Cố Lăng Vi cắn một miếng dưa muối mẹ làm, húp một ngụm cháo đậu
xanh thơm ngon, lấy đũa gắp thêm một miếng dưa muối Bát Bảo trên bàn
nữa, cực kì ngon mà.Mẹ lột một cái trứng gà đưa sang cho cô:"Hôm qua thi xong mẹ thấy con mệt nên không hỏi, con làm bài được không, tự đánh giá thấy thế nào."
Ba cầm điều khiển từ xa tắt ti vi đi, cũng lo lắng mấy phần nhìn con
gái, Cố Lăng Vi trả lời:"Ba mẹ, từ lớn đến giờ con thi cái gì mọi người
cũng lo, yên tâm đi, con đoán là không có vấn đề gì."
Ba mẹ rõ ràng thở nhẹ ra, mẹ vui vẻ nói:
"Con định ghi danh trường đại học nào, trong đầu đã có mục tiêu
chưa?Mẹ thấy làm giáo viên cũng rất hay, trường thì gần nhà, tốt nghiệp
xong cũng dễ xin việc, nếu mà làm giáo viên thì một năm có tới hai kì
nghỉ dài hạn, rất phù hợp với con gái."
Ba cô cũng gật đầu, Cố Lăng Vi thầm nghĩ, quả nhiên, vì thế mà chiến
tranh gia đình mới xảy ra, cô tuyệt đối không thể để bi kịch này tái
diễn.Cô nhớ tới chiến lược lúc nãy, nhu thuận nói:"Dạ, con cũng biết đi
dạy là tốt, con cũng định đăng kí làm giáo viên rồi."
Ba mẹ nghe xong càng sung sướng, trước kia lúc cãi nhau Cố Lăng Vi
nhất quyết không nghe theo, nhưng cũng không gay gắt chống trả.Cố Lăng
Vi đương nhiên bây giờ càng không có khả năng phục tùng như vậy, chỉ là
chờ lắng xuống cái đã, trong trí nhớ của cô, ba và mẹ cô vui quá, toàn
bộ khu phố đều được chung vui theo, hồi đó con người cũng thật là đơn
giản.
Đăng kí nguyện vọng lần này, ba mẹ cô cũng muốn đi cùng nhưng lại bị
cô cương quyết từ chối, nói giỡn sao chứ, Cố Lăng Vi đương nhiên không
thể để ai theo cùng, nếu đi kế hoạch của mình chắc chắn sẽ đổ vỡ toàn
bộ.Cố Lăng Vi nhìn mẹ cười:"Mẹ, con đã 18 tuổi rồi, pháp luật quy định
18 tuổi đã có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn về hành vi của mình rồi,
mọi thứ con có thể tự lo được, con cũng muốn trưởng thành hơn, cho nên
mẹ để con đi một mình tự đối mặt với cuộc sống mới của con đi.Hơn nữa mẹ và ba đều là giáo viên trong trường, đi theo con, không tiện."
Ba cô không khỏi tự hào nắm chặt tay mẹ:"Được rồi, con bé nói đúng,
chim non cũng phải tự rời khỏi tổ để kiếm thức ăn, chúng ta không thể đi theo nó cả đời được, tự ý thức được tính độc lập như vậy là rất khá, Vi Vi đi đi, ba với mẹ ở nhà gói bánh trẻo cho con."
Cô Lăng Vi thấy việc thành công thì không khỏi kích động, vẫy vẫy tay rồi ôm túi bỏ chạy.Mẹ cô lắc đầu:"Đứa nhỏ này, miệng thì nói trưởng
thành mà hành động thì, vẫn như con nít."
Cố Lăng Vi lái xe đạp đi ra khỏi ngõ, bắt đầu lần mò theo trí nhớ để
đến trường, các giáo viên giờ đang nhốn nháo chuẩn bị, bởi vì tất cả học sinh và phụ huynh đều đến cả.Cô Chu chủ nhiệm lớp thấy Cố Lăng Vi thì
tới xoa đầu cô:"Cố Lăng Vi, lần này thi tốt lắm, chúc mừng em, thế nào,
chuyện lớn vậy mà ba mẹ không đi cùng sao."
Cố Lăng Vi chớp mắt rồi cười:"Cô Chu, em đang cố trưởng thành, về sau phải tự mình lo liệu, việc này không thành vấn đề."
Cô Chu khẽ cười, con bé Cố Lăng Vi này là học sinh lớp cô, học tập
giỏi, quan hệ bạn bè cũng tốt, mấy giáo viên cũng quý, hơn nữa nó là một đứa trẻ có lý tưởng, không bao giờ cần thầy cô bận tâm, cho nên cô Chu
để cho cô tự điền, đi sang giúp đỡ các học sinh khác.
Cố Lăng Vi cầm tờ đơn đăng kí trong tay, không biết phải thế nào, cô
lo đến phát run, bước đến ngồi vào vị trí của mình.Cố Lăng Vi bướng bỉnh điền toàn bộ đều là quân sự, nhìn tên trường quân giáo mà như mở cờ
trong bụng.
Sau ngày ghi đơn, trong lòng Cố Lăng Vi lại càng lo sợ hơn, đứng ngồi không yên, cả ngày hầu như đều đứng ở cửa chờ người đưa thư đến thông
báo trúng tuyển.Nói thật, cho dù đã điền trường quân sự, cô cũng không
nắm chắc là bao.Việc chiêu sinh của trường rất khắt khe, hơn nữa, đối
với dân chúng bình thường như cô cũng không dễ dàng gì.
Nhưng Cố Lăng Vi biết, nếu như lấy thành tích làm trọng, cô sẽ có ưu
thế hơn nhiều.Ba mẹ vì cô mà cũng lo lắng theo, nhiều năm kinh nghiệm,
họ biết, con gái họ đậu vào trường sư phạm cũng không có vấn đề gì.Tâm
tình không yên cuối cùng cũng phải đón nhận thư thông báo.Cầm thư trong
tay, Cố Lăng Yên nhất thời không biết giờ đang cảm thấy gì nữa, tất thảy giống như một giấc mộng không có thực.
Mẹ nhìn bộ dạng sững sờ của con gái, bà cầm lấy thư trên tay con rồi
cúi đầu nhìn, mặt biến sắc:"Vi Vi, đây là chuyện gì, không phải nói ghi
danh trường sư phạm sao, con từ khi nào học cách nói dối vậy hả?"
Cố Lăng Vi từ sớm đã biết trước thế này, dù sao cũng đã rồi, cô thà
làm cá chết không sợ nước nóng, nhưng mà, tim mẹ không tốt, Cố Lăng Vi
vẫn không muốn khiến mẹ tức lên.Ba cô nhìn qua giấy báo, nghiêm mặt
nói:"Giỏi lắm, vào nhà nói."
Một nhà ba người vào phòng, mẹ tức giận nhìn Cố Lăng Vi:"Nói đi, đây là chuyện gì?"
Cố Lăng Vi nói đơn giản:"Mẹ, mẹ biết đấy, từ nhỏ con đã ao ước được
làm chiến sĩ, sống làm quân nhân là giấc mộng của con.Con biết làm giáo
viên rất tốt, nhưng mà con không thích, con muốn thực hiện giấc mộng của mình, tham gia quân ngũ."
Mẹ cô thở hổn hển:"Ba mẹ sống cả đời rồi, ăn muối còn nhiều hơn con
ăn cơm, giấc mơ khi nào cũng hư vô mờ mịt cả, chỉ có sự thật mới là thứ
mình phải nắm chắc, con không giữ đúng phương hướng, tương lai thể nào
cũng hối hận, cho nên, nghe ba mẹ, sau này mới không khổ."
Cố Lăng Vi cười khổ, đúng vậy, nghe theo an bài của ba mẹ, rồi đến
hơn ba mươi năm, cũng vẫn là bộ dạng đó.Nghĩ tới đây, Cố Lăng Vi bắt đầu trầm mặc không nói một lời, ba cô thấy con gái không nghe, ông thở
dài:"Vi Vi, có một số việc con không hiểu được đâu, quân nhân nhìn ngoài là thế, bên trong con đâu có biết.Ba có một người bạn làm quân nhân,
ông ấy cũng nói với ba rồi, ở trường quân sự thực ra các cán bộ nữ gia
cảnh giàu có ở địa phương sau sẽ về khu bộ đội chăm sóc bọn trẻ.Còn nếu
đào tạo sâu hơn một chút thì phân ngành bộ đội, bối cảnh lại rất quan
trọng, con đi, không chừng lại chịu thiệt.Hơn nữa, toàn bộ trường đều bị quân sự hóa, huấn luyện học tập đều rất nghiêm khắc, con lại là con
gái, làm sao mà chịu được."
Cố Lăng Vi đứng lên nói:"Ba, ba nói con đều đã nghĩ qua, con tin vào
trường quân sự của chúng ta sẽ không có những trường hợp cá biệt đó.Mà
cho dù có đúng như ba nói, con cũng tuyệt đối không hối hận, trường quân sự trước hết là yêu cầu khám sức khỏe, ngày mai con đi, hai người cứ
yên tâm."
Nói xong cô xoay người trở về phòng, mẹ mặt trắng nhợt đi, nước mắt
cứ thế mà rơi:"Ông nói cái con bé này, sao lại thế, trước kia nó rất
nghe lời mà, à không, chắc chắn nó có chủ ý trước rồi."
Ba vỗ nhẹ vai bà:"Quên đi, nó cũng lớn rồi, Vi Vi đậu trường quân sự
cũng có danh tiếng, sau này tốt nghiệp chúng ta nghĩ cách không cho nó
tham gia quân đội là được.Nói không chừng sau này tự mình thể nghiệm sự
nghiêm khắc ở quân đội, tự nó rút lui cũng nên."
Bà gật đầu.Cố Lăng Vi bướng bỉnh không chịu để ba mẹ đưa đi, tự mình
mang hành lí lên tàu, đi tìm lý tưởng.Thật ra trên xe cô cũng nghĩ về
hành động mình gây ra, có phải quá đáng lắm không.Nhưng mà không làm
thế, dù cô có trọng sinh một trăm lần cũng không thay đổi gì được.Cuộc
sống tầm thường kiếp trước, không phải là điều cô muốn, cô phải làm lính kia.Tiếng xe lửa ầm ầm bên tai, Cố Lăng Vi bước về cuộc đời mới.
Quân ủy thuộc nhà nước trực tiếp lãnh đạo trường quân sự này, trên
thực tế được gọi là trường quân sự cơ sở, số học sinh cũng không phải là ít, nhưng Cố Lăng Vi biết, ba nói đúng, số lượng cái gì chứ, đối với
những người dân bình thường như bọn họ chật vật thì những người khác có
thể dễ dàng vào được.Nhưng mà, dù có thế đi nữa, Cố LăngVi cũng chẳng
mất đi tí vui sướng nào khi được bước vào ngôi trường có truyền thống
quân sự lâu đời này.
Quản lý ở đây rất nghiêm ngặt, muốn ra vào phải có giấy thông hành,
Cố Lăng Vi được một đàn anh chỉ dẫn đi vào.Đây cũng là lần đầu tiên Cố
Lăng Vi thấy Trình Viễn, mặc quân trang, cho dù trên vai chỉ là quân hàm của học sinh màu đỏ, vẻ cao ngất cũng không mất đi, chắc cũng phải trên 1m8, da ngăm đen nhưng nhìn qua mấy người trong nhóm cũng chẳng là
gì.Có lẽ đây cũng là một người đặc biệt, tuy là da hơi ngăm, mày rậm mắt to, không câu nệ cười nói, nhưng lại có một khí chất của người quân
nhân rắn rỏi.Dù chỉ hơi hé miệng, hai bên má lại ẩn hiện lúm đồng tiền,
nháy mắt làm biến đi vẻ lạnh lùng như băng đó, ấm áp như xuân về hoa nở.
Trịnh Viễn buồn bực, tự nhiên phải thay tên Diệp Bành Đào kia tới đón học sinh mới, anh cực kì không thích, Diệp Bành Đào nghĩ cái gì anh
không biết chắc, hắn đã sớm bỏ chạy rồi.Hồi trước học trung học, hắn lúc nào cũng vậy, chó không bỏ được ăn thịt, anh vì ân nghĩa thì có thể đi, dù sao trung học còn có con gái đẹp, từ khi bị lão gia tống vào trường
quân sự này, mỹ nhân ở đâu ra, có thì cũng là khủng long cả.
Tục ngữ nói ở quân đội ba năm, heo mẹ cũng biến Điêu Thuyền, anh thấy có phải vì thế mà tên Diệp Bành Đào kia khiếu thẩm mỹ cũng sụt giảm
luôn không nhỉ, được như vậy mà toàn làm cái gì không thôi, phút cuối
thì ba hắn quân sư hắn đi ra ngoài nhắn chỉ thị gì đó với ba anh, và
chuyện tốt thế rơi xuống ngay đầu mình.
Trình Viễn nhăn nhó, mắt anh nhìn đến cách đó không xa có một cô bé
đang đứng, không có người nhà đưa đi, cũng không có xe lính hộ tống, chỉ có một vóc dáng không cao lắm, đứng đó, dưới chân là túi hành lí không
thể đơn giản hơn.Cô không cao, hơn nữa còn có phần đầy đặn, thế mà đứng ở đâu cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, rất có hơi thở quân nhân, Trình Viễn không khỏi tò mò đi sang:"Xin chào, tôi là Trình Viễn, hệ chỉ huy, bạn là..."
Nói xong anh cúi đầu nhìn bảng trong tay cô:"Bạn là Cố Lăng Vi?"
Cố Lăng Vi còn đang bận đánh giá cảnh sắc xung quanh, nghe có người
nói mới phát hiện ra là một người chỉ dẫn đứng cạnh mình, cô quay đầu nở nụ cười:"Xin chào, tôi là Cố Lăng Vi, hệ tin tức 94."
Trình Viễn ngẩn người, dù đó không thể xem là một cô gái đẹp, như mà
cũng thực thanh tú, mượt mà tinh xảo, nhìn lại vô cùng đáng yêu.Hơn nữa, hành động rất nhanh nhẹn, khiến cho một người không thích tiếp xúc với
con gái như Trình Viễn cũng không có cách nào chán ghét.Anh định cúi
xuống xách hành lí cho cô thì bị từ chối, Trình Viễn không khỏi bật
cười, cô bé này thực có ý tứ.
Hai người một trước một sau vào trường, Trình Viễn trầm mặc không nói gì, Cố Lăng Vi cũng tự mình vui vẻ, nhìn lung tung, mọi thứ đều thật
mới mẻ.Cô phát hiện ra, trường quân sự cũng không giống vẻ ngoài, trừ
các sinh viên mới nhập học, tất cả các học sinh khác đều mặc quân trang, xếp thành hàng rất hoành tráng, nhất cử nhất động đều thể hiện như một
quân nhân.
Trình Viễn nhìn cô bé bên cạnh, âm thầm phỏng đoán, cô có phải từ một đại viện nào đó không, hành động chẳng giống các sinh viên khác, nhưng
mà không đúng, nếu là từ đại viện quân khu, nhìn bộ dạng cô kìa, chắc
chắn không thể ngạc nhiên kích động vậy chứ, đúng!Ngạc nhiên kích động,
trên mặt cô bé đàng hoàng viết mấy chữ này, giống như nguyện vọng nhiều
năm thành hiện thực vậy.Điều đó làm Trình Viễn thấy vô cùng hiếu kì, với công việc tiếp dẫn ghét nhất cũng đã không còn không kiên nhẫn.
Thế mà trên mặt anh lại chẳng có biểu tình gì cả, Cố Lăng Vi đánh
chết cũng không nhìn ra trong lòng Trình Viễn lại có nhiều biến hóa đến
thế, vừa đi đến khu huấn luyện sinh viên mới, đằng sau có tiếng cười rất to:"Trình Viễn."
Cố Lăng Vi và Trình Viễn đồng thời quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên
qua cây cao chiếu vào người đó, giống như một chùm ánh sáng làm lóa mắt, nhất thời không thể nhìn rõ hình dáng người đi tới, chỉ thấy giống như
cả người đó là ánh nắng tháng chín vậy, hòa hợp với nhau, mờ ảo.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Hân Hân Hướng Vinh chỉ có thể tận
lực, nếu không dùng tạp văn, thì phải kiên trì, nếu kiên trì không được, mong mọi người châm chước nhé, hắc hắc.