Giấc Mộng Đom Đóm

Chương 11: Câu chuyện 3: Mật mã các con số (phần 2)




"Câu chuyện của chúng tôi ngày ấy cũng giống như một câu chuyện trinh thám. Mà tôi, chính là người giải mật mã."

***

Kể từ lúc bắt đầu bước vào năm nhất cao trung, Nakano Toji đã phải nghỉ học thường xuyên vì căn bệnh của mình.

Hầu hết thời gian cậu đều phải ở trong bệnh viện, chán nản ngắm nhìn những cành cây rung rinh trong gió, hay tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Niềm vui duy nhất trong suốt những tháng ngày tẻ nhạt ấy là nghĩ đến một mật mã, một câu chuyện, và đợi cô bạn thân từ nhỏ Furano Chise đến sau mỗi buổi học để kể cho cô bạn nghe về những ý tưởng của mình. Chise luôn im lặng và chăm chú lắng nghe những câu chuyện của cậu, nhưng thay vì cho cậu một lời nhận xét về những mật mã hay cốt truyện mà cậu đưa ra, Chise chỉ nói:

- Toji-kun, tớ nghĩ thay vì kể cho tớ nghe, cậu nên viết ra và đăng nó lên mạng, hoặc gửi dự thi, có thể sẽ nổi tiếng đấy.

Nhưng nói bao nhiêu lần, Nakano Toji cũng chỉ cười và gãi đầu:

- Nhưng khả năng diễn đạt của tớ kém lắm. Cậu biết đấy, điểm tổng kết môn Nhật ngữ của tớ cuối năm chỉ được bảy mươi hai. A, Chise-chan, cậu học tốt môn ngữ văn như vậy, hay là cậu viết thay tớ đi?

- Tớ đâu rảnh đến mức ấy. - Chise phũ phàng từ chối. Những lúc như thế khuôn mặt Toji luôn rưng rưng ra vẻ tội nghiệp như chú cún con bị bỏ rơi.

Quả thật, Nakano Toji học văn rất dở. Cậu gần như xếp bét bảng những người học tệ văn trong lớp. Nếu như không có sự kèm cặp nhiệt tình của Chise về khoản văn học thì có lẽ cậu sẽ phải thi lại môn ngữ văn. Nhìn như thế nào thì số điểm tổng kết bảy mươi hai ấy cũng là một sự bất ngờ lớn đối với cả Chise và cả cậu. Chise thường nói đây là phúc đức mà cậu đã tu từ kiếp trước khi nhắc đến con số bảy mươi hai này.

Ngoại trừ môn Nhật ngữ, những môn học khác của Toji khá ổn định. Các môn xã hội khác có thể xem như là không có vấn đề gì. Nếu nói Toji là thành phần thù địch của môn Nhật ngữ và cả với cô giáo bộ môn, thì cậu lại chính là "học trò cưng", "tấm gương sáng" cho những người khác noi theo đối với các thầy cô dạy các môn tự nhiên. Cậu học các môn tự nhiên rất giỏi. Ngược với môn ngữ văn, cậu lại xếp đầu lớp về những phép tính toán logic này.

Nhưng Furano Chise lại là bản thể đối lập với cậu trong khoản học hành. Cô học rất tốt các môn xã hội mà trong đó giỏi nhất là môn Nhật ngữ với số điểm tổng kết cao ngút trời, chín mươi tám. Toji đã phải tự tát mình mấy cái khi nhìn thấy số điểm tổng kết của cô đứng đầu bảng điểm. Tuy nhiên, Chise học không giỏi các môn tự nhiên cho lắm. Mặc dù không phải quá tệ như cách Toji học ngữ văn vì Chise cũng hiểu được các kiến thức cơ bản, nhưng những phép tính toán nâng cao thật sự khiến cô rất đau đầu. Thế nên cả hai đã quyết định với nhau rằng, Chise sẽ giúp cậu môn ngữ văn, còn Toji phải kèm cô học các môn học tự nhiên.

Chính vì Chise học rất dở các môn bắt buộc cần đến trí thông minh bẩm sinh ấy, cho nên cô chưa bao giờ giải ra bất kì mật mã nào mà cậu đưa ra, ngay cả những mật mã được cậu cho là dễ nhất. Thậm chí nhiều lần Toji đã gợi ý cho cô hết một nửa nhưng Chise vẫn không thể nào tưởng tượng ra kết quả. Cô cũng chỉ biết thở dài.

***

- Nee, Furano-san, hôm nay Nakano-kun lại vắng học nữa hả?

- Ừ. Cậu ấy lại phải nhập viện rồi. Sáng nay mẹ cậu ấy bảo với tớ rằng tối qua Toji-kun lại lên cơn sốt nên nhờ tớ nói lại với cô giáo giùm.

- Thế à... Vậy thì chiều nay tớ sẽ bảo cả lớp đến thăm cậu ấy.

Cô bạn lớp trưởng nói, rồi quay người đi.

Chise lơ đễnh quay đầu nhìn ra phía cửa sổ nghĩ ngợi. Dạo gần đây số ngày cậu nghỉ lại nhiều thêm. Cứ tiếp tục như vậy có lẽ Toji sẽ phải học lại thêm một năm lớp mười nữa mất. Cô chán nản thở dài.

Năm học mới đã bắt đầu được hơn ba tháng, nhưng Toji chỉ đến trường khoảng hơn bốn mươi ngày. Số ngày cậu ở bệnh viện còn nhiều hơn số ngày lên lớp khiến Chise lo lắng. Tất cả các môn học trên lớp, cô đều phải chép lại cho cậu và mang nó đến bệnh viện sau mỗi giờ học. Những lúc nhìn thấy Chise mang đống sách vở đến cho cậu, Toji cũng chỉ biết cười gượng, và khẽ nói: "Cảm ơn cậu, Chise-chan."

...

- Tớ đến rồi này!

Ôm lại tập sách vở trong tay, Chise đẩy cánh cửa bệnh viện và bước vào. Toji đang ngắm nhìn những cành cây đung đưa ngoài cửa sổ, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu liền quay mặt lại với gương mặt vui vẻ. Khẽ nở nụ cười nhẹ, sau đó là câu nói quen thuộc như bao ngày, "Cậu đến rồi."

Nhưng dường như sau lưng cô còn có thêm nhiều người khác. Các bạn học cùng lớp đều đến và mang theo những giỏ trái cây. Cô lớp trưởng đẩy đẩy chiếc kính, rồi mỉm cười:

- Nakano-kun, chúng tớ đến thăm cậu này.

Rồi quay sang Chise hỏi:

- Furano-san, chúng tớ nên đặt đồ ở đâu đây?

- Cậu cứ để trên chiếc bàn đằng kia ấy. - Chise chỉ tay về chiếc bàn nằm cạnh cửa ra vào.

Cả lớp lần lượt đặt đồ thăm bệnh lên chiếc bàn, rồi kéo ghế ngồi quanh giường bệnh của cậu, thậm chí một vài người bạn cũng nhảy phốc lên giường bệnh của cậu ngồi vì không đủ chỗ.

Một cậu bạn cùng lớp khá thân với Toji vỗ thật mạnh vào lưng cậu, nhưng bị Chise quát lên:

- Cậu muốn giết người à, Toji đang là bệnh nhân đấy!

Hiểu ra, cậu bạn gãi đầu và nhe răng cười hì hì, sau đó choàng tay qua vai cậu nói với giọng thân thiết:

- Này, chú mày nên nhanh khỏe lại đi nhé. Đội bóng đang thiếu một thành viên đấy.

Những người khác cũng hùa theo:

- Đúng thế. Nakano-kun phải nhanh khỏi bệnh đi, không thì lớp trưởng sẽ tranh mất vị trí đứng đầu các môn tự nhiên cho xem.

- Lớp trưởng sẽ rất hả dạ nếu như cậu bị sụt hạng đó.

- Này, các cậu đùa vừa phải thôi chứ, tớ đâu có ác đến mức đó. - Cô lớp trưởng bị trêu chọc đến đỏ cả mặt liền lên tiếng, sau đó bình tĩnh quay sang Toji, hiền lành nói. - Cậu nhanh khỏe lại nhé, các thầy cô rất lo cho cậu đấy.

Toji mỉm cười, nói "Tớ biết rồi."

Tất cả mọi người thay phiên nhau nói chuyện với cậu, trong khi Chise ngồi một mình cắt trái cây. Chốc chốc cô lại nhìn sang phía Toji, thấy khuôn mặt rạng rỡ hơn mọi ngày của cậu thì cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Toji thỉnh thoảng cũng quay lại nhìn cô, lâu lâu lại bắt gặp khuôn mặt Chise đang nhìn cậu mỉm cười rất dịu dàng, cậu cũng thấy rất vui vẻ.

Đến tối, mọi người cũng dần về hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Chise. Toji im lặng quay đầu ra cửa sổ, nơi ánh mặt trời cũng dần tắt sau dãy nhà cao tầng. Một lúc sau, cậu quay lại nói khẽ:

- Hôm nay, vui thật đấy.

- Ừm. Lớp mình, vẫn là nhất, nhỉ?

- Đúng thế. Mọi người rất quan tâm lẫn nhau. Tớ rất vui vì có những người bạn như thế.

- Tớ cũng vậy.

Sau câu nói của Chise, cả hai lại rơi vào một khoảng yên lặng. Chise chần chừ, nửa muốn hỏi, nửa lại không. Toji nhìn thấy gương mặt bối rối của cô, khó hiểu.

- Chise-chan, cậu sao thế?

- À... không. Không có gì... - Chise xua tay, cười cười.

- Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, không sao đâu mà. - Toji nhìn cô và mỉm cười rất dịu dàng, điều đó khiến cô an tâm phần nào.

Chise hơi cúi đầu, hỏi khẽ:

- Tớ chỉ muốn biết, cậu đang bị bệnh gì mà thôi.

Từ lúc Toji bắt đầu có dấu hiệu của bệnh tật, cô đã luôn muốn hỏi điều đó. Nhưng Chise chưa bao giờ dám mở miệng hỏi cậu hay gia đình cậu, vì cô sợ sẽ làm cậu tổn thương. Lúc cả lớp đến thăm, cô dường như thấy ai đó hỏi về bệnh tình của cậu, nhưng lúc đó ồn ào quá nên Chise không nghe rõ. Cô thấy khuôn mặt cậu không có vẻ gì là buồn rầu hay tức giận, nên bây giờ lấy hết can đảm để hỏi.

Và cô thấy Toji sững người lại trong đôi chút. Nhưng nhanh chóng, mặt cậu lại trở về như cũ. Vẫn khuôn mặt dịu dàng luôn luôn mỉm cười, cậu nói:

- Chỉ có như vậy cũng khiến cậu khó nói à?

- Tất nhiên là khó nói rồi. Tớ còn lo là cậu sẽ không vui cơ.

- Haha... - Toji ôm bụng cười lớn làm mặt Chise đỏ hết lên vì ngượng. - Chuyện này nói ra dễ như ăn cháo thôi mà.

- Thế thì sao cậu không nói cho tớ nghe chứ? - Khuôn mặt Chise phụng phịu. Cô phồng má lên và quay mặt đi chỗ khác ra vẻ giận dỗi.

Toji im lặng nhìn biểu hiện trẻ con của Chise, sau đó vươn tay ra phía cuối giường xoa xoa đầu cô bạn. Khuôn mặt cô ngạc nhiên, sau đó dãn ra khi nghe giọng nói ấm áp của cậu:

- Bởi vì tớ nghĩ là Chise-chan không thích, cho nên tớ cũng không nói...

-... Tớ nghe bác sĩ bảo có một loại virut nào đó đã vào trong người tớ và phá hủy các tế bào cũng như hệ miễn dịch... - Toji vừa nói vừa quay đầu nhìn ra cửa sổ.

- Vậy... có thể chữa lành không? - Chise ngập ngừng.

Từng câu từng chữ phát ra ngay sau đó đều khiến Chise sợ hãi. Cái căn bệnh gì đó mang tên "ung thư thế bào" ngày càng phá hủy cơ thể của Toji, khiến cậu càng ngày càng yếu đi.

- Bác sĩ bảo nếu phát hiện ra sớm thì còn có thể, nhưng khi ba mẹ đưa tớ đến bệnh viện, thì những con virut kia đã vào sâu trong các tế bào rồi... Nên có lẽ, tớ... hết hi vọng rồi. - Toji cúi mặt, cậu càng nói càng nhỏ, và những chữ cuối cùng cậu nói như con dao đâm thẳng vào trái tim cô, và cả cậu.

- Không thể nào... Cậu đang nói dối, đúng không Toji-kun? Nhất định cậu sẽ không sao mà.

- Ừm. Tớ không sao đâu, Chise đừng lo.

Toji lại nở nụ cười vô tư như mọi lúc khác. Trước đây khi nghe câu nói này cùng nụ cười của cậu, Chise cảm thấy rất yên tâm. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ, cô thấy ghét nó kinh khủng.

- Tại sao cậu lại có thể xem như không có gì như thế?

Và Chise ôm lấy cậu, bật khóc.

...

- A, Chise-chan, cậu đến rồi.

- Ừ, tớ đến rồi đây.

- Chise này, tớ vừa nghĩ ra một mật mã hay lắm. Cậu giải thử nhé? - Toji hớn hở. Cậu chìa ra trước mặt cô một tờ giấy được gấp vuông cẩn thận.

Chise kéo ghế ngồi ngay bên cạnh cậu, nhận lấy tờ giấy, nhìn vào và thở dài. Lại một mật mã rắc rồi khó hiểu. Tại sao Toji lại thích chúng đến như vậy chứ?

- Cậu gợi ý cho tớ đi.

Toji lắc đầu.

- Không đâu. Lần này tớ muốn cậu tự tìm ra lời giải cơ.

- Cậu thừa biết tớ chẳng hiểu gì về mấy cái này cơ mà. 

- Nhưng cái này dễ lắm. Tớ muốn biết những người kém về logic như cậu có giải ra không thôi? Đi mà, cậu nhớ giải ra nhanh nhé! - Toji ôm lấy cánh tay cô, cất giọng nũng nịu như chú con. Mỗi lần Toji trưng ra khuôn mặt này, Chise đều không thể từ chối.

- Được rồi được rồi.

Chise nhìn vào tờ giấy. Những con số khó hiểu như nhảy múa trước mặt cô.

"Bảng chữ cái."

"1-1"

"1-2"

"3-2"

"4-4"

"9-3"