Cố Lăng Vi lạnh người, nghĩ thầm, xong rồi, lần này mất hết mặt
mũi, bị người ta bắt sống rồi, vừa mới nghĩ tới đó cơ thể đột nhiên bị
Trương Lệ Hồng bên cạnh đẩy mạnh một cái, ba tiếng súng vang lên, trong
đêm yên tĩnh đúng là kinh động, trên đầu Trương Lệ Hồng tỏa ra khói đặc, Cố Lăng Vi biết Trương Lệ Hồng đã anh dũng hi sinh chính mình, để cô
tranh thủ thoát thân.
Không cần nghĩ thêm gì nữa, cô vụt nhanh chạy trốn, bị đối phương
phía sau quấn lấy, nâng tay đánh vào gáy, đối phương hiển nhiên không
ngờ thân thủ Cố Lăng Vi lại lợi hại như thế, súng trên tay rơi xuống
đất, người ngất đi, đồng thời Cố Lăng Vi nhanh chóng cầm súng quát lớn:
"Không được nhúc nhích, thả súng xuống, đưa tay lên đầu".
Tào Thu Hà âm thầm kêu khổ, sớm biết thế sẽ không cần bắt sống, trực
tiếp bắn một phát bớt việc, chỉ vì cô vẫn coi thường mấy cô nhóc này,
không ngờ ngoài kĩ năng đánh nhau phối hợp cũng ăn ý đến thế, biết vào
thời khác mấu chốt hi sinh cái tôi để bảo toàn thực lực, Tào Tú Hà cân
nhác, hai chọi một, mình và người đồng đội đã hôn mê bất tỉnh rồi.Cô
nhóc kia ra tay cũng khôn khéo thật, một chuỗi động tác, cô thậm chí còn không nhìn rõ, ngắn ngủi vài giây, tình thế đã chuyển biến lớn, nhưng
mà cô cũng không giãy dụa nhiều, vui vẻ nhấc tay đầu hàng, bởi vì cô
biết hai cô nhóc này cũng chạy không được, tiếng súng vang lên, đừng nói là bộ phận quân xanh ở trong thôn, vùng phụ cận cũng sẽ nhanh chóng
chạy tới.
Cố Lăng Vi mồ hôi toát ra, nhìn Hà Hiểu Vân một cái, Hà Hiểu Vân trực tiếp lấy khẩu súng lục trên người Tào Tú Hà, nhanh chóng tới tựa lưng
vào Cố Lăng Vi, Cố Lăng Vi hô một tiếng, hai người cũng mặc kệ Tào Tú hà một trái một phải trốn đi, Tào Tú hà nhặt súng lên nhắm vào hướng Cố
Lăng Vi, nhưng cô nhóc này cũng thần kì thật, kiểu chạy trốn này nếu bắn cũng chỉ là điểm mù, nhanh chóng biến mất trong núi rừng.
Đợi cho lúc đội viên khác của đội đặc công đến, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đã thoát rồi, trên mặt đất còn Trương Lệ Hồng đang cười ha hả đầy
đắc ý, và đội viên đội đặc công đang ngất xỉu, còn Tào Tú Hà thở hổn hà
hổn hển, cô lần này thấy rõ rồi, thân thủ của Cố Lăng Vi khiến cô bất
ngờ rất lớn, hơn nữa tư thế dùng súng một tay kia, nhanh chóng lưu loát, có vẻ là cao thủ dùng súng, cho nên vừa rồi cô không dám động, trực
giác cho cô biết, chỉ cần động, Cố Lăng Vi sẽ không khách khí mà bắn cô
đâu.
Tào Tú Hà cân nhắc, bắt đầu phân công lần nữa, sáu người chia làm hai tổ, một tổ bốn người tìm Cố Lăng Vi, tổ hai người tìm Hà Hiểu Vân, dặn
dò kĩ bốn người tìm Cố Lăng Vi, chỉ cần thấy bống lập tức đánh gục,
không được để cô nhóc thoát, cũng không cần bắt sống, bởi vì thân thủ
của Cố Lăng Vi, Tào Tú Hà cũng không sờ được.Còn phương hướng mà cô
trốn, đúng là hướng của tổng chỉ huy quân xanh, nếu cô nhóc đó chó cùng
rứt giậu, trực tiếp quấy rối bộ chỉ huy, đội trưởng cô cũng chịu không
nổi.
Tào Tú Hà nhìn Trương Lệ Hồng đang ngồi nghỉ ngơi dưới đất, cầm chúng nhận sĩ quan của cô nhìn rồi nói: "Cô là Trương Lệ Hồng?"
Trương Lệ Hồng gật đầu."Vừa rồi cô có cơ hội chạy trước, tự nhiên giúp người khác làm gì, mình là nhận kết cục bị giết".
Tào Tú Hà thâm trầm hỏi.Trương Lệ Hồng trợn ngược mắt: "Cô nghĩ tôi
là ngốc à, không có Cố Lăng Vi tôi và Hiểu Vân cũng không chạy được,
nhưng Lăng VI thì không thế, tự chạy có khi còn có thể làm náo loạn quân xanh các cô, dù sao tôi cũng mệt rồi, muốn ngủ, bị giết đúng là hợp ý
tôi, mệt chết rồi, mà dù sao hiện tại tôi cũng là người chết, không phải tù binh, không có quyền thẩm vấn đâu".
Nói xong còn làm bộ lợn chết không sợ nước sôi nằm trên đất nghỉ
ngơi, mấy đội viên phía sau Tào Tú Hà tức nghiến răng, hận không thể lập tức lấp luôn Trương Lệ Hồng, phía sau một đội viên vóc dáng khá thấp
hầm hừ nói: "Các cô cũng xấu lắm, lấy hiệu của quân xanh mà lẻn vào
trong quân chúng tôi, là trái với quy tắc diễn tập".
Trương Lệ Hồng vừa nghe, không thèm giả chết nữa: "Cái gì, bọn tôi
xấu, trái quy tắc diễn tập, các cô lúc đang giai đoạn chuẩn bị thì đánh
bất ngờ, chẳng lẽ hợp quy tắc".
Đối phương không ngờ người thành thật như Trương Lệ Hồng lại có miệng lưỡi sắc bén đến thế ,không khỏi đen mặt cãi lại: "Thủ trưởng nói lấy
thực chiến làm cơ sở".
Trương Lệ Hồng cười ha hả vỗ đùi nói: "Đúng vậy cho nên chúng tôi cũng phù hợp với quy tắc thực chiến đó".
Ở đây Trương Lệ Hồng ngồi khẩu chiến làm mấy đội viên tức giận tới
mức hận không thể đem cô đi tế lễ, Cố Lăng Vi lại đang hốt hoảng chạy
tránh tập kích bất ngờ, nhưng đột nhiên cô có linh cảm, vùng triền núi
bên cạnh kì lạ.
Ngọn núi này có nhiều hang bí mật, tìm một cái hang rồi trốn vào, bốn đội viên đặc công đuổi tới chỗ rẽ, bốn người tách thành hai tổ, một tổ
đuổi theo, một tổ đi dọc theo núi, thấy hang ở đây không ít, lục soát là không thể, Cố Lăng Vi cược bọn họ không thể tìm được cô, mà có tìm được hai người cũng dễ đối phó hơn bốn người nhiều.Hai đặc công tìm một
lượt, khó khăn lắm mới thấy miệng động Cố Lăng Vi đang nấp, một người
nói: "Này, Vương Dĩnh, cậu ở đây, xem có cô ta không".
Vương Dĩnh đi qua, đường dốc, lùm cây cao nửa người, nhìn kĩ có dấu
vết bị đạp ngã, hướng nam, xong mới gật đầu nói: "Cô nhóc này tinh đấy, ở đây lại thay đổi phương hướng, chạy phía nam, bên kia là nơi dừng chân
của đoàn pháo binh, không được, nó mà lại phá thêm mấy xe bồn, mặt mũi
quân ta cũng mất hết, mau, tìm hướng này".
Mãi đến khi tiếng hai người biến mất dần, Cố Lăng Vi mới dựa vào tảng đá ngồi xuống, hít thở nhẹ ngàng, vừa rồi tìm một khối đá lớn xóa dấu
vết, Cố Lăng Vi nghỉ ngơi một lát, vừa ăn bánh bích quy uống nước, rồi
chui ra khỏi cửa hang nhỏ hẹp, đi theo đường cũ.Thôn vẫn như trước, bên
ngoài nhìn vào cực kì tịch mịch, Cố Lăng Vi cẩn thận vào thôn, nhìn đánh dấu mới biết đây là bệnh viện chiến địa, thường thì nơi này phải được
ngụy trang tốt, nhưng đối phương có vẻ xem nhẹ, cho nên hầu như không hề đề phòng, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ xa tới, trong đêm tĩnh lặng
cực kì rõ ràng.
Cố Lăng Vi hoảng sợ hai tay nhanh chóng leo lên nhảy vào đại viện bên cạnh, trong bức tường thẳng đứng ngổn ngang chồng chất bã ngô, đúng lúc là nơi ẩn nấp tốt, Cố Lăng Vi chui vào trong nghe tiếng bước chân thật
gần, tiếng nói rõ ràng là hai nữ binh, có lẽ là quân y hoặc hộ sĩ.
"Này hơn nửa đêm mà còn phải tuần tra, mệt quá".
Một người bất mãn càu nhàu, người bên cạnh giọng trầm thấp nói: "Cậu
không nghe nói sao, vừa rồi có lính điều tra của Hồng quân đánh lén,
đánh hôn mê một thành viên đội đặc công, rồi chia hai hướng chạy, quân
xanh chúng ta giờ trông gà hóa cuốc rồi, mình mới chạy ra từ đây, không
lẽ chạy về lại đây sao, cũng không phải đứa ngốc".
Nữ binh bên cạnh hưng phấn nói: "Nếu về mà gặp mình, mình sẽ thả đi,
đúng là nữ binh cũng không hề thua kém mà, ai dám nói nữ không bằng nam
chứ, lúc trước sớm biết mình sẽ không vào quân y, thi thẳng vào trường
quân đội, cùng đánh giá với bọn con trai, uy phong quá".
"Cậu thôi đi, nhìn người cậu, cứu người là tốt rồi, nữ binh là người
bình thường sao, hoa và cây cảnh từ trước đến nay khác biệt lắm, thôi
ngủ đi, chờ diễn tập xong, mình phải nghỉ ngơi đã..."
Hai người cười nói vào sân, Cố Lăng Vi vạch đen đầy mặt, cũng vài
ngày chạy trốn, giờ lại thành thần tượng.Hai người vào phòng phía đông
sân, Cố Lăng Vi đoán đây là nơi đóng quân tạm thời, đợi cả buổi cũng
không thấy động tĩnh mới lặng lẽ đi ra, theo tường đến sân bên cạnh,
nhìn vào trong, mắt sáng rực.Bên trọng là hai xe quân dụng, chắc là để
vận chuyển người bệnh, nếu không cũng không đặt ở đó, Cố Lăng Vi cân
nhắc một lát, nhớ lại bản đồ địa hình, lại nhìn băng tay của quân xanh,
không khỏi bật cười. Cố Lăng Vi tiến vào trong viện, chui vào xe, vừa
mới ngồi lên nhìn tới đã thấy một bóng đen hướng phía này chạy tới, cô
hoảng sợ cúi đầu, nhìn qua kính hiển vi cẩn thận đánh giá, là Hà Hiểu
Vân, đúng là cô bạn không hề ngốc, biết nơi nguy hiểm nhất chính là nơi
an toàn nhất, không biết cô làm thế nào mà thoát được mấy đội viên đặc
công nhỉ.
TIềm lực vô hạn, bốn chữ này dùng trên người Hà Hiểu Vân đúng là cực
kì chính xác, nhìn thấy Hà Hiển Vân đến bên cạnh xe, Cố Lăng Vi càng vui vẻ, không hổ là chị em tốt, ăn ý hơn người, nhìn Hà Hiểu Vân lấm lét
như trộm, Cố Lăng Vi nhẹ nhàng gõ vào thủy tinh trên xe, Hà Hiểu Vân
đương nhiên bị dọa, rút súng ra, khi thấy rõ là Cố Lăng Vi mới thở hắt
ra. Cố Lăng Vi mở cửa xe, Hà Hiểu Vân ngồi vào, hai người nhìn nhau,
không khỏi nở nụ cười, Hà Hiểu Vân thấp giọng: "Mình mới từ đầu thông
đông chạy tới đây, có một con đường nối thẳng vào đường núi, trên quốc
lộ, đi theo đó là được, mình không biết lái xe, cậu lái đi".
Hà Hiểu Vân mắt đầy hi vọng nhìn Cố Lăng Vi, thực ra Hà Hiểu Vân một
chút cũng không lo, biết Cố Lăng Vi bao lâu, cô biết không có gì có thể
làm khó Cố Lăng Vi được, trong ấn tượng của Hà Hiểu Vân, Cố Lăng Vi
chính là người không sợ lên trời xuống đất, loại tin tưởng này cũng
chính là động lực giúp cô thoát khỏi truy đuổi của hai đặc công kia. Cố
Lăng Vi gật đầu, cũng thấy không ngờ, kinh nghiệm từ kiếp trước giờ lại
có tác dụng, tuy đã lâu không lái xe nhưng trong trí nhớ của cô thì chắc không có vấn đề.Lấy đèn pin ra đưa cho Hà Hiểu Vân, để cho cô chiếu,
cúi đầu lấy sợi dây làm chìa khóa, động tác thuần thục, tuy biết Cố Lăng Vi lợi hại nhưng mà nhìn cô dễ dàng đùa nghịch với sợi dây diện như thế hà Hiểu Vân càng bội phục, nói: "Lăng Vi cậu học cái này ở đâu, sao cậu còn lưu loát hơn cả trộm thế".
Cố Lăng Vi bẻ hai đầu dây diện qua một bên, thầm nghĩ đến trước đây,
lúc ấy có một nam cảnh sát có ý với cô, vì muốn khoe khoang nên dạy cô
chiêu này, nghe nói là học được từ đội cướp xe, đúng là nghệ thuật tùy
thân mà, bất cứ lúc nào cũng sẽ có khi dùng đến.
Nghĩ đến đây cô cười nói: "Đúng vậy, ngày nào đó không làm nổi bộ đội nữa, đi làm trái pháp luật cũng không thành vấn đề".
Hà Hiểu Vân thấp giọng cười, đẩy cô: "Cậu thôi đi, cậu mà làm không
nổi à, mình thấy cậu làm bộ đội là cực kì vui vẻ thì có, nhanh lên,
chúng ta đi thôi, ở trong này lâu mình không yên, cuối cùng cũng được mô tơ hóa, hai ngày ba đêm này đùi ngọc ngà của mình sắp thành gỗ rồi".
Nói xong còn xoa xoa chân mình, Cố Lăng Vi cúi đầu nhìn: "Giờ không được, chờ".
"Chờ, chời gì?"
Hà Hiểu Vân hỏi
"Chờ sáng chúng ta đi".
Hà Hiểu Vân không khỏi kinh hãi: "Không phải là chết sao, trời sáng
quân xanh dậy đâu đâu cũng là người, cho dù có là bệnh viện cũng không
chạy được".
Cố Lăng Vi cười ha hả: "Chính là vì có người, xe vào cũng nhiều,
chúng ta có lái xe đi mới tốt, giờ nửa đêm yên tĩnh chúng ta nổ máy lập
tức sẽ bị lộ".
Hà Hiểu Vân cân nhắc thấy đúng, gật gật đầu, ngáp một cái: "Được, thế mình ngủ, nửa buổi tối chạy trốn, mình thiếu chút không chịu nổi rồi".
Cố Lăng Vi cũng dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ nơi, bảo tồn thể lực
thì trời sáng mới chạy được, hai ngày nay chịu khổ, cô thật sự mệt không chịu được rồi.Bọn họ ở đây nghỉ ngơi, thì cả quân xanh và Hồng quân vì
các cô mà lộn xộn lên.
Trương Lệ Hồng suốt đêm bị đưa trực tiếp đến bộ chỉ huy quân xanh,
Trương Lệ Hồng vừa lên xe đã uống một bình nước lớn, sau đó dựa vào chỗ
ngồi ngủ cực kì mất hình tượng, Tào Tú Hà lái xe và hai đặc công áp giả
càng điên chỉ muốn túm cô mà đá ra ngoài.Tới sở chỉ huy, mấy đội trưởng
quân xanh và cán bộ sư bộ đã ngồi chờ, trong đó là sư trưởng, hai đội
trưởng và đoàn thiết giáp của Lý đội trưởng Hắc Lý Quỳ, nhiều người như
vậy, hơn nữa đội đặc công, mà đã hai ngày ba đêm còn chưa bắt được mấy
cô nhóc đó, nói ra đúng là hoang đường.Phương sư trưởng trấn áp cơn
giận, mất sức lớn như thế mà chỉ bắt được một người, còn đánh gục một
đặc công viên, đây là chuyện gì chứ, nhưng không riêng gì ba đội trưởng
và nhóm sư bộ, tò mò về ba cô nhóc này cũng càng lớn hơn.Không biết tên
Tiểu Chu kia kiếm đâu ra mấy cô này, khả năng phá hoại đúng là không
nhỏ.Trương Lệ Hồng lúc bị mang vào đây không khỏi hoảng sợ, cừ thật, một đám mang quân hàm trên vai, đều là cấp thủ trưởng cả, hơn nữa toàn đàn
ông trên bốn mươi tuổi, nhìn thì thân thiết nhưng lại thể hiện ra khí
chất sắc bén không bỏ qua được.Trương Lệ Hồng vội cúi chào: "Chào thủ
trưởng".
Phương sư trưởng lúc này mới nhìn thấy một trong ba phần tủ quấy rối
xe bồn của mình, vóc dáng rất cao, không tính là xinh đẹp nhưng tư thế
oai hùng hiên ngang, lại có khí chất quân nhân cao ngất, không có hình
tượn của nữ binh yếu ớt bình thường.Phương sư trưởng cười ha hả: "Cháu
là Trương Lệ Hồng?"
Trương Lệ Hồng nói: "Vâng, là Trương Lệ Hồng phân đội tăng cường đội điều tra đoàn 358".
Giọng to, không có chút nào quỵ lụy.Phương sư trưởng hơi trêu chọc nói: "Hóa ra không phải lính thông tin à?"
Trương Lệ Hồng chớp mắt vài cái, nói: "Lâu như vậy mà thủ trưởng mới biết chi tiết về chúng tôi, giấu diếm cũng là thừa haha".
Phương sư trưởng nhíu mi: "A?Vậy cháu nói xem, hai bạn cháu giờ đang ở đâu, cháu hẳn chưa biết chúng ta dù sao cũng là diễn tập, đội trưởng
Chu điện báo nhiệm vụ hủy bỏ rồi, cho nên hai người kia phải nhanh chóng tìm được".
Trương Lệ Hồng có chút hoài nghi nhìn Phương sư trưởng.Cho tới bây
giờ Phương sư trưởng còn chưa bị ai nghi ngờ, trên mặt càng khó coi,
tham mưu bên cạnh nhìn qua một cái vội vàng đưa điện thoại cho của Chu
đội trưởng bên Hồng quân cho Trương Lệ Hồng, Trương Lệ Hồng nghi ngờ
nhận.Chu đội trưởng bên này cũng sớm bùng nổ rồi, ông không ngờ Cố Lăng
Vi lại quấy động như thế, cừ thật, ba cô nhóc đi vào lòng quân xanh,
quấy phá, tuy là hết giận nhưng dù sao cũng là quấy rầy, không đúng quy
tắc diễn tập, có chút không đúng, giò muốn ba cô trở về cũng không có
cách nào, bởi vì không liên lạc được, vất vả mới gặp được một người, vội vàng lớn tiếng nói: "Trương Lệ Hồng, ba cô nhanh về cho tôi, biết
không, đây là mệnh lệnh".
Giọng nói như sấm rền làm Trương Lệ Hồng phải đem tai nghe ra xa tai, mở miệng nói: "Báo cáo thủ trưởng, hiện tại tôi cũng không biết hai cô
ấy đang ở đâu cả".
Chu đội trưởng quát: "Chó má, cô phối hợp với quân xanh, tìm hai tên
kia cho tôi, các cô nháo loạn quá đấy, là trái với quy tắc diễn tập".
Trương Lệ Hồng lắp bắp nói: "Lăng vi nói, lúc diễn tập thủ trưởng đã
bảo phải lấy điều kiện thực chiến làm chuẩn, trong thực chiến làm gì cho quy tắc".
Chu đội trưởng bị Trương Lệ Hồng làm á khẩu, thấp giọng mắng vài câu
mới nhớ ra đối phương là một cô nhóc mà thôi, hít một hơi nói: "Dù sao
cũng phải phối hợp, nếu không hai cô kia mà gây rắc rối ba người về sẽ
bị xử phạt".
Loảng xoảng một tiếng cắt đứt điện thoại.