Một ngày thu sau giữa trưa, thời gian nhàn nhã khó có được, Cố Lăng
Vi theo Diệp Bành Đào vào phòng ngủ, bên trong lại vang ra những thanh
âm làm người khác tim đập mặt đỏ: "A, aiz... Anh nhẹ chút....xuống chút, đó, a!Chính là chỗ đó....".
Diệp Bành Đào cầm chai dầu trên tay xoa mấy điểm xanh tím đến ghê
người trên lưng Cố Lăng Vi, vừa đau lòng cho cô hai ngày nay khổ cực,
nói dong dài: "Chỉ là diễn tập thôi mà, em loạn cái gì chứ, anh hùng cái gì, em có thể à..."
Quở trách rầm rầm, Cố Lăng Vi lại thấy rất mềm lòng, sau giữa trưa,
nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng xuống tấm thảm màu trắng trong
phòng ngủ, tạo ra một sự thanh thản đến lạ, trên giường Cố Lăng Vi không hề có hình tượng đại mỹ nữ dựa vào thành giường, không ngừng rên rỉ,
phía dưới còn mặc quần ngủ của Diệp mỹ nam, đang được matxa, tình huống
này sao lại thấy đen tối như thế, hơn nữa cực kì tương xứng với tiếng
rên rỉ của Cố Lăng Vi, làm cho người ta buộc lòng phải cân nhắc đó
Hơn nữa Diệp Bành Đào cũng là đại sắc lang, ấn ấn, tay bắt đầu không
nghiêm túc, thần không biết quỷ không hay càng có xu hướng đi xuống nữa, thân mình cũng dựa xuống dưới, hơi thở nóng rực ghé vào bên tai trắng
nõn của Cố Lăng Vi, nhẹ nhàng liếm mút, giống như trăm ngàn con kiến
đang bò trong lòng cô, ngứa ngáy khổ sở.
"Đừng nháo nữa, đáng ghét..."
Cố Lăng Vi nâng tay xua xua, giọng nói cũng đã có vài phần không đứng dắn, đối với thủ đoạn của Diệp Bành Đào, cô luôn chống cự rất yếu ớt,
Diệp Bành Đào bật cười vài tiếng, há mồm cắn vào dái tai mượt mà của cô, đen tối nói: "Đừng nháo thế nào, hả?Là đừng nháo thế này, đừng thế này, hay thế này..."
Hơi thở trượt xuống dưới tai, dưới nữa, lại dưới nữa... Cố Lăng Vi
rên từng tiếng gấp gáp, tiếp đó đã bị Diệp Bành Đào cuốn vào tình cảm
mãnh liệt không kiềm chế được, thể lực của Cố Lăng Vi sau huấn luyện đã
sụt giảm, hơn nữa nam nữ sức lực cũng khác xa nhau, lúc nào cũng bị Diệp Bành Đào cuốn vào vui sướng và hạnh phúc, cho nên với phương diện này,
hai người từ từ quen thuộc đến hài hòa, Diệp Bành Đào lại như ăn phải
thuốc phiện không cách nào ngừng được.
Hơn nữa hai người dù sao cũng ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên một khi cơ hội đến Diệp Bành Đào sẽ trở thành mãnh thú đói khát
không biết thỏa mãn, không gây sức ép đến khi hai người cùng sức cùng
lực kiệt thì không chịu yên.Đáng tiếc lần này Diệp Bành Đào vận khí
không được tốt, màn khởi động xong, đang chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn thì chuông cửa đột nhiên vang lên như đòi mạng.
Cố Lăng Vi trong lòng Diệp Bành Đào tỉnh táo lại, đẩy đẩy người đàn
ông phía trên, Diệp Bành Đào cúi đầu hôn cô, hàm hồ nói: "Kệ hắn, để anh làm xong cái đã nói sau".
Cố Lăng Vi mặt đỏ bừng, không chút khách khí ngăn đầu anh, dùng sức
đẩy rồi nhanh chóng lấy chăn bao quanh chạy vào toilet, Diệp Bành Đào
bực bội, thỏ con đến miệng lại chạy mất, tức tối bứt bứt tóc nhặt bộ áo
ngủ trên đất mặc vào người, hét to vào máy bộ đàm trước cửa: "Mẹ nó ai
mà đáng ghét thế hả, sáng sớm tới quấu nhiễu người ta".
Hà Hiểu Vân thấy hình tượng của Diệp Bành Đào cực kì bất mãn, biết
ngay là không tốt, cô định cùng Trịnh Viễn quấy rối chuyện tốt của hắn
rồi, vội vã lùi sau từng bước, đẩy Trịnh Viễn ra trước, Trịnh Viễn lơ
đễnh cười ha hả: "Mình, Viễn, Bành Đào, mới sáng sớm gì nữa, giờ đã là
chiều rồi, mà hai người các cậu cũng ở nhà mấy ngày rồi, không sợ mốc
meo sao, hôm nay là thứ sau, mình được nghỉ, đừng nói nữa, mở cửa nhanh
cho mình".
Diệp Bành Đào thấp giọng mắng hai câu, mở cửa, Diệp Bành Đào chống
tay vào vách tường thấy Hà Hiểu Vân cùng Trịnh Viễn cùng nhau bước vào,
không khỏi nhíu mi nói: "Viễn, phá chuyện tốt của người ta, là vô nhân
đạo đó".
Mắt Trịnh Viễn mang theo vẻ trêu tức nhìn anh một cái: "Mình là dựa
theo tinh thần nhân đạo mới đến đây, khuyên cậu một câu, phải biết kiềm
chế, tranh hăng quá hóa dở đó".
Diệp Bành Đào nhìn lướt qua hà Hiểu Vân bên cạnh, không có ý tốt cười nói: "Hai người nam nữ bất chính phối hợp, đi ra ngoài chơi đùa đi, tới chỗ bọn mình làm bóng đèn chi vậy".
Hà Hiểu Vân trừng mắt liếc anh: "Diệp Bành Đào, thu hồi tầm mắt dơ
bẩn của anh ngay, tôi là đến tìm Lăng Vi, không quan hệ với Diệp liên
đoàn trưởng anh".
Nói xong không chút khách khí đẩy tay anh đi vào, Diệp Bành Đào đến
bên tai Trịnh Viễn thấp giọng: "Bạn thân à khuyên cậu một câu, bà cô này cũng không phải tốt đẹp gì, người anh em nhất định phải bảo trọng đó".
Trịnh Viễn buồn cười đánh vào vai bạn, nghi hoặc nói: "Trên người cậu sao lại có mùi dầu hoa hồng".
Diệp Bành Đào cúi đầu ngửi ngửi, không khỏi bật cười, hai ngày ba
lượt mát xa cho cô nhóc kia, tuy là được ưu đãi không ít nhưng mà trên
người không biết khi nào cũng có mùi dầu gay mũi này, xoay người vào nhà vệ sinh tắm rửa. Cố Lăng Vi nhìn phía sau: "Lệ Hồng đâu?Sao chỉ có mình cậu".
Hà Hiểu Vân khoát tay: "Em Lệ Hồng đến thành phố B, nói là tới làm
công, cô ấy đi tìm việc với em rồi". Cố Lăng Vi ngẩn ra: "Em gái, cô ấy
có em gái à".
Hà Hiểu Vân nói: "Chính là cô bé xinh đẹp trong ảnh kìa, là em út của Lệ Hồng, năm nay mười tám, năm trước thi cao đẳng mà rớt, học lại một
năm vẫn không đậu nên đi làm công".
Cố Lăng Vi lúc này mới nhớ ra, Trương Lệ Hồng rất thương em, hồi
trước lúc cô thấy bức ảnh đó, ai cũng nói chị em Lệ Hồng không giống
nhau, cô bé thanh tú xinh đẹp, theo Lệ Hồng nói thì hai người cách biệt
di truyền rất lớn, cô bé giống bà nội cô, bà nội trước kia cũng vài phần tư sắc, chuyện này cô ấy cũng bị mấy người trong nhóm cười thật lâu.
Nghĩ tới đây cô gật gật đầu: "Cô nhóc đó giờ ở đâu?"
"Nghe nói là cùng với mấy người đồng hương ở căn nhà thuê tạm thời".
Hà Hiểu Vân như trộm quét mắt qua nhà vệ sinh một cái, dựa vào Cố
Lăng Vi nói: "Lăng Vi, nếu không cậu tìm anh cậu giúp đỡ, tới chỗ anh
cậu làm, cũng chỉ một câu thôi, chứ cô bé ở ngoài gặp trắc trở nhiều,
giờ chỉ tốt nghiệp trung học, không có bối cảnh, làm sao tìm được việc
tốt".
Cố Lăng Vi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Ừ!Quay về mình sẽ gọi cho anh mình".
Diệp Bành Đào ăn mặc chỉnh tề đi tới, liếc mắt nhìn hai người một cái nói: "Chuyện gì mà lén lút thế?"
Hà Hiểu Vân biết anh và Chu Tử Phong không thích nhau, cười ha ha
giấu đầu hở đuôi: "Không có, không có, chỉ là em của Lệ Hồng đến thành
phố B làm công, tôi đang tính với Lăng Vi tìm cho cô bé một việc, cô
nhóc mới ra trường, vào xã hội dễ bị người ta lừa gạt".
Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, ánh mắt chua lè đảo qua Cố Lăng
Vi, hung hăng trừng mắt nhìn Hà Hiểu Vân một cái: "Việc này mấy người
không cần lo, lát tôi gọi cho cậu út, việc bán hàng nghe nói cũng dễ
thôi, thu nhập cũng không thấp, chỉ là cần có chút hình ảnh..."
Đột nhiên nghĩ đến Trương Lệ Hồng cao lớn thô kệch anh hơi nhíu mày,
Hà Hiểu Vân thông mình nói: "Lệ Na và Lệ Hồng không giống nhau, là một
cô nhóc đáng yêu".
Diệp Bành Đào gật đầu: "không thành vấn đề".
"Đúng rồi, tối Hồ Tiểu Ba mời khách, chúng ta cùng nhau qua đi".
Trịnh Viễn nhàn nhã nói.Diệp Bành Đào nhíu mày, không có ý tốt nhìn
Hà Hiểu Vân: "Này, tôi nói cậu hôm nay sao lại túm Hà Hiểu Vân đến nhà
tôi, hóa ra là Hồ Tiểu Ba hôm nay mở tiệc, sao không có mặt được".
Hà Hiểu Vân bị Diệp Bành Đào nhìn đến tóc gáy dựng đứng, nghi ngờ nhìn Trịnh Viễn: "Tiệc gì?"
Trịnh Viễn cảnh cáo liếc Diệp Bành Đào một cái: "Không có gì, chỉ là
bữa ăn thôi, ở Toàn Tụ Đực, cô không có việc gì thì cùng đi, dù sao Lăng Vi cũng đi".
Hà Hiểu Vân vừa nghe có Lăng Vi: "Tốt tốt, Toàn Tụ Đức có vịt nướng
nổi danh quốc tế, tôi còn chưa ăn qua đâu, có cơ hội đỡ thèm cũng tốt,
Trịnh học trưởng cám ơn nha, đúng là ý tứ, tốt như thế liền nghĩ cho học muội".
Cố Lăng Vi nhếch miệng cười nhìn Trịnh Viễn, một tay kéo Hà Hiểu Vân
trong đầu chỉ nghĩ đến ăn này, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi:
"Coi chừng vì tham ăn mà bị người ta bán cũng không biết đó ".
Hà Hiểu Vân chu chu miệng: "Tham gì chứ, chúng ta ăn ở căn tin mình
đói cũng ăn không vô, nếu không thường xuyên được ra ngoài ăn ngon đã
sớm chết rồi".
Mấy người cười to, Diệp Bành Đào hoài nghi nói: "Nghe nói ông cụ nhà Hồ Tiểu Ba kia không tệ, sao mà bỏ chạy về đây được".
Trịnh Viễn cười ha hả: "Tinh tức không tinh thông gì hết, nghe nói ở
nước ngoài gặp một cô gái Nhật Bản, vì cái này mà ba hắn suýt không nhìn mặt nhau,chúng ta diễn tập nên không biết, mình đêm qua mới nghe anh
mình nói, đánh nhau một trận xong ông Hồ cưỡng chế hắn từ Mĩ về đây, nếu không tên kia cũng thành Hoa kiều sinh thêm một đứa con lai mới vác mặt về".
Diệp Bành Đào bật cười: "ông nội Hồ Tiểu Ba cũng tham gia chiến
tranh, không thích người Nhật, thế mà hắn lại dám yêu con gái Nhật".
Hai người cùng nhau vui sướng khi người ta gặp họa. Trước kia bọn họ
rất hay tụ tập ở đây, mọi người không hẹn mà đều mang bạn gái đến, đây
là quy đinh từ khi học trung học xong, luật bất thành văn rồi, trước kia bên cạnh Trịnh Viễn luôn là Hồ Đan Đan, Diệp Bành Đào thì khỏi nói, mỗi lần một người, năm tháng thanh xuân hoang đường, giờ nhớ lại Diệp Bành
Đào còn thấy không chịu nổi. Liếc mắt nhìn Cố Lăng Vi đang ngồi trên sô
pha, Diệp Bành Đào kìm lòng không được nở nụ cười, ánh mắt liếc qua hà
Hiểu Vân có chút xấu xa nói: "Viễn, bạn thân phát hiện cậu gần đây đối
với Hà Hiểu Vân không bình thường, nhưng mà cũng lạ, cô gái này bình
thường lanh lợi như thế, sao gặp cậu lại cứ hồ đồ nhỉ".
Trịnh Viễn mắt sáng rỡ nói: "Cái này gọi là đại trí giả ngu biết chưa, Hà Hiểu Vân là có ý tứ này".
Diệp Bành Đào không tránh khỏi rùng mình một cái: "Bạn thân à, cậu phải bảo trọng".
Trịnh Viễn ánh mắt lóe lên, thế mà không phản bác, Diệp Bành Đào nhìn Trịnh Viễn và Hà Hiểu Vân cũng hiểu được, không phải cậu ấy không rõ mà là thế giới này thay đổi rất nhanh. Thực ra ngoài Hồ Tiểu Ba mới từ
nước ngoài về những người khác Cố Lăng Vi cũng không xa lạ mấy, tuy
không quen thuộc nhưng cũng thường xuyên thấy ra vào đại viện, đụng qua
mấy lần, toàn là điển hình của ăn chơi trác táng, so sanh ra Cố Lăng Vi
thấy Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn khá tốt, đương nhiên cô không biết hai
người này cũng có một thời gian hoang đường mà thôi.
Mỗi người đều mang theo một mỹ nữ bên cạnh, nhỏ xinh có, tươi đẹp có, đáng yêu có, tươi trẻ có, có thể nói cần gì có đó, Cố Lăng Vi thấy ngồi bên cạnh Diệp Bành Đào cứ giống như bình hoa vậy, thành công cụ cho mấy tên đàn ông nông cạn so nhau, hơn nữa mấy người kia còn ghen tị nhìn
tới, cực kì không thoải mái.
Hồ Tiểu Ba mới từ nước ngoài về tự nhiên không rõ thay đổi của Diệp
Bành Đào mấy năm nay, chỉ nhớ lúc trước khi xuất ngoại, người này đang
bị ba hắn ép vào trường quân đội, trước kia lúc họ còn ngông nghênh,
Diệp Bành Đào thay người còn nhanh hơn thay ngựa, tiếng lành đồn xa, hơn nữa toàn là xinh đẹp, cho nên lúc thấy anh dẫn Cố Lăng Vi vào có chút
kinh ngạc, nhưng cũng không thấy có gì là không đúng. Cố Lăng Vi và hà
Hiểu Vân dù mặc thường phục nhưng cũng không hề mất khí chất quân nhân,
vừa thấy đã biết đây là lính, nữ binh đoàn văn công xinh đẹp thì anh
cũng không xa lạ, so với hai người này còn kém hơn một chút, không nhịn
được mà trêu chọc: "Diệp Bành Đào, tới đây, chọn người nào cũng tươi
ngon hết nhỉ, đoàn văn công phải không?"
Nói xong tủm tìm nhìn Cố Lăng Vi: "Mỹ nữ tôi là Hồ Tiến Bắc, bạn thuở nhỏ của Diệp Bành Đào".
Đầu vuốt nhọn vươn tay ra, Cố Lăng Vi nhìn Diệp Bành Đào một cái rồi lịch sự bắt tay nói: "Tôi là Cố Lăng Vi, xin chào".
" Cố Lăng Vi?Cô là Cố Lăng Vi?"Vừa nghe tên Cố Lăng Vi, Hồ Tiểu Ba
đột nhiên kêu lên, không tin nổi: "Cố là lính điều tra đặc biệt, lần
diễn tập này lập công, là Cố Lăng Vi mang theo hai nữ binh ném xe bồn
của quân xanh, giết đại đội trưởng đội đặc công phải không?"
Liên tiếp nói có phần kích động, Cố Lăng Vi ngẩn ra, chưa bao giờ
nghĩ mình lại nổi danh như thế, hơn nữa đối phương còn bày ra thái độ
nghiêm túc tôn kính, có phần ngượng ngừng, gật đầu nhẹ. Hà Hiểu Vân bất
ngờ nói: "Không ngờ con rùa biển như anh mà cũng biết chuyện quân diễn
như thế, chẳng lẽ đội điều tra chúng tôi vang danh quốc tế rồi sao?"
Hồ Tiểu Bắc nở nụ cười, đánh giá hai cô: "Cô chắc là Hà Hiểu Vân, anh hai tôi là doanh trưởng đoàn trinh sát quân xanh, bởi vì hai người mà
ăn không ngon ngủ không yên cho nên vừa về nhà là kể một công chiến tích vĩ đại của hai người, cừ thật, cho nên tôi không nghĩ hai người lại có
thể như thế".
Nói xong đánh gia hai cô vài lần, cười nói: "Lính điều tra đặc biệt
các cô đều xinh đẹp như thế sao?"Diệp Bành Đào phất tay lôi anh qua một
bên: "Tránh ra, đừng tìm vợ tôi".
Qua tuyên truyền của Hồ Tiến Bắc, Cố Lăng Vi vaf Hà Hiểu Vân như tỏa
sáng, mấy cô gái khác cũng không thể nhìn hiền lành cho được, hai người
cũng không để ý mấy, dù sao mấy cô gái này cũng không quan trọng.Rượu
ngon cơm no, mấy tên đàn ông chưa vui hết, cuối cùng tiếp tục ra quán
rượu, Hồ Tiến Bắc nói: "Bạn thân nghe nói gần thành bắc có quán Thịnh
Thế Hoa Đình mới mở, không thì chúng ta qua đó chơi".
Cô gái xinh đẹp bên người hắn nói: "Bạn học của em làm ở đó, nói là phải có thẻ hội viên, người thường không được vào".
Hồ Tiến Bắc ngạc nhiên: "Không ngờ ở nước mình phương diện này cũng phát triển nhanh như thế, cũng có nơi nổi bật vậy".
"Thôi đi, muốn đi còn không nhanh".
La Quang Vinh dào dạt đắc ý đưa tấm thẻ bằng hợp kim lên. La Quang
Vinh là con cục trưởng cục văn hóa, tuy không đẹp trai anh tuấn như Diệp Bành Đào hay Trịnh Viễn nhưng ăn mặc thời thường, cho nên cũng khá
phong độ. Bởi vậy đoàn người chậm rãi đi về Thịnh Thế Hoa Đình. Thịnh
Thế Hoa Định kiến trúc đồ sộ, bên ngoài có các trụ lớn cao lớn như ở La
Mã, đèn vây quanh sống động như đền thờ 12 vị thần Hy Lạp, khiến cho nơi này pha đủ vị nước ngoài, bên ngoài là bãi đỗ xa rộng rãi vô số các
hãng xe nổi tiếng, cánh cửa cao lớn nhìn là thấy xa hoa.Đám người đưa
thẻ hội viên rồi đi vào, ánh vàng xanh rực rỡ giống như bước vào thế
giới xa hoa lãng phí, phục vụ dẫn họ đến ngồi sảnh đối diện, ghế lô nằm
tách biệt, địa điểm rất tốt, dù độc lập nhưng vẫn có thể nhìn thấy sân
khấu biểu diễn bên ngoài.
Cố Lăng Vi không thích ứng được với ánh sáng hỗn tạp ở đây, cảm giác
sa đọa quá, như thế giới khác. Hà Hiểu Vân trước này vẫn rất thành thục, nhanh chóng hòa mình cùng họ, uống rượu nói chuyện phiếm hưởng lạc cực
kì, Diệp Bành Đào hôm nay cũng rất vui, vừa uống rượu vừa nói chuyện
ngày xưa, thực ra đàn ông cũng có khi rất lạ, Cố Lăng Vi nghe xong phát
hiện hóa ra họ đã thừng lăn lộn qua nhiều chuyện như thế, mấy người này
nói dong dài cực kì, ai bảo chỉ có phụ nữ mới huyên thuyên, chỉ cần có
thời điểm đàn ông cũng thế thôi. Cố Lăng Vi đứng lên đi toilet, đi theo
đường bên cạnh rồi bước ra, toilet ở khu vip, nơi này cũng quá lớn đi,
như một cái mê cung, khi vừa ra khỏi toilet Cố Lăng Vi lại lạc đường,
nhìn chỗ nào cũng quen, bước đi vào một đường hành lang hẹp dài. Trên
mặt đất trải thảm dày, bước lên không hề có tiếng động, cách âm cực tốt, hai bên là phòng thuê, nhưng một chút âm thanh cũng không nghe được, đi đến cuối mới biết là đường cụt, cửa phòng xa hoa nắm cửa được phủ da,
Cố Lăng Vi vừa định trở về theo đường cũ, đột nhiên trong phòng lao ra
một cô gái phục vụ mặc sườn xám màu đỏ. Cố Lăng Vi theo bản năng nhìn
hướng ngược lại, theo sát là hai người ngoại quốc hung ác bước ra, đuổi
theo cô nhân viên phục vụ, túm tóc lôi ngược trở về, miệng liên tiếp nói một tràng tiếng nước ngoài, Cố Lăng Vi không dám khẳng định có phải
tiếng anh không, bởi vì có nhiều từ cô nghe không hiểu. Cố Lăng Vi dựa
vào tường, theo góc độ của cô vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng,
người đàn ông ngoại cố đè lên cô gái đang vẫy vùng kịch liệt, ngọn đèn
mờ ảo, Cố Lăng Vi chỉ nhìn được hình xăm hung tợn sau lưng hắn.