Đường Nhị cũng không ngốc, cho dù muốn lợi dụng Cố Lăng Vi để
thoát khỏi khốn cảnh trước mắt cô cũng không dám vạch trần con bài của
Chu Tử Phong, con bài Chu Tử Phong chưa lật, cô cũng không rõ lắm, nhưng cô hiểu hơn ai hết, Chu Tử Phong ngoan hiểm đến độ nào, vẻ ngoài thiện
lương đó chỉ thuộc về một người mà thôi, người khác mơ tưởng đều không
thể.
Cho nên cô ôm hết trách nhiệm, nói về mình cũng không để lộ Chu Tử
Phong phía sau, Đường Nhị có chút thông minh, biết Cố Lăng Vi là người
trọng chính nghĩa, cho dù khinh thường cô cũng sẽ không bỏ mặc, Đường
Nhị mấy tháng gần đây đã sớm hiểu rõ, hư vinh hưởng thụ dù khó dứt ra
nhưng khi sinh mệnh không còn, điều đó chả là gì cả, mấy tháng sống
không bằng chết đó khiến cô hiểu ra triệt để, đời người không dài, phải
bình thản sống cũng là hạnh phúc.
Cô có tay, có chân, có bằng cấp, cô muốn cai nghiện, xa rời nơi này,
đến thành phố khác bắt đầu lần nữa, cô rất rõ ràng, chỉ cần Cố Lăng Vi
giúp, nguyện vọng này không khó, mà Cố Lăng Vi cũng biết, chuyện này
tuyệt đối không chỉ đơn giản như Đường Nhị nói, Đường Nhị nói đầy chỗ sơ hở, nhưng cô biết mình không muốn hay đúng hơn là sợ hãi, đi tìm đáp án thật sự.
Cố Lăng Vi đột nhiên cảm giác chuyện gì đó đã thay đổi, có lẽ vốn là
cô bị che mắt đi, nhưng cô lại nuôi hi vọng, vĩnh viễn không nhìn ra
điều đó.
Đối với yêu cầu của Đường Nhị Cố Lăng Vi không nhờ Diệp Bành Đào, có
lẽ Diệp Bành Đào bụng dạ hẹp hòi, cũng sẽ không giúp vội, cô trực tiếp
tìm đến đội trưởng Vu, đội trưởng Vu có một chiến hữu, giờ là chính ủy
sở cai nghiện Nghiễm Châu, cho nên cũng không phiền lắm.
Hai ngày sau Đường Nhị lên máy bay, bí mật bay đến Nghiễm Chân, ở
thành phố xa lạ đó bắt đầu cuộc sống của mình, Cố Lăng Vi tin tưởng chỉ
cần cô ấy quyết tâm, nhất định sẽ cai nghiện thành công, tuy không thích Đường Nhị nhưng Cố Lăng Vi vẫn muốn cô ấy có tương lai tương sáng.
Mà giờ cô và Diệp Bành Đào làm báo cáo kết hôn cũng thuận lợi trình
lên, chờ thẩm tra chính trị, liên quan đến việc của cô hiện nay, nằm
trong danh sách biên chế đặc thù, cho nên trình tự phức tạp hơn, dù Diệp Bành Đào hận không thể tự chứng nhận, nhưng mà vẫn phải kiên nhẫn chờ
cấp trên phê chuẩn, anh chờ lâu như vậy, giờ cuối cùng cũng đạt được,
tuy không biết vì sao Cố Lăng Vi đột nhiên thay đổi như thế, hơn nữa tuy cô lại sắp vào đội đặc công, nhưng Diệp Bành Đào vẫn mừng rỡ như điên
vậy đó
Cùng lúc đó bộ công an trung ương trực tiếp yêu cầu xuống, vụ án buôn lậu thuốc phiện hàng loạt quốc tế lần này, trong một tháng phải hoàn
toàn ngăn chặn việc chảy hàng ra ngoài nước, cấp trên duy trì, tổ chuyển án cũng nắm chắc đầu mối trong tay, từng bước điều tra, xác định tập
đoàn Tử Phong là tình nghi lớn nhất, mục tiêu đầu tiên tập trung là Chu
Tử Nhạc.
Không theo Cố Lăng Vi nữa là bởi vì Vương cục trưởng sau khi bàn bạc
với lãnh đạo quân đội mới biết được, cô bé Cố Lăng Vi này không thể đụng vào, cô là em gái Chu Tử Phong, nhưng cũng là con dâu Diệp tham mưu,
lại là nữ anh hùng nổi danh quân khu, muốn nói cô có quan hệ với tập
đoàn buôn lậu thuốc phiện quốc tế, đúng là chuyện cười thiên hạ.
Cơ quan công an nâng cao báo động, nghiêm ngặt kiểm tra thuốc hiện, làm thành phố B một phen sợ bóng sợ gió.
Biệt thự lưng chừng núi của Chu Tử Phong, Chu Tử Phong thay nước cho
bể cá xong, cầm khăn lau tay, anh quay đầu nhìn vẻ măt sốt ruột của Tiểu Ngụy: "Sao lại kích động như vậy?"
Tiểu Ngụy thấp giọng: "anh Phong, vừa rồi mười điểm bán hàng đột
nhiên bị cảnh sát xông vào, Thịnh thế hoa đình của ta, mấy khác vip đang hít cũng bị đánh K, bắt cả vố, hơn nữa ở bồn cầu cũng tìm ra 500 ký
thuốc giảm đau, không ít băng phiến, giờ Lão Nghiêm bị đưa đến cục thẩm
vấn rồi".
Chu Tử Phong ngẩng đầu lên: "không phải tôi đã nói giờ ai tới cũng không được giao dịch ở Thịnh thế hoa đình sao?"
"Là, là Chu Tử Nhạc..."
Tiểu Ngụy ấp úng nói: "Giờ hắn cũng bị gọi vào cục công an, còn cả Trương Lệ na..."
Ánh mắt Chu Tử Phong hiện lên nét lạnh lùng, khóe miệng nâng lên,
cười ma quái, làm cho Tiểu Ngụy càng sợ hãi: "Cậu lập tức đi, chuyển
hàng ở kho dược liệu đến kho hàng số 1 thành đông, mặt khác tự mình đến
cục công an một chuyến, hiểu chưa?"
Mắt tiểu Ngụy sáng lên, gật đầu rồi vội đi ra ngoài.
Trời đêm, gió thổi qua đám lá rụng trên sân, xào xạc, sắc mặt Chu Tử
Phong thâm trầm đen tối, nhìn chằm chằm vào bể cá, trong đầu như có gió
bão đang chuyển động, chuyện gần đây rất không tốt, đầu tiên là Đương
Nhị biến mất thần bí, lấy người của anh yên lặng như thế, một chút dấu
vết cũng không để lại, chứng tỏ có lực lượng ra tay giúp đỡ.
Đường Nhị lần cuối lộ diện chính là theo mưu kế của anh đi gặp Vi Vi, chẳng lẽ Vi Vi giúp, không, Chu Tử Phong âm thầm lắc đầu, điều này
không thể, Vi Vi giúp thì càng không hợp lú, nhưng lại không còn ai, anh cũng không hiểu nổi, cảm giác Vi Vi vẫn thản nhiên nhưng lại xa lánh
anh, cảm giác này rất không chân thật, Chu Tử Phong khẳng định không
phải mình nhạy cảm, hết thảy điều này và chuyện Đường Nhị mất tích có
liên quan.
Nghĩ đến đây con ngươi Chu Tử Phong càng sâu hơn, càng lạnh.
Kế tiếp, sự tình đột nhiên chuyển hướng đột ngột, tổ điều tra chuyên
án cục công an tra được thuốc hiện ở Thịnh thế hoa đình, mọi chuyện khó
đã dần giải quyết hết, đầu tiên, Chu Tử Phong tập đoàn Tử Phong tỏ vẻ
tích cực phối hợp điều tra, tất cả kho hàng nhà xưởng đều mở nhận điều
tra, mà Chu Tử Nhạc quản lý kho hàng số 1 thành đông lại phát hiện hàng
tấn thành phẩm, các bằng chứng chính xác đều hướng về Chu Tử Nhạc, Chu
Tử Nhạc cũng hết đường chối cãi, mà Chu Tử Phong vì đại nghĩa không quản người thân, lại khiến cho chuyện này càng lúc càng sáng rõ.
Văn phòng tổ chuyên án, Điền Hải Tân lật xem tư liệu mới nất, mặt
nhăn chặt, Tiểu Lưu đẩy cửa vào hưng phấn cực kì nói; "Rốt cục cũng thấy ánh rạng đông rồi, vụ án này sắp kết thúc rồi, sao lại còn cau mày?"
Điền Hải Tân thả hồ sơ trong tay, ngẩng đầu hỏi: “ Chu Tử Nhạc có sao không?"
Tiểu Lưu gật đầu; "Tên kia kêu gào rất ghê, mới hai ngày đã im rồi,
giờ tỏ ra bất lực, còn là một con nghiện nặng nữa, đúng là, Chu tỉnh phó sao lại để ra đứa con thế chứ, nhưng mà hắn lại không chịu chết một
mình, kho hàng số 1 là hắn dựa vào Chu Tử Phong, còn không ngừng mắng
Chu Tử Phong, anh nói bằng chứng như núi rồi hắn còn cãi cố làm gì, đúng là có phần kiên cường, nếu dùng vào việc khác có khi còn thành tài".
Điền Hải Tân cầm bút nhẹ gõ lên bàn: "Trương Lệ Na thì sao?"
Tiểu Lưu thở dài: "Là một cô bé xinh đẹp, sao lại đi đến tình trạng
này, hít thuốc phiện không lâu, hơn nữa thái độ rất tốt, tôi đã thông
báo cho chị gái cô ta ở thành phố B, lát sẽ đến".
Tiểu Lưu vừa nói xong, cảnh sát chịu trách nhiệm bên ngoài đẩy cửa ra nói: "Anh Điều, bên ngoài có 4 người lính nữ, ghê thật, trong đó ba
người xinh đẹp cực kì, chúng tôi nhìn mà còn choáng váng, dạo này không
ngờ nữ binh lại đẹp như vậy, quân hàm cũng không thấp đâu, nói là đến
thăm Trương Lệ na, là cô gái hôm trước bị bắt vì hút thuốc phiện đó phải không?"
Điền Hải Tân sửng sốt, trong đầu thoáng qua hồ sơ Trương Lệ Na, có
một chị gái tham gia quân khu thành phố B, hình như tên là Trương Lệ
Hồng.
Trương Lệ Hồng đầu đầy mồ hôi, cô vừa mới quay về thành phố B chưa
kịp thở đã được gọi đến cục cảnh sát, mấy tháng huấn luyện cô không để ý đến Lệ Na, trước khi huấn luyện cũng không gặp được, nghe nói quen bạn
trai, cùng nhau ở chung, vốn Trương Lệ Hồng cũng yên tâm hơn, mình không quản được nó thì có bạn trai không chừng nó sẽ yên hơn, không miên man
suy nghĩ mãi nữa, nhưng ai ngờ, lần này nguy thật rồi, vào luôn cục cảnh sát, nói là hút thuốc phiện, Trương Lệ Hồng nhận được tin thiếu chút
ngất xỉu.
Cố Lăng Vi , hà Hiểu Vân, Lý DĨnh sợ cô sốt ruột nên đến cùng, thực
ra là sợ cô ấy xúc động quá làm chuyện quá kích, dù sao là quân nhận
thực hiện nghĩa vụ, khuôn sáo nhiều, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân cũng áy
náy lắm, lần trước thấy Trương Lệ Na vào Thịnh thế hoa đình mà không
ngăn cản kiên quyết, không ngờ Lệ Na cuối cùng cũng sa đọa đến mức hít
thuốc phiện.
Điền Hải Tân vào phòng khách, mắt sáng lên, trong lòng thầm nói, khó
trách mấy học viên thực tập vào báo mắt cứ bốc lên, đẹp như thế mà, hơn
nữa, Điền Hải Tân đảo mắt qua Cố Lăng Vi, không khỏi ngẩn ra, hóa ra là
cô, từng là mục tiêu số 1 của đội.
Như ngay lập tức, Điền Hải Tân hiểu ra, chị Trương Lệ Na, Trương Lệ
Hồng cũng là lính như Cố Lăng Vi, là nữ đặc công, là nữ binh đứng đầu bộ đội đặc chủng, nhìn mấy cô anh lại nhớ tới Hải vân năm đó, dù làm gì,
đuôi lông mày, khóe mắt đều có hơi thở quân nhân như thế, quen thuộc.
Trương Lệ Hồng mặt đã trắng bệch, chào theo nghi thức quân đội nói:
"Chào đồng chi cảnh sát, tôi là Trương Lệ Hồng, là chị gái Trương Lệ Na, em gái tôi thế nào rồi?"
Điền Hải Tân khách khí nói: “Không cần khách khí, chúng ta ngồi xuống nói, chuyện Trương Lệ Na không phải đặc biệt nghiêm trọng, chúng tôi có ý tìm đồng chí Trương Lệ Hồng đến, ngoại trừ cho phép thăm hỏi còn muốn hỏi một số tình huống khác, các vị đây là..."
Ba người Cố Lăng Vi tự giới thiệu xong, sắc mặt Điền Hải Tân nghiêm
túc lên: "Chuyện quan trọng, tôi sẽ không quanh co, đồng chí Trương Lệ
Hồng, bạn trai Trương Lệ Na là Chu Tử Nhạc cô có biết gì không?"
Trương Lệ Hồng còn không biết Chu Tử Nhạc là ai, Cố Lăng Vi đã ngẩn
ra, ngắt lời: "Ngài nói bạn trai Lệ Na là Chu Tử Nhạc?Chu Tử Nhạc nào?"
Ánh mắt Điền Hải Tân lóe lên, khó lường nhin chằm chằm Cố Lăng Vi:
"phó tổng Chu Tử Nhạc tập đoàn Tử Phong, Cố đồng chí biết sao?"
Hà Hiểu Vân cúi đầu nói thầm: "Chu Tử Nhạc, Chu Tử Phong, xin hỏi,Chu Tử Nhạc có phải có quan hệ với Chu Tử Phong tập đoàn Tử Phong không?"
Điền Hải Tân gật đầu: "Chu Tử Nhạc là em trai cùng cha khác mẹ của
Chu Tử Phong, trước mắt Chu Tử Nhạc là kẻ khả nghi buôn bán số lượng ma
túy khổng lồ, đang giữ lại điều tra".
Trương Lệ Hồng choáng vàng, không tưởng tượng nổi nghiêm túc nhìn
cảnh sát Điền: "Ý ngài là bạn trai Lệ Na là em trai Chu Tử Phong, sao có thể, còn có, Chu Tử Phong không phải là xí nghiệp nổi tiếng sao, là
xuất thân quân nhân, sao em trai lại buôn ma túy".
Điền Hải Tân nói: "Nghiêm túc mà nói, buôn ma túy thì không đúng,
phải nói là trùm buôn ma túy lơn, vài năm gần đây hàng tấn thuốc phiện
đưa ra ngoài, theo bằng chứng chúng tôi tìm được Chu Tử Nhạc là tình
nghi lớn nhất, nhưng chưa xác định được, nếu các cô có manh mối có thể
cung cấp cho cảnh sát, giúp phá án".
Nói xong cố ý liếc qua Cố Lăng Vi, Cố Lăng Vi có chút thất thần, hầu
như không chú ý đến hàm ý trong ánh mắt Điền Hải Tân, trong đầu vô cùng
rối loạn, đắm chìm trong đó thật lâu cô mới dần tỉnh táo, cô nhớ có một
lần gặp em Chu Tử Phong, khi đó còn ở thành phố C, rất nhiều chuyện xâu
chuỗi lại, khiến cho mọi thứ trở nên rõ ràng.
Ba người cùng với Trương Lệ Hồng nộp tiền phạt, Trương Lệ Hông đi
thăm Lệ Na, ba người không thích hợp nên chỉ đứng ở ngoài chờ, tâm lý
của ai cũng có phần nghiêm trọng, Cố Lăng Vi thậm chí còn nhớ Lệ Na lúc
mới đến thành phố B, vẻ mặt tràn ngậ khát khao và hi vọng về tương lai,
chỉ một thời gian ngắn ngủi đã thành như thế.
Lý Dĩnh thở dài nói: "May mà Lệ Na còn trẻ, hơn nữa nghiện không
nặng, cai nghiện rồi sẽ bắt đầu lại cuộc đời, hi vọng từ nay về sau cô
bé sẽ sống tốt, coi như là trong rủi có may".
Cố Lăng Vi không khỏi nhớ tới Đường Nhị, Đường Nhị nghiện nặng hơn
nhiều, nhưng mà cô ta hình như không có quan hệ với Chu Tử Nhạc, đột
nhiên giờ cô mới nhớ ra, Đường Nhị chính là người lần trước đến Thụy
Cảnh tìm Chu Tử Phong, có thời gian quan hệ với Chu Tử Phong, sau không
biết vì sao lại vào Thịnh thế hoa đình làm tiếp viên.
Mà Cố Lăng Vi rõ ràng hơn ai hết, Chu Tử Phong đối với Chu Tử Nhạc có oán hận rất lớn, chuyện này càng lúc càng lộn xộn, cẩn thận nghĩ, có lẽ sẽ phát hiện, tất cả đều liên quan đến Chu Tử Phong.
Di động đột nhiên vang lên, Cố Lăng Vi nhìn thoáng qua dãy số, trong
đầu xoay quanh mấy ý nghĩ, đến một bên rồi nhấc máy, bên tai vang lên
giọng Chu Tử Phong : “Tiểu Vi Vi, nghỉ ngơi chưa, có thời gian thì đến
giúp anh ăn bữa cơm..."
Cố Lăng Vi còn chưa kịp nói từ xa đã có tiếng còi cảnh sát chói tai,
một chiếc xe vừa vào sân cục cảnh sát, Chu Tử Phong bên kia trầm mặc;
"ViVi em ở cục công an sao?"
"Dạ, tìm bạn bàn chuyện"
Cố Lăng Vi trả lời bừa một câu, nghĩ nghĩ rồi nói : “Anh hôm nay chắc không được, mai được không, đến Thụy Cảnh đi, lâu không ăn hải sản".
Chu Tử Phong cười trầm: "ừ"
Cố Lăng Vi tắt điện thoại, không biết Hà Hiểu Vân từ lúc nào đã đứng
bên cạnh cô, Cố Lăng Vi quay đầu nhìn, Lý Dĩnh đang cùng một cảnh sát
nói chuyện cười đùa, không biết nói igf, Hà Hiểu Vân thấp giọng; "Lăng
Vi, cậu không phát hiện sao, cảnh sát Điền kia mắt như cố tình nhìn cậu, còn nữa, anh cậu ở tập đoàn Tử Phong xảy ra chuyện lớn vậy mà anh cậu
lại làm như không có gì, Thịnh thế hoa đình không phải anh cậu mở sao,
mình thấy rất lạ, tên họ Điền kia rõ ràng nghi ngờ Chu Tử Phong, hơn nữa biết cậu có quan hệ với Chu Tử Phong. Mình thấy tốt nhất khoan gặp anh
cậu đã, đỡ phiền toái, có khi còn chọc Diệp liên đoàn trưởng ghen".
Mắt Cố Lăng Vi thoáng buồn : “Lệ Hồng ra rồi".
Sáng sớm hôm sau, phòng họp cục cảnh sát.Vương cục trưởng nhìn qua
những người đặc lực tổ chuyên án bên dưới nói : “Thế nào, vụ án này kết
thúc hay không?"
Điền Hải Tân nói: "Vương cực trưởng, tuy toàn bộ chứng cứ đều quy về
Chu Tử Nhạc nhưng tôi thấy hắn không phải người đứng sau bức màn buôn ma túy kia".
Vương cục trưởng day day huyệt thái dương: Tiểu ĐIền, chúng ta là
cảnh sát, phải dùng chứng cớ mà nói, cảm giác không có tác dụng".
ĐIền Hải Tân đứng lên: "Xin cục trưởng cho tôi 3 ngày, 3 ngày nữa nếu tôi không tìm được bằng chứng tôi sẽ cởi bộ cảnh phục này".
Vương cục trưởng lắc đầu: "Cậu này, từ nhỏ đã tính tình như thế, tôi
chịu không nổi, cho cậu 3 ngày nữa, 3 ngày sau nếu không tìm được manh
mối thì lập tức kết thúc vụ án đi".
Điền Hải Tân gật đầu, anh biết Vương cục trưởng chịu nhiều áp lực, dù sao tập đoàn Tử Phong đóng thuế rất lớn cho nhà nước, hơn nữa Chu Tử
Phong danh tiếng như vậy, anh nghĩ là hắn cũng không có căn cứ gì, bên
trên chắc chắn có tầng tầng áp lực.
Chỉ là trực giác cho anh biết, Chu Tử Nhạc tuyệt đối không thể là
trùm buôn thuốc phiện, vận chuyển âm thầm một lượng lớn như thế ra nước
ngoài, lại kéo dài tới vài năm, người sau bức màn này tâm cơ rất thâm
trầm, năng lực cũng phải phi phàm, Chu Tử Nhạc chả biết gì, không phải
anh khinh thường hắn mà hắn chỉ là một tên ăn chơi trác tán, không làm
nên chuyện lớn thế được, anh vĩnh viễn không thể quên Hải Vân đã hi sinh như thế nào, mà Chu Tử Phong nếu thực sự là tên trùm buôn ma túy sau
bức màn lớn đó, đem hắn ra công lý, cũng chính là trách nhiệm anh không
thể trốn tránh.