"Cô ta muốn giết chết chúng ta chắc, vận động mạnh như thế trước khi ăn dễ gây sốc, đây là điều cơ bản, mình không tin cô ta không
biết".
Hà Hiểu Vân oán giận nói thầm, Cố Lăng Vi vài phàn lo lắng nhìn Lý
Dĩnh một cái, Lý Dĩnh cười ha hả, như biết trước nói: "Không cần lo cho
mình, yên tâm đi, lần này mình không kéo các cậu đâu, rèn luyện lâu 5km
không còn là vấn đề nữa".
"Bên phải... Chạy.... Bắt đầu".
Tào Tú Hà ra lệnh, một đám hơn ba mươi nữ binh nhanh chóng ra khỏi
đại viện, Tào Tú Hà và Lưu Ngọc Linh chạy phía trước, thỉnh thoảng quay
lại miệt thị mấy cô vài lần, ý kiểu như, trình độ gì mà... ,mấy cô đều
là xuất sắc nhất của quân khu, không ai chịu nổi, bán sống bán chết chạy về phía trước, từ xa nhìn lại cứ như một đội điên, người nào tranh về
trước, bạn đuổi tôi chạy, hoàn toàn không có hình thù gì, Cố Lăng Vi
cũng không ngốc, biết chạy bậy thế không tốt, thấp giọng nói: "Lệ Hồng,
Hiểu Vân, Lý Dĩnh, chú ý điều chỉnh hô hấp, chúng ta chạy chậm một chút"
Ba người luôn xem Cố Lăng Vi là người cầm đầu, nghe lời điều chỉnh hô hấp, phân phối thể lực, không tranh nhau thi chạy nữa.Phía trước Lưu
Ngọc linh quay đầu liếc bốn người một cái, nhíu mi: “ Cố Lăng Vi kia
đúng là rất khôn khéo".
Tào Tú Hà cũng quay lại nhìn thoáng qua, phía sau là bốn người chạy
không nhanh không chậm, vui vẻ gật đầu: "Đúng là hiếm có, trách không
được đội trưởng tự hạ lệnh, tôi thấy lần này phải thao luyện cô ta cho
tốt, haha".
Hơn ba mươi người như ong vỡ tổ chạy vòng vèo, còn hơn một nửa lộ
trình nhưng mấy người chạy phía trước đã mặt mày trắng bệch hô hấp dồn
dập, chịu không nổi nữa, đội ngũ dần chậm lại, dần dần tạo thành khoảng
cách, Cố Lăng Vi vừa chạy vừa chú ý Lý Dĩnh, mấy năm nay không gặp đúng
là có tiến bộ vượt bậc.
Cô còn nhớ khi ở trường quân đội, mỗi lần 5km cô và Hà Hiểu Vân về
cuối, giờ sắc mặt tuy có trắng nhưng chân vẫn vững vàng, không hề hỗn
loạn, quả nhiên luyện tập không ít. Bốn người vì phân phối thể lực hợp
lí, cho nên khi tới điểm kết thúc cũng không chật vật lắm, nhưng người
khác thì có cảm giác như sắp quăng mũ cởi giáp hết, Cố Lăng Vi và Hà
Hiểu Vân giúp Lý Dĩnh bước thong thả vài bước, Hà Hiểu Vân cười nói:
"Được lắm, Lý Dĩnh, thể lực của cậu tăng nhanh quá, luyện tập cách nào
vậy, truyền thụ ít kinh nghiệm đi".
Lý Dĩnh trắng mắt liếc cô một cái: "mình mỗi ngày đều sáng sớm chạy bộ, kiên trì vài năm sao lại không tiến bộ được".
Nói xong hất hai người ra: "Không cần dìu mình, mình không vô dụng như vậy".
Cố Lăng Vi vui mừng cảm thán: "Lý DĨnh trưởng thành thật rồi".
Lý Dĩnh cũng cười: "Tách ra khỏi các cậu, mình không muốn cũng phải
lớn lên, trước kia ở cùng các cậu, mình luôn dựa dẫm, rời đi mới biết,
chỉ có mình phải mạnh mẽ thực sự mới có thể ở cùng các cậu, đúng không?"
Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng đồng thời gật đầu, Lý Dĩnh, cậu tuyệt lắm.
Hơn ba mươi người oán thầm các cô im im ghê gớm, Tào Tú hà hơi quét
mắt sang mấy người, nói: "Thế nào, biết lợi hại chưa, muốn chạy xa phải
phân phối thể lực, điều chỉnh hô hấp, 5km việt dã chứ không phải chạy
ngắn 100m, phải có sự chịu đựng và tốc độ, theo đuổi tốc độ sẽ không
kiên trì tới cùng được, đây là bài học cho các cô, hiểu chưa?"
"Hiểu"
Nhóm nữ binh trả lời đầy mạnh mẽ. Tào Tú Hà và Lưu Ngọc Linh cũng
không làm khó họ nữa, trực tiếp dẫn họ đến căn tin, xếp thành hàng xong, Tào Tú hà lúc này mới chính thức đọc diễn văn: "Tôi đại diện cho đội
huấn luyện hoan nghênh các cô đã đến, lần tập huấn này mục đích là gì,
tôi tin các cô trong lòng đã sớm biết rõ".
Nói tới đây nhìn đội ngũ rồi tiếp tục: "Đội tập huấn tuy là biên chế
tạm thời nhưng vẫn có những quy định quan trọng, trước hết, thành viên
đội tập huấn không cho phép đeo quân hàm, nói với nhau cũng là số thứ tự để xưng, tiếp theo, vật phẩm mang theo đều phải gửi tập trung, chỉ giữ
bên người các đồ quý giá, còn nữa, tập huấn luôn ở trạng thái cô lập, từ giờ trở đi, cấm dùng các phương thức liên lạc với người ngoài, huấn
luyện viên giao nhiệm vụ thì không được tự tiện hỏi đúng sai, phải dùng
toàn bộ năng lực hoàn thành, cuối cùng, tập huấn này thực sự rất khốc
liệt, nhưng hoàn toàn tự nguyện, không miễn cưỡng, nếu không muốn tham
gia thì có thể rời khỏi, lập tức sẽ có xe đưa các cô về bộ đội, không có ghi chép không tốt nào, tôi cam đoan, giờ cho các cô 5 phút suy nghĩ,
nếu do dự có thể đi ngay".
Hơn ba mươi người không ai hé răng, 5 phút trôi qua rất nhanh, Tào Tú Hà có vài phần tiếc nuối cười: "Nhìn qua các cô đều chuẩn bị tâm lý
rồi, được thôi, nếu không đi thì cùng thử sức, xem nhiệm vụ của đội đặc
công chúng ta thế nào".
Nói không hề khách khí, nhưng mà là địa bàn của người ta, ai cũng
không có cách trách cứ, bốn bàn lớn dọn cơm trưa rất phong phú, hương
thơm nghi ngút, Hà Hiểu Vân nuốt nước bọt thấp giọng: "Đừng nói nữa, xem đãi ngộ tốt chưa kìa, đầu bếp ở đây với chỗ mình đúng là một trời một
vực".
Tào Tú Hà không có ý tốt nói: "Đúng rồi, chút nữa quên không nói với các cô, đặc công chúng tôi có quy định giờ ăn, 5 phút..."
Nói xong cúi đầu bắt đầu ăn, đừng nói là lễ nghi gì, cứ như hổ như
sói không có chút nhã nhặn, hơn ba mươi người trải qua chuyện vô nhân
đạo vừa rồi, sau 5 phút một đám người nửa bụng cũng không lấp được,
chuông tập hợp vang lên, nhóm người lại ra ngoài tập hợp. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi các cô liền hiểu, nơi này không hề có chủ nghĩa nhân đạo,
nếu sau này nữa chắc không có gì mà ăn, nhanh chóng cả đội được đưa lên
lầu kí túc xá, điểm danh phân đội, báo số thứ tự, dáng mừng là bốn người các cô cùng một đội 1, hơn ba mươi người chia làm 3 đội, Cố Lăng Vi số
thứ tự 21, Trương Lệ Hồng, Hà Hiểu Vân và Lý Dĩnh là 23, 27, 29, người
to cao đầu hàng được chọn là đội trưởng tạp thời, tên cũng không rõ, số
20. Người cuối hàng là đội phó tạm thời, rơi vào người Lý Dĩnh, được làm sếp khiến cô nghiền không chịu được.So với tân binh đúng là không có gì khác nhau, đội tập huấn tuần đầu cực kì bận rộn, sửa sang nội vụ, nhận
trang phục vũ khí và đồ dùng hằng ngày, nằm trên giường cứng có mấy
người cũng không ngủ nổi.
Cố Lăng Vi trằn trọc, cô nhớ trước khi có báo cáo đi huấn luyện, nghỉ năm ngày phép, Diệp Bành Đào luôn quấn lấy cô, năm ngày, hai người hầu
như không ra khỏi nhà, ở trong phòng hết triền miên lại triền miên, cực
kì sa đoạn, không biết có phải do Cố Lăng Vi có vấn đề không, gần đây cô thấy Diệp Bành Đào muốn nhiều hơn, chắc do lần này ly biệt,, ít nhất
phải mấy tháng không thấy mặt.
Thực ra cô cực kì áy náy với Diệp Bành Đào, mọi chuyện luôn là anh
nhường nhịn cô, người như anh luôn đứng đầu người khác, giờ lại ở phía
sau một người phụ nữ đợi chờ, không hề phù hợp với tính cách của anh,
chỉ là vì cô, anh lại cam tâm tình nguyện làm thế, có lúc Cố Lăng Vi
nghĩ mình thực sự không hề đáng giá, một người bạn gái không biết điều
như thế, cuộc sống bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều.
"Lăng Vi, cậu ngủ chưa?"
Hà Hiểu Vân từ giường dưới vọng lên. Cố Lăng Vi nở nụ cười, bướng bỉnh nói: "Sai rồi, phải gọi mình là 21".
Cô nói xong không chỉ Hà Hiểu Vân, những người khác trong phòng đều
bật cười, Lưu Ngọc Linh đẩy cửa vào lớn tiếng: "Sao, không ngủ được phải không, có muốn tôi cho các cô ra ngoài vận động một chút không?"
Kí túc xá lập tức im lặng, Lưu Ngọc Linh tuần tra một vòng rồi hừ hai tiếng, xoay người bước ra, Cố Lăng Vi nhợt nhạt thở dài, không biết có
phải là lần đầu xa Diệp Bành Đào mà không có cách liên lạc không, cô
phát hiện, mình nhớ anh kinh khủng, nhớ bộ dạng ti bỉ xấu xí, nhớ ánh
mắt anh chuyên chú nhìn cô, bộ dạng giảo hoạt không chịu nổi, đúng thế
,anh yêu mình, Cố Lăng Vi cực kì xác định được điều này, hơn nữa, là rất yêu, rất yêu...
Diệp Bành Đào lúc này cũng đang sứt đầu mẻ trán, Lăng Vi đi rồi, đội
tập huấn có quy củ anh cũng biết một chút, mấy tháng không gặp không nói làm gì, còn không được gọi điện thoại, đối với Diệp Bành Đào mà nói
đúng là tra tấn không nhỏ, nhưng rất nhanh, anh đã bắt đầu chịu sự tra
tấn này hành hạ.
Lăng VI đi rồi, cũng đã là giữa tháng tư, Diệp Bành Đào hôm nay dậy
sớm đột nhiên nhận được điện thoại, một dãy số lại, Diệp Bành Đào nhận
máy, cả buổi đối phương cũng không trả lời, anh đang nghĩ chắc người ta
nhầm số định tắt thì từ ống nghe truyền tới một giọng nữ đầy sợ hãi:
"Diệp Thiếu,...em là Đường Nhị..."
Diệp Bành Đào nhíu mày: "Đường Nhị?Đường Nhị là ai?"
Hơn nửa ngày anh cũng không nhớ được cái tên có chút quen này là
người nào, câu tiếp theo của đối phương suýt nữa làm anh ném luôn điện
thoại, rốt cục cũng nhớ được Đường Nhị nào.
"Em...em mang thai...."
Sắc mặt Diệp Bành Đào thay đổi, Trịnh Viễn bên cạnh thấy có vẻ không ổn, tò mò hỏi: "Sao vậy Bành Đào, có chuyện gì sao?"
Diệp Bành Đào lắc đầu, cầm điện thoại bước ra khỏi đoàn bộ, tới một
góc sân huấn luyện nói chuyện, Trịnh Viễn ngẩn người, nhìn qua cửa sổ
đánh giá sắc mặt Diệp Bành Đào, hôm nay cậu ta lạ quá. Diệp Bành Đào
không ngờ, chỉ là một lần... thế nhưng lại mang tới phiền toái lớn như
thế, lúc anh đã quên việc kia, nó lại ném đến một cú nổ mạnh đến thế,
còn uy lực hơn cả bom. Ngồi trong phòng cà phê, Diệp Bành Đào lo lắng,
không rõ chuyện này cứ thế rồi sẽ đi đến đâu, đến tình trạng ngày hôm
này đúng là không ai ngờ tới.Đường Nhị vừa vào đã thấy Diệp Bành Đào,
ánh nắng ngày xuân rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên sườn mặt anh tuấn, như một vầng sáng mơ hồ, khiến cho hình dáng anh nhu hòa hơn trước, cực kì cuốn hút, nhưng thoắt cái mày nhăn chặt, khuôn mặt cũng lạnh lùng và nghiêm túc hơn, không bao giờ.. có thể gặp lại vẻ dịu dàng đó.
Đúng vậy, Đường Nhị âm thầm cười khổ, lần này chạm đến điều anh ta để ý nhất, anh ta đương nhiên không thể thanh thản mà nhìn người đem lại
phiền toái được.Đường Nhị ngồi xuống chỗ đối diện, cúi đầu không nói gì, Diệp Bành Đào nhìn kĩ, đánh giá cô ta một lần nữa, vẫn áo sơ mi quần
bò, mái tóc đen dày vì buông thóng mà rơi xuống che khuất vẻ mặt lúc
này, khiến cho Diệp Bành Đào cũng không đoán được lòng cô ta. Nhưng anh
biết mình sai lần rồi, cô ta so với người khác tâm cơ thâm trầm hơn
nhiều, anh không tin, nữ sinh có thể đến Thịnh thế hoa đình làm việc mà
vẫn còn tự ái, cho dù lúc trước mình bị lừa bởi vẻ ngoài thanh thuần thì giờ nghĩ lại, cô ta nếu vì mang thai mà tìm mình, tuyệt đối không phải
vai diễn bình thường.Diệp Bành Đào hạ mi mắt, thản nhiên nói: "Nói đi,
muốn bao nhiêu?"