Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 458: Tuyết Đọng






Đã có năm mươi người, tất cả đều đổ vào bên trong quán đồ nướng.

Tề Như Tuyết không ngừng gọi giúp đỡ sau đó Triệu Phong sẽ liên tục đánh gục bọn họ.

Cho tới lúc này tất cả năm mươi người còn lại đều xông vào quản đồ nướng.

Mỗi một người đều có khuôn mặt hung ác cầm dao bổ dưa hấu trong tay.

Họ giống như hổ dữ và sói đói.

"Chém!"
"Chém hai người họ cho tôi!"
Tề Như Tuyết gào thét giống như chó dại đang phát điên.

Tống Từ lại trốn ở sau lưng rồi ôm chặt cái eo rắn chắc của Triệu Phong ghé sát lên trên không dám động đậy.

Mà Triệu Phong không có vẻ bối rối, tay không tấc sắt bình tĩnh ứng phó.

Chẳng qua chỉ là một đám bè đảng cắm bảng giá trên đầu nên hoàn toàn không cần phải e ngại.

Bốp! Bốp! Bốp!
Triệu Phong liên tiếp đánh ra ba nắm đấm.

Nắm đấm cứng rắn mạnh mẽ ngang ngược giống như một cái búa mạnh mẽ.

Ba kẻ thù nhào tới trước mặt trong nháy mắt bị Triệu Phong đánh bay giống như là diều đã đứt dây lăn lộn ở giữa không trung rồi rơi xuống trên lò nướng bị bỏng đến nỗi đau khổ lăn lộn.

Tiếp tục chiến đấu.


Những người còn lại tiếp tục nhào tới trước mặt Triệu Phong.

Đám người này ngay cả mạng sống cũng không cần, tranh nhau chém về phía Triệu Phong, vì căn biệt thự cảnh biển mà đánh cược tất cả.

Thế nhưng khi Triệu Phong đối phó với đám người này lại không cần dùng tới dao mà dùng nắm đấm để trấn áp tất cả kẻ thù!
Có thể tưởng tượng được rằng nếu như Triệu Phong dùng dao thì sẽ có hiện trường thê thảm tới mức nào.

Đánh nhau! Tiếp tục đánh!
Cho dù cấp dưới của Tề Như Tuyết giống như ong vỡ tổ xông lên, mấy chục con dao chém qua cũng đều bị Triệu Phong nhẹ nhõm tránh thoát, sau đó lập tức bị nắm đấm sắt của Triệu Phong đánh bay.

Đây chính là thực lực tuyệt đối!
Những người này lúc thì giống như diều đứt dây lúc thì giống như bóng cao su bị đá lung tung dưới tay của Triệu Phong nên hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Rốt cục thì tất cả một trăm người đều đổ xuống nằm ở bên trong quán đồ nướng đau khổ kêu rên.

Mà tất cả trang trí bên trong quán đồ nướng và cửa sổ pha lê đều bị nện đến nỗi trở nên nhão nhoẹt.

Thậm chí có người bị một nắm đấm đánh bay ra ngoài cửa đập vào trên cổng.

Vù!
Triệu Phong bỗng nhiên đưa tay phải ra nắm cổ Tề Như Tuyết.

Cứ như vậy đường đường là cô chủ của nhà họ Tề lại bị Triệu Phong nhẹ nhàng kiềm chế ngay cả cơ hội để chống cự cũng không có.

"Tề Như Tuyết, sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của tôi thì còn cho rằng ông nội cô bị tôi đánh cho tàn phế chỉ là trùng hợp nữa không?"
Sắc mặt Triệu Phong lạnh lùng giống như một ông thần uy thế đè ép người ta.

"Tôi.


.

" Cổ của Tề Như Tuyết bị bàn tay to lớn của Triệu Phong kẹp lại đau đớn kêu lên một câu: "Anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Nếu như anh đánh tôi tàn phế thì từ trên xuống dưới của gia tộc nhà họ Tề sẽ đuổi tận giết tuyệt anh tới cùng!"
"Vậy thì sao chứ, đúng như lúc trước cô đã nói nếu tôi đánh cô tàn phế thì anh trai cô sẽ tìm tôi báo thù, vậy thì cô cũng đã bị tôi đánh cho tàn phế rồi" Triệu Phong cười giễu.

Triệu Phong biết Tề Hóa Vân vẫn luôn đang giả vờ làm người hiền lành, bởi vì anh đã từng phái người điều tra tài khoản và dòng tài chính của Tề Hóa Vân, người này cũng không đơn thuần như vậy, cậu ta mới chính là người ẩn núp thâm sâu nhất của nhà họ Tề.

Nhưng mà Triệu Phong lại không hề e ngại bất luận kẻ nào, Giang Nam và Bắc Kinh nước sâu nhưng mà ở Vân Thành Triệu Phong thật sự là chưa từng sợ ai.

"Triệu Phong! Nếu như anh động vào tôi thì anh sẽ rơi vào nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại được!"
Tề Như Tuyết tiếp tục đưa ra uy hiếp chứ thật ra cô ta cũng không ôm hy vọng gì với anh trai của mình, bởi vì cô ta biết tính cách anh lớn mềm yếu không mạnh mẽ bằng anh hai cho nên cô ta mới nói những lời độc ác vì muốn hù dọa Triệu Phong.

Thế nhưng Triệu Phong hoàn toàn sẽ không dễ dàng bị dọa sợ.

Bất cứ uy hiếp gì đối với anh mà nói cũnh đều vô dụng!
"Muôn đời muôn kiếp không trở lại được? Ha ha, tôi thích điều này!"
Triệu Phong nhếch miệng hiện ra nụ cười giễu.

Uỳnh! Anh đánh ra một nắm đấm.

Ngay sau đó bèn nhìn thấy Tề Như Tuyết bị đánh bay.

Lạch cạch!
Tề Như Tuyết ngã ở trên sàn nhà, miệng phun ra máu trực tiếp bị đánh cho tàn phế.

Vốn dĩ Tề Như Tuyết tưởng rằng Triệu Phong sẽ còn do dự thì cô ta còn có thể kéo dài thời gian để người của gia tộc đi giúp đỡ kịp thời đuổi tới.


Nhưng mà Triệu Phong hoàn toàn không cho cô ta bất cứ cơ hội nào.

Giết đánh quyết đoán là phong cách hành sự của Triệu Phong, nếu như thương hại kẻ thù thì sẽ là sự hung ác khắc nghiệt của bản thân.

Triệu Phong lạnh lùng nhìn lướt qua cảnh tượng hỗn độn thê thảm ở bên trong quán đồ nướng.

Sau đó anh nói với Tống Từ ở sau lưng đang ôm eo anh: "Được rồi, không sao nữa rồi, chúng ta về nhà thôi.

"
Lúc này biểu cảm trên mặt của Triệu Phong không giống như là vừa trải qua trận chiến ác liệt mà tràn đầy bình tĩnh và thong dong, dường như vừa rồi chỉ là làm một chuyện tầm thường mà thôi.

"Anh Phong anh thật là tài giỏi, thật sự là quá tuyệt.

"
Lúc Tống Từ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm vẫn còn chưa hồi phục tinh thần nhưng rất nhanh chóng điều chỉnh xong rồi lại kích động ôm chặt Triệu Phong.

Cô cảm thấy Triệu Phong giống như ngọn núi lớn đáng tin cậy, đám người vừa rồi giống như đàn sói đều ngã trên mặt đất, mà Triệu Phong lại không mất một sợi lông, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Cô rất xác định ngay cả Tống Nghiễn anh trai cô cũng không cách nào làm được.

Triệu Phong cười nói với Tống Từ ở phía sau lưng: "Thực ra thì tôi đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, hôm nay thật sự là sảng khoái!"
Khi còn là một đứa trẻ thì Triệu Phong đã bị ném vào ổ sói, sau đó lại đi theo các sự phụ tu hành, nhất là dưới sự dạy bảo của sư phụ võ đạo Vân Vạn Sơn anh đã trải qua rất nhiều chiến đấu vô cùng thê thảm.

Thế nhưng từ bốn năm trước sau khi anh bị gia tộc để ở thành phố Bình An bắt đầu thí luyện thì rất ít khi được đã ghiền như hôm nay.

"Anh Phong, vậy bây giờ anh vẫn còn kìm nén đến hoảng sao? Nếu như anh còn chưa đã ghiền thì em có thể giúp anh, mặc dù em vẫn còn chưa hiểu nhưng mà em lại học siêu nhanh" Tống Từ nghịch ngợm nói.

"Anh thấy là em lái xe siêu nhanh" Triệu Phong kéo Tống Từ ở sau lưng tới trước mặt.

Cú đánh lái bất ngờ này làm cho Triệu Phong suýt nữa đau eo.

"Được rồi, đi về nhà đi, đợi lát nữa người nhà họ Tề sẽ đến đây cứu giúp.


" Triệu Phong nói với Tống Từ.

"Được, chỉ là đáng tiếc không dễ gì mới có được cơ hội cùng đi ăn cơm với anh Phong kết quả lại bị đồ khốn nạn Tề Như Tuyết này quấy rầy thật sự là đáng ghét" Tống Từ thở dài.

"Sau này không phải là không có cơ hội" Triệu Phong thản nhiên nói.

"Wow! Thật sao anh Phong?" Dường như Tống Từ vô cùng vui vẻ suýt nữa thì nhảy dựng lên.

"Nhưng mà em phải biểu hiện cho tốt, phải ngoan một chút không thể lúc nào cũng dính lấy anh như vậy " Triệu Phong nói.

"Được rồi anh Phong, em cam đoan sẽ không dính lấy anh như vậy nữa, lại nói đêm nay em phải đến nhà anh bởi vì vừa mới trải qua chuyện sống chết nên đến bây giờ em vẫn chưa hoàn hồn lại, em rất sợ, cho nên em muốn anh bảo vệ em, em muốn như hình với bóng với anh.

"
"Cút!"
Chạng vạng tối trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Tề Thị.

Tề Hóa Vân ngồi ở bên cạnh giường bệnh bảo vệ em gái Tề Như Tuyết bị thương nặng.

Hắn hai mắt sưng đỏ, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, đồng thời sắc mặt cũng hơi tái nhợt, cả người nhìn vô cùng buồn phiền và mệt mỏi hoàn toàn không còn trạng thái gì nữa.

Sau đó bác sĩ đi vào Tề Hóa Vân lập tức hỏi thăm bệnh tình của em gái.

"Bác sĩ, em gái tôi sao rồi, con bé đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng chưa?" Lúc Tề Hóa Vân hỏi thì nghẹn ngào, tất cả phiền muộn của anh ta đều mắc kẹt trong cổ họng.

Bác sĩ trả lời: "Cô ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng nhưng mà sau này sẽ trở thành người thực vật không thể tự lo cho cuộc sống của mình"
Sau khi nghe bác sĩ trả lời Tề Hóa Vân không kiềm được nước mắt chảy xuống Bác sĩ nhẹ nhàng vỗ bả vai Tề Hóa Vân nói: "Xin anh Hóa Vân đừng quá buồn phiền, nhà họ Tề vẫn còn cần anh quản lý nên hãy chú ý thân thể.

Tiếng tăm của Tề Hóa Vân ở Vân Thành vô cùng tốt, thậm chí tất cả mọi người trong thành phố đều biết Tề Hóa Vân cũng rất kính nể và tôn kính cậu chủ có nhân phẩm vô cùng tốt này.

Nhưng sau khi bác sĩ rời đi Tề Hóa Vân lại nhếch miệng đột nhiên hiện ra nụ cười đắc ý.

Từ đây trở đi anh ta ở nhà họ Tề sẽ không còn chướng ngại nào nữa!.