liễu Nhi! Các bạn còn lại chia nhóm tuần tra và tăng số lượng tuần tra nhé!

- Rõ! - Tất cả lại đồng thanh trả lời

- Ừ! Còn bây giờ thì nhóm tuần tra số 3 vào việc đi! - Anh ra lệnh

***

Hiếm khi anh Bon ngủ trưa lắm, vậy mà giấc ngủ trưa của anh hôm nay không được trọn vẹn. Tiếng tru của một con sói kéo anh tỉnh dậy, và nó còn khiến tất cả mọi người trong làng chú ý tới. Anh ngồi bật dậy vì nhận ra đó là tiếng của Tiểu Hồng. Anh vừa bước ra ngoài vừa tự hỏi "" Không biết hắn kêu gào gì vào lúc này nữa! ""

Hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là Hiểu Minh một thân một mình cầm đao chạy vọt ra khỏi cổng.

- Hiểu Minh! - Anh gọi to - 4 Không!

- Đừng có cản tôi! - Anh ta trả lời qua vai và cắm đầu chạy thẳng

Anh định đuổi theo, nhưng lại nghĩ với bản tính của Hiểu Minh thì tốt nhất không nên cản lại. Anh ra ngay sân chính và kéo dây chuông gọi mọi người tới.

- Chắc ở đây ai cũng hiểu tính cách của Hiểu Minh! Vừa rồi anh ta đã vi phạm nguyên tắc 4 không! Một mình ra khỏi làng khi tiếng sói tru vang lên. Tôi nghĩ chúng ta nên phòng bị thật chặt tại làng. Và một nhóm khác theo tôi tìm Hiểu Minh. Để giúp anh ta hoặc để cứu anh ta!

- Em xin đi cùng anh! - Hoàng Yến lên tiếng

- Không được thiếu tôi đâu! - Tâm Thuỷ nói

- Tôi nữa! - Cẩm Vương bước lên

- Tôi đi cùng anh! - Vô Song nói

- Nhất Vũ nữa! Theo anh nào! - Anh nói và bước xuống bục lớn - Những người khác phòng bị chặt nghe không!

- Rõ! - Tất cả đồng thanh trả lời

Anh vừa ra khỏi làng vừa cố gắng hít ngửi tìm dấu mùi của Hiểu Minh. Người anh lạnh hẳn đi, gai ốc nổi hết lên vì một mớ những mùi bay tạt qua mũi anh. Không chỉ có Tiểu Hồng, trong khu rừng trước mặt còn có sự xuất hiện của rất rất nhiều kẻ khác. Anh quay lại, nghiêm mặt nói với Hoàng Yến:

- Hoàng Yến! Cô quay lại đi! Báo cho mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần! Và nhớ là phải tuân thủ nguyên tắc nhé!

- Em...

- Tôi biết cô muốn giúp Hiểu Minh! Nhưng tôi sẽ làm thay cô chuyện ấy! Tôi sẽ trả thù cho Nhãn Bằng!

- Anh nhớ đấy! - Hoàng Yến nói và quay gót trở vào trong làng

- Đi nào mọi người! - Anh nói

Dấu mùi của Hiểu Minh kéo mọi người vào sâu trong rừng, xuyên qua nhiều bụi rậm để đến bìa rừng: nơi hai cánh rừng tiếp giáp với nhau và là nơi đặt cột mốc số 4.

Đến đây thì anh chịu hẳn, mùi máu bốc lên át hết mọi thứ mùi khác. Nhưng anh vẫn nhận ra là không phải máu của Hiểu Minh, đó là máu của mấy tên nhãi nhép cản đường. Xác chúng còn nằm bẹp ngay đây. Anh liếc qua tình hình và dò đoán:"" Đánh úp chăng? Mà bọn này là bọn nào? Không giống bộ binh hung ác! ""

- Trận chiến lớn đấy! Nhưng Hiểu Minh vẫn an toàn! - Anh nói - Cho đến khi trận ở đây kết thúc! Anh ta lại di chuyển rồi!

- Anh tìm tiếp đi! - Nhất Vũ giục

- Chuyện không dễ thế đâu! Mùi máu nồng lắm! Anh chẳng ngửi thấy gì khác!

- Bên kia! - Nhất Vũ hò to - Em nghe có tiếng đao kiếm chém nhau

Anh Bon quay sang hướng thằng nhóc chỉ và lắng nghe. ""Ừ đúng nhỉ? Thằng nhóc này có đôi tai khá đấy!""

- Đi nào! - Anh nói và chạy lên trước

Từ lúc Hiểu Minh ra khỏi làng anh đã rất lo lắng. Anh cảm thấy rất khó nói khi Hiểu Minh bắt gặp được Tiểu Hồng. Vì lúc ấy anh không biết giúp ai nữa, và anh biết Tiểu Hồng cũng chẳng muốn như vậy. Biết vậy, nên anh chạy hết tốc lực vào trong rừng Tre để một mình xử lý tùy cơ. Tiếng binh khí chạm vào nhau ngày một lớn hơn, đôi chân anh tiếp tục guồng chạy nhanh hết khả năng. Anh bật lên thân tre lấy đà thật mạnh và bắn mình thẳng về phía trước. Từ trên cao, anh thấy thoang thoáng trong khoảng rừng phía trước có 4 5 bóng người đang di chuyển khá nhanh. Và hình như Hiểu Minh có trong số đó, anh ta đang bị dồn ép rất mạnh. May mắn hơn, là Tiểu Hồng không có mặt tại đó. Anh thu mình lại và lao thẳng xuống dưới. Đặt chân lên đầu một gã cầm cây trường thương đang lăm lăm xông vào Hiểu Minh, anh cười mỉm chào Hiểu Minh và nháy mắt ra hiệu. Lộn ngược một vòng và tung một cú đá vào lưng hắn sau đó anh tiếp đất thật nhẹ nhàng. Cú đá đẩy gã lao mạnh vào Hiểu Minh, và chỉ trong một giây anh ta giải quyết xong. Thanh đao của Hiểu Minh đỏ rực và bốc khói đã xả gã ra làm đôi. Kẻ địch còn lại 3 người, một kẻ ngay trước mặt Hiểu Minh, hai đứa ở sau lưng anh Bon. Tình thế bây giờ không còn gì đáng lo nữa. Hiểu Minh thừa thắng nhảy lên dùng chiêu ""Nhật Minh Trảm"" vào kẻ đứng ngay trước mặt anh. Hắn thoái lui hai bước toan tránh đòn. Nhưng đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên hai khối đá. Một khối đẩy cao chân trụ của hắn lên khiến hắn mất đà hoàn toàn. Khối kia lớn hơn di chuyển cả hắn trở lại chỗ cũ đúng lúc Hiểu Minh hạ đao.

- Cám ơn anh nhiều! - Hiểu Minh nói

- Ơn huệ gì? Lo mà chịu phạt vì cái thói vô kỷ luật của anh đi! - Anh Bon đáp

- Vậy nhường tôi hai đứa kia!

- Dĩ nhiên! Anh cứ việc! Tôi chỉ đứng ngoài hỗ trợ thôi mà! - Anh nhún vai nói

Hiểu Minh gầm lên lấy thế gồng mình phát nhiệt và vung đao xông tới, chỉ chốc lát hai tên kia đã bị xả làm đôi. Công nhận Hiểu Minh là một chiến binh dũng mãnh và thiện chiến. Chỉ có điều anh ta chẳng biết suy nghĩ gì cả. Cũng vì điều này mà nếu không có anh Bon tới trợ giúp thì có lẽ mọi chuyện đã không dễ dàng với Hiểu Minh như vậy. Xong việc, anh Bon ra hiệu cho Hiểu Minh theo mình quay trở lại, nhưng anh không chịu:

- Tên sói đói ấy chạy thoát rồi! Tôi phải đuổi bằng được!

- Vừa rồi anh đã suýt chết đấy! Nghe lời tôi! Hắn chết không dễ vậy đâu! Rồi cơ hội sẽ đến! Bây giờ cơ hội vuột mất rồi!

- Tôi không sợ hắn! - Hiểu Minh nói

- Có hiểu không vậy! Nó chạy biến đi rồi thì anh đứng đây mà chờ nó tới à? Hay vào rừng tìm? Và chết mất xác trong ổ phục kích nào đó? - Anh quát lớn - Về làng! Anh sẽ bị phạt đấy!

- Tôi không sợ bị phạt! - Hiểu Minh cằn nhàn và bắt đầu bước theo anh Bon

Họ mới đi được một đoạn thì bắt gặp Tâm Thủy, Vô Song và Nhất Vũ.

- Ổn cả chứ anh? - Nhất Vũ hỏi

- Ừ! May mà anh tới kịp! - Anh trả lời - Xong việc cả rồi! Ta về làng đi! Chưa biết ở làng có chuyện gì đâu!

- Có chuyện gì sao anh? - Hiểu Minh hỏi

- Tôi nghĩ làng có thể bị tấn công! Ban nãy khi mới ra khỏi làng tôi nhận thấy có rất nhiều mùi lạ, và đi theo mùi của cậu thì lại ngược với phần lớn những dấu mùi ấy! Nhưng vì sự an nguy của cậu nên tôi quyết định đi tìm cậu trước.

- Tôi ổn mà!

- Thật chứ? - Anh hỏi

- Sẽ vất vả hơn nếu anh không tới! - Hiểu Minh chốt

Anh Bon không đi bộ nữa, anh lo lắng mọi việc ở nhà. Guồng chân anh bắt đầu nhanh hơn, anh chạy. Mặc kệ mọi người phía sau, anh muốn về làng thật nhanh vì trong tâm trí anh chợt có một sự cảm không lành.

Mọi khi trực giác của anh chuẩn lắm, nhưng dự cảm không lành của anh lần này thật sự không chính xác. Cảm giác đè nén đột nhiên biến mất khi anh ra khỏi rừng Bạch Dương. Mọi sự vẫn bình thường, không có một chút gì thay đổi cả. Nhưng dường như đó chỉ là vẻ ngoài, anh nhận ra khi nhìn thấy vẻ mặt mọi người. Trong làng, ai cũng mang một vẻ mặt lo sợ và hoang mang.

- Mọi người! Có chuyện gì vậy? - Anh hỏi

- Anh! - Lệ Tri vội vã bước lên - Chuyện ngoài đó sao rồi!

- Chúng tôi ổn cả! Hiểu Minh đã an toàn rồi! - Anh trả lời - Nhưng sao mọi người có vẻ lơ lắng sợ hãi quá vậy?

- Vừa rồi anh không nghe thấy gì sao? - Cẩm Vương hỏi anh

- Có chuyện gì hả? Tôi đuổi theo Hiểu Minh tới tận rừng tre. Tôi không thấy âm thanh gì đặc biệt từ phía này hết!

- Chúng tôi thấy một chiến binh Hoả hệ. Kẻ đó bay trên trời ấy! - Cẩm Vương kể lại - Lượn qua lượn lại mấy vòng rồi đi mất! Sau đó thì tà khí xuất hiện rất nặng. Nhưng cho đến bây giờ thì tan cả rồi!

Nghe Cẩm Vương kể lại, toàn thân anh lạnh toát, gai ốc nổi hết lên. ""Lại thêm một kẻ điên cuồng nữa! Chưa rõ là thù hay bạn nhưng hắn có gì đó giống với Tú Ninh""

- Cũng may hắn chưa tấn công! Chắc đang tìm ai đó hoặc chỉ đi do thám! - Cẩm Vương nói tiếp

- Do thám đâu có như vậy! Vừa lộ liễu, vừa phô trương. Không cần thiết phải để một kẻ mạnh như thế đi làm việc do thám. - Anh Bon nói - Dù chưa biết là gì nhưng tôi cũng thấy mừng vì hắn không đánh!

- Anh! - Giọng của Nhất Vũ từ phía cổng làng liên mồm nói - Không có chuyện gì xảy ra sao? Em tưởng có đánh nhau to chứ? Cảm giác của anh sai hả? Hay anh không muốn đi cùng mọi người?

- Ờ! Cảm giác của anh không sai. Nhưng mối nguy hại đã bỏ đi rồi! Chả hiểu chúng làm trò gì nữa! Có lẽ chính gã người Lửa kia khiến chúng bỏ đi!

- Vậy thì mối lo trước mắt sẽ không đáng ngại nữa! Nhưng sẽ lo ngại chính gã kia! Chắc chắn nhân vật đó sẽ tầm cỡ lắm! - Nhất Vũ phán

- Thằng nhóc này hôm nay cũng nói được câu ghê gớm nhỉ? Chuẩn đấy! Và nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người có thể tập trung lại công việc của mình đi! - Anh nói - Và sớm mai chúng tôi sẽ lên đường nên các nhóm tuần tra sẽ dày lên một chút nhé!

- Rõ! Tất cả đồng thanh trả lời

Anh gật đầu và quay đi, vừa đi anh vừa lầm bầm:

- Nhìn mình giống chỉ huy lắm à?

Sáng 26/7

Qua một đêm thức trắng, anh Bon cảm thấy một chút mệt mỏi về cả thể chất và tinh thần. Nhưng ngày hôm nay với anh là một ngày quan trọng. Anh và cả nhóm sẽ theo kế hoạch lên đường tìm kiếm một chiến binh mới cho làng. Nhìn thái độ và vẻ mặt của tất cả mọi người khiến chút mệt mỏi trong anh chợt tan biến. Không ngờ ai cũng mong chờ một chiến binh mới như vậy. Có lẽ, vì thời gian gần đây số lượng chiến binh của làng giảm xuống nhiều, và những mối nguy hại thì ngày một nhiều hơn.

- Nhớ lời tôi dặn nhé! - Anh nói nhỏ với Y Thần trước khi cùng cả nhóm bắt đầu cuộc hành trình

Ra khỏi làng, anh Bon thúc ngựa chạy lên dẫn đầu. Phía sau anh là Nhất Vũ và Ngọc Tuyết đang đi song song nhau. Sau cùng là Tú Phương , Liễu Nhi và Tâm Thuỷ.

- Mau mắn trở về nhé! Em chờ anh! - Một giọng nữ lanh lảnh vang lên

- Liễu Tâm đấy! - Tâm Thuỷ giải thích

- Kìa của cậu đấy! - Ngọc Tuyết nói

- Ôi...kệ đi! Ngại chết mất! - Thằng nhóc nói và thúc ngựa chạy lên trước

Chiều hôm ấy, cả nhóm đã có mặt tại làng chăn cừu Nam Thảo Nguyên. Dự định của anh Bon là vào việc luôn và ra đi trong đêm. Nhưng khi họ đến làng thì trời cũng vừa tối hẳn.

- Muộn quá rồi! - Anh chẹp miệng nói và nhảy xuống ngựa

Những cái ôm thân thiện dành cho trưởng làng và già làng diễn ra và ngay sau đó anh vào vấn đề chính luôn.

- Làng ta có nhận được thư của Hảo Chiến không?

- Hoả Vương ( tên gọi Hảo Chiến chỉ có một số ít người gọi, Hoả Vương là hiệu của ông ấy ) có gửi thư cho chúng tôi sáng hôm qua! Không ngờ các bạn đi nhanh như vậy!

- Tình hình gấp rút! Từ đầu năm tới nay làng tôi đã mất tới 4 người! - Anh hỏi - Mọi người chuẩn bị chưa nhỉ?

- Chuẩn bị? - Già làng ngạc nhiên hỏi - Chuẩn bị gì?

- Chẳng phải trong thư đã nói rõ rồi sao?

- Thực chất chúng tôi cũng có đọc thư rồi! - Già làng cười xoà nói - Nhưng cái làng này nằm sâu trong lãnh địa nên có lẽ chẳng bao gờ bị tấn công. Số lượng trai tráng của làng thì không ít, nhưng để gọi là chiến binh cũng chỉ có chục mạng. Trong đó chỉ có 2 đứa xuất chúng! Vậy cho nên chúng tôi đâu cần chuẩn bị gì nhiều! Thông báo cho hai đứa nó là đủ rồi!

- Vậy ta tiến hành luôn đi! - Anh giục giã

- Làm luôn sao? Như vậy đâu có được!

- Không sao! Chúng tôi cũng mệt! Thì các bạn cũng mệt! Chiến đấu lúc này mới tở rõ thực lực!

- Vậy được! Mời anh và mọi người ra sân chính! Tôi sẽ cho người tìm hai đứa nó

Theo chân trưởng làng ra sân chính, cả nhóm ai cũng bất ngờ vì số lượng người tập trung tại đây quá lớn. Có lẽ họ đang chờ anh và những người đồng hành. Bon ra hiệu cho Nhất Vũ lại gần và dặn dò:

- Này nhóc! Em muốn tập luyện không?

- Em có! - Nó trả lời luôn nhưng ngập ngừng ngay sau đó - Nhưng liệu em có đủ sức? Em thua thì sao?

- Không vấn đề! Thua cũng được! - Anh nói với vẻ mặt tươi tỉnh

- Em sẽ cố gắng! - Thằng nhóc gật đầu và bước vào khoảng sân chính

- Gì đây? - Một gã to con bước ra và nói - Một cậu nhóc bé xíu! Chiến binh vùng giao tranh chỉ có vậy thôi hả?

- Chào anh! Tôi là Nhất Vũ! - Thằng nhóc cúi chào

- Tôi là Trần Tử Bình! - Hân hạnh được biết cậu! - Anh ta cúi chào lại

- Dùng hết khả năng của mình nhé Tử Bình! Tôi sẽ không nương tay đâu!

- Yêu cầu được chấp nhận! Bắt đầu đi!

Nhất Vũ rút thanh kiếm Trường Sinh ra và nháy mắt ra hiệu với đối thủ. Anh ta còn chưa hiểu hành động kỳ quặc đó là gì thì Nhất Vũ đã bắn đi bằng ""Tốc Ảnh"". Cậu nhóc ấn đốc kiếm thẳng vào bụng anh bạn to xác kia rồi lùi lại hai bước. Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ có vậy, Tử Bình gục gã vì đòn đánh bất ngờ. Ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc vì trận chiến diễn ra quá nhanh. Chỉ riêng anh Bon chợt rùng mình vì ánh mắt của

thằng nhóc chợt quắc lên một chút sắc lạnh. Anh thấy toàn bộ nét vô tư và trẻ con của nó bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Anh chợt nghĩ "" Có khi nào đó là khuôn mặt của chính không? "" và "" Nếu thật sự như vậy thì khủng khiếp quá! ""

- Mọi người sao vậy? - Nhất Vũ trở lại vẻ mặt ngây ngô hỏi - Tử Bình! Anh không sao chứ?

- Cậu ra đòn nhanh như chớp! Không những vậy mà còn chuẩn xác và mạnh mẽ vô cùng! Không ngờ tuổi trẻ vùng giao tranh đã mạnh như vậy rồi!

- Là do anh quá khinh địch đấy! - Nhất Vũ trả lời và đưa tay tỏ ý muốn giúp anh ta đứng dậy

Tử Bình nắm lấy tay Nhất Vũ rồi gượng đứng dậy:

- Tôi 18! Còn cậu?

- Tôi 17!

- Tuổi trẻ tài cao! Tôi chưa kịp thể hiện gì nhưng thua tâm phục khẩu phục rồi! - Tử Bình nói và lặng lẽ bước vào trong đám đông.

Ngay sau đó là một cô bé nhỏ nhắn bước ra. Thoạt nhìn anh Bon cảm thấy chút yêu khí toát ra từ cô bé ấy. Nhưng cái mũi của anh đã phản đối ngay sau đó. Đó không phải yêu khí của cô bé, mà bộ quần áo cô bé mặc mới toát ra yêu khí. Và trên cổ cô bé còn đeo lủng lẳng một chiếc răng nanh khá dài. Rất hợp với bộ quần áo da báo trên người cô. Anh đoán cô bé này đã gϊếŧ chết con yêu báo nào đó rồi lấy da và răng nó làm chiến công.

"" Thứ dữ đấy! "" anh chợt nghĩ

- Chào bạn! - Nhất Vũ cúi chào

- Bắt đầu đi! - Cô bé nói

- Nhanh thế? Bạn tên gì?

- Hoàng Ngân - Cô bé trả lời ngắn ngủn

Nhất Vũ cau mày khó chịu vì thái độ ấy, cậu nhóc cắm bao kiếm xuống đất rồi nhẹ nhàng tiến lên.

"" Thông minh lắm!"" anh Bon nghĩ "" Tốc Ảnh không còn phát huy được tác dụng nữa!""

Nhất Vũ dừng lại cách Hoàng Ngân độ 2 bước và nói:

- Tôi không muốn làm cậu đau! Nếu còn tiếp tục thái độ đấy thì con gái cũng không nhường!

- Lắm lời quá đấy!

Hoàng Ngân quát lên và vung tay toan đấm Nhất Vũ. Cậu nghiêng người ra sau tránh đòn và lựa thế đánh nhẹ vào bên mạn sườn cô ta. Cuộc chiến diễn ra khá lâu, vì có vẻ Nhất Vũ không muốn thắng. Cậu chủ yếu là tránh và đỡ những đòn tấn công nhanh và mạnh như vũ bão của đối thủ. Hoàng Ngân dù khoẻ mạnh và nhanh nhẹn nhưng về phản xạ vẫn thua Nhất Vũ một bậc. Nên dù cố tung ra mọi chiêu hiểm hóc nhưng vẫn không thể chạm vào được Nhất Vũ. Chính anh Bon cũng không ngờ là thằng nhóc ấy lại khá đến vậy. Nó tránh được tất cả các cú đánh từ nhanh đến liên tục. Và thi thoảng nó mới đánh trả lại một đòn nhẹ vào người khiến Hoàng Ngân có vẻ ngày càng tức tối hơn. Thấm mệt, cô bé dừng lại thở hồng hộc và liếc mắt lườm đối thủ.

"" Xong! Thằng nhóc khá quá! "" anh Bon chợt mừng thầm

Hoàng Ngân gồng mình rồi liên tục sử dụng Thổ công hất tung Nhất Vũ lên trời. Có lẽ cô ta mất hết bình tĩnh rồi, nhưng Nhất Vũ vẫn bình thản nhún nhảy rồi tiếp đất nhẹ nhàng như không. Chợt, cậu nhóc cau mày lại tỏ vẻ giận dữ. Và chỉ trong giây lát, cậu vung tay phát Hoả công thẳng vào Hoàng Ngân khiến cô ta không kịp trở tay. Lãnh trọn một đòn khá nặng, Hoàng Ngân văng ra xa và gục ngã. Nhưng điều khiến anh Bon quan tâm là nét mặt của Nhất Vũ. Đó không phải nét mặt thường ngày của nó, nét mặt giận giữ giống hệt như anh khi sự bình tĩnh hoàn toàn biến mất.

- Nhất Vũ! Cậu hơi mạnh tay đấy! - Tú Phương trách móc - Đã bảo là nhường cho tôi lượt thứ hai rồi mà!

- Tôi...xin lỗi! - Thằng nhóc làm vẻ mặt có lỗi

- Không có vấn đề gì hết! - Anh Bon nói - Cô bé đó không sao đâu!

Đoạn anh quay sang nói với trưởng làng:

- Tuy chưa thể hiện nhiều, nhưng tôi cũng nhận thấy thần khí từ hai người họ. Mong rằng họ sẽ phát triển được sức mạnh hứa hẹn ấy!

- Vậy...

- Chúng tôi sẽ lên đường ngay bây giờ! - Anh trả lời

- Đã muộn rồi! Đi đêm... - Trưởng làng cố mời

- Chúng tôi hiểu và cám ơn sự hiếu khách của các bạn! Sắp đầu tháng rồi! Chúng tôi phải nhanh chóng để trở về làng! - Anh giải thích - Vì vậy cho nên không nán lại được!

- Hẹn bác dịp khác nhé! - Nhất Vũ nói và chạy theo anh

- Chúc các bạn sớm tìm được đồng đội mới nhé! - Trưởng làng nói với vẻ thoáng buồn

Anh Bon gật đầu và thúc ngựa bắt đầu ra khỏi làng.

Sớm hôm sau, cả nhóm đã có mặt ở khu vực bãi sỏi gần làng Hoả Hồ Ly. Chuyến đi xuyên đêm khiến ai nấy đều mệt mỏi. Anh Bon cũng vậy, tình trạng thiếu ngủ và di chuyển liên tục trên lưng ngựa khiến anh bắt đầu cảm thấy sức lực giảm xuống nhanh chóng. Bỗng nhiên Ngọc Tuyết la lên:

- Đến rồi! Đến rồi! Gần lắm rồi!

Và mọi người cũng chưa kịp phản ứng gì thì cô đã bay khỏi lưng ngựa và phóng thẳng về phía trước.

- Có lẽ cô ấy cảm nhận được Gia Linh và Minh Vân đang ở gần đây! - Anh Bon nói - Nhất Vũ! Nhớ dắt con ngựa theo đấy!

- Vâng! - Thằng nhóc đáp mệt mỏi

Trái ngược với chiều qua, mặc dù làng Hoả Hồ Ly cũng chào đón nhiệt tình nhưng kể cả anh Bon cũng chỉ gượng cười cho phải phép rồi bước xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.

- Một chặng đường dài có lẽ khiến các bạn mệt mỏi! - Trưởng làng Hồ Ly nói

- Không khách sáo nhé! - Anh Bon nói - Chúng tôi đang mệt lắm! Xin phép được nghỉ ngơi! Mọi chuyện để chiều tính!

- Tôi hiểu mà! Xin mời các bạn đi hướng này!

Vị trưởng làng vừa nói vừa đưa tay chỉ đường và dẫn anh tới tận nơi. Lúc này anh chỉ muốn ngủ, mọi âm thanh xung quanh anh chẳng quan tâm nữa. Chỉ nghe loáng thoáng giọng vị trưởng làng nói thêm vài câu nữa trước khi anh chìm hẳn vào giấc ngủ.

Lâu lắm rồi anh mới được một giấc ngủ ngon như vậy. Không mộng mị, không gì cả. Anh mở bừng đôi mắt và nhanh chóng nhận ra không gian tối đen chung quanh.

"" Đêm rồi sao? Chết! ""

- Đừng hốt hoảng vậy chứ! - Ngọc Tuyết nói

- Đêm rồi sao? - Anh hỏi

- Ừ! Đêm rồi!

- Tôi ngủ lâu vậy rồi hả?

- Ừ! Hai ngày! Và mai là mùng 1! - Ngọc Tuyết nói

- Cái gì? - Anh hỏi, trên mặt lộ ra vẻ hốt hoảng

Bất chợt cô nàng cười, cười lớn, rồi lăn ra đất cười sặc sụa. Nhìn thái độ ấy, anh biết mình vừa bị biến thành con lừa. Nhưng trong lòng anh vẫn thấy lo lắng lắm. Bước xuống giường, anh nhanh chân ra ngoài. Đúng là trời đã về đêm thật, trong anh chợt dâng lên một cảm giác bất an.

- Anh! Anh tỉnh dậy rồi hả? - Nhất Vũ hỏi

- Đây rồi! Nhóc! - Anh mừng rỡ nói - Anh ngủ được bao lâu rồi?

- Mới có từ sáng tới giờ thôi! - Thằng nhóc trả lời ráo hoảnh - Anh yên tâm! Cuộc kiểm tra được tiến hành rồi! Chẳng có ai đặc biệt cả!

- Vậy hả? - Anh dịu giọng - Ôi...

- Đi theo em qua bên kia! Anh cũng phải ăn gì đó chứ!

- Ừ ừ! - Anh ậm ờ

Cái bụng của anh đang kêu réo, nhưng anh chẳng hơi đâu mà nghĩ đến ăn. Anh còn bận lo đủ thứ, và lo nhất là làm sao để bắt kịp lộ trình đề ra.

- Anh cứ ăn đi! Lo lắng để sau! - Nhất Vũ nói rồi bước ra ngoài

"" Ô hay! Nó cũng biết mình đang nghĩ gì sao? Thôi kệ! Cứ ăn một chút đã! ""

Sau bữa ăn, anh cảm thấy đầu óc mình minh mẫn hơn rất nhiều. Sức khoẻ và tất cả mọi thứ đang dần trở lại bình thường. Anh cám ơn mấy cô gái trong nhà ăn rồi ra khỏi đó. Việc cần làm bây giờ là tập hợp cả nhóm rồi lên đường.

- Lại đi đêm à? - Nhất Vũ ngao ngán nói

- Chuyện đâu có như đêm qua! - Anh nói - Ăn ngủ đều đầy đủ cả rồi! Đi bây giờ chứ định hoãn đến khi nào đây!

- Anh ấy nói đúng đấy! Chúng ta không có nhiều thời gian! - Tâm Thuỷ nói

- Em muốn ngủ! - Nhất Vũ nói

- Thôi ngay cái kiểu đấy đi! Liễu Tâm sẽ cười vào mặt cậu đấy! - Tâm Thuỷ nói và bước ra ngoài trước

- Anh cũng định nói vậy! - Anh Bon nói và đi ra

Bước thẳng ra chuồng ngựa, anh nhận dây cương từ tay Tâm Thuỷ và nói:

- Ấy! Ta cũng phải chào trưởng làng cái đã chứ!

- Hồi chiều tôi đã hẹn trước là ra đi trong đêm nay! Chắc chẳng cần đâu!

- Vậy sao được! Các bạn cứ ra cổng chờ tôi! Chỉ vài phút thôi! - Nói đoạn anh đưa lại dây cương cho Tâm Thuỷ và quay trở vào

- Quên gì hả? - Ngọc Tuyết hỏi

- Chào ông trưởng làng chút! - Anh đáp vọng qua vai

***

* Cộc cộc cộc *

- Ai đấy! - Một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong nhà

- Tôi là thủ lĩnh của làng chiến binh! - Anh trả lời

* Kéttttt kẹtttt kẹttt *

- Mời anh vào! - Trưởng làng niềm nở nói, và ông hỏi luôn khi anh vừa mới ngồi xuống ghế - Anh đến lúc đêm khuya thế này có việc gì thế?

- Chúng tôi định lên đường ngay bây giờ! Cho nên đến chào ông một tiếng! Cám ơn đã cho chũng tôi nghỉ nhờ!

- Cậu khách sáo quá đấy! - Trưởng làng nói - Suy cho cùng thì chúng ta cũng là đồng đội. Giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên!

- Vâng! Tôi không được chứng kiến buổi kiểm tra chiều nay! Nhưng thật sự...

- Cậu không cần nói gì đâu! - Trưởng làng đưa tay chặn anh lại - Những gì mà chiến binh của các cậu thể hiện khiến tôi thấy lực lượng của chúng tôi còn quá kém cỏi!

- À phải rồi! Hồi chiều là ai đã ra kiểm tra vậy?

- Bên cậu là một thiếu niên trẻ tuổi! Mình cậu ta hạ hết 10 người bên tôi!

- Là Nhất Vũ! Nó...

- Cậu ta thực sự rất xuất sắc!

- Cám ơn ông! Nó là em tôi! Nó còn thiếu hiểu biết lắm! Nên đừng khen như vậy! Dễ gây ra tự kiêu!

- À! Cậu yên tâm! Tôi hiểu mà!

- Ngoài ra...Tôi có một việc muốn nhờ ông!

- Cậu cứ nói đi!

- Minh Vân! Xin nhờ ông để mắt quan tâm đặc biệt nhé!

- Cậu nhóc con trai của Gia Linh hả? Tất nhiên rồi! Công việc của tôi mà!

- Vậy tôi đi nhé! Cám ơn ông nhiều!

- Rồi rồi! Để tôi ra tiễn!

Gật đầu chào trưởng làng, sau đó anh thúc ngựa đi thẳng lên hướng Bắc

Thêm một đêm nữa thức trắng, nhưng khác với đêm trước, anh và cả nhóm không hề mệt mỏi. Khi bình minh vừa ló rạng thì cả nhóm ra khỏi khu rừng và bước vào địa phận của làng Hồng Phấn. Đi men theo con đường ôm lấy chân đồi, anh dẫn cả nhóm băng qua bãi cỏ để vào làng. Bỗng...

- Anh! - Một giọng con gái cao và lảnh cất lên

- Ối! - Nhất Vũ la hoảng

* Rầm* * Hự * Nhất Vũ ngã nhào khỏi ngựa

- Cái gì thế hả? - Tất cả mọi người quay lại hỏi

- Em cũng đâu có biết! - Nhất Vũ la lên - Cậu là ai đấy? Lui ra nào!

- Em là Cửu Thiên đây mà! - Cô bé trả lời

- Cửu Thiên? - Nhất Vũ tự  hỏi, rồi cậu reo lên - A! Cửu Thiên của tộc Hồ Ly hả?

- Đúng rồi! Đúng rồi!

- Sao em lại ở đây?

- Em sống ở Hồng Phấn mà!

- Vậy hả? Anh cứ tưởng em sống cùng họ tộc chứ?

- Em...Mà thôi! Nói chuyện anh đi! Sao anh lại ở đây?

- Anh thuộc làng chiến binh! Nay qua đây kiếm người mới!

- Anh ở làng chiến binh cơ hả? Oách ghê! - Cửu Thiên reo lên

- Cô bé là người quen của Nhất Vũ hả? - Anh Bon hỏi - Lát vào làng nói chuyện nhé! Đi thôi!

- Vâng! - Cửu Thiên quay lại nói, rồi cô bé la lên - A a a! Anh Nhất Viên! Bộ dạng nhìn đầu gấu thế? Sao thay đổi nhiều vậy!

- Tôi không phải...ít nhất là bây giờ!

- Chuyện dài lắm! Để anh kể cho em nghe! - Nhất Vũ nói - Giờ thì đừng có đè lên người anh nữa! Ta vào làng đi!

Anh Bon lặng im dẫn đầu, tự dưng anh cảm thấy khó chịu trong lòng. Một chút bực bội và buồn bã khiến lòng anh rối lên. Có thể anh chẳng còn là Nhất Viên nữa, có khi là hoàn toàn không. Và dường như anh thấy khó chịu khi thấy người khác gọi mình như vậy. Nhưng cũng phải chấp nhận, đó cũng từng là con người khác của anh. Mặc dù cho đến lúc này, ký ức về con người ấy trong anh vô cùng mờ nhạt. Anh không thích như vậy.

Làng Hồng Phấn không giống như hai ngôi làng kia. Vì nơi đây cũng thường xuyên bị tấn công hơn nên cũng tập trung nhiều chiến binh hơn. Mặc dù nằm khá sâu trong lãnh thổ nhưng nơi đây cũng là một điểm bị tấn công khá nhiều. Số lượng chiến binh ở đây lên tới cả 50 người, chưa kể quân lính và một số nông dân. Làng Hồng Phấn thật sự lớn, họ có cả khu chăn nuôi trồng trọt riêng biệt. Có ao cá và cả một cánh đồng khá lớn.

- Chào anh! - Trưởng làng nói

- Chào anh! - Anh Bon cúi chào thân thiện và đưa hai tay ra chờ một cái ôm thân thiện

Vị trưởng làng trẻ tuổi cũng thân thiện dành cho anh một cái ôm xã giao và một câu nói nho nhỏ:

- Cả cậu và tôi đều là những thủ lĩnh mới!

- Vậy ta nên hợp tác nhiều hơn nhỉ? - Anh nói nhỏ

Trưởng làng gật đầu nhè nhẹ và đưa tay chỉ hướng tỏ ý để anh Bon theo mình.

- Tôi là Trần Xuyên! Cha tôi là Trần Bình thủ lĩnh trước của làng!

- Anh cứ gọi tôi là Quý Bình! Tôi cũng mới tới làng được khoảng 1 năm thôi!

- Chẳng hay anh là người ở đâu?

- Thú thật tôi là người bên kia chiến tuyến! Được Hảo Chiến nhận về làm thủ lĩnh nội cung. Năm ngoái sự ra đi của An Đại Hải quá lớn. Không còn cách nào khác nên ông ấy mới nhờ tôi đến đó làm thủ lĩnh!

- Anh có thể tự do gọi tên của Hoả Vương là đủ hiểu rồi! Tôi cũng chỉ là bề dưới thôi!

- Ấy đừng nói vậy! Chuyện giữa tôi với lão ấy cũng khó giải thích lắm! Còn tôi với anh tuy mới quen nhưng cũng có thể làm bạn tốt! Vậy nên đừng hạ thấp mình như vậy!

- Tôi...

- Thôi nào! Anh cứ suy nghĩ đi nhé! Việc bây giờ là chúng ta sẽ làm một buổi kiểm tra nho nhỏ nhỉ? Chúng tôi muốn tìm một chiến binh mới cho làng!

- Ồ tất nhiên! Mấy hôm trước tôi có nhận được thư của Hoả Vương rồi! Tôi cũng có chuẩn bị trước, mọi chuyện đã sẵn sàng! Mời anh ra sân chính!

Trần Xuyên rảo bước đi trước chỉ đường cho anh với vẻ mặt niềm nở và vui mừng lắm. Cả anh cũng vậy, người mới quen nhưng anh thấy thân thiện và rất dễ nói chuyện. Mới chỉ vài câu thôi cũng đủ để anh cảm thấy dường như hai người quen nhau đã lâu. Theo chân vị trưởng làng trẻ tuổi, anh Bon đi tới khu vực đông người tập trung vây thành một vòng tròn. Đứng trong vòng tròn là 3 nam thanh niên đứng nghiêm nghị chờ đợi. Chờ cho tất cả mọi người tới đủ, Trần Xuyên quay sang nói với anh:

- Đây là 3 chiến binh tôi cảm thấy có triển vọng nhất! - Vừa nói anh ta vừa chỉ tay

- Nhìn cũng có thần khí lắm! Ta tiến hành luôn chứ?

- Được! - Trần Xuyên vui mừng nói

- Ấy khoan! - Anh chợt gọi giật lại

- Chuyện gì nữa? - Trưởng làng ngạc nhiên hỏi

- Cho cả 3 người vào 1 thể? Hỗn chiến với 2 đứa nhóc kia! - Anh Bon nói và chỉ tay về phía Nhất Vũ

- Em? - Thằng nhóc ngạc nhiên hỏi

- Ừ! Em với Tú Phương ra 1 lượt luôn! - Anh đáp

- Kiểu này mới nhỉ? - Trần Xuyên nói

- Như vậy mới thể hiện được kỹ năng chiến trận! - Anh giải thích

- Rồi! 3 cậu vào luôn nhé! - Trưởng là quay lại nói

Ba thanh niên gật đầu và cùng nhau bước lên trước. Cả ba cậu đều trạc tuổi nhau và cũng chẳng hơn Nhất Vũ mấy tuổi. Họ cao to vạm vỡ, nhưng anh đánh giá cả ba không cao. Ngoài sức mạnh cơ bắp, anh chưa thấy gì đặc biệt ở họ. Những kẻ như vậy thì Nhất Vũ của anh tuy không khoẻ mạnh gì những cậu nhóc chắc chắn sẽ xử lý ngon lành. Còn nếu có gì đặc biệt thì đã có Tú Phương hỗ trợ rồi. Anh nghe thấy thằng nhóc quay lại nói nhỏ với cô bạn:

- Chị ở phía sau quan sát và chờ thời cơ dứt điểm nhé!

- Định thể hiện hả? - Tú Phương hỏi - Chấp nhận yêu cầu!

Tú Phương lùi xuống hai bước và đặt sẵn tên lên chiếc cung băng vừa hiện ra trên tay. Còn Nhất Vũ thì tay không đi lên cúi chào 3 thanh niên lực lưỡng kia. Cậu không nói gì hết, sau khi cúi chào, Nhất Vũ lui lại 1 bước và đưa 1 tay lên ra hiệu mời đối thủ tới. Cậu thanh niên mặc áo xanh lam nhạt lao lên trước.

- Đó là Hoàng Lục! Cậu ta nhìn cũng khá phải không? - Trần Xuyên nói

- Ừm! - Anh ậm ừ

- Còn hai cậu kia cũng khá lắm! - Trưởng làng vẫn tiếp tục - Cậu trai tóc dài kia là Hoàng Thẩm! Còn cậu mặc áo vàng tên là Trần Lực!

- Làng các bạn thích tên hai chữ nhỉ? - Anh đùa

- Ồ! Do già làng đặt nên mới theo 1 khuôn chung đấy!

Mặc kệ Trần Bình huyên thuyên, anh tập trung vào Nhất Vũ xem thằng nhóc làm ăn thế nào. Cho đến bây giờ thì mình nó đang bay nhảy giữa 3 gã con trai to cao và lực lưỡng hơn hẳn. Độ nhanh nhẹn của nó tuy chưa bì kịp với anh, nhưng để đối phó với 3 tay mơ thì vậy cũng quá đủ rồi. Anh thở dài, hi vọng cuối cùng chỉ còn lại ở làng Bắc Thảo Nguyên. Mà ban đầu linh tính đã mách bảo anh là ở đó rồi.

Cuộc dạo chơi của Nhất Vũ chấm dứt khi nó sơ sảy để Trần Lực tóm được chân. Gã thanh niên thô bạo quật thằng nhóc nằm sóng soài trên nền đất. Anh giật mình tưởng nó hết đứng dậy nổi, vậy mà nó bật ngay dậy. Không chỉ vậy, nó còn dồn lực đấm gã đó ngã bật ra sau. Nhất Vũ quay lại nhìn Tú Phương với ánh mắt khẩn khoản. Ngay lập tức cô nàng giương cung ngắm bắn hai kẻ đang lao vào Nhất Vũ.

* Vút* * Xoẹt* * Phặp phặp phặp* Mũi tên băng bay khỏi cung tên lập tức chia làm 3 và cắm vào 3 mục tiêu được định sẵn. Những âm thanh vang lên nhanh và đanh gọn. Hai gã thanh niên ngã bật ra sau và nằm sóng soài cùng Trần Lực. Nhất Vũ cười mỉm cám ơn Tú Phương sau đó cậu cũng đổ ụp xuống đất.

Anh vội lao ra, có lẽ nó bị thương thật nhưng vẫn cố gắng chiến đấu.

Chờ đến khi nào Nhất Vũ tỉnh dậy mới lên đường có vẻ sẽ làm chuyến đi trì trệ. Nhưng anh không đành mang nó theo trong tình trạng hôn mê, nhưng bỏ nó lại càng không đành. Nó bị chấn thương chủ yếu ở trán, có lẽ chấn động mạnh khiến nó không chịu nổi, sức khỏe của thằng nhóc cũng không được tốt cho lắm.

- Anh ấy sẽ ổn thôi! Anh đừng lo! - Một giọng nói lôi anh ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn

- Ồ! Cô là Cửu Thiên nhỉ? - Anh hỏi

- Ơ...Vâng! - Cửu Thiên hơi ngỡ ngàng

- Cô là thế nào với nhóc đó?

- Bọn em đã kết nghĩa anh em! Với cả Nhất Viên nữa!

- Vậy à?

- Khoảng hơn 2 năm trước em sống cùng cha trong một đoàn buôn. Hôm ấy là 1 ngày mùa xuân, chúng em nghỉ lại làng của anh ấy. Chúng em trước lạ sau quen. Chỉ có hai hôm mà thân thiết hơn cả người nhà. Nên 3 đứa mới kết nghĩa với nhau. Sau khi đoàn của cha em lên đường qua khu làng này thì bị đánh úp. Em là đứa duy nhất thoát chết vì sự trợ giúp của trưởng làng cũ. Em sống ở đây từ đó tới giờ! Còn anh? Chuyện của anh thế nào?

- Tôi...Tôi không hẳn là Nhất Viên cô biết! Tôi là kiếp trước của cậu ta! Tôi tỉnh dậy khi Nhất Viên bị trúng một kiếm suýt chết. Và cũng vì tôi tỉnh dậy nên làng mới còn lại hai đứa sống sót.

- Tức là mọi người tại đó cũng chết cả rồi sao?

- Ừ! Chết cả! - Anh lạnh lùng đáp

- Nhất Vũ tỉnh lại rồi đấy! - Tâm Thuỷ gọi - Anh qua bên đây xem sao!

- Khá lắm nhóc! - Anh vui mừng nói và chạy đi

Nó chỉ bị choáng, không bị thương tích gì nặng cả. Và ngay buổi chiều anh có thể tiếp tục di chuyển.

Làng Bắc Thảo Nguyên cách làng Hồng Phấn không xa lắm. Anh Bon quyết định cho ngựa chạy thật nhanh và nghỉ lại ở đó. Sáng hôm sau thực hiện kiểm tra rồi trở lại làng. Đó là một kế hoạch sáng suốt, mọi người đều đồng ý ngoại trừ Ngọc Tuyết. Cô không muốn đi nữa.

- Sao nữa đây? - Anh hỏi

- Tôi đi làm gì? Toàn là thằng nhóc kia thể hiện.

- À? Muốn chơi đùa hả? - Anh cười - Làng Bắc Thảo Nguyên có nhiều người giống cậu lắm! Cho cậu phô bày đấy!

- Thật chứ? Của tôi hết chứ? - Ngọc Tuyết hỏi

- Mở màn phải là Tâm Thuỷ! Anh ấy cũng chưa ra trận!

- 1 người thôi nhé! Còn lại là của tôi! - Ngọc Tuyết quay sang nói với Tâm Thuỷ

- Như quý cô mong muốn! - Anh nhẹ nhàng đáp

Hôm nay là 29, và chuyến hành trình cũng đến đoạn cuối rồi. Sau một đêm nghỉ ngơi, hôm nay anh dậy sớm đánh thức mọi người để chuẩn bị cho buổi kiểm tra.

Ngọc Tuyết sáng nay rất khác với thường ngày, cô nàng cứ hí hửng rồi tủm tỉm tự cười một mình. Ai hỏi cũng không nói và lảng sang chuyện khác. Chắc cô nàng đang hí hửng chuyện kiểm tra và màn độc diễn, anh chỉ đoán thế thôi. Chứ thực tình Ngọc Tuyết hay là Hảo Xuân thì cũng khác cô bạn ngày xưa của anh nhiều lắm. Điên khùng hơn, bí ẩn hơn và ác độc hơn.

Buổi sáng mùa hè, nhưng trời nhiều mây và sương mù giăng khắp nơi. Đúng là phương bắc, tuy chẳng cách làng bao nhiêu nhưng thời tiết khác nhau quá nhiều. Anh định tìm trưởng làng để triển khai kế hoạch nhưng ẩn trong lớp sương mờ ông ta đã đứng ở sân chính từ bao giờ.

- Chào ông! - Anh cúi chào và nói - Đợi tôi sớm vậy sao?

- Trời không còn sớm đâu! Mấy nay sương mù nhiều nên sáng muộn đấy! Trời chắc cũng quá nửa buổi sáng rồi!

- Ôi trời! Vậy thì chờ đợi gì nữa chứ? Tiến hành đi thôi! - Anh cuống cuồng nói

- Xin chờ đợi cho một lát!

Trưởng làng nói rồi khẽ khoả tay sang hai bên. Một cơn gió không mạnh nhưng rất có uy lực bỗng nhiên ào ạt thổi và cuốn hết sương mù đi. Gió cũng làm những chiếc chuông rung lên theo một giai điệu riêng biệt. Chỉ giây lát sau, các chiến binh của làng đều có mặt đông đủ tại khoảng sân lớn.

- Tôi là trưởng làng Hoa Kính Phong! Mong các vị chiếu cố!

Ông nói và đưa tay về hướng 4 thanh niên đang đứng thành 1 hàng ngang. Anh nhìn qua cả 4 người, anh nhận ra ngay một trong số 4 người họ có 1 kẻ mang thần khí vô cùng đặc biệt. Anh chẹp miệng và thầm trách mình "" Sao không đến đây đầu tiên nhỉ? Có phải

rảnh được bao nhiêu không?""

Theo sự sắp xếp của trưởng làng, anh thanh niên đặc biệt kia được xếp cuối cùng. Vậy là đúng ý của anh, nhưng anh vẫn băn khoăn liệu Ngọc Tuyết à không phải là Hảo Xuân chứ. Nếu đúng anh kia là người đặc biệt anh cần tìm thì cuộc chiến với Hảo Xuân sẽ như thế nào nhỉ?

Trận đầu tiên vẫn là của Tâm Thuỷ, về thể lực thì có lẽ anh và đối thủ của anh cũng chỉ ngang nhau. Nhưng nói về sức mạnh tâm linh kia thì Tâm Thuỷ có lẽ trên cả 2 3 bậc. Anh chàng còn quay lại nháy mắt với Hảo Xuân trước khi bước ra khỏi khoảng trống. Ngay sau đó cô ta bước vào, vẻ mặt hớn hở và bao nhiêu cảm xúc không thể nào tả nổi. Người đầu tiên với cô ta chỉ là 1 cơn gió nhỏ trước cơn lốc xoáy đang gào thét và muốn nuốt lấy tất cả. Người thứ hai tuy có khá hơn nhưng cũng chẳng thể thấm vào đâu với một kẻ mạnh. Mà kẻ mạnh này không chịu nhường nhịn ai hết, cô ta đang phô trương tất cả khả năng của mình có thể làm. Nhưng dù vậy, người thứ 3 bước vào với vẻ mặt không hề run sợ.

- Tôi là Hoa Nhược Phong! Xin nhẹ tay! - Anh ta cúi chào

"" Tên hay đấy! Nhưng chào bà điên ấy lúc này hơi thừa!""

Đúng như anh Bon nghĩ, Hảo Xuân vẫn tiếp tục trò cũ, cô tay dùng gió bốc đối thủ bay tít lên cao rồi mới đánh. Nhưng ai nấy đều phải ngạc nhiên khi các chiêu thức của cô đều không có chút ảnh hưởng gì tới Nhược Phong. Cô nàng bực bội rút quạt ra và nhảy vào tấn công. Sau một khoảng thời gian đứng lặng khá lâu, đến bây giờ Nhược Phong mới ra chiêu. Anh ta rút thanh kiếm gỗ ra và chém một đường nhẹ nhàng về phía Hảo Xuân. Tay và ngực cô nàng toé máu, cả người bị hất ngược lại phía sau.

- Cái gì? - Hảo Xuân bật dậy và gầm gừ trong miệng

- Dừng lại nào! - Anh nói và bước tiến lên

- Lui ra đi! Tôi còn chưa xong cơ mà! - Hảo Xuân quát

- Đừng gây thương tích cho đồng đội nữa! Cậu hiền lành trở lại được rồi đấy!

- Ơ... - Cô nàng ngắc ngứ rồi ngồi im lìm

- Tôi chọn anh! Hoa Nhược Phong!

- Chào mừng anh đã gia nhập vào làng chúng tôi nhé! - Nhất Vũ nói

- Tôi được chọn rồi hả? Mới chỉ một chiêu thôi mà? - Anh ta hỏi

- Nếu phải nhìn quá nhiều mới nhận ra được thì tôi đã không được làm thủ lĩnh! - Anh Bon trả lời - Anh khác với người làng anh! Anh đặc biệt!

- Bạn bè nói tôi quái đản! Vì tôi không tạo ra gió như mọi người được! Tôi không bay được!

- Con trai à! - Trưởng làng Hoa Kính Phong lên tiếng - Con là một chiến binh vĩ đại! Ta đã tin như vậy!

Nhìn ánh mắt của hai người trao cho nhau, anh Bon nhận thấy sự tin tưởng nói trưởng làng và sự cảm kích ở anh bạn trẻ. Anh nói:

- Thầy tôi đã từng dạy tôi như thế này! Các sự vật sự việc tuy không giống nhau nhưng sẽ có liên quan đến nhau! Về bản chất thì nguồn gốc của năng lượng tâm linh chính là tâm hồn trong mỗi con người. Sức mạnh đó là vô hạn, chỉ có sức mạnh con người mới có hạn. Nếu ta vượt qua ngưỡng của sự giới hạn bản thân thì ta sẽ tìm được một nguồn lực vậy. Tôi nghĩ anh chính là một người giống với chúng tôi! Một chiến binh không bình thường.

- Tôi chưa hiểu! - Nhược Phong nói từng từ như rụt rè - Ý anh là thế nào?

- Ở làng tôi có 1 kẻ tạo ra được sét. Một kẻ điều khiển được cây. Một kẻ tạo ta được nước nhưng không đóng băng được chúng. Một kẻ phát nhiệt nhưng không phát hoả. Và tôi. Tập hợp của cả 4 nguyên tố. Thêm anh nữa! Anh cũng đặc biệt giống chúng tôi!

- Tôi khác biệt? Anh biết tôi là gì?

- Tôi đã từng được đào tạo ở một ngôi trường chỉ dành cho những kẻ ngoài dòng và quái gở như vậy. Tôi nhận ra anh không phải là gió, anh có thể điều khiển không khí. Một sức mạnh vĩ đại hơn gió. Vì đó là nguồn gốc của gió. Không khí di chuyển tạo ra gió. Bản chất của anh cũng là những cơn gió thôi. Hãy tự hào vì bản thân mình đặc biệt.

- Ồ vâng! Cám ơn anh!

- Ơn huệ con khỉ? Thu dọn đồ rồi ta lên đường! - Anh Bon nói rồi quay sang nói với trưởng làng - Ông không phiền nếu chúng tôi đưa cậu ấy theo chứ?

- Tôi luôn mong vậy! Cậu ấy sẽ làm rạng danh dòng họ chúng tôi! Rạng danh cái làng này!

- Cám ơn ông! Chúng tôi sẽ đi trong sáng nay! Thân nhân của cậu ấy là ai nhỉ?

- Cha mẹ nó chết cả rồi! Tôi là ông nội nó! - Trưởng làng trả lời

- Ồ! Tôi xin lỗi! Ông có người cháu xuất sắc lắm!

- Nó còn non trẻ lắm! Mong là mọi người hãy đùm bọc nó!

Anh mỉm cười và gật đầu ra chừng đồng ý. Sau đó anh đưa tay ra hiệu cho mọi người rời làng. Những lời bái biệt loáng thoáng sau tai anh khi anh bước ra cổng làng. Nhìn quanh khu làng đặc biệt này anh mới hiểu vì sao nơi đây không có nhiều những cuộc tấn công. Cả khu làng nằm sâu trong núi, 3 bề núi bọc lấy, có một cổng duy nhất thông ta ngoài nhưng rất hiểm trở và khó đi. Điều anh thắc mắc là nơi hẻo lánh này thì họ trấn giữ cái gì?