Lôi Ti Ti nổ oanh một tiếng,
trong đầu trống rỗng.
Thế hôn của Ngụy Dịch mạnh mẽ, cô còn chưa kịp phản kháng đã nộp khí giới đầu
hàng.
Đầu lưỡi của anh trêu chọc lúc sâu lúc cạn, dẫn dụ cô buông tha chống cự mà
triền miên hưởng thụ với anh. Lôi Ti Ti vụng về tránh né, tiến lùi đều khó.
Trong cổ họng Ngụy Dịch tràn ra tiếng cười đè nén trầm thấp, anh vòng tay ôm cô
ở trước ngực, càng bá đạo hôn cô hơn.
Nụ hôn của anh mang theo nhiệt tình không thể kháng cự, công thành đoạt đất ở
trong môi miệng cô. Cảm nhận vị giác nổ tung như nhiều đóa pháo bông, không khí
còn sót bị anh nhẫn tâm chiếm đoạt —— Lôi Ti Ti cảm thấy choáng đầu hoa mắt,
không kìm hãm được bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, tham lam mút hơi thở truyền
qua của anh.
Mà đối thủ cực kỳ giảo hoạt. Mỗi một lần cô đòi lấy, lại dẫn tới tiến công sâu
hơn của anh. Anh kiên định lại thương tiếc chiếm đoạt đầu lưỡi của cô, cảm giác
tim đập nhanh khó nhịn sắp bức cô đến điên. Cả người Lôi Ti Ti nóng lên, chóng
mặt giống như đặt mình trong đám mây. Cô không tự chủ được bấu víu bả vai Ngụy
Dịch, muốn tìm chỗ dựa vào.
Thật không thể giải thích cho hợp lý. Cô phát hiện mình lại không ghét anh hôn.
Thậm chí, không cách nào kháng cự ngược lại rất thích.
Một tay của Ngụy Dịch luồn vào dưới vạt áo sơ mi của cô, ngón tay hơi chai tạo
ra xúc cảm kỳ dị. Động tác của anh tạo ra một luồn gió nhẹ, Lôi Ti Ti co rúm
lại, trên da thịt mềm mại lập tức nổi da gà. Cả người Lôi Ti Ti run lên, kêu
nhỏ: “Công công, sao anh... Ừ...”
Âm cuối của cô mềm đến cơ hồ chảy ra nước, mang theo vẻ quyến rũ đặc biệt của
ban đêm.
Ngụy Dịch hít sâu một hơi, ánh mắt càng trở nên mê ly. Anh liên tục chiến đấu
trên chiến trường, tới xương quai xanh của cô, chôn bọn họ giữa những nụ hôn
thật sâu. Không gian trong xe vô cùng chật, hai người dùng một loại tư thế kỳ
dị kề nhau thật chặt.
Lôi Ti Ti vội vã ngẩng đầu lên, thân thể không đề phòng nở rộ ở dưới thân anh.
Cô cảm thấy vừa thống khổ vừa xấu hổ, ngón tay không tự chủ được trượt vào tóc
anh. Tóc của anh mềm mại trơn mượt, mang theo ánh trăng nhàn nhạt, từ giữa kẽ
tay trút xuống, mang theo chút hơi lạnh. Lôi Ti Ti đè nén thở gấp, đầu óc đã
hoàn toàn hỗn loạn.
Ngụy Dịch vén áo lông của cô lên cao, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về ở sau lưng cô.
Lôi Ti Ti dự cảm sắp có chuyện xảy ra, trong đôi mắt lộ ra thần sắc cầu khẩn.
Men say nhuộm đỏ khóe mắt hơi vểnh của cô, chọc cho anh yêu thương hôn mắt của
cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh phủ tóc mai của cô, anh nói liên miên không ngừng bên
tai cô: “Đừng sợ, giao cho anh.” Đừng sợ, giao cho anh —— đem em, và trái tim
của em, đều giao hết cho anh.
Lôi Ti Ti nghe vậy tim lại đập mạnh và loạn nhịp, cô cố gắng mở trừng hai mắt,
muốn nhìn rõ người trước mắt.
Người đàn ông anh tuấn khôi ngô tựa hồ biến thành thiếu niên áo trắng trong trí
nhớ, không thể làm gì khi đối mặt với người ngốc như mình. Khi đó mình luôn vì
mẹ không chiều theo yêu cầu của mình mà khóc, tiếng khóc kinh thiên động địa,
nhiều lần đều có thể kinh động Ngụy Dịch ở nhà bên.
Anh thích từ trên ban công nhảy qua. Một tay khẽ chống, vạt áo sơ mi khẽ nhếch,
eo nhỏ như ẩn như hiện. Sau đó xoa xoa đầu của mình, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ,
giao cho anh.”
Tựa hồ, chỉ cần có anh, tất cả vấn đề đều không phải lo. Coi như là Ngày Tận
Thế, cũng không có sao. Trong lòng có cảm giác an tâm mơ hồ rỗi dậy. Lôi Ti Ti
hít một hơi thật sâu: không bằng tin anh một lần nữa, cứ như vậy giao mình ra.
Nét mặt của cô, chấp nhận lại ngọt ngào.
Đầu ngón tay Ngụy Dịch khẽ xê dịch, trói buộc cuối cùng trên người cô cũng bị
mở ra, bộ ngực mềm mại nhảy ra ngoài như con thỏ nhỏ —— Cùng lúc đó, một hồi
chuông điện thoại di động phá vỡ sự tĩnh mật vốn có.
Thân thể Ngụy Dịch dừng một chút, lộ ra vẻ mặt tức giận hiếm có. Lôi Ti Ti mơ
mơ màng màng nhìn anh một cái, khẽ gọi: “Ngụy Dịch... Anh?”
Áo lót giắt trên người theo động tác của cô lúc lắc một cái, vạt áo trượt qua
phần mềm mại màu hồng của cô. Lôi Ti Ti cau mũi một cái, rúc vào trong lòng anh
co lại: “... Thương.”
Một tay Ngụy Dịch cúp điện thoại, áp sát cô vào trong ngực. Giữa hai lông mày
anh khí của anh có chút do dự, tựa hồ hết sức khắc chế cái gì.
Lôi Ti Ti cọ xát ở trong lòng anh, trên người mang theo mùi sữa nhàn nhạt. Tay
của cô đặt trong tay anh, rất nhỏ, dễ dàng có thể hoàn toàn bao bọc.
Vẫn còn con nít.
Ngụy Dịch thở dài, đè xuống toàn bộ suy nghĩ không an phận, anh có vẻ hơi vụng
về giúp Lôi Ti Ti mặc y phục, rồi xoay người trở lại ghế chính. Ngụy Dịch khởi
động xe, ánh mắt không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời xa xăm khẽ ửng đỏ, từng chấm nhỏ đụng vào nhau.
—— ngày mai là ngày tốt.
Khóe miệng cong lên, nụ cười dịu dàng.
Ngày hôm sau Lôi Ti Ti ngủ thẳng đến khuya.
Thật ra thì cô đã tỉnh từ rất sớm, nhưng chính là không muốn thức.
Ngày hôm qua, thật là quá 囧囧 T_T
Cô thật hận!
Tại sao có người say rượu mất lý trí ngày hôm sau có thể không nhớ gì cả? Tại
sao có người say rượu mất lý trí ngày hôm sau lại nhớ tất cả rõ ràng?
Tại sao cô rất bi thống chính là loại người thứ hai?!
Loại cảm giác này giống như mèo cào, làm cho Lôi Ti Ti thiếu chút nữa phát
điên. Cô và công công, tựa hồ, giống như, có lẽ, có thể đã xảy ra cái gì?
Nhưng, rốt cuộc là cái gì a T_T
Lôi Ti Ti kêu rên một tiếng, cả đầu vùi vào trong gối nằm đụng đụng đụng. Bóng
đen khổng lồ chợt xuấ hiện trên đỉnh đầu, phối hợp thanh âm không mặn không lạt
của người khác: “Lôi Ti Ti, em có thể đừng mất thể diện như vậy được hay không?”
Lôi Ti Ti tức giận, lật người muốn ngồi dậy. Đáng tiếc chân trái cô vừa lúc bị
mền cuốn lấy, cô vừa dùng lực, tấm mền vốn đã xốc xếch chỉ chực rớt xống “Vèo
——” bay ra ngoài.
—— bi kịch.
Lôi Ti Ti khép lại cổ áo sơ mi mở rộng, nước mắt rơi như mưa: ai có thể nói cho
tôi biết, quần áo của tôi ở đâu không?!
Bây giờ Lôi Ti Ti chính là đang ở trạng thái như sau.
Cô mặc một cái áo sơ mi chỉ che kín đến bắp đùi, lộ ra hai cái bắp đùi trắng
như tuyết, hiện lên tư thái nàng tiên cá nhỏ. Hơn nữa khiến cô không thể nhịn
chính la, ‘phụ tùng’ bên trong cô không biết không cánh mà bay từ lúc nào, cô
đã gần như lõa lồ T_T
Lôi Ti Ti ở cái nhìn soi mói của Ngụy Dịch, mặt vọt thiêu cháy.
Cô thiếu chút nữa hóa thân thành Godzilla phun máu: ngày hôm qua từ KTV trở
lại, tựa hồ, giống như, có lẽ, có thể là công công giúp mình tắm?!
Nếu Ti Ti đáng thương biết, ngày hôm qua hai người còn điên cuồng kiss, cô
chẳng phải sẽ trực tiếp về trời?
Lôi Ti Ti vội vàng lật người đi lấy mền, kết quả không cẩn thận từ trên giường
tuột xuống, đầu bịch một cái nện ở trên sàn nhà, bi thảm nhất chính là, áo sơ
mi rượt xuống dưới, che lại mặt của cô. Sau đó, quần lót của người khác liền
nóng bỏng hiện ở trước mắt công công, chân vẫn giạng ra cực kỳ dâm... Vì vậy,
hơn phân nửa bộ ngực con thỏ nhỏ của người khác đều lộ ra ngoài, nhẹ nhàng rung
động rung động ở trong không khí...
Hai chữ to máu chảy đầm đìa lập tức đập trúng đầu Lôi Ti Ti: “Lộ hàng”. Lôi Ti
Ti hóa đá tại chỗ, không thể động đậy. Lúc này một đôi tay mạnh mẽ đệm sau cổ
cô, vớt cô lên.
Lôi Ti Ti hét lên một tiếng, vội vàng ôm cổ của Ngụy Dịch. Hai người mặt kề sát
nhau, cô thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông thật nhỏ trên mặt anh. Lôi Ti
Ti nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện ánh mắt Ngụy Dịch đảo qua ngực mình.
Lôi Ti Ti xấu hổ rốt cuộc tìm được nhược điểm. Cô tức lập mắng to: “Công công
là sắc lang!”
“Hử?” Ngụy Dịch hừ nhẹ một tiếng, làm bộ muốn ném Lôi Ti Ti ra, “Em nói cái
gì?”
Thua người không thua trận, Lôi Ti Ti ôm Ngụy Dịch càng chặt hơn, chột dạ lặp
lại: “Sắc lang, sắc lang...”
Ngụy Dịch không nói, đôi môi ghé vào bên tai Lôi Ti Ti: “Em nói cái gì?” Thanh
âm chậm rãi vô cùng, nhẹ nhàng thổi qua vành tai cô —— uy hiếp rõ rành rành a!
Lôi Ti Ti bị anh ép liều mạng co vào trong, cả người đều co vào trong lòng anh.
Thanh âm của cô rất giận dữ: “Không có gì.”
Bộ dạng giận mà không dám nói gì của cô thật sự rất thú vị. Ánh mắt Ngụy Dịch
lóe lên, cười cười: “Mặc ít hơn nữa anh cũng thấy rồi mà!”
Lôi Ti Ti chợt ngẩng đầu: “Công công anh lặp lại lần nữa!”
Cô nhất định là ảo giác, cô nhất định là nghe lầm, cô nhất định là ma chướng
(chướng ngại do ma quỷ gây ra) rồi... Cô còn chưa yêu đương, cô còn chưa XXOO,
cô còn chưa... Tại sao lại bị công công xem sạch bách rồi sao?!
Lôi Ti Ti chợt nghĩ đến một điều: chẳng lẽ cô và công công ngày hôm qua! Ngày
hôm qua! Ngày hôm qua...
Trong óc oanh một tiếng sấm vang, những hình ảnh lẻ tà lẻ tẻ: đôi môi quấn quít
ở chung một chỗ, Ngụy Dịch chôn ở trước ngực cô, tóc mềm mại trơn mượt...
Thường nói, ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, mãi khiến em gái lệ rơi
đầy. Cô đau điếng người T_T
Nhưng tại sao, cô còn có một cảm giác được lời đây? Nếu như đối tượng lần đầu
tiên là công công, Lôi Ti Ti len lén liếc mắt nhìn Ngụy Dịch, tính thế nào thế
nào cũng có lời a! >V
Lôi Ti Ti vội vàng ném đi cái ý nghĩ tà ác này, run rẩy hỏi: “Công công, ngày
hôm qua chúng ta không có gì chứ?”
Ngụy Dịch nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Có.”
Cái —— gì ——?!
Lôi Ti Ti chỉ thiếu chút là hỗn loạn: “Chúng ta có... Cái gì?!”
Ngụy Dịch thu lại khóe miệng, vẻ mặt trầm thống: “Là em có.”
Em có?
Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu?!
Không chỉ có say rượu mất lý trí còn có được một người đàn ông? Lôi Ti Ti cảm
thấy mình thật có thể đi chết T_T
“Công công anh ngày hôm qua không uống rượu say, làm sao sẽ, làm sao sẽ...” Bị
em Bá Vương ngạnh thượng cung đây?!
“Anh không khống chế được.”
“Anh... Tại sao có thể như vậy?! Thỏ còn không ăn cỏ gần hang!”
“Đừng đánh đồng anh với sinh vật cấp thấp đó.”
“...” Lôi Ti Ti rơi nước mắt, xong rồi xong rồi, trở về phải thành thật xin lỗi
quê hương, cha mẹ!
“Lôi Ti Ti, ngày hôm qua có chuyện chính là em. Em ói.”
“Cái gì?! Em không phải ‘có sao’?!”
“Ý tứ của ‘có’ là em có chuyện.” Ngụy Dịch cười khẽ, “Anh nói sai sao?”
Anh xấu bụng nheo mắt: “Lôi Ti Ti, em đánh giá cao mình hay đánh giá thấp anh?
Chẳng lẽ em nghĩ rằng chúng ta...”
Lôi Ti Ti cắt đứt: “Thì ra là anh đùa bỡn em! Vậy câu nói kia của anh là có ý
gì?! Cái gì gọi là ít hơn nữa anh cũng đã thấy?!”
Ngụy Dịch làm vẻ thanh niên văn nghệ: “Nhớ ngày đó, trẻ tuổi...”
Cô lại bị lừa gạt! Gào khóc! Gào khóc!
Lôi Ti Ti thở phào nhẹ nhõm: thì ra công công ám chỉ là chuyện lúc năm tuổi hai
người bị buộc cùng tắm.
Cô đắm chìm ở trong may mắn khó có thể tự kềm chế, hoàn toàn quên truy cứu lai
lịch áo sơ mi trên người, hơn nữa đối với việc vẫn bị người khác ôm, cũng hồn
nhiên không biết.
Ngụy Dịch cau mày, biểu lộ hơi cứng ngắc. Ngày hôm qua anh chở Lôi Ti Ti về nơi
này rồi, cô mới chính thức giở trò điên khùng sau khi say. Vừa ói vừa gây,
không ngừng cửu âm bạch cốt trảo (cào) trên mặt trên người anh.
Anh không thể nhịn được nữa kéo cô vào phòng tắm tắm sạch. Lôi Ti Ti nửa nằm ở
trong ngực anh, không tiếng động rơi lệ: “Học trưởng, em biết rõ tính khí em
không tốt lại ưa thích giả bộ, cả Lưu Chiêu Chiêu cũng không chịu nổi em. Vừa
trạch (trạch
nữ) vừa hủ (hủ nữ), nói không chừng hôm nào lại ghép anh với công công
thành một đôi; gương mặt này còn là mặt Thiên Sơn Đồng Mỗ (lớn
tuổi nhưng có bề ngoài trẻ con) tiêu
chuẩn, mười tám tuổi cũng không có gì khác tám tháng tuổi —— không có vẻ phụ nữ
còn như con nít”. Cho nên, Khóe miệng Lôi Ti Ti vểnh lên, nhưng mà không hề có
nụ cười, “Chúc mừng anh, đá em.”
Đây là nụ cười bi thương nhất Ngụy Dịch đã gặp.