Giấc Mộng Đom Đóm

Chương 2: Câu chuyện 1: Chuyện tình máy bay giấy (phần cuối)




Có lẽ linh cảm của cô đã cho cô biết cô sẽ không còn trên thế gian này được bao lâu nữa. Chẳng biết có cái gì thôi thúc mà cô đứng dậy, lấy tay lau hết những giọt nước mắt trên mặt. Kéo hộc tủ lấy một tờ giấy, cô viết thư cho Roy...

Cô gấp thêm một số máy bay giấy khác nữa và tập phóng máy bay từ cửa sổ ra hàng rào. Những lần đầu, máy bay giấy chỉ bay được gần nửa quãng đường rồi rơi xuống. Nhưng khi đã biết cách thì cô có thể thả máy bay giấy xa hơn một chút - chỉ cần nó bay qua hàng rào là đủ. Tuy nhiên, gió thổi ngược hướng khiến cô thêm phần nào khó khăn.

Chiều hôm đó Roy đến, hé mắt qua hàng rào tìm hình bóng mập mờ của cô nhưng không thấy gì, chỉ có một chiếc máy bay giấy rơi trên nền đất.

"Anh Roy, em xin lỗi. Hôm nay em không ra được. Ba nhốt em lại mất rồi. Có lẽ thời gian này em sẽ không thể tâm sự với anh được. Em sẽ cố gắng cầu xin ba cho chúng ta tiếp tục trò chuyện, vậy nên anh cố đợi nhé! Serena."

Roy thở dài thườn thượt rồi lủi thủi đi về.

Những ngày sau đó anh đều tới nhưng những gì anh thấy chỉ là hàng rào lạnh lẽo. Serena vẫn không có tin tức, cũng không có lấy một chiếc máy bay.

***

"Rầm!" Một tiếng động vang lên. Ba cô hốt hoảng đẩy cửa chạy vào phòng thì thấy cô nằm trên đất và đang cố đứng dậy.

- Serena! - Ông đỡ cô ngồi dậy.

- Ba...

Cô chỉ kịp mở miệng gọi và rồi ngất lịm đi trên tay ông.

***

- Ba... - Cô mở miệng yếu ớt gọi ông. Ông lại gần giường nắm chặt tay cô. Hai tay ông run run, mắt sưng húp vì khóc nhiều.

- Serena... Có chuyện gì không con?

- Ba... Làm ơn, cho con... gặp Roy... một lần cuối. – Serena nói khẽ, ông phải cố gắng lắm mới hiểu rõ những lời cô nói.

- Đừng nói vậy mà Serena, con sẽ sống mà...

- Đây là lần cuối con cầu xin ba... Vậy nên... vậy nên... ba thực hiện giùm con nhé! - Nước mắt cô trào ra và cô nắm chặt bàn tay ông. Vì đây có lẽ là ước mong cuối cùng của cô nên ông sẽ thực hiện.

Ông chạy ra ngoài tìm anh để cô lại trong phòng cùng một anh bác sĩ trẻ tuổi. Cô gọi anh bác sĩ ấy tới. Anh ta lặng lẽ tới gần cô.

- Anh không cần phải ở đây nữa đâu, không thể cứu vãn nữa rồi. Cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp tôi sống thêm một chút. Bây giờ anh có thể ra ngoài rồi. - Cô nói.

Anh bác sĩ trẻ nhìn cô ái ngại. Cô xua tay ra hiệu cho anh hãy ra ngoài. Anh ta không còn cách nào khác là để cô ở trong phòng một mình.

"Chắc Roy không đến kịp rồi. Thời gian đã không còn nhiều nữa."

Cô nghĩ. Rồi cô bước xuống giường, chầm chậm tiến đến ngồi vào bàn lấy ra mấy tờ giấy trong ngăn kéo. Một bức thư cho anh và một bức thư cho ba.

Bức thư đã hoàn thành bằng tất cả sự nỗ lực của cô. Nhìn nét chữ xiêu vẹo và không thẳng hàng đã đủ biết là cô đã không còn sức lực nào nữa.

Bức thư của anh được gấp lại thành chiếc máy bay giấy. Cô kéo cửa sổ. Gió đã đổi hướng. Lần này thì chiếc máy bay đã nằm yên trên nền đất ngoài hàng rào. Cô mỉm cười. Hi vọng bức thư ấy anh sẽ đọc được.

Thân thể cô ngã trên nền nhà. Cơn đau kéo đến.

- A! Đau quá!

Tiếng hét làm anh bác sĩ ở ngoài giật mình và anh ta xô cửa bước vào. Cô nằm trên đất chịu cơn đau giày vò, nước mắt không ngừng chảy. Anh ta hốt hoảng dìu cô nằm lên giường và gắn các thiết bị máy vào cơ thể cô.

... Dưới thị trấn, trong một chiếc điện thoại công cộng...

- Mau cho tôi gặp nhân viên ở cửa hàng của ông, tên anh ta là Roy.

Sau một lúc tìm kiếm thì ông đã biết được nơi anh làm việc.

Chủ cửa hàng nơi anh làm nghe tiếng nói bên kia có phần hoảng loạn nên không hỏi gì nữa mà nhờ người gọi Roy đến. Roy áp tai nghe thì giọng nói của ông đã vang lên đầy giận dữ...

Roy vụt chạy ra ngoài. Tiếng hét của một anh nhân viên khác vọng đến nhưng anh không quan tâm. Bởi lúc này, người anh lo lắng đang đợi anh đến. Tiếng nói của ông văng vẳng trong đầu anh: "Mau lên đi, Serena đang nguy kịch và con bé muốn gặp cậu lần cuối."

Mưa rơi. Người đi đường vội tìm chỗ trú. Anh vẫn mải miết chạy. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ... Và anh cứ chạy qua...

"Kít..." Tiếng phanh xe vang lên. Anh đứng lại nhìn vật thể to lớn đang tiến lại chỗ mình. Trước khi nó chạm vào người anh, hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang cười và vẫy tay chào anh chợt xuất hiện. Một âm thanh sắc đến gai người vang lên, những người ở gần đó ùa ra xem. Chàng trai nằm trên một vũng máu lớn. Họ vội vã gọi xe cứu thương nhưng không kịp.

***

Serena mệt mỏi mở đôi mắt ra. Hình như cô không kịp đợi anh đến nữa rồi. Cô phải đi trước thôi... Không kịp chào ba, cũng không kịp chào anh...

Bức thư của Serena đã không thể đến tay người nhận. Nó nằm lạnh lẽo ở một góc ngoài hàng rào, chữ đã bị mưa làm cho mờ nhòe...

"Anh Roy,

Có lẽ đây là bức thư cuối cùng mà Serena có thể viết cho anh. Khi anh đọc nó thì chắc cũng là lúc mà em phải đi đến một thế giới khác, và em gọi nơi đó là thiên đường. Em sẽ được đến đó thôi vì em sống tốt mà, anh nhỉ?

Anh Roy, cảm ơn anh vì thời gian qua đã luôn ở bên em, kể cho em biết những điều thú vị ở bên ngoài mà em chưa từng trải qua, và em thật sự, thật sự rất vui khi được bên anh. Anh đã cho em biết thế giới xung quanh em rộng lớn cỡ nào, cho em biết thế nào là hạnh phúc. Nhờ có anh, lần đầu tiên em biết hi vọng và yêu cuộc sống của mình hơn. Em đã biết những ngày tháng được sống là rất quý giá.

Em cũng xin lỗi anh vì đã không thể nghe lời anh lo điều trị, cùng nhau thực hiện ước mơ và phải tạm biệt bằng cách này, nhưng em không còn cách nào khác nữa. Thời gian của một người thật ngắn anh nhỉ? Giá như em có thể gặp anh sớm hơn một chút thì thật tốt.

Còn một điều nữa mà em chưa thực hiện được. Đó là nói với anh rằng "em thật sự rất yêu anh". Bởi vì em sợ sẽ không được ở bên anh nữa.

Ôi, hết thời gian mất rồi. Em phải viết cho ba nữa. Cảm ơn anh vì tất cả...

Người mãi mãi yêu anh,

Serena"

Hết chương 1

Câu chuyện tiếp theo: Giai điệu của mưa