Nửa đêm trèo tường, đối với Cố Lăng Vi mà nói, đây có lẽ là việc là cả hai cuộc sống của cô không hề nghĩ đến, cuối cùng bị Diệp Bành
Đào kích động, còn thêm ba đứa thấy sắc quên bạn nữa, tham ăn túm lấy
cô, bắt làm.
Sau tiếng chuông tắt đèn, họ cuối cùng cũng dùng tới những kĩ năng
huấn luyện gần đây, leo tường, từ cửa sổ lầu 3 leo ra, ngay cả một người động tác không lưu loát như Lý Dĩnh cũng nhanh nhẹn như thằn lằn, đương nhiên cũng bởi vì độ khó không lớn, lầu 3 vốn cũng không cao, hơn nữa
còn có nơi để tì chân xuống.
An toàn chạm đất, Cố Lăng Vi nhìn qua ba người một cái, không khỏi
ngửa mặt lên trời thở dài, ba con nhóc này, cái biều tình gì mà như uống phải thuốc kích thích vậy trời, mắt trong bóng đêm sáng lên đầy thích
thú, không biết là vì đói, hay là vì tham nữa.Hà Hiểu Vân kéo Cố Lăng Vi như trộm nhìn ngó xung quanh, chạy dọc tường đến bên kia sân thể dục.
Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh bám sát phía sau, làm cho Cố Lăng Vi nhất
thời có chút ảo giác, đây không phải là một cuộc dạo chơi nửa đêm, mà
giống như tập kết vào cứ điểm, rất xa về phía đông nam sân thể dục, nơi
mà Cố Lăng Vi vẫn hay tự luyện tập, Diệp Bành Đào và bốn nam sinh trong
phòng đang hướng về phía kí túc xá nữ sinh nhìn quanh.
Nam sinh đúng là trâu bò hơn nữ sinh mà, đây chính là cảm giác đầu
tiên của Cố Lăng Vi, nhìn mấy người này không hề sợ hãi đứng đó đầy
thoải mái, mỗi người còn cầm một điếu thuốc trong tay, ra vẻ thích chí
vô cùng.Thấy Cố Lăng Vi, Diệp Bành Đào vứt bay tàn thuốc, bất mãn nói:
"Sao giờ mới đến, bọn anh đứng đây chờ nửa tiếng rồi".
Cố Lăng Vi liếc trắng mắt ra: "Không muốn chờ thì thôi, em về ngủ".
"Chờ, ai nói là không chờ đâu, đừng nói nửa tiếng, nửa năm anh cũng chờ".
Hà Hiểu Vân xì một tiếng nói: "Diệp thiếu, anh như vậy rất tổn hại đến hình tượng nha".
Diệp Bành Đào ha ha cười: "Hình tượng có dùng được không, anh đây vốn không cần, Viễn, đúng không?"
Trịnh Viễn lại không trả lời, ngẩng đầu đảo qua Cố Lăng Vi rồi nhanh
chóng dời tầm mắt, cúi đầu nói: "Đi thôi, đội duy trì trật tự mà đến thì phiền đấy".
Giọng nói lan tỏa trong bóng đêm, có gì đó thản nhiên ảm đạm, Cố Lăng Vi không khỏi nhìn anh một cái, cau mày, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm
không nói nên lời, người vẫn luôn thong dong giấu kín, bây giờ lại tỏ ra nặng nề rõ ràng, Trịnh Viễn để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, là lần đầu
tiên Cố Lăng Vi nhìn thấy, hơn nữa Hồ Đan Đan cũng chưa thấy đến.
Lý Dĩnh nhìn nhìn bức tường cao ngất, nói: "Cừ thật, cao như vậy, em qua không nổi, nếu mà có cây thang thì tốt quá rồi".
Một câu nói xong vài người đồng thời trừng cô một cái, Trương Lệ Hồng xoa xoa đầu cô: "Cậu ngốc quá, cậu muốn trèo tường mà còn chuẩn bị
thang, bằng gì đi thẳng ra cổng chính luôn đi, phí công ra đây làm gì?"
Lý Dĩnh cúi đầu tiếp nhận: "Cũng đúng nha".
Mập Mạp chỉ sang cây cổ thụ cao lớn bên cạnh, cười hắc hắc: "Này, không phải có sẵn thang đây sao".
Nói xong thân thể tròn vo tiến đến trèo lên cây, lưu loát thuần thục, làm cho Cố Lăng Vi liên tưởng đến loài linh trưởng nào đó nữa kia, Mập
Mạp thả người nhảy xuống, bay qua bên kia tường, vẫy vẫy tay rồi biến
mất, động tác liên tiếp, nhanh chóng đẹp mặt như đã thuẩn thục thành bản năng, bốn người Cố Lăng Vi đồng loạt há hốc mồm.
Thực ra bức tường này đối với huấn luyện mà họ đã trải qua cũng không phải chuyện lớn gì, cho dù không thuần thục cũng có thể ra ngoài
được.Hơn nữa lén lút thế này lại nảy sinh một loại hứng thú, giống như
trẻ con không nghe lời, làm một chuyện mà không ai ngờ tới được, thú vị
lắm.
Thành phố C ban đêm không hề tịch mịch, đô thị hiện đại với một loạt
tiếng động rầm rì, trời càng về khuya, Diệp Bành Đào lành nghề đưa các
cô xuống phố, đến bên bờ sông, đèn đuốc chiếu sáng cả không gian, hai
bên đầy các quán xá, đủ kiểu dạng nướng có xào có, hồng có lục có, phong phú cực kì, mùi thơm phảng phất làm người ta chảy nước miếng, lại còn
vô cùng náo nhiệt.
Diệp Bành Đào đưa bọn họ đến một nhà ở khu trung tâm không lớn lắm, nói: "Bác gái còn chỗ không?"
Bên trong một bác gái trung niên đang dọn thức ăn nói lớn: "Có a, có!"
Nói xong nhìn sang các cô vài lần, cười cười: "A, dẫn bạn gái nữa à,
đi, bên bở sông còn bàn lớn, các cháu mời, nhân tiện còn có thể xem
phong cảnh, nói chuyện yêu đương nha".
Diệp Bành Đào cười ha hả, không phản bác, trực tiếp dẫn mọi người vào bên trong, bàn tròn lớn cạnh sát bờ sông, Mập Mạp và Đại Hùng nhanh
chóng cầm ghế nhựa sang, cợt nhả nói: "Các cô gái, mời ngồi".
Cũng không biết sắp xếp thế nào, Cố Lăng Vi bên trái là Diệp Bành
Đào, bên phải là Trịnh Viễn, ngồi cạnh hai người này cô lại càng cảm
thấy không được tự nhiên.
"Lăng Vi, cậu xem kìa, nơi này đẹp quá, cho tới giờ mình chưa thấy nơi nào đẹp như vậy".
Hà Hiểu Vân hưng phấn vẫy vẫy tay, Cố Lăng Vi như được đại xá vội đi
qua, đứng cạnh cô ấy nhìn về phía xa, sóng cuồn cuộn, cho dù trong bóng
đêm vẫn thấy những ánh sáng lấp lánh, khí thế ập vào bở, từ trên cao
nhìn xuống, xa xa ánh đèn phản chiếu, như hòa trời với nước, xinh đẹp
không nói nên lời.Ngẫu nhiên còn thấy ca nô, còi hơi vang lên từ xa
truyền tới, không khí thanh bình đến không ngờ.
Chủ quán là người bản xứ, hai vợ chồng hiền lành nhiệt tình, thuê một phục vụ giúp cùng, quán không lớn nhưng lại bề bộn nhiều việc, hiển
nhiên Diệp Bành Đào là khách quen ở đây, vô cùng thân thiết với bà chủ,
Diệp Bành Đào vẫy tay lấy thực đơn, nói: "Bà chủ hôm nay còn tôm hùm nữa không?"
"Có, có mới về, còn không ít đâu".
Bà chủ nhiệt tình nói.
"Hôm nay nhiều người, làm trước hai cân đi, thêm một dĩa dưa cải, nướng thì để bọn tôi tự làm, bia mang một thùng cái đã".
Diệp Bành Đào thuần thục gọi món ăn.
"Có ngay".
Bà chủ cười tủm tỉm nhìn sang Cố Lăng Vi một cái: "Cô bé này lớn lên thật xinh đẹp nha".
Cái loại ánh mắt ái muội này làm mặt cô không khỏi đỏ bừng, lát sau
đã bưng một dĩa ốc đồng lên: "Đây là bác mời khác, hôm nay ốc đồng ngon
lắm, sau này đến nhiều hơn nghe".
Trên mặt bàn bày ra một dĩa ốc đồng tròn vo, mặt trên phủ một tầng
hạt tiêu sáng bóng, hương nồng từng đợt, khiến người ta muốn thèm
thuồng.Hà Hiểu Vân vội gắp một con vào miệng, nhai nhai hai cái rồi ngồm ngoàm nói: "Đủ vị, nhưng mà ăn kiểu nào nha, cứng quá, còn cay nữa, cay quá".
Nói xong còn lấy tay quạt quạt cái lưỡi của mình,bộ dạng buồn cười cực kì, ai cũng phải cười to một trận.
Nếu nói về hương vị, thực sự đậm đà hương vị địa phương, tôm chiên
lên, tiêu cay xè, thực sự kết hợp tuyệt vời, uống cùng bia lạnh lại càng tuyệt, thảo nào khách hàng ở đây đông thế.
Bia cũng không cần kính nể gì, bốn cô gái cũng bỏ đi vẻ rụt rè, nâng
ly uống, dù gì cũng là lần đầu tiên Cố Lăng Vi mời khách mà.
Cố Lăng Vi thấy mình so với Đậu Nga còn oan hơn, nửa đêm không ngủ
lại bị lôi ra đây, còn phải bỏ tiền mời khách, mà cái buổi ăn uống này,
tiền trợ cấp trong túi mang theo không biết có đủ không đây, đúng là ném tiền mà.
Cố Lăng Vi căm hận uống một hớp bia lớn, quay đầu trừng mặt nhìn Diệp Bành Đào một cái, Diệp Bành Đào đang lột tôm đặt vào dĩa trước mặt cô,
Mập Mạp ngồi phía trước nhìn được hết.
Mập Mạp cười hắc hắc nói: "Diệp thiếu chúng ta chu đáo quá nha, Diệp
thiếu như thế này đúng là chưa gặp qua bao giờ, hệ chỉ huy của mình mất
mặt quá".
DIệp Bành Đào trừng mắt lên, ném vỏ tôm trong tay ra ngoài: "Cút, cậu ghen tị chứ gì, tôi nguyện y cậu quản được sao, được ăn mà còn nói
nhiều, không cho cậu ăn nữa bây giờ".
"Được được, tôi sợ thiếu gia ngài rồi, gặp sắc quên bạn, chị dâu à, một cân tôm đến đây".
Tâm tình Cố Lăng Vi không hiểu thế nào, tự dưng lại bắt đầu lo lắng,
từ sau năm mới, quan hệ của cô và Diệp Bành Đào hình như không giống
trước nữa, có lẽ là do cô, làm cho Diệp Bành Đào hiểu nhầm, sự tình mới
phát triển đến bước này, thực sự quá khác biệt với điều cô tưởng đến,
tuy rằng, Diệp Bành Đào bắt đầu thay đổi rồi, nhưng không đến mức thích, muốn từ chối, chỉ là mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình sáng quắc của hắn, Cố Lăng Vi nhận ra rằng, cự tuyệt cô cũng rất khó nói ra.
Không thể nghi ngờ, Diệp Bành Đào rất bá đạo, chỉ cần anh ta quyết
tâm dù có mười con ngựa kéo cũng khồng rời, cho nên mấy lời đồng tình
hay từ chối gì đó cũng không bận tâm là mấy, trước kia cô cũng nói mãi
đó thôi, nếu có tác dụng chắc sự tình cũng không đến mức này, hơn nữa
trong đại hội thể dục thể thao, hai người gặp nhau rất thường xuyên, Cố
Lăng Vi thậm chí còn cảm giác được toàn bộ học sinh giáo viên đều nhìn
mình, lặng lẽ xem kịch, điều này cô không thể nào chịu nổi.
Cô không thích dựa dẫm vào người khác, cô muốn là cô, muốn dựa vào
sức mình mà thực hiện giấc mơ, cô cũng có kiêu ngạo của cô, từ lúc sinh
ra đến giờ, cô chưa từng để bị khinh bạc.
Mà Diệp Bành Đào, từ đầu đến chân, bối cảnh của cô và anh chênh lệch
quá nhiều, Cố Lăng Vi không phải là một nữ sinh mười tám tuổi, cô cũng
không thơ ngây không thuần khiết, cho nên dù có cô và Diệp Bành Đào yêu
nhau đi nữa, có lẽ cũng không đi đến kết quả gì, huống chi trong lòng cô biết rõ, cô không thích anh, ưu điểm của anh dần dần cô biết rõ, nhưng
vẫn không hề rung động, cô hiểu rất rõ ràng.
Quan hệ này nếu không xử lí, hậu quả chưa biết sẽ thế nào, đây cũng
là điều cô đang phiền bão nhất, nhưng cô biết, nhất định phải đính chính lại quan hệ giữa cô và Diệp Bành Đào, ít nhất không thể tiếp tục ái
muội như vậy, những người như Diệp Bành Đào rồi Trịnh Viễn, phải xứng
đôi với nữ sinh như Hồ Đan Đan kia, xinh đẹp và môn đăng hộ đối.
Nghĩ đến đây cô lại hơi nghiêng đầu nhìn về Trịnh Viễn, Trịnh Viễn
tối nay không nói chuyện nhiều, chỉ uống bia, đôi mày mãi không giãn ra, cũng không biểu tình gì, cả người thản nhiên lại đầy mâu thuẫn, như
đang đi giữa đám sương mờ ào không thấy rõ phương hướng.
Thấy ánh mắt của cô, Trịnh Viễn hơi nghiêng đầu nhìn lại, trong ánh
mắt chất chứa tình cảm phức tạp không chất chứa nổi, nhưng lại nháy mắt
được trút bỏ đi.
Cố Lăng Vi hoảng sợ, ánh mắt đó, giống như cảm giác bí ẩn trong lòng
cô, cúi đầu, vội đứng lên, cô lấy ra toàn bộ tiền đưa cho Hiểu Vân:
"Hiểu Vân, lát thay mình thanh toán nha, không đủ thì sẽ trả cậu sau,
mình về trước".
Đang nói chuyện vui vẻ với mấy người, tự nhiên thấy Cố Lăng Vi muốn
chạy, Diệp Bành Đào níu lại, cô cúi đầu nhìn anh, Diệp Bành Đào vừa nãy
còn có nét cười dào dạt, giờ mặt lại trầm tĩnh lạ thường, bình tĩnh nhìn cô, giọng nói bị kìm nén rõ ràng: "Ngồi xuống đi".
Không khí trên bàn cũng dãn ra ít nhiều, mắt Hà Hiểu Vân chợt lóe lên: "Lăng Vi, ở lại lát nữa, rồi chúng ta cùng về".
Cố Lăng Vi nhếch môi cười, bỏ tay Diệp Bành Đào ra: "Mình hơi đau đầu, mọi người cứ ăn đi".
Nói xong quay người bỏ đi, ánh mắt Diệp Bành Đào đảo qua Trịnh Viễn, sắc mặt càng thêm lo lắng: "Mẹ nó".
Đánh lên bàn một cái, rồi đứng dậy đuổi theo.
Trịnh Viễn uống tiếp, khẽ cười, nâng ly lên uống sạch.
Ánh mắt Hà Hiểu Vân lượn qua lượn lại cả buổi trên người anh rồi vờ
hỏi: "Trịnh học trưởng, vị hôn thê của anh đẹp thật, khi nào kết hôn
vật, bọn em cũng đến tham dự, nhân tiện ăn uống luôn".
"Vị hôn thê?Vị hôn thê nào?"
Lý Dĩnh trợn mắt lên: "Hồ Đan Đan đó, chính cô ấy nói, bốn bọn em đều nghe được mà, phải không Lệ Hồng?"
Trịnh Viễn bật dậy, dưới ngọn đèn sắc mặt có chút tái nhợt, giống như suy nghĩ cẩn thận điều gì đó, ánh mắt anh lại sáng lên, càng thêm rạng
rỡ, anh quay lại gật đầu với Đại Hùng và Mập Mạp rồi cũng xoay người
bước đi.
Hà Hiểu Vân Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh quay lại nhìn nhau, không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chưa gì đã thay đổi là sao.
Cố Lăng Vi đi dọc bờ sông, vừa mới đến được đường đối diện đã bị Diệp Bành Đào giữ chặt, đèn đường nhạt nhòa, mặt Diệp Bành Đào khuất dưới
bóng cây, nhìn không rõ, nhưng sự phẫn nộ không cách nào giấu được, Cố
Lăng Vi thở sâu nói: "Diệp Bành Đào, anh tốt lắm, thật sự tốt, nhưng
chúng ta không hợp, cho nên...".
Cố Lăng Vi còn chưa dứt lời, đã bị Diệp Bành Đào cướp lời: "Chúng ta
không hợp, vậy người đó hợp?Em nói đi, nói đáp án trong lòng em đi, em
nói thử xem, nói đi".
Giọng nói đầy tức giận như có thể đốt cháy cả mọi thứ, ánh mắt như
dao ẩn chưa sự nguy hiểm không nói nên lời, Diệp Bành Đào như vậy xa lạ
quá, xa lạ làm cho cô khiếp đảm, do dự một lát, bỗng nhiên bị Diệp Bành
Đào dùng một lực rất lớn kéo vào một ngõ nhỏ bên cạnh, phía sau có tiếng bước chân dồn dập, nhanh chóng lướt qua hai người, Cố Lăng Vi khi đó
mới nhìn rõ, là Trịnh Viễn.
Cô khẽ cúi đầu, lại bị Diệp Bành Đào nâng cằm lên, ánh mắt thẳng tắp
nhìn chằm chằm cô, mắt hơi nheo lại, nguy hiểm như mãnh thú săn mồi,
khuôn mặt cúi xuống gần, Cố Lăng Vi quay đầu đi, né tránh.
Diệp Bành Đào cười nhẹ: "Nói cho anh biết, Lăng Vi, em một chút cũng
không thích anh sao, thậm chí ghét anh, thấy anh rất phiền, mệt đến mức
không thèm quan tâm, không muốn suy nghĩ nữa phải không?"
Khí thế nhưng lại có vài phần cô đơn, khổ sở, Cố Lăng Vi ngạc nhiên,
ngẩng đầu nhìn anh, Diệp Bành Đào bây giờ, ánh mắt như một đứa bé bị
thương, bướng bỉnh khổ sợ, lại làm cho cô một lần nữa không đành lòng.
Cố Lăng Vi khẽ thở dài: "Không, không ghét, nhưng Diệp Bành Đào, em
rất rõ, em không thích anh, chúng mình làm bạn không được sao?"
"Không được".
Diệp Bành Đào kiên định nói, giống như đóng một chiếc đinh trên đất
không bao giở thay đổi được: "Cố Lăng Vi, anh và em mãi mãi không có khả năng làm bạn bè gì hết, anh thích em, thích em rất nhiều, nhưng mà
thích là thích, Cố Lăng Vi em nói gì giờ cũng muộn rồi, đời này em cũng
chỉ có thể thích mình anh, mình anh thôi được không?"