Giấc Mộng Đom Đóm

Chương 7: Câu chuyện 2: Giai điệu của mưa (phần 5)




- Thật ra... Tớ và Morimiya đã từng là bạn thân...

Cô bạn gái cúi gằm mặt đáp, giọng nói khe khẽ có nét buồn. Youji ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của cô bạn, và cánh tay đang cầm hộp bento trở nên cứng đờ...

- Cậu vừa bảo gì cơ? Bạn thân? Đã từng?

Cậu hỏi, nhưng cô bạn gái không nói thêm cũng như trả lời bất kì điều gì nữa mà bỏ chạy thật nhanh. Youji chỉ kịp gọi với theo: "Này, khoan đã..." nhưng hình bóng cô bạn đã biến mất sau những hàng cây.

Cậu nghĩ đến câu nói của cô bạn gái. Bạn thân? Tức là họ đã từng có mối quan hệ rất tốt. Nhưng cô gái nói là "đã từng" nên có lẽ bây giờ cả hai không ổn lắm. Chắc là Akari chính là người đã làm cho mối quan hệ giữa hai người họ trở nên không tốt như vậy. Mà lí do khiến Akari thay đổi tính cách lại là vụ tai nạn lúc nhỏ làm cô mất đi gia đình...

"Được rồi!"

Sau một hồi nghĩ ngợi và sự đấu tranh tinh thần thì cuối cùng cậu vẫn quyết định giúp đỡ Akari trở lại con người lúc trước đây, mặc dù cậu chưa từng chứng kiến nhưng thông qua những lời cô bạn mới quen thì có lẽ trước đây Akari rất hòa đồng. Với lại, nét mặt của "bạn thân cũ của Akari" thật sự rất đáng thương.

Nhưng từ lúc cô bạn kể cho Youji việc mình đã từng là bạn thân của Akari thì sau đó, cậu không gặp cô bạn bất cứ lần nào nữa, dù vô tình hay cố ý. Có vài lúc cậu cần tìm cô bạn để hỏi thêm một vài chuyện, nhưng những người bạn cùng lớp luôn luôn trả lời cùng một câu: "Lớp trưởng đã đi ra ngoài rồi." Chậc, có cần phải lảng tránh cậu như tránh tà vậy không?

***

- Xin chào, Akari!

Youji đứng đợi ở cổng trường. Vừa thấy mặt Akari xuất hiện, cậu liền nhảy ra. Akari giật mình, nhưng rồi cũng nhận ra và luống cuống chào cậu.

- À, chào cậu Yoshida-kun! Cậu chưa về à?

Akari hỏi. Cô nhìn xung quanh và nhận thấy mọi người dường như đã ra về gần hết, chỉ còn lác đác một số học sinh còn bận vài chuyện gì đó nên mới ở lại. Không phải cậu cố ý đợi cô đấy chứ?

- Chúng ta cùng về nha?

- Hả? À, ừm. Được thôi.

Hơi bất ngờ trước lời đề nghị của cậu, nhưng cô cũng nhanh chóng đồng ý. Cả hai cùng sải bước trên mặt đường còn ẩm ướt do trận mưa trước đó. Cậu đi song song với cô, và thỉnh thoảng lại nghĩ ra một đề tài gì đó để bắt chuyện.

- Akari này, bài hát lúc trước ấy...

-... Nó có chuyện gì ư? - Akari nhìn cậu, lo lắng hỏi.

- Không... Không phải... Tớ muốn hỏi là nếu cậu đã hoàn thành rồi thì... có thể cho tớ nghe thử không? - Youji luống cuống đề nghị khi chợt nhớ đến hoàn cảnh hai người gặp nhau trong khi cậu đang cố gắng tìm một đề tài gì đó.

- Cậu... muốn nghe nó?

- Ừ. Tớ thấy nó hay mà.

-...

- Không... Không được à? Thế thì thôi vậ...

- Được mà. - Khuôn mặt Akari hơi sáng lên. - Vậy ngày mai cậu có thể đến nhà tớ, tớ có thể cho cậu nghe thử. Nhưng mà... cậu... không được cười nhé!

Youji khẽ cười khi bước đầu thành công.

- Ừ. Tất nhiên tớ sẽ không cười rồi. Cậu hát hay mà.

Youji thành thật nói. Akari quay đầu lại, cúi gằm mặt xuống. Cậu càng có thêm động lực khi nhìn thấy Akari khẽ cười.

...

Một thời gian sau đó.

"Hôm nay chúng ta lại cùng nhau về nhé Akari?"

"Ừm!"

"Tặng cậu tấm vé này này. Ngày mai chúng ta cùng đi xem phim nhé?"

"À, được."

"Chiều nay được nghỉ... Tớ sang nhà cậu chơi nha? Nhân tiện cậu có thể cho tớ nghe thử mấy bài hát mới của cậu không?"

"Tất nhiên rồi!"

"Akari... Đi công viên với tớ nha?"

"Ừ."

"..."

Từ sau lần được Akari đồng ý cho cậu nghe thử bài hát lúc hai người gặp sau, những ngày sau đó Youji bám theo cô mọi nơi mọi lúc. Cậu có cảm giác đạt được những thành tựu lớn khi một vài lúc nhìn thấy Akari mỉm cười, và có vẻ như cô đang bắt đầu hòa đồng, cởi mở hơn với cậu. Youji dường như cũng bắt đầu nhận thấy một điều gì đó bất thường ở Akari nên hay chú tâm nhìn cô và quan sát những biểu cảm và hành động của cô. Đôi lúc cậu bị Akari bắt gặp lúc cậu đang chăm chú nhìn, những lúc ấy, cậu chỉ ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Dạo gần đây Akari thấy cậu hay chủ động bắt chuyện với mình, cũng như nhiều lần đến nhà cô học chung hay mời cô đi chơi đâu đó. Những lúc ban đầu cô thấy hơi lạ, nhưng sau đó cũng dần cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Cô thấy mình hay cười hơn trước và nói chuyện nhiều hơn, không còn thấy đơn độc như lúc ban đầu. Thì ra cảm giác lúc được một ai đó quan tâm đến là như vậy.

Nhưng đột nhiên sau đó Akari lại thấy không bình thường. Cô có cảm giác bị ai đó nhìn mình, và nhiều lần bắt gặp ánh mắt Youji nhìn cô một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại còn hơi nhăn mày. Chợt, Akari cảm thấy sợ...