Cố Lăng Vi dùng dây thừng cố định cơ thể mình, trong bóng đem
dọc theo bức tường lầu bí mật thả xuống, khu này hình chữ L, bên cạnh
còn có căn nhà khác đã cú, đầy dây trường xuân mọc tươi tốt, vừa lúc che giấu cho Cố Lăng Vi, cô bám lên cửa sổ lầu 4, trốn sau đám lá cây
trường xuân, nếu không nhìn kĩ cũng không thể nào nhận ra.
Ở đây cách chỗ của bọn cướp khoảng 30m Cố Lăng Vi ẩn mình ở nơi bí
mật, có thể nhìn rõ tình huống trong phòng, phòng 20m vuông hỗn độn vô
cùng, quần áo, chăn đệm rồi cả thùng cơm hỗn loạn, có rất nhiều bình
rượu rỗng, giống như thùng rác nhỏ.
Từ góc độ của Cố Lăng Vi nhìn qua chỉ thấy được một tên cướp canh
cạnh cửa, một tay chĩa súng vào một đứa bé hơn mười tuổi ngồi dưới, đứa
nhỏ trên đùi có vết máu loang lổ, chắc là lần đầu nếm phải nguy hiểm,
trên mặt đã trắng bệch không còn máu.
Theo cách tên cướp tìm ra căn phòng này cũng có thể thấy đây là người lành nghề, cho dù bốn phía có thể che giấu được tay súng bắn tỉa thì
chỉ là một bãi đất, từ góc độ này, muốn bắn ở vị trí chí mạng cũng không thể, Cố Lăng Vi đưa súng lên, kéo chốt bảo hiểm, nhắm đối phương, nhưng mà tay lại không khống chế được run lên. Nhắm mắt lại, để cho lòng mình kiên cường lên, đây là tên cướp, giết người, cô đây không phải giết
người, mà là cứu người, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Hiểu Vân;" Lăng Vi, chỗ mình có thể thấy được tên cướp mặc áo trắng và hai con tin bên
hành lang, con tin trước mắt an toàn nhưng mà tinh thần của tên cướp
hình như không được, có phần luống cuống rồi".
Cố Lăng Vi lòng trầm xuống, đúng vậy, nếu cô sợ hãi thì hai người đó
cũng không sống nổi, không chừng hai tên cướp chó cùng rứt giậu, cầm
súng mà bắn, có khi còn thương tổn sinh mệnh vô tội, nghĩ đến đây cô
nhắm mắt, đặt tay lên cò, nhắm một lần nữa, thấp giọng: "Hiểu Vân, mình ở đây thấy được tên cướp mặc áo lam, mình đếm đến 5, chúng ta cùng nhau
nổ súng, tránh bắn một người khiến tên kia có cơ hội gây hại cho con
tin, hiểu không?"
Hà Hiểu Vân trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Hiểu".
"Năm, bốn, ba, hai..."Giọng cô trầm ổn rõ ràng, Tào Tú Hà nhìn chằm chằm cửa sổ lầu 4, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
" Một"
"Đoàng....đoàng...
Hai tiếng súng đồng loạt vang lên, tên bắt cóc bên cửa sổ bị bắn
chết, Cố Lăng Vi nhanh chóng nhảy lên đến phòng tên cướp, Hà Hiểu Vân
mặt đã trắng bệch, đứng bên thi thể tên cướp ngẩn người hồi lâu, hai tên đều bị bắn chết, không có thời gian giãy dụa. máu nhuộm đầy, cực kì
khinh khủng.
Cây súng trong tay Hà Hiểu Vân run lên, như choáng váng, Lưu Ngọc
Linh, Tào Tú hà và các đội viên khác cũng nhanh chóng đi vào, Lưu Ngọc
Linh, Tào Tú Hà đã quen phối hợp với cảnh sát sau đó dọn dẹp, chỉ là
những ngươi khác, như mười đội viên đội tập huấn Cố Lăng Vi thì không,
một nam cảnh sát lúc nãy giới thiệu tình huống đến cười nói: “ Tào đội
trưởng, cám ơn các cô giúp chúng tôi".
Nhìn hai tên cướp trên mặt đất, anh có phần bội phục nhìn Cố Lăng Vi
và Hà Hiểu Vân nói :Đúng là thiện xạ, đúng thẳng mi tâm, so với tay súng bắn tỉa còn chuẩn hơn.
Tào Tú Hà hàn huyên với anh vài câu, sau đó đưa đội về căn cứ, lần
đầu tiên giết người, Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân thậm chí những đội viên
trong đội tập huấn đều trằn trọc cả đêm, nhắm mắt lại đều là hình ảnh
đó, tối ngủ không đủ, ngày còn luyện tập cao độ thì khó mà chịu nổi, một ngày trôi qua, một đám người mặt như màu đất, không còn chút tinh thần.
Tào Tú Hà đẩy cửa ra ban công, cúi đầu thở dài, Lưu Ngọc Linh đưa ly
nước cho cô nói : “Yên tâm đi, các cô gái sẽ hiểu được thôi, cô quên à,
trước kia chúng ta không phải cũng thế sao, tin tưởng các cô gái đó,
cuối cũng cũng sẽ hiểu, các cô chỉ giết người xấu, là phần tử tội phạm,
sau này sớm hay muộn khi làm nhiệm vụ đội đặc công, đa số đều dùng súng
thật với các tên cướp liều chết, giết người cũng thành cơm bữa.
Qua một ngày, các cô mới nghĩ được thông suốt, sắc mặt cũng hồng hào
hơn, tinh thần diện mạo cũng trở lại như thường, toàn bộ các hạng mục
huấn luyện đã hoàn thành, Hàn đội trưởng mang theo đội đặc công về căn
cứ.
Được nghỉ ngơi hai ngày, mười người đội tập huấn lại sắp bắt đầu đợt
khảo hạch cuối cùng, cũng là mục đích trở về của Hàn đội trưởng, tối hôm nay nằm trên giường, Hà Hiểu Vân đột nhiên thởi dài Lăng Vi, cậu thấy
mình có chán không, hai ngày không huấn luyện mình lại thấy người không
thoải mái, giống như sắt vụn ấy.
Cố Lăng Vi còn chưa trả lời những người khác trong kí túc xã đã cười
khanh khách, lọt vào lỗ tai của Tào Tú hà và Lưu Ngọc Linh đang đi tuần
tra, hai người không khỏi lắc đầu cười, cũng không đẩy cửa ra mà quay
người trở về.
Lý Dĩnh tủm tỉm cười : “Hiểu Vân, cậu tự mình hiểu lấy đi, nhưng mà
cậu cũng đừng có phúc mà không biết hưởng, mai không chừng khảo hạch đó, không nhớ kinh nghiệm trước kia à, hạng mục cuối cùng, đương nhiên
không dễ bỏ qua đâu, cậu chờ đi.
Trương Lệ Hồng gật đầu: “ Đúng, mình thấy Hàn đội trưởng đừng thấy
tủm tỉm cười, mình nhìn toàn ra nham hiểm, không dễ đối phó đâu, nhớ
quân diễn lần trước, Lăng Vi và Hiểu Vân cuối cùng cũng chết trong tay
cô ta kìa, với thân thủ của Lăng Vi chỉ hai chiêu cô ta đã bắt được,
thực lực khủng bố cỡ nào, đúng không Lăng Vi.
Cố Lăng Vi nghĩ nghĩ rồi nói : “Mình thấy đội đặc công tuy mỗi người
đều cần vượt qua mỗi kĩ năng nhưng hạng mục khảo hạch có lẽ sẽ tổng hợp
lại, như vậy mới kiểm tra được thực lực chúng ta, không phải sao?"
Lý Dĩnh lấy bộ dạng thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, phất tay : “Coi
như hết, dù sao cứ binh đến tướng chặn đã, nước đến đất đổ, mình chỉ hi
vọng mau qua khảo hạch, chúng ta được nghỉ ngơi, lần này Lăng Vi, Lệ
Hồng ,Hiểu Vân các cậu không được bỏ mình, phải cho mình xem cuộc sống
phóng túng ở thành phố B đó.
Hà Hiểu Vân hắc hắc cười : thành phố B tiêu tiền cũng không ít đâu,
Lý Dĩnh cậu nếu muốn vui sướng phải coi tiền như rác, cam tâm tình
nguyện bỏ ra mới được.
Cô nói đầy gian xảo, người khác nghe được đều bật cười, mấy người bắt đầu nhớ lại, sao có thể như Diệp Bành Đào coi tiền như rác được đây, Cố Lăng Vi khẽ cười.
Qua ba tháng, điện thoại không gọi, từ khi xác định quan hệ với Diệp
Bành Đào đến nay chính là lần đầu tiên, không biến người như anh ba
tháng này sẽ hỗn loạn đến mức nào đây, Cố Lăng Vi bất giác cảm thấy mình có điểm vướng bận, cô như một con diều bay lượn, dù cô đi tới đâu đầu
kia của con diều vẫn nằm trong tay Diệp Bành Đào, dù có xa ngàn dạm, chỉ cần buông lỏng dây sẽ ở ngay trước mặt.
Diệp Bành Đào cũng không hề thoải mái, hằng ngày ngoài việc ở quân
doanh còn chuyện của Mập mạp ở viện, cả chuyện Đường Nhị đáng ghê tởm
nữa, cậu út Lưu Thiếu Quân cũng bất đắc dĩ dùng quan hệ của ba điều tra
về khách sạn nơi anh qua đêm, đây là khách sạn tư năm sao, không dễ xâm
nhập.
Lưu Thiếu Quân âm thầm bội phục Chu Tử Phong, dù cho quan hệ của Diệp gia không nhỏ nhưng đối với các doanh nghiệp nước ngoài vẫn có chút
kiêng dè, người nước ngoài rất chú ý đến chuyện riêng tư, kiên quyết
không tiết lộ, nhưng dù cao cấp tới đâu ở đất nước này cũng phải chú ý
đến người trên, tuy mất chút công sức nhưng vẫn làm xong.
Không lâu sau, băng ghi hình được đưa đến tay Lưu Thiếu Quân, chuyện
trong phòng khách sạn không xem được nhưng ngoài hành lang thì có thể,
Diệp Bành Đào bị Đường Nhị và một người phục vụ đỡ vào, rõ ràng là không phải say rượu, nhìn lực kéo có khác gì tha người chết, chuyện này sao
có năng lực mà mây mưa nữa, ai mà tin được.
Nhìn bộ dạng của Diệp Bành Đào lúc đó như người bị bỏ thuốc ngủ, hơn
nữa phòng bên cạnh còn có một người đàn ông cầm camera đi ra, bước vào
cùng với Đường Nhị và Diêp Bành Đào và Đường Nhị, lâu sau người đàn ông
đó mới đi ra, Lưu Thiếu Quân không khỏi vui mừng, nhìn Diệp Bành Đào mặt đen thui bên cạnh, trêu ghẹo nói : “Đúng là lợi hại, cậu không biết
cháu trong trạng thái đó còn có khẩu vị mà chơi trò đó..."
Diệp Bành Đào thấp giọng quát: “Cậu nói bậy gì đó? "
Lưu Thiếu Quân biết cháu mình bất mãn, âm dương mất cân đối nghiêm
trọng lâu nay, lại gặp chuyện này cho nên chắc sắp điên rồi, khoát tay
nói
"Được rồi, cậu không nói được chưa, nhưng mà lần này tra ra manh mối, vẫn là tiết mục cũ, chụp ảnh hai người, đương nhiên không phải để vơ
vét tài sản mà là chia rẽ cháu và Vi Vi, có thể thấy Chu Tử Phong đối
với Vi Vi rất hiểu, mới cẩn thận tỉ mỉ đến thế, cho dù cháu và Đường Nhị không xảy ra chuyện đó nhưng nếu Vi Vi thấy ảnh chụp này thì cháu có
nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được... "
Diệp Bành Đào vội đứng lên, gân xanh nổi lên, không nói hai lời lao
ra ngoài, Lưu Thiếu Quân biết, thằng này sẽ đi tìm Chu Tử Phong cho coi, giờ náo lên có khi Vi Vi cũng hiểu được thái độ làm người của Chu Tử
Phong, không phải là thầy tốt bạn hiền gì, nhưng mà Diệp Bành Đào sẽ
chịu chút khổ sở rồi, nhưng còn hơn là không động tới.
Con người Chu Tử Phong kia, tốt nhất là cách xa, trực giác của anh cho thấy, người này cực kì nguy hiểm.