Ngã rẽ định mệnh
11/06/2009
Tiếng "Oe! Oe!" phát ra từ nhà của Hảo Xuân khiến rất nhiều người tập trung phía ngoài nhà cô để chờ đợi. Đây là đứa trẻ đầu tiên được sinh ra ở làng. Trong nhà Hảo Xuân lúc này có Tử Hương và Lệ Tri, nhưng lại có cả sự xuất hiện của anh Bon, một sự xuất hiện dường như là không hợp lý. Nhìn Hảo Xuân lúc này thật hiền dịu, khác hẳn cái vẻ hung dữ, ngang tàng mọi ngày vẫn thường thấy, giờ cô đã làm mẹ. Khuôn mặt cô tái đi vì mệt và mất nhiều máu. Cô vẫn mỉm cười ấp áp quay sang nhìn ngắm sinh linh bé nhỏ vừa trào đời với đôi mắt rạng ngời hạnh phúc. Mắt bé nhắm nghiền, cái miệng thì cứ thế ngoác ra khóc thật to. Làn da bé hơi ngăm ngăm, nhìn thằng bé không giống Hảo Xuân cho lắm, chắc nó giống cha nó nhiều hơn. Nhìn đứa bé đáng yêu, anh Bon cười hiền lành và lên tiếng hỏi bạn mình:
- Cậu thấy thế nào rồi? Mệt lắm không?
- Tôi ổn! - Hảo Xuân khẽ nở một nụ cười hiền từ đáp.
- Thế bố nó đâu? Sao không thấy thằng đó đến? - Anh Bon lập tức thay đổi
- Tôi không biết anh ta có đến không và tôi không cũng quan tâm anh ta ở đâu. - Hảo Xuân trả lời thản nhiên không chút bận tâm, mắt vẫn không dời cái hình hài nhỏ bé kia.
- Thôi được rồi, cậu nghỉ đi cho lại sức, tôi đi đây!
Anh Bon quay gót bước ra, vừa bước chân ra tới ngưỡng cửa thì gặp một gã lạ mặt tiến vào. Nhìn gã cao to lực lưỡng cùng với làn da ngăm ngăm khỏe khoắn. Anh đoán chắc hắn là cha đứa bé, cái gã mà có lúc anh muốn đập cho một trận. Nhưng lúc này 2 người cứ thế bước qua nhau, không ai nói với ai lời nào. Anh cảm thấy mình chẳng có lý do gì để làm vậy cả, dù sao thì hai người họ cũng yêu nhau mà.
Vừa bước ra khỏi cửa anh thấy Nhất Vũ và Liễu Tâm đang đứng đó tranh luận. Hình như lại có một cuộc chiến nhỏ.
Liễu Tâm háo hức nói:
- Ôi trẻ con! Không biết nó nhìn như thế nào nhỉ? Đáng yêu lắm nhỉ?
Nhất Vũ chen ngang:
- Muốn biết thì tự kiếm lấy một đứa mà nuôi, đỡ phải tò mò mất công! :3
Liễu Tâm cau có đáp trả:
- Chuyện đó chẳng khó! Chỉ là...tôi chưa có ý muốn!
Nhất Vũ gân cổ lên quát với vẻ tức tối:
- Vậy thì mau mau lên! Chỉ mong thế giới bớt đi một bà cô lắm chuyện. Hi vọng sau này nó không giống mẹ nó! Không thì loạn mất!
Đúng lúc này anh Bon đi tới, anh vẫy tay ra hiệu cho Nhất Vũ theo mình. Cậu nhóc chạy ngay theo anh, nhưng không quên quay lại tặng Liễu Tâm một nụ cười đắc thắng. Liễu Tâm cũng không kém, cô bé cũng vênh mặt lên thách thức như muốn nói *Cậu cứ đợi đấy mà xem! *
Vừa đi anh Bon vừa nói:
- Hôm nay anh sẽ dạy em một chiêu mới.
- Thật hả anh? Là chiêu gì vậy anh? - Mắt cậu sáng hẳn lên, háo hức đợi câu trả lời của anh Bon.
- Ừ! Thật. Anh sẽ dạy e trong rừng. - Anh vừa đi vừa nói
Hai người rảo bước tiến về phía rừng Bạch Dương. Anh muốn tìm 1 khoảng rừng trống để tập cho cậu nhóc. Chỉ lát sau, anh đã nhắm được 1 vị trí thích hợp, vừa bước ra anh vừa nói:
- Đây là tuyệt chiêu của Vô Song. Tốc Ảnh!
- Tốc Ảnh á? - Nhất Vũ có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng không mấy lạ lẫm, vì cậu đã nhìn thấy Vô Song sử dụng chiêu này rồi.
- Ừm, đúng rồi, là tốc ảnh? Anh sẽ làm mẫu trước rồi em làm theo nhé.
Nói rồi anh đảo mắt tìm kiếm xung quanh và chỉ về phía khoảng đất trống trước mặt nói:
- Kia rồi, lại đó anh chỉ cho!
Nhất Vũ bước theo anh. Anh Bon lại chỉ tay về phía cây Thông lớn cách đó khoảng 10m nói:
- Nhóc! Em nhìn thấy cái cây kia chứ? Đó sẽ là mục tiêu. Chiêu này đòi hỏi phải có mục tiêu rõ ràng, tốc độ, óc quan sát, độ chính xác, và quan trọng nhất là chỉ có các chiến binh Hoả hệ mới làm được thôi! Hiểu chưa nào?
- Dạ! Em hiểu rồi ạ!
- Khi nghiên cứu về chiến binh Phong hệ sư phụ của Vô Song đã sáng chế ra chiêu này! Khi thi triển chân phải không chạm đất. Một chân co về trước, một chân soải ra để sau. Rồi phát hoả công ở lòng bàn chân đẩy cơ thể bay đi thật nhanh! Chiêu này có khả năng biến hoá khôn lường. Nhưng anh sẽ làm cho em xem thử cái cơ bản nhất! - Anh quay sang hỏi - Sẵn sàng chưa?
- Em sẵn sàng lâu rồi! - Nhất Vũ háo hức nói
- Vậy thì nhìn đây nhé!
Nói dứt lời, anh Bon lao vút đi như đang bay trên không. Anh di chuyển với tốc độ của một mũi tên vừa rời dây cung kéo căng, và chỉ trong tích tắc anh đã chạm đến gốc Thông. Anh tin với sự ham học và óc quan sát tinh tế, Nhất Vũ sẽ nắm được cái cơ bản mà anh vừa chỉ bảo. Nhưng anh chợt rùng mình vì một luồng suy nghĩ chợt loé lên trong anh. Về bản chất, Tốc ảnh và chiêu bay mà Tú Ninh chỉ cho anh trong cơn mê sảng giống nhau quá chừng, có khi nào hai người họ đã từng gặp nhau không. Sau đó 1 giây anh chợt nhận ra, Tú Ninh là chiến binh Hoả hệ thuần chủng, nhưng bà ta biết bay. Điều ghê sợ ấy khiến anh lạnh khắp người, cùng đó làn da anh nổi lên vô số gai ốc.
Nhưng tạm gác chuyện đó sang 1 bên, anh quyết định tiếp tục bài học với thằng nhóc. Khi anh quay trở lại chỗ ban nãy, Nhất Vũ nhanh nhảu nói:
- Em làm thử cho anh xem nhé!
Anh Bon gật đầu đồng ý:
- Ừm, làm thử đi.
Anh vừa dứt lời Nhất Vũ cũng phóng như bay về phía cây Thông, và cũng chỉ trong tích tắc cậu đã chạm mục tiêu. Nhưng không nhẹ nhàng như anh, nó không biết hãm lực thế nào nên húc ngay người vào gốc cây rất mạnh ( rất mạnh đấy). :D
Nhưng nó chẳng sao cả, cậu nhóc ngồi bật dậy và hớn hở chạy lại phía anh và hỏi:
- Thế nào hả anh? Em làm đúng không ạ?
- Em không sao đấy chứ? Lần đầu thì vậy là tạm được! Nhưng phải luyện tập nhiều thì mới thuần thục được! Điều chỉnh lực ở chân phải chuẩn, không là tự làm bị thương mình trước tiên đấy! Cố lên nhé nhóc! :v
Vừa nói anh vừa đưa tay lên vỗ vỗ lên vai Nhất Vũ như động viên và khích lệ cho thằng bé. Anh khen có chút xíu nhưng Nhất Vũ không giấu được niềm vui mà cười tít mắt.
Đột nhiên, từ trong bụi rậm gần đó xuất hiện những tiếng động lạ, cả hai anh em không ai bảo ai đều vội vã ngồi thụp xuống nấp vào bụi cây gần đó để quan sát mọi chuyện. Hai người vừa ngồi yên vị thì có mấy tên bộ binh đi ngang qua. Nhất Vũ nôn nóng, cậu nhổm người dậy và định nhảy ra:
- Mấy tên kia định làm gì vậy anh? Hay chúng ta ra xử lý bọn chúng đi anh!
- Shhhh!- Anh ra hiệu cho Nhất Vũ im lặng để tiếp tục quan sát và kéo cậu ngồi xuống.
Nhất Vũ xịu mặt ngay xuống tỏ rõ vẻ thất vọng khi làm theo lời anh, nhưng cậu nhóc đâu có dám cãi nửa câu.
Ngay khi Nhất Vũ ngoan ngoãn ngồi yên vị, anh quay sang nói:
- Bây giờ em chạy nhanh về làng báo cho mọi người chuẩn bị chiến đấu nhé! Anh sẽ ở đây theo dõi bọn chúng.
Nhất Vũ gật đầu đồng ý rồi nhẹ nhàng rời chỗ núp khi mấy tên bộ binh biến mất sau bụi rậm. Anh Bon chờ cho cậu em chạy khuất rồi cũng rời chỗ ẩn nấp và lần theo dấu mùi của chúng. Vừa đi anh vừa chun mũi, khó chịu vì cái mùi hôi hôi tanh tanh của bọn chúng. Đó là mùi máu vấy trên quần áo của chúng đã lâu ngày, là máu của nhiều người cộng thêm mùi bùn đất hoà lẫn vào nữa. Anh phải cố nín thở để lần theo dấu bọn chúng. Theo dấu mùi, anh đi lần trong rừng qua hàng tá những bụi rậm gai góc, nhưng cuối cùng anh cũng bắt gặp bọn bộ binh Hung Ác ấy đang tập trung rất đông. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần xem cho rõ quân địch, và thấy bọn chúng đang chia nhỏ ra, lẩn vào bụi rậm mà trốn. Có lẽ đây là một âm mưu phục kích hoặc gì đó. Nhưng anh chẳng hề quan tâm âm mưu ấy là gì, bởi lẽ anh đã dặn kỹ mọi người rồi. ""không ra khỏi làng khi không thấy địch, không tham đuổi địch vào rừng sâu, không một mình chiến tướng địch, không run, không sợ, không quay đầu"". Với quy tắc 6 không ấy thì chẳng có mưu chi hại nổi. Rủi chăng chúng nó có dùng hoả công hay cung tên hoặc ném đá vào làng thì đã có anh ở ngoài này.
Anh Bon nghĩ chắc giờ này Nhất Vũ đã báo tin cho mọi người rồi nên anh nhẹ nhàng bay lên và ngồi yên vị chờ đợi trên một cây cao.
Từ trên này anh có thể bao quát tất cả bãi cỏ từ rừng vào làng và cả một vài tên bộ binh Hung Ác đang ẩn nấp quanh làng. Anh chỉ có một vấn đề suy nghĩ là chúng ngồi chờ cái gì thôi, sao chúng không xông vào đi.
Anh còn đang suy nghĩ chưa ra thì chợt có tiếng kêu ré lên từ sâu trong rừng.
""Kéc! Kéc!""
Ngay lập tức, toàn bộ lũ bộ binh nhất loạt rời vị trí và chạy như bay vào làng. Ở trên cây, anh Bon căng mắt nhìn vào cổng làng và chờ đợi.
Chỉ một giây sau khi tên bộ binh đầu tiên lao qua cổng làng, trên môi anh Bon nở một nụ cười mãn nguyện. Các chiến binh lao ra ngoài và đẩy lùi những gã bộ binh một cách dễ dàng. Và còn một điều làm anh thấy vui nữa, bên dưới kia, Nhất Vũ và Liễu Tâm đang sát cánh với nhau chứ không cãi nhau như mọi ngày.
*Soạt*
Một âm thanh vang lên, anh Bon giật mình nhìn xuống dưới và nhanh chóng xác định vị trí của âm thanh vừa rồi. Đó là một kẻ lạ mặt đang lao thẳng vào làng. Anh Bon tung người lên và đạp khí bay theo hắn. Gã đó chạy khá nhanh, nhưng không thể so bì với tốc độ của anh Bon, nhất là khi anh bay. Cho nên chỉ chốc lát anh Bon đã đặt chân xuống đất, ngay phía trước gã đó. Anh thấy tên này nhìn khác hoàn toàn những tên còn lại, toàn thân hắn được bao phủ một lớp lông vũ màu nâu đen, trên cổ là lông màu trắng. Khuôn mặt cũng đầy lông, gần như che kín cả đôi mắt đỏ ngầu và hung tợn. Cái mũi của hắn nhô hẳn lên, nhọn nhọn và khoằm xuống như cái mỏ chim gần như che cả nửa miệng. Trên cánh tay hắn đầy những vẩy sừng, và có 1 lớp lông ống dài kết thành một đôi cánh giúp hắn có thể bay lượn trên không.
Bàn tay hắn có 5 ngón, nhưng các ngón đều giống như móng vuốt của loài chim săn mồi. Chân hắn cũng được bao phủ bởi 1 lớp vẩy sừng giống như trên cánh tay. Nhưng cái phướn đuôi của hắn lại gần như cụt hẳn. Từng ấy đặc điểm là đủ để anh nhận ra hắn thuộc dòng tộc Nhân Điểu hung ác rồi. Không chỉ như vậy, anh nhớ Vô Song từng khoe với anh là cậu ấy đã cắt cụt đuôi của tên Hoàng Kim thay vì cắt thứ gì khác. Anh đoán hôm ấy do hắn quá nhanh nên Vô Song đã chém trượt mất. Và hôm nay hắn chính là thủ lĩnh của đám lâu la kia. Thấy anh, hắn không hề chần trừ 1 giây nào mà lao vào tấn công. Đưa hai tay về phía trước, hắn không ngừng bắn những sợi lông sắc nhọn kia về phía anh Bon. Anh hơi giật mình vì đòn tấn công lạ mắt, nhưng chỉ sau một giây, sự bình tĩnh trở lại với anh. Anh nhẹ nhàng tung người lên né những "" mũi tên"" và lộn người vòng ra phía sau hắn. Anh tiếp đất và rút đôi chủy thủ phóng thẳng về phía hắn không một chút do dự. Hắn cũng hết sức nhạy bén với đòn đánh trả này của anh. Nhanh như chớp, hắn rướn người ra sau để chủy thủ bay xẹt qua mặt. Đôi chủy thủ bay ngang là là mặt hắn cắt phăng những sợi lông bay bay trên mặt. Hắn bật dậy tiếp tục lao lên tấn công. Anh đứng im quan sát chuyển động của hắn, và khi khoảng cách giữa 2 người phù hợp, anh tung chân đá thật cao. Phản xạ của Hoàng Kim cũng rất nhanh, hắn vội vã đưa hai tay lên đỡ lấy cú đá, nhưng lực từ cú đá của anh khiến hắn ngã ngửa ra đất. Hắn định bật dậy để lấy đà bay lên thì anh đã xuất hiện ngay trước mặt hắn và tung thêm 1 cú đá trời giáng vào be sườn hắn. Bị đánh bất ngờ, hắn có vẻ hơi choáng váng, lảo đảo và ngã khụy xuống. Anh vẫn đứng đó, trước mặt hắn, nhìn anh lúc này như một con mãnh thú, anh nói với hắn như quát:
- Đồ thối tha nhà ngươi, ngươi muốn gì nữa đây? 8-) Ngươi đến đây để nộp mạng hả??? Ta sẽ cho ngươi toại nguyện!
Quá khứ lại đang hiện về trong anh, và anh đang trả thù, đang trút cơn giận giữ anh kìm nén trong lòng bấy lâu nay. Và lý do rất đơn giản, những kẻ gϊếŧ chết Linh Phương cũng thuộc dòng tộc Nhân Điểu Hung Ác.
Hắn nhếch mép cười và nói:
- Mày nghĩ mày là ai chứ? Tao muốn gϊếŧ hết cả cái làng này, trong đó có cả mày. Ha ha ha! - Hắn cười với cái mồm đầy máu
Nói đoạn hắn đập cánh bay lên định tiến về phía làng, thì anh Bon đã đạp khí bay lên chặn đường bay của hắn. Hai đối thủ giao đấu trên không, với những chiêu né đòn và phản công vô cùng nhanh nhạy. Tên nhân điểu này thuộc loài Đại Bàng nên thật sự là dai sức, lĩnh trọn 2 cú đá trời giáng của anh Bon mà hắn vẫn đứng dậy chiến đấu như chưa có gì xảy ra. Nhưng anh cũng không hề có ý định lui bước, những đòn đánh của anh đều dứt khoát và nhằm trúng mục tiêu. Chỉ có một điều, hôm nay anh thật sự mất bình tĩnh.
Sau một hồi giao chiến, có vẻ như hắn thấm mệt vì vết thương giờ mới thấm đau. Nhận thấy điều đó, anh Bon càng ra đòn quyết liệt hơn. Và lần này thì hắn không thể tránh được nữa, hắn lại bị anh Bon đạp liên tiếp vào ngực. Hắn rơi tự do xuống mặt đất đánh phịch, và quằn quại ôm ngực đau đớn. Dường như chưa hả cơn giận dữ, anh lao thẳng xuống, hai tay nắm chặt đôi chuỷ thủ, anh quyết gϊếŧ hắn bằng được. Không thể chạy được nữa, hắn chỉ còn cách giương đôi cánh lên đỡ.
* Phập *
Đôi chủy thủ cắm sâu vào cánh tay lực lưỡng của hắn, máu bắn toé ra thành tia phun đầy mặt anh và nhỏ xuống đầy mặt hắn.
Anh đứng chôn chân tại đó, nhìn gã Nhân Điểu thua thảm hại. Cơn giận dữ của anh đã biến mất, trong giây phút ấy anh thấy lòng mình trống rỗng. Anh đứng nhìn hắn như người mất hồn, chân tay anh thả lỏng hoàn toàn. Trả thù xong rồi cũng chẳng có gì khác xảy ra cả. Linh Phương cũng không quay lại, và hắn cũng chẳng phải kẻ đã gϊếŧ hại nàng.
Nhân cơ hội anh Bon đứng ngơ ra, tên nhân điểu dồn toàn bộ sức lực còn lại để vỗ cánh làm bụi bay mù mịt. Bụi bay làm tất cả đều phải nhắm mắt lại né tránh. Thừa cơ hắn dùng chút hơn tàn còn lại để bay vút lên trời chuồn thẳng.
Anh Bon lấy lại bình tĩnh và vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc vốn có rồi quay lại xem tình hình xung quanh. Xác của lũ bộ binh Hung Ác nằm la liệt, còn các chiến binh cũng đang dìu nhau quay trở vào trong làng. Lúc này anh mới để ý trời đã quá chiều, mặt trời đỏ ngầu vẻ mệt mỏi đang trôi dần xuống chân trời phía tây.
Trong làng mọi thứ đã trở lại bình thường, ai làm việc của người nấy. Các nhóm gác đến phiên thay nhau đi tuần. Anh thấy Nhất Vũ và Liễu Tâm đang cùng sánh bước tiến về phía nhà ăn. Cách đây vài tiếng còn chí choé như mèo vờn chuột vậy mà giờ xem chừng hòa bình đã được lập lại. Để cho đôi bạn trẻ tự nhiên, anh lặng lẽ bước theo sau chúng và ngồi một mình để nghe lén cuộc nói chuyện khá thân mật. Sau một ngày mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hành động của chúng khiến anh thấy có gì đó không ổn, anh nghi lắm.
Trong bữa ăn Nhất Vũ và Liễu Tâm trò truyện vui vẻ, lại còn gắp thức ăn cho nhau nữa.
Nhất Vũ:
- Cậu ăn đi, ăn nhiều cho chóng lớn nhé!
Liễu Tâm nguýt dài:
- Cậu cứ làm như tôi còn bé lắm ý.
- Thì cậu nhỏ người hơn tôi mà.
- Ừm, nhưng chỉ bé hơn cậu thôi chứ không phải trẻ con nhé, tôi lớn lắm rồi mà.
- Khi nào lấy chồng thì mới gọi là người lớn ạ.
Liễu Tâm hơi đỏ mặt, đôi má ửng hồng, ngượng ngịu. Nhìn cô bé lúc này như một thiên thần.
Cả hai cùng lặng lẽ ngồi ăn và lén lút nhìn nhau. Bất chợt Liễu Tâm lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng nghịu đó. Cô nói nhỏ:
- Tối nay cậu có bận gì không?
- Không! Tôi không bận gì cả! Có việc gì vậy? - Nhất Vũ bỏ đũa ngẩng lên hỏi với ánh mắt có chút tò mò.
- À... - Liễu Tâm có vẻ hơi bối rối - Tôi... Chỉ là... muốn rủ cậu đi dạo cùng nhau! Đồng...đồng ý chứ!
Trước lời đề nghị bất ngờ của Liễu Tâm, Nhất Vũ đỏ mặt,cậu đầu giật cục mà đáp:
- Được!
- Vậy hẹn cậu ở cổng làng nhé! - (Cười híp mí!)
- Hẹn ở cổng làng! - (Cười mỉm và mặt càng đỏ lên.)
Đôi bạn trẻ hẹn hò nhau và vô tư rời bàn ăn về nhà mà không hề biết rằng mình đang bị theo dõi. Người theo dõi chẳng ai khác mà chính là anh Bon. Sau khi biết được đôi bạn trẻ hẹn hò nhau, anh cũng rời vị trí và rảo bước qua nhà Lệ Tri cho mau. Số là Lệ Tri có một chiếc gương có thể lén xem người khác làm gì, trong phạm vi nhất định.
Ngay sau khi thấy bóng dáng Liễu Tâm xuất hiện, anh Bon rời khỏi mái nhà và bước vào gọi Lệ Tri. Nàng có vẻ không đồng tình việc làm này của anh, nhưng bất cứ việc gì anh yêu cầu nàng đều nghe theo. Còn anh, chẳng phải là hiếu kỳ, hay là tọc mạch chuyện riêng tư của hai đứa nó, chỉ là anh không cấm được chúng nó, và rừng đêm chẳng bao giờ an toàn cả.
Tại cổng làng, Nhất Vũ đã đứng đó từ sớm, có lẽ cậu không muốn Liễu Tâm phải đợi. Một lát sau Liễu Tâm đến, cô bước lại và hỏi Nhất Vũ:
- Đến sớm đấy! Ta đi nào!
- Sớm sớm cái khỉ ấy! Hẹn tôi lúc nào? Giờ là lúc nào rồi? - Nhất Vũ gắt
- Nóng thế! Tôi bận chút thôi mà! Con trai phải biết chờ đợi chứ?
- 1 chút của cậu là nửa buổi tối đấy ạ! Đứng đây hiến máu cho muỗi sắp chết rồi đấy!
Liễu Tâm tủm tỉm cười rồi dạo nhẹ từng bước ra khỏi cổng làng, Nhất Vũ nghệt mặt nhìn theo cô bé rồi chẹp miệng bước theo. Thằng nhóc chả hiểu có chuyện gì xảy ra cả.
- Đi đâu đây? - Nhất Vũ hỏi - Rừng đêm chẳng an toàn đâu!
- Cứ đi đi! Đi rồi biết! Chiều có oánh nhau rồi! Đêm nay chắc sẽ yên bình!
Nói rồi Liễu Tâm tiếp tục bước đi, chẳng biết làm sao, cậu nhóc đành chạy theo cho kịp bước. Họ cứ thế bước đi, tới rừng Bạch Dương ánh trăng bắt đầu nghiêng về cuối trời và chiếu xuống cánh rừng thứ ánh sáng trắng dịu dàng. Len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống mặt đất soi đường cho đôi nam thanh nữ tú. Thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ lướt qua, làm lan toả mùi hương Sử Quân dịu ngọt từ mái tóc của Liễu Tâm. Trước khung cảnh ấy Liễu Tâm nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Nhất Vũ, hơi bất ngờ nhưng Nhất Vũ không rụt tay lại mà để yên cho Liễu Tâm nắm. Bất chợt, cô bé nắm chặt tay và kéo Nhất Vũ chạy thật nhanh. Xuyên qua rừng Bạch Dương hai người cùng nhau vượt qua những bụi cỏ, bãi đá để tiến về phía Hồ Gương. Đó là một hồ nước trong vắt có thể nhìn sâu xuống tận đáy, ban ngày ta sẽ thấy nước có màu xanh lục. Mặt hồ phẳng lặng, nằm yên ả để cho ánh trăng kia soi tỏ lòng mình. Bên cạnh nó có một thác nước nhỏ chảy từ trên vách núi đá men theo sườn dốc. Thác tuy nhỏ tuy thấp nhưng lại khá rộng và dòng nước không chảy vào hồ mà nó chảy men theo bờ ra dòng suối nhỏ để rẽ ra một con suối lớn gần đó.
Chính vì vậy mà mặt hồ khi lặng gió sẽ gần như phẳng lặng giống một chiếc gương lớn, in bóng cả rừng Bạch Dương và rừng tre rộng lớn. Khung cảnh như đối lập, một bên phẳng lặng im lìm, một bên róc rách cả ngày lẫn đêm không biết mệt mỏi. Hai người như chìm đắm trong vẻ đẹp của tự nhiên.
Nhất Vũ thốt lên:
- Nơi đây thật đẹp!
- Trong lành và bình yên nữa chứ. - Liễu Tâm tít mắt cười mà nói - Em tìm thấy chỗ này trong một lần đi tuần...bị lạc! Giá mà mình có thể dựng nhà bên hồ để sống nhỉ!
- Điều ấy khó đấy! Nơi đây là vùng chiến tranh mà!
Liễu Tâm không nói chuyện đó nữa, cô bé lảng sang chuyện khác
- Ta vào trong kia nhé! - Vừa nói Liễu Tâm vừa chỉ tay về thác nước - Phía sau thác nước có một cái hang nhỏ, vào đó đi!
Không để cho Nhất Vũ nói gì cả Liễu Tâm siết chặt lấy bàn tay Nhất Vũ và kéo cậu ta chạy theo mình. Trong hang tối om, chút ánh sáng của mặt trăng chỉ le lói ngoài cửa hang chứ không hề soi tỏ phía trong. Liễu Tâm vung tay phát hoả công vào một khúc gỗ, khúc gỗ lập tức rừng rực cháy làm ánh sáng tràn ngập cả hang. Cô bé ngồi xuống gần đống lửa và bắt đầu nói:
- Lại đây đi! Em muốn hỏi chuyện anh!
- Hỏi tôi chuyện gì? Cậu cứ hỏi đi! - Nhất Vũ nói và ngồi xuống cạnh Liễu Tâm
- Hôm trước, anh có nói muốn làm thân với em! Nhưng không phải làm bạn! Không phải họ hàng! Vậy chứ làm gì?
- Tôi... - Cậu nhóc ấp úng
- Đừng có nói là muốn làm chị em đó nha! - Liễu Tâm hỏi và liếc sang xem thái độ của Nhất Vũ
- Cái gì? - Cậu nhóc giật nảy người mà nói - Tôi đâu có ý đó!
- Vậy chứ là ý gì? - Liễu Tâm hỏi dồn
- Là... - Cậu nhóc lại ấp úng, mặt cậu nhóc lại bắt đầu hồng lên
- Là...muốn em làm vợ anh chứ gì? - Liễu Tâm quát thẳng vào mặt Nhất Vũ - Anh nghĩ em không nhận ra anh...thích em sao?
- Làm...làm sao em biết! - Nhất Vũ cúi gằm mặt mà nói
- Vì em cũng yêu anh từ lâu rồi ngốc ạ! - Liễu Tâm kiễng chân nói thật nhẹ nhàng vào tai Nhất Vũ rồi từ từ nép người vào lòng cậu trai
Như hiểu rõ tấm lòng người ta.
Nhất Vũ còn đang lơ ngơ chưa biết làm gì Liễu Tâm lại nói như quát:
- Ôm em đi! Ngốc xít! ( úp sọt nhá :3 )
Nhất Vũ vụng về vòng tay ôm người mà mình đã từng âm thầm yêu thương từ lâu. Dưới tiếng nước róc rách, và tiếng gió rì rào, đôi bạn trẻ trao nhau những nụ hôn nồng cháy. Dưới ánh trăng huyền ảo, họ hoà quyện vào nhau, trao nhau những mặn nồng,
những ngọt ngào của tình yêu.
Còn trong nhà Lệ Tri lúc này, anh Bon đang toan chạy ngay tới hồ Gương để ngăn cản tất cả. Nhưng Lệ Tri đưa tay níu anh lại mà nói:
- Kìa anh! Sao lại đùng đùng nổi giận đi đâu thế?
- Anh phải ngăn cản chúng nó...
- Điều gì tới sẽ tới! Anh ngăn cản chuyện yêu đương của chúng nó làm chi? Anh nên mừng cho chúng thì hơn! Vì anh lấy quyền gì mà can thiệp? Anh làm vậy để làm gì nào?
- Ơ... - Anh Bon cứng họng, không nói nên lời
- Anh vẫn vậy! - Lệ Tri cười nói - Nội cứ chuyện tình cảm là anh khó xử! Thật đúng là chỉ có em hiểu anh!
- Được rồi! Nghe em! Không quấy quả chúng nó! Vậy em cất gương đi! Anh về nhà đi ngủ đây!
Nói rồi anh Bon đi như chạy ra cửa, đóng cửa rõ mạnh và rảo bước trở về nhà.