Diệp Bành Đào vừa rảo bước đến nơi đóng quân đã thấy Trịnh Viễn
vội vã đi tới, vừa thấy anh đã túm lấy tay: "Mau, đi tới Quân y".
Diệp Bành Đào ngẩn ra: "Làm sao, ai nằm viện thế?"
Trịnh Viễn: "Mập mạp...".
Diệp Bành Đào vừa nghe, không nói nhiều hai người chạy ra khỏi khu: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Diệp Bành Đào hỏi, Trịnh Viễn lắc đầu nói: "Mình cũng không biết, là em hắn gọi điện thoại cho mình, không biết ra sao rồi".
Lúc hai người người đến hành lang khu cấp cứu quân y, không khỏi
hoảng sợ, hành lang cấp cứu có một giường, em trai Mập mạp đang lo lắng ở bên, nhìn thì có vẻ đã được xử lý qua, nhưng người vẫn hôn mê bất tỉnh, chăn màu trắng có một mảng máu lớn đã khô, thấy ghê người.
Diệp Bành Đào, Trịnh Viễn và em Mập mạp cũng biết nhau, nó giờ vẫn là học sinh trung học, trên mặt đầy lo lắng sợ hãi, nhìn thấy hai người
tới, em Mập mạp lễ phép đứng lên nói: "Anh Diệp, anh Trịnh đến rồi".
Trịnh VIễn thấp giọng: "Sao lại ở đây, sao chưa đưa đến phòng bệnh?"
Thằng bé mặt mày trắng trợt, trầm mặc nhìn bên trong phòng một lát,
Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn cũng đi qua xem, bên trong phòng có hai cảnh sát mặc đồng phục và một nữ bác sĩ, giọng nói rất lớn.
"Nhờ cô giúp đỡ, đây là đống ý cục công an chúng tôi, khi làm nhiệm
vụ thì bị thương, nếu cả giường bệnh mà cũng không có thì làm sao mà
đồng chí chúng tôi ở ngoài hiên phẫu thuật được, tuy là chúng tôi không
cùng hệ với ở đây nhưng đều phải vì nhân dân phục vụ cả chứ, phiền cô,
xem có biện pháp nào không...".
Nữ bác sĩ kia còn trẻ tuổi, hình như là người có trách nhiệm ở đây,
giọng nói sắc bén bực tức: "Được rồi, đừng có ở đây lôi kéo tôi, không
phải các anh là được, giường bệnh đều thuộc quyền chủ nhiệm, tôi chỉ là
bác sĩ phụ trách, không quản lý giường, nếu các anh sốt ruột thì gọi cho lãnh đạo mà tìm quan hệ thử, lãnh đạo bọn họ nói chuyện với nhau, so
với cấp dưới chúng ta nói cả trăm câu cũng không bằng được, các anh
nhanh đi, nếu không lấy viên đạn trong ngực anh ta ra mất máu nhiều quá
làm suy tiêm thì khi đó nguy hiểm tính mạng".
Người cảnh sát nóng nảy, vỗ bàn nói: "Không có chúng tôi hi sinh giữ
gìn an toàn cho nhân dân, cô có thể ở đây sao, lấy cái viên đạn kia tôi
sẽ tặng cô đi gặp Diêm vương".
Cô bác sĩ nghe xong cũng tức giận đứng lên: "Đồng chí cảnh sát, đừng
nói với tôi kiểu đó, đây là bệnh viện, cấm ồn ào, anh có bản lĩnh thì
tìm viện trưởng đi, các anh hi sinh à, thôi đi, anh không thấy ở đây còn sáu bệnh nhân chờ tôi sao, đi ra ngoài, tôi không muốn nói chuyện vô
nghĩa với các anh".
Diệp Bành Đào và Trịnh VIễn bước vào, chào theo nghi thức quân đội
với hai anh cảnh sát kia, nói: "Chào đồng chí cảnh sát, chúng tôi là bạn của Mập Mạp ở trường quân đội, có chuyện gì khó khăn sao?"
Hai cảnh sát nhìn qua quân hàm của họ, ánh mắt sáng ngời nói: "Chào
hai đồng chí giải phóng, tôi nghe nói qua về hai vị rồi, đây chắc là
Diệp liên đoàn trưởng và Trịnh chỉ đạo viên phải không?"
Bác sĩ không kiên nhẫn cắt lời: "Nói chuyện thì đi ra ngoài, đây là phòng bệnh, nơi xem bệnh, không phải quán cà phê".
Diệp Bành Đào đã tức đến mức không nén được, vừa nghe xong đã xoay
người trừng mắt nhìn cô ta nói: "Nữ đồng chí này, cứu sống người là
thiên chức của cô, tôi thấy cô mặc áo trắng cũng không xứng đâu".
Nói xong không thèm để ý cô ta, rút di động ra gọi điện: "Dạ... Bác
Trịnh, cháu là Diệp Bành Đào... dạ... vâng, quân y.. dạ... bị bắn, gãy
xương, cần phẫu thuật ngay... dạ.. cám ơn bác Trịnh giúp cháu..".
Anh nhìn nữ bác sĩ kia nhếch miệng một cái, thầm nghĩ, ở đây mà lộng
hành cái gì, có biết người họ Trịnh kia là ai không, đang định châm chọc cô ta vài câu, Diệp Bành Đào nhìn thoáng qua bảng tên trên bàn, bước
tới đặt rầm một phát rồi xoay người bước ra.
Nữ bác sĩ tức đến mặt đỏ bừng, tên lính này kì quái quá.
Hơn 10 phút sau, cả hành lang cấp cứu náo loạn cả lên, cô ta không
hiểu nhìn ra, thấy viện trưởng và mấy chủ nhiệm chuyên khoa cùng lao tới khu cấp cứu. Nữ bác sĩ hoảng sợ vội vàng đi ra xem chuyện gì, viện
trưởng đức cao vọng trọng bước vội đến trước mặt tên lính kia, nói:
"Chào đồng chí, tôi là viện trưởng quân y, thật có lỗi, bệnh viên chúng
tôi chưa chu toàn, giờ lập tức sẽ phẫu thuật cho đồng chí công an kia
ngay...".
Nữ bác sĩ ngây ra như phỗng, nửa tiếng sau, Mập mạp đã được đưa vào
phòng phẫu thuật, do chính trưởng khoa ngoại tự mình mổ chính, cam đoan
sẽ cho kết quả tốt nhất. Ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Diệp Bành Đào
và Trịnh Viễn giờ mới hỏi chuyện tại sao Mập mạp lại bị thương, một cảnh sát kể lại.
Hóa ra gần đây thành phố B phát triểu hơn, có xuất hiện buôn lậu
thuốc phiện từ nước ngoài vào, chỉ mới một năm, lượng thuốc phiện ở
thành phố B đã lên tới lượng tấn, tính chất cực kì nghiêm trượng, ảnh
hưởng nguy hiểm, tổ chức quốc tế cũng rất quan tâm, bởi vậy cục công an
thành phố B điều động thành lập một tổ chuyên án điều tra.
Mập mạp năm gần đây biểu hiện cũng rất xuất sắc, được tuyển vào tổ
chuyên án, hôm qua dưới báo cáo của cấp dưới, nghe nói ở ngoại ô có một
kho hàng thuốc giảm đau chuẩn bị vận chuyển đi, vội vàng đến, Mập mạp
gọi điện báo cao sơ qua rồi tự mình đi trước, chắc là định xem tin tức
này là thật hay giả.
Diệp Bành Đào không khỏi nhíu mày, người cảnh sát nói tiếp: "Chuyện
phía sau thế nào chúng tôi cũng không biết, nhưng khi lực lượng đến kho
hàng số 1 phát hiện cậu ấy ở trên một đống bao xi măng, ngực bị bắn,
toàn thân có nhiều chỗ gãy, chắc là bị người ta đánh nặng, hơn nữa đối
phương cũng không định đánh chết, chỉ là cho tàn phế thôi, bác sĩ nói
nếu cậu ấy có tỉnh, cả đời sợ cũng là người tàn phế".
Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn đồng thời hít một hơi, thủ đoạn đúng là
không phải ngoan độc bình thường, chuyện tàn nhẫn đến thế làm người ta
nghe mà giận sôi người.Diệp Bành Đào hít sâu một hơi, nói: "Các cậu điều tra lâu như thế chẳng nhẽ không tìm ra chút manh mối hay mục tiêu nào
sao?"
Hai cảnh sát nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Xin lỗi, đây là cơ mật, không thể tiết lộ được".
Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn hiểu ý gật đầu, hai cảnh sát đó còn có
nhiệm vụ, không thể chờ đến khi phẫu thuật xong, đi trước, em Mập mạp
ngồi bên hơi ngẩn người, Diệp Bành Đào suy nghĩ nói: "Ba mẹ em biết
chưa?"
Cậu nhóc lắc đầu: "Tim ba em không tốt, em sợ nói cho họ rồi không
chịu nổi cú sốc, cho nên chỉ lừa họ, nói anh đi công tác, nhưng mà sợ
lừa không được lâu, nếu anh không tỉnh rốt cục cũng phải nói, anh Diệp,
anh có biết ai nhẫn tâm như vậy không, anh em không phải là cảnh sát
sao, quốc gia chúng ta có pháp chế mà, sao lại xảy ra chuyện đó được?"
Diệp Bành Đào im lặng, an ủi vỗ vai cậu: "Em yên tâm, lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt, phần tử tội phạm rồi cũng bị báo ứng".
Nói điều nà chính Diệp Bành Đào cũng không tin tưởng, sự thật tàn
khốc trước mặt, dám đánh cảnh sát, lại còn tàn nhẫn như thế, hoàn toàn
có thể nhìn ra, sau lưng nếu không phải là một lực lượng mạnh chống đỡ,
bọn họ mới không cần sợ hãi như vậy, đặc quyền giai cấp, dù ở đâu cũng
có, pháp luật hoặc nhân tình, trước mặt nó luôn lực bất tòng tâm.
Chính nghĩa chiến thắng tà ác, cho tới bây giờ cũng chỉ là nguyện
vọng tốt đẹp của mọi người mà thôi, là mong muốn trăm ngàn năm qua.
Lúc thư kí Ngụy vào phòng khách, Chu Tử Phong đang kiên nhẫn đổi nước cho bể cá, vẻ mặt chuyên chú, giống như đám cá đó là trân bảo quý giá
vô cùng, Chu Tử Phong buông tay ra, ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Sao,
xảy ra chuyện gì?"
Thư kí Ngụy nói: "Chu phó tổng để cho thủ hạ đánh cảnh sát tàn phế".
Ánh mắt Chu Tử Phong lóe lên: "Hả?Vì cái gì?"
"Chu phó tổng nói đang chuyển thuốc thì bị cảnh sát kia theo dõi, nếu không đi thì tiền không thu lại được, mà thời điểm quay vòng sắp tới
cho nên chắc là nóng nảy".
Chu Tử Phong nở nụ cười: "Đúng là ngu xuẩn, trước mắt chúng ta không
cần động tĩnh, công an đã lập tổ chuyên án rồi, làm không tốt, có khi
lật thuyền, phải cẩn thận, không được để vì chuyện nhỏ mà mất chuyện
lớn, nếu xảy ra chuyện thì phải đổ hết lên người Chu Tử Nhạc, không được hắn lôi chúng ta theo, đó là tốt nhất".
Thư kí Ngụy âm thầm nói trong lòng, rõ ràng là quan hệ anh em ruột
thịt, thế mà khác nhau một trời một vực, trước kia anh Phong tự nhiên
cho người em cùng cha khác mẹ Chu Tử Nhạc đến thành phố B, hơn nữa còn
cho hắn cầm quyền mấy công ty kinh doanh, anh còn buồn bực, giờ mới hiểu được, hoa ra anh Phong tìm một người thế tội, chắc anh Phong đang định
bứt ra cho trong sạch, thảo nào ngoại trừ lợi nhuận của công ty dược,
gần đây anh lại bắt đầu giao thiệt với các doanh nghiệp chế biến, thành
lập cả công ty, còn tự mình chỉ đạo kinh doanh, đây chính là đường lui.
Tiểu Ngụy theo Chu Tử Phong mấy năm nay, đối với tâm tư của Chu Tử
Phong anh nắm bắt không được mười thì cũng tám phần, dù sao anh cũng
định rồi, anh Phong dù là làm bậy hay buôn bán sạch, anh cũng đi theo
anh Phong, năm đó nếu không phải anh Phong ra tay vào lúc mấu chốt, anh
đã sớm chết rồi, tri ân báo đáp, chính là điều mẹ đã mất của anh dạy,
đạo lý cơ bản của con người.
"Đường Nhị tiến hành sao rồi?"Chu Tử Phong thản nhiên nói.
"Hình như Diệp Bành Đào đoán ra rồi, ngày đó chỉ là thủ thuật che mắt thôi, anh ta bảo để Đường Nhị sinh đứa bé ra, nếu là con thật thì sẽ
giải quyết".
Chu Tử Phong nhíu mi: "Tôi xem nhẹ Diệp Bành Đào rồi, cũng có chút
đầu óc, nhuwgn mà mục đích của tôi không phải là để cho hắn ta và Đường
Nhị, dù sao Đường Nhị có mang con của Diệp Bành Đào thật thì Diệp gia
cũng không cho cô ta vào, cho nên chẳng qua là gây phiền toái cho hắn
thôi, suốt ngày quấn lấy Vi Vi, nhưng mà gần đây cô nhóc một cuộc điện
thoại cũng không có, Vi Vi giờ đang huấn luyện ở đâu?"
Tiểu Ngụy lắc đầu: "Rất kì lạ, gần đây hỏi thăm vẫn không ra hành
tung của Cố tiểu thư, hình như là huấn luyện bí mật, địa điểm thời gian
cũng không rõ, trước mắt không về lại khu đóng quân ở ngoại ô".
Chu Tử Phong nghĩ nghĩ, đoán được vài phần, cô bé này chắc bị tuyển đi tập huấn rồi, đúng là chịu khổ.