“Cậu!
Cậu! "
Nội tâm sát thủ Giải Trĩ run rẩy không ngừng.
"Thật là to gan lớn mật mà!" Giải Trĩ quát lên một tiếng, xé bức ảnh thành từng mảnh nhỏ! Sau đó, tát một cái vào mặt Bạch Dương.
"Anh!
anh!
Giải Trĩ, anh làm cái gì vậy?" Bạch Dương kinh hãi tái mặt, nhưởng cao mày, đôi mắt trừng lớn, không thể tin được mà nhìn sát thủ Giải Trĩ.
Đối mặt với sát thủ Giải Trĩ, người đứng thứ hạng 20 trong thế giới ngầm, Bạch Dương cũng không dám đắc tội.
Tuy nhiên, hành vi khác thường đột ngột của Giải Trĩ khiến Bạch Dương không thể tin được.
"Cậu cố ý hại tôi sao?" Giải Trĩ rất căm tức, nhất thời xúc động có ý muốn giết Bạch Dương.
"Giải Trĩ, tôi không có, sao tôi có thể hại anh chứ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ ra đi!" Bạch Dương cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà Giải Trĩ cũng không có ý định tiếp tục tranh cãi với Bạch Dương.
Lý do khiến Giải Trĩ xé ảnh và quát mắng Bạch Dương là vì Bạch Dương đã yêu cầu anh ta giết một người mà thậm chí đến vua sát thủ của thế giới ngầm cũng không dám động đến.
Vua sát thủ Doanh Ngư là sát thủ cao cấp nhất trong tổ chức của bọn Ngay cả Doanh Ngư cũng không dám động, đủ để thấy bối cảnh của người này sau không lường được.
Mà anh ta là Giải Trĩ, chỉ đứng thứ 20, thì làm sao anh ta có thể mạo hiểm được? Giải Trĩ mặc kệ Bạch Dương có biết việc này hay không, dù sao nếu anh ta tiếp nhận nhiệm vụ này thì chỉ có thể tự tìm đường chết.
.
Chỉ vì 10 triệu tệ đồng mà liên lụy đến danh tiếng của mình, theo Giải Trĩ thấy rất là không đáng.
Để kiếm được 10 triệu tệ đồng này, có thể nhận thêm một vài nhiệm vụ khác, tốt hơn là gặp phải họa lớn tự hại chết mình.
Trên thực tế, đến bây giờ Bạch Dương cũng chẳng biết gì, anh ta không thể hiểu được Giải Trĩ đang làm gì.
Ban đầu, cuộc nói chuyện diễn ra rất tốt đẹp, nhưng tại sao khi vừa thấy mặt lại khiến Giải Trĩ tức giận đến như vậy.
“Giải Trĩ, anh có thể nói rõ ràng không?”
Bạch Dương rất khó chịu.
"Không cần thiết!
Phong phí thời gian!" Nói xong câu đó, Giải Trĩ quay đầu lại nói với Bạch Dương ở sau lưng: "Nếu như gặp lại thì hãy xem như không quen nhau, nếu không tôi sẽ giết cậu!" Giải Trĩ không biết còn có cơ hội gặp lại Bạch Dương nữa không, có lẽ không lâu nữa, Bạch Dương sẽ rời khỏi thế giới này hoặc là hoàn toàn trở thành một thứ rác rưởi.
Dù sao, nếu Bạch Dương đã đắc tội với người trên ảnh chụp kia thì sẽ có kết cục rất thê thảm, ngay cả vua sát thủ cũng không dám động vào người kia, Giải Trĩ không biết Bạch Dương lấy ra dũng khí lớn như vậy từ đâu ra.
Trước hàng loạt hành vi kỳ lạ của Giải Trĩ, Bạch Dương cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Giải Trĩ, có phải giá cả chưa thỏa đáng hay không? Anh còn muốn tăng giá nữa à?" Bạch Dương cảm thấy thù lao tổng cộng 10 triệu tệ đồng này đã là rất nhiều rồi, nếu giữa chừng đối phương yêu cầu tăng giá, cũng không phải là không được, nhưng tăng giá cũng không được quá 2 triệu tệ.
" 12 triệu tệ, không thể hơn được nữa, Giải Trĩ, với tư cách là sát thủ có tiếng đứng thứ 20 trong thế giới ngầm, anh nên có một chút đạo đức nghề nghiệp, giữa chừng mà tăng giá là không tốt đâu" Bạch Dương này vẫn chưa hiểu rõ ràng nguyên do ra sao.
Nhưng chuyện này cũng không trách anh ta được, dù sao anh ta cũng không biết rõ sự thật bên trong.
Nhưng Giải Trĩ cũng sẽ không tiết lộ chuyện này cho Bạch Dương biết, dù sao thì Bạch Dương cũng chỉ là một ông chủ cũ chứ không phải bố anh ta, hai người cũng chỉ là kẻ bán người mua chứ cũng chẳng thân quen gì.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tăng giá.
Là một sát thủ, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình!" Nói xong câu này với Bạch Dương thì Giải Trĩ rời đi, cũng không quay đầu lại.
Sau khi Giải Trĩ rời đi, Bạch Dương đứng tại chỗ, tức giận mắng chửi: "Cái tên sát thủ chết tiệt, còn tự xưng là người đứng thứ 20 trong tổ chức sát thủ thể giới ngầm, cuối cùng lại bị dọa sợ như vậy.
Tôi tùy tiện tìm một đám côn đồ còn mạnh hơn anh!" Lần này, Bạch Dương tức giận đến mức đầu óc trở nên mơ hồ.
Anh ta cảm thấy Giải Trĩ đang coi thường anh ta, dù sao anh ta cũng là cậu hai nhà họ Bạch, một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu ở Giang Nam, lại bị một sát thủ như thể xem thường, anh ta thật sự rất tức giận.
Sau khi Bạch Dương mất hứng mà trở về nhà, vợ anh ta là Liễu Khê thấy chồng mình rũ đầu nghiêm mặt về nhà thì cảm thấy kỳ lạ.
"Ông xã, tên sát thủ kia đã ra tay chưa?”
Liễu Khê hỏi.
"Ra tay cái rắm! Làm như đặc biệt lắm ấy, cái đồ rác rưởi!" Bạch Dương trở về nhà, vẫn không ngừng chửi rủa.
"Ông xã, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Liễu Khê vội vàng hoảng sợ hỏi.
“Tên sát thủ kia đã xé nát mấy tấm ảnh của Triệu Phong mà anh đưa rồi, sau đó còn vứt hết vào mặt anh”
Bạch Dương thở hồng hộc nói.
Lúc bị tát, Bạch Dương cũng rất tức giận, nhưng vì đối phương là sát thủ nên anh ta không dám phản kháng, bây giờ khi trở về nhà, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa mà bộc phát ra hết.
Liễu Khê nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô ta nghĩ buổi nói chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
" 10 triệu tệ mà vẫn không được sao? Tên sát thủ kia cũng quá tham lam rồi!" Liễu Khê khinh bỉ nói.
"Anh cũng không biết rốt cuộc là tại sao, anh ta nói tiền bạc không phải là vấn đề, anh muốn hỏi rõ là chuyện gì thì anh ta đã bỏ đi rồi, không thích hợp gì cả, không thể giải thích được!" Bạch Dương tức giận nói.
"Ô ng xã, chẳng lẽ cái người tên Triệu Phong kia không dễ chọc sao? Nên sát thủ không muốn động vào?" Liễu Khê nghi ngờ hỏi.
Bạch Dương lại trả lời: "Không phải là anh chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này là rất nhỏ.
Giải Trĩ được hạng thứ 20 trong số sát thủ hàng đầu của thế giới ngầm, sao anh ta có thể sợ một ông chủ của công ty Lương Dược chứ, tuy rằng ông chủ Lương Dược có địa vị không hề tầm thường ở trong ngành, nhưng một sát thủ như Giải Trĩ dám giết cả một gia đình giàu có ở Giang Nam, trong tay nắm không ít mạng người, làm sao có thể để ý đến Triệu Phong chứ?" "Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ? Ông xã, thù của em trai em phải tìm ai để báo đây?" Liễu Khê đột nhiên khóc lóc nói.
"Đừng khóc! Khóc cái gì mà khóc!" Lúc này Bạch Dương đang tức giận, anh ta lớn tiếng trách mảng nói: "Không có Giải Trĩ, thì anh có thể mời những sát thủ khác! Thế giới ngầm có nhiều sát thủ như vậy, anh không tin là không mời được người nào, để lần tiếp theo anh mời một sát thủ có xếp hạng cao hơn cả Giải Trĩ!”
Bạch Dương thở phào trong lòng, anh ta cũng không tin chuyện kia có gì kì lạ.
Giờ phút này, Giải Trĩ đã trở lại thế giới ngầm, tổ chức sát thủ.
Giải Trĩ tên thật là Tạ Trĩ, từ đồng âm giống với Giải Trĩ, đứng thứ 20 trong tổ chức sát thủ.
Những người có thể xếp trong top 20 đều là cao thủ trong cao thủ, chuyện này không có gì phải nghi ngờ.
Thật ra Giải Trĩ cũng không biết lí do cụ thể mà anh ta không nhận nhiệm vụ lần này là gì, vì anh ta không biết chi tiết thật sự về người trong bức ảnh.
Anh ta từ chối Bạch Dương bởi vì vua sát thủ không dám động vào người trong ảnh nên anh ta cũng không dám động đến.
Nhưng anh ta chưa làm rõ được thân phận của người trong bức ảnh, điều này khiến cho anh ta khó chịu đến phát hoảng, thúc đẩy anh ta sinh ra một lòng tò mò rất mãnh liệt.
Vì vậy, sau khi Giải Trĩ trở lại tổ chức sát thủ ở thế giới ngầm, anh ta đã đến gặp vua sát thủ, cũng chính là Doanh Ngư sát thủ đứng thứ nhất.
Lúc này Doang Ngư đang nghiên cứu ván cờ vậy, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Giải Trĩ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến gặp tôi vậy?" Không cần ngẩng đầu lên mà Doanh Ngư cũng biết Giải Trĩ đến đây.
Doanh Ngư có thể phân biệt những con người khác bằng cách lắng nghe tiếng bước chân.
Anh ta đã quá quen thuộc với các thành viên của tổ chức sát thủ, bước chân của mỗi người cũng khác nhau.
Chiều cao, cân nặng, tính cách và thậm chí ngay cả kỹ năng giết người, đều khiến cho bước chân của họ trở nên khác biệt.
Vì vậy Doanh Ngự mới là một cao thủ lợi hại như vậy, chỉ dựa vào tại đã có thể nhận ra đó là ai.
Giải Trĩ kể cho Doanh Ngư nghe về chuyện xảy ra hôm nay.
Ban đầu tâm trạng của Doanh Ngư rất bình tĩnh, nhưng lại đột nhiên dừng lại, không đùa nghịch văn cờ nữa mà ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn vào đầu Giải Trĩ.
"Giải Trĩ, mạng của cậu thật lớn!".