Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 17: Dự tiệc




Không khí hòa hoãn xuống, đột nhiên phía ngoài truyền đến một tiếng quát uy nghiêm:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Mọi người đứng dậy hành lễ, nhưng lại nghe thấy thanh âm từ phía xa xa của hoàng đế: “Hôm nay đại hỉ, không cần đa lễ, các vị khanh gia bình thân.”

Thanh âm này có chút ôn văn, cũng không giận nhưng có uy, mơ hồ lộ ra sự cao ngạo của hoàng đế, phụ thân của Bắc Thần Thiên không phải là nhân vật bình thường, đợi khi ông ta đi vào, Lâm Phong híp mắt âm thầm quan sát, cẩm y ngọc quan, nhìn qua là y phục đắt tiền của một nam tử trung niên thần sắc hòa ái, bất quá có thể làm hoàng đế thì thủ đoạn sẽ không kém, ông ta đã ngồi trên ghế đầu, mọi người lúc này mới ngẩng đầu lên.

Hoàng đế thân thiết nhìn Bắc Thần Thiên cười: “Hoàng nhi lần này xuất chinh nguy hiểm nặng nề, hôm nay chiến thắng trở về, đã cực khổ rồi.” Ông ta phất tay một cái, để cho người hầu phía sau tản ra hướng phía Bắc Thần Thiên nâng chén.

“Trẫm không có gì ban thưởng ngươi, chỉ hi vọng ngươi không kiêu không nóng nảy, nắm chặc cơ hội của Bắc Thần, để Bắc Thần có ngày thống nhất thiên hạ, hoàng nhi, có thể làm được không?”

Lúc này Bắc Thần Thiên thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng, nhi thần chắc chắn toàn lực ứng phó.”

Hoàng đế gật đầu, lại nói: “Nam Cung tướng quân, ngươi tuổi còn trẻ đã theo hoàng nhi chinh chiến, làm khó ngươi rồi, lần này ngươi cùng hoàng nhi đề có công đầu, thăng vị một cấp, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim.”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

Lúc này Lâm Phong mới biết được, thì ra hoàng đế này đối với thủ hạ tướng sĩ thật hiểu rõ, hắn chỉ mặt gọi tên nhất nhất từng người, chia ra ban thưởng, mọi người vừa vui mừng kính sợ, một hoàng đế làm được như thế chắc hẳn có dụng tâm!

Đợi phân phần thưởng xong, tiệc rượu được dâng lên, lúc này hoàng đế mới cười hỏi Bắc Thần Thiên:

“Nghe nói lần này hoàng nhi mang về một tuyệt thế mỹ nhân, ngươi năm nay tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên cưới mấy phi tử, nếu không cơ nghiệp Bắc Thần sao thể kéo dài? Mau giới thiệu cho phụ hoàng về vị mỹ nhân đó.”

Từ trước hắn đã nhìn thấy Lâm Phong, Lâm Phong cũng nhìn hắn và mỉm cười, nàng lập tức hiểu, vị hoàng đế này rất nguy hiểm. Hắn dùng nụ cười che dấu tâm kế của mình, giống như nàng Lâm Phong từng dùng sự lạnh nhạt để ngụy trang. Lúc này theo cách nhìn Bắc Thần Thiên, không thể nghi ngờ là giống như bị rắn cắn một cái, cái loại cảm giác chán ghét này làm người ta hết sức khó chịu, Lâm Phong chịu đựng tâm tình tức giận, oán hận nghĩ, hoàng đế cái vốn không phải là hàng tốt đẹp gì, cái mặt cười kia thật muốn giả bao nhiêu liền có bấy nhiêu! (táo: ặc, coi hoàng đế là ‘hàng’, đã vậy còn không phải hàng tốt, bái phục suy nghĩ của tỷ thật)

Đột nhiên nhìn thấy Bắc Thần thiên cúi đầu, trong mắt hắn hiện lên một tia hận ý, mà khi Bắc Thần Thiên cúi đầu cũng là lúc trong mắt hoàng đế xẹt qua một tia tinh quang…

Lâm Phong nhất thời suy ngẫm trong lòng rồi cười, thái độ của hoàng thượng và thái tử, chẳng lẽ không hề hòa thuận giống như ngoại nhân trông thấy? Ánh mắt sắc bén của nàng khẽ che giấu, lặng lẽ ngẩng đầu, đánh giá Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, hai người họ thần sắc phức tạp, nhưng vẻ mặt không phải là vui mừng.

Lâm Phong ngầm tính toán trong lòng, không trách được Bắc Thần Thiên mang nàng đến đây, nói vậy hết thảy hắn đều đã có bố trí, chẳng lẽ Bắc Thần Thiên có ý định diễn trò khôi hài, giết phụ hoàng giết hoàng huynh để đăng vị? Bắc Thần Thiên sao lại làm như vậy?