Trần Lâm cầm lấy chiếc thẻ của người đàn ông trở lại phòng khách quý.
Người đàn ông kia cũng người phụ nữ đang ngồi ở đó ăn điểm tâm uống cà phê cười cười nói nói.
“Đến lúc tham gia buổi đấu giá nếu em thích cái gì tôi sẽ mua nó làm quà tặng cho em.
”
Vẻ mặt người đàn ông đắc ý nói, Mà người phụ nữ nghe nói thể nụ cười trên mặt càng thêm quyến rũ, sung bái nhìn người đàn ông nói: “Em biết là anh hiểu em nhất mà! "
“Thực xin lỗi thưa anh, tôi kiểm chứng tài sản của anh chỉ có 50 triệu tệ cho nên không thể hưởng thụ đãi ngộ của khách quý được, mời hay người theo tôi đến khu bình thường bàn thủ tục về việc đấu giá”
Trầm Lâm lạnh giọng nói.
Người đàn ông nghe nói như vậy liền sửng sốt, có chút khó chịu nói với Trần Lâm: “Hơn 50 triệu tệ cũng không thể ngồi ở chỗ này? Công ty các người có phải quả xem thường người khác rồi không.
”
Trần Lâm cười nhạt nói: “Công ty Gia Hoành tự đầu giả với số vốn lên đến hàng trăm triệu tệ nên yêu cầu về kinh phí rất cao, thưa anh, nếu anh vẫn muốn tham gia đấu giá anh nên đến khu vực bình thường với tôi để xử lý thủ tục.
Người đàn ông cảm thấy mặt mũi mình cũng mất hết rồi, hơn nữa còn ở trước mặt bạn gái anh ta nữa.
"Anh!
anh có biết tôi là ai không?”
Người đàn ông kia tức giận không thể không lên tiếng.
Thấy người đàn ông kia không thuận theo, không từ bỏ, Trần Lâm khinh thường cười nói: “Tôi ở nơi này mặc kệ anh là ai tôi cũng sẽ tuân theo quy định, nếu anh còn ở nơi này không đi thực xin lỗi tôi chỉ có thể tìm bảo vệ đến thôi.
”
Trần Lâm nói xong liền dặn trợ lý xinh đẹp đi báo với bảo vệ người đàn ông kia nhìn thấy thế liền vội vàng kéo người phụ nữ đi ra ngoài.
“Đi, tôi không so đo với anh, vậy chúng ta đến khu bình thường bàn công việc buổi đấu giá, tôi phải xem buổi đấu giá của công ty Gia Hoành các người rốt cuộc có cái gì mà lại ngông cuồng như vậy.
”
Người đàn ông kia nói.
Người như thể Trần Lâm cũng lười phản ứng với anh ta, dặn trợ lý dần hai người đến khu công việc bình thường làm thủ tục.
Đi tới khu bình thường người trợ lý xinh đẹp nhanh chóng đưa cho người đàn ông vé vào cửa buổi đấu giá.
"Xin chào anh.
Đây là hai vé vào cửa của buổi đấu giá, tiền thế chấp của mỗi người là 1 triệu tệ, xin vui lòng thanh toán trước, vì buổi đấu giả cũng quy định nếu anh không mua bộ sưu tập nào thì 2 triệu tệ sẽ không được hoàn lại.
”
Người trợ lý xinh đẹp mỉm cười nói.
Đương nhiên loại quy định này được đặt ra cho những người không có đủ tài sản, những người giàu có bất kể có đấu giả hay không, họ có khả năng ngôi khu vực cao hơn hoặc VIP và không cần tiền thế chấp.
Những lời này làm cho người đàn ông có chút do dự, bởi vì mua đồ đấu giá không có hạn mức cao nhất, cho dù đồ vật được đầu giả ít cũng không thể mua được với giá thấp nhất, đây chính là đại mạo hiểm.
“Anh còn do dự cái gì chứ, chẳng lẽ em ở trong lòng anh không xứng đáng với số tiền ấy ư?" Người phụ nữ bất mãn nhìn người đàn ông, trên mặt không nhịn được lọ ra vẻ hờn giận.
“Đi, anh đã đáp ứng rồi, không phải chỉ là mua một đồ vật gì đó hay sao, chẳng lẽ anh còn không mua nổi?”
Người đàn ông kia thấy người phụ nữ bất mãn lập tức liên đáp ứng.
Đối với người chết vì sĩ diện thế này, người trợ lý xinh đẹp mỉm cười, trong lòng cảm thấy đáng tiếc thay cho người đàn ông.
Phải biết rằng với 50 triệu tệ của bản thân mà mua một món đồ ở buổi đấu giá của Gia Hoàng cũng đủ làm cho anh ta phải hộc máu rồi.
Sau khi về đến nhà, Triệu Phong cầm hai vé vào cửa của buổi đấu giá lên lầu đưa cho Lâm Nhược Nhược.
.
Sau khi Lâm Nhược Nhược nhìn thấy hai tấm vé liền kinh ngạc không thôi nhìn Triệu Phong.
“Anh! sao anh biết em muốn đến xem viên kim cương trái tim Đại Dương kia?" Lâm Nhược Nhược cười nói.
Triệu Phong mỉm cười rồi thuận tay ôm Lâm Nhược Nhược vào trong ngực nói: "Từ sau khi em trở về anh không có nhiều thời gian dành cho em, đây coi như là anh tặng quà cho em đi.
”
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Triệu Phong, Lâm Nhược Nhược liền đỏ mặt gật gật đầu.
Vào ngày đầu giả Triệu Phong mang theo Lâm Nhược Nhược đến tham dự, nam thanh nữ tú, hai người trở thành phong cảnh di động xinh đẹp động lòng người.
Mà ngay tại cửa nơi diễn ra buổi đấu giá Lâm Nhược Nhược lại gặp được người nhiều năm không gặp, học cùng trung học với cô Vương San San, Mà lúc này Vương San San đang khoác tay người bạn trai Hà Vũ Hàng đi tới.
Hai người này cũng chính là hai người ngày đó bị Trần Lâm đuổi ra khỏi khu khách quý.
Lúc nhìn thấy Lâm Nhược Nhược, Vương San San lập tức tiến lên chào hỏi.
“Nhược Nhược, đã lâu không gặp, không nghĩ tới cậu lại ở thành phố Giang Nam.
”
Lúc Vương San San nói chuyện cố ý giơ tay lên, viên kim cương to trên chiếc nhẫn ở ngón áp út đặc biệt chói sáng dưới ánh mặt trời, Lâm Nhược Nhược liền chú ý tới, ngạc nhiên không thôi nôi: "San San, cậu kết hôn rồi sao?”
Vương San San mỉm cười nói: “Nào có, đây chỉ là quà sinh nhật bạn trai tặng tôi thôi, anh ấy nói đến lúc kết hôn sẽ đổi cải lớn hơn nữa.
”
Vương San San và Lâm Nhược Nhược là bạn học thời trung học nhưng quan hệ của hai người cũng chỉ có thể dùng bình thường để hình dung thôi.
Bởi vì thời điểm trung học tất cả mọi người đều biết Lâm Nhược Nhược là mỹ nữ, Vương San san cũng từng là hoa khôi của khối nhưng lại bị Lâm Nhược Nhược chiếm lấy sự nổi tiếng của cô ta, nên cô ta mới hận Lâm Nhược.
Nhược đến tận bây giờ.
Mấy năm nay Vương San San đều cố tình hỏi thăm tin tức của Lâm Nhược Nhược, sau khi biết được Lâm Nhược Nhược tìm được một người bạn trai có tiên cô ta lại càng tức giận hơn.
Cô ta lập chỉ tìm một người bạn trai nhiều tiền hơn bạn trai Lâm Nhược Nhược để khoe trước mặt cô.
Hiện tại Vương San San tìm được Hà Vũ Hàng, lại gặp được Lâm Nhược Nhược, cơ hội tốt như vậy sao Vương San San có thể buông tha cho cô chứ.
Lúc này Hà Vũ Hàng đứng ở một bên ảnh mát đã sớm trộm đánh giá Lâm Nhược Nhược, bởi vì Lâm Nhược Nhược thật sự rất xinh đẹp cho nên làm cho người ta không thể không nhìn, nhưng ở trước mặt Vương San San nền Hà Vũ Hàng vẫn giả bộ là không thèm để ý đến Lâm Nhược Nhược.
"Xin chào, tôi là Hà Vũ Hàng Hà Quang Diệu của tập đoàn Hà thị ở thành phố Giang Nam là bố của tôi.
”
Hà Vũ Hàng lịch sự vươn tay ra với Lâm Nhược Nhược, tự giới thiệu về bản thân, hoàn toàn xem nhẹ Triệu Phong ở bên cạnh.
Bởi vì Hà Vũ Hàng là người sinh sống tại thành phố Giang Thành thấy Triệu Phong lại mặt cho nên khẳng định Triệu Phong không phải là người của mười gia đình giàu có nhất thành phố Giang Nam, nhiều lãm cũng chỉ là phú nhị đại ăn chục năm chờ, hầu hết những phú nhị đại tài giỏi nổi tiếng ở thành phố Giang Nam Hà Vũ Hãng đều biết cho nên anh ta không để Triệu Phong vào mắt.
Lâm Nhược Nhược thấy Hà Vũ Hàng vương tay ra cũng không nắm lấy mà nhìn nhìn Triệu Phong đang đứng ở một bên.
Triệu Phong mỉm cười rồi vươn tay ra bắt lấy tay của Hà Vũ Hàng, tiếp lời anh ta: “Xin chào, tôi tên là Triệu Phong.
”
Thấy không nắm được tay Lâm Nhược Nhược trong lòng Hà Vũ Hàng có chút mất mát, trong lòng vô cùng ghen tị, hâm mộ Triệu Phong Dựa vào cái gì mà một người loại người có chút ít tiền như Triệu Phong lại gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy còn anh ta lại chỉ gặp được Vương San San.
"
“Hôm nay hai người tới tham gia buổi đấu giá hay sao? Theo tôi biết được, buổi đấu giả này cũng không phải ai cũng có thể vào, hơn nữa còn phải bỏ ra 2 triệu tệ tiền thế chấp, nếu không mua được cái gì thì 2 triệu tệ đó sẽ không được hoàn lại" Hà Vũ Hàng cười cười nói với Triệu Phong.
Nghe anh ta nói như vậy Lâm Nhược Nhược lập tức che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Triệu Phong nói: “2 triệu tệ, Triệu Phong anh điên rồi.
”
Trong nhận thức của Lâm Nhược Nhược, dùng 2 triệu tệ chỉ để nhìn trái tim đại dương xanh một cái thật sự khó có thể chấp nhận được.
.