La Khôn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trước khí thế của Triệu Phong!
Triệu Phong vừa mở mắt, ánh mắt đầy sát khí lạnh lẽo đến thấu xương đã khiến sống lưng của La Khôn ớn lạnh trong nháy mắt!
Những người khác ở đây không cảm giác được sự lạnh lẽo đáng sợ này, nhưng La Khôn là người đã quen với gió tanh mưa máu nên anh ta hiểu được ảnh mắt này đáng sợ hơn bất cứ điều gì.
Chắc chắn thằng nhóc này không phải là một người đơn giản!
La Khôn vừa nhìn đã hiểu rõ sự nguy hiểm ẩn giấu trong con người của Triệu Phong.
Mà Lâm Manh Manh với ba cô bạn đứng ở bên cạnh thì run rẩy sợ hãi, thấy La Khôn quát tháo như vậy thì càng không còn hy vọng gì đối với Triệu Phong.
Ngay cả Trình Mạnh cũng không phải là đối thủ của La Khôn thì đừng nói đến một Triệu Phong vô dụng này.
Bốn cô gái đi chơi nhiều nhưng từ trước đến giờ lại chưa từng rơi vào tình huống như thế này, vì vậy họ đều tỏ ra hoảng sợ và tuyệt vọng, cả người họ run lẩy bấy, không dám lên tiếng.
Trình Mạnh thầm nghĩ, mọi ngày ở quán bar anh ta có mấy thằng em hay dẫn người tới ăn uống sa đọa, người nào cũng xăm trổ khắp người, lại hay ăn nói thô tục, ra oai bắt nạt kẻ yếu.
Chính vì thế anh ta tự cảm thấy bản thân anh ta giỏi giang, là người đứng trên đầu kẻ khác.
Thật ra anh ta chẳng là cái gì cả, minh chứng xác thực nhất chính là khung cảnh bây giờ đây, anh ta chỉ nhìn thấy La Khôn đã bị dọa sợ tè ra quần rồi.
Nhưng mà, vào đúng lúc này, bỗng nhiên La Khôn dừng lại động tác tháo thắt lưng, ánh mắt anh ta vừa thận trọng vừa nghiêm túc nhìn phía Triệu Phong đang ngồi ở trên sô pha một cách yên tĩnh.
Trong lòng Lâm Manh Manh, Trương Lan với mọi người trong phòng cảm thấy kỳ lạ, họ đều thắc mắc và nghi ngờ vì sao bỗng nhiên La Khôn lại không làm gì nữa?
Lẽ nào La Khôn sợ Trình Mạnh sao? Không thể nào, Trình Mạnh bị La Khôn dọa sợ thì đúng hơn!
Bốn cô gái trẻ chưa trải sự đời nên không biết phân tích sự việc, cũng không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng La Khôn, lại càng không biết La Khôn đang lo ngại ai, tại sao anh ta lại lo ngại người đó.
Chỉ thấy La Khôn quay về phía Triệu Phong đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc hỏi: "Không biết thần tiên ở phương nào đến chơi, liệu thần tiên cưỡi mây trắng hay mây đen đến? Là quân hay là thần, không biết anh là người phương nào!"
Đây là một câu tiếng lóng, La Khôn nói ẩn ý như vậy để Triệu Phong tự giới thiệu lại lịch của anh.
Tuy rằng La Khôn được chú của anh ta là La Quân gọi đến đây, nhưng chủ của anh ta chỉ bảo anh ta đến đây cố ý gây sự mà không nói rõ việc chính mà anh ta cần phải làm.
Xem ra, nhà họ Tề cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện tình ở đây.
Lúc này, ánh mắt của Triệu Phong vừa lạnh lẽo vừa chứa đầy sát khí áp bức người khác.
Anh không vội vã tự giới thiệu bản thân, mà đáp lại La Khôn bằng giọng nói lạnh lùng: "Mày có tư cách gì để tao phải tự giới thiệu tạo với mày! Mày bắt tao quỳ xuống để mày làm gì hả, muốn chết rồi đúng không!"
Lâm Manh Manh nghe thấy câu trả lời của Triệu Phong thì cảm thấy rất xấu hổ, cô ấy thầm nghĩ, bây giờ là lúc nào rồi mà anh rể vẫn còn tinh tướng, tướng đây là trong phim sao mà dám ăn nói như vậy.
Thế nhưng La Khôn lại không cảm thấy lời của Triệu Phong buồn cười chút nào, trái lại sắc mặt của anh ta trở nên càng thêm nghiêm trọng.
"Tuổi không lớn mà miệng lưỡi lại không nhỏ, đến họ tên mà cũng không dám nói, có phải mày thấy anh đây thì sợ mất mật đúng không?" Ngoài mặt La Khôn châm chọc Triệu Phong nhưng trong nội tâm của anh ta thì không dám thả lỏng một chút nào.
Đã có kinh nghiệm trải qua nhiều trận ác chiến nên La Khôn đã gặp không ít người máu mặt, cũng hiểu rõ lòng dạ nhiều người, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này khiến anh ta không thể nào hiểu nổi.
"Tôi có một điều kiện, nhìn thấy cô gái đứng ở giữa kia không, mày không động vào cô ấy thì tao cũng sẽ không làm gì mày!"
Triệu Phong chỉ thẳng vào Lâm Manh Manh đang ngơ ngác đứng ở một góc.
Anh đã hứa với Lâm Nhược Nhược sẽ đưa Lâm Manh Manh về nhà an toàn rồi, mà chuyện anh đã hứa thì nhất định anh phải làm được.
Cho dù Lâm Manh Manh không để anh vào mắt, không thích anh thì cũng không sao, chỉ vì anh không muốn Lâm Nhược Nhược phải lo lắng mà thôi.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Lâm Manh Manh đỏ rực lên như đóa hoa hải đường.
.
Cô ấy mím chặt đôi môi của mình, đôi mi thanh tú nhíu lên trông cực kỳ lúng túng.
"Anh có thể im miệng ngay được không? Bây giờ không phải là lúc anh đùa bỡn chơi trò giả vờ ngầu lòi đâu! Xin anh đứng đắn lên một chút được không?" Lâm Manh Manh tức giận nói to.
"Đáng tiếc, đáng tiếc thật, mày thương hoa tiếc ngọc như thế nhưng người ta có cảm động chút nào đầu" La Khôn cười gần.
Lúc này, Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh, Trương Lan, Trình Mạnh, cả bốn người đều quỳ xuống cầu xin La Khôn tha cho họ.
"Anh Khôn, chúng em cầu xin anh, anh tha cho chúng em đi"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh Khôn, chúng em có thù có oán gì với anh đầu, chúng em xin lỗi, bây giờ chúng em ra ngoài ngay lập tức, nhường lại lô ghế riêng này cho anh ạ".
"Chúng em không có ý động đến nơi này đầu, chính cô gái kia là người đã đặt lô ghế riêng này, cũng chính cô ấy là người đã dẫn chúng em đến phòng bao này.
"
"Không sai, cô gái kia chính là đồ mặt dày không biết xấu hổ, chính cô ta là người dẫn chúng em đến đó, nếu muốn xử lý thì anh cứ tìm người này mà giải quyết!"
Sau đó bốn người không hẹn mà cũng chỉ tay thẳng vào Lâm Manh Manh.
Bất thình lình xảy ra bất ngờ như vậy làm cho Lâm Manh Manh không thể ngờ được.
Lúc trước Lâm Manh Manh được mấy cô cậu này thấy sang bắt quàng làm họ, lại nịnh nọt tâng bốc cô ấy lên đến tận trời mây khiến cô ta đắc ý.
Bây giờ cô ta lại phải đối mặt hiện thực, đúng là bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt khiến cô ta không thể trở tay!
Thì ra từ trước đến giờ cô ta đã chọn nhầm bạn tốt rồi!
Lâm Manh Manh vô cùng tuyệt vọng, cô ta phát hiện một điều rằng bây giờ cô ta không thể dựa dẫm vào ai nữa, xem ra đêm nay cô ta chết chắc rồi.
Thậm chí cô ta đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi tới nơi này, nếu như lúc trước cô ta nghe lời Triệu Phong thì có phải bây giờ cô ta đã không bị rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này rồi.
Đồng thời, cô ta lại cảm thấy Triệu Phong rất vô dụng, ngoài miệng thì nói hay lắm, nói là phải bảo vệ cô ta, nhưng đến bây giờ cô ta vẫn chưa thấy Triệu Phong có bất kỳ hành động gì.
Mà lúc này, Triệu Phong lại mở miệng một lần nữa: "Tao nói lại một lần nữa, không ai có thể động vào cô gái ở giữa kia!"
"Chúng mày biết không, tao ghét nhất là có người đe dọa tao!"
Ánh mắt của La Khôn lạnh lẽo như băng.
La Khôn lăn lộn nhiều năm như vậy, anh ta cũng sẽ không vì dăm ba cầu của Triệu Phong dọa cho sợ vỡ mật.
"Mày mà dám động đậy thì tạo sẽ phế bỏ mày!"
Triệu Phong cũng không sợ La Khôn một chút nào, khí thế của anh còn áp chế khí thế của anh ta.
"Triệu Phong, anh mau ngậm miệng lại, anh mà chọc giận anh Khôn thì tất cả chúng ta đều xong đời!"
"Anh biết thời biết thế một chút đi, mau xin lỗi anh Khôn, xin anh ấy tha thứ cho chúng ta đi"
"Anh còn sĩ diện gì nữa, mau mau quỳ xuống hứng nước tiểu cho La Khôn đi!"
Trình Mạnh, Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh, Trương Lan ai cũng e sợ rằng Triệu Phong sẽ làm liên lụy đến bọn họ, nên bọn họ đều tỏ ra tức giận chỉ trích Triệu Phong.
Mà vốn dĩ La Khôn không thèm liếc mắt nhìn mấy con cún đang vẫy đuôi này, tất cả sự chú ý của anh ta đều đặt trên người Triệu Phong.
Anh ta đã ý thức được quả thực Triệu Phong là người không đơn giản, nếu không biết rõ lai lịch thân phận của Triệu Phong trước thì anh ta khó có thể yên tâm được.
Chết tiệt, anh ta phải hỏi thôi.
La Khôn hỏi lại: "Không biết thần tiên ở phương nào đến chơi, liệu thần tiên cưỡi mây trắng hay mây đen đến? Là quân hay là thần, không biết anh là người phương nào!"
Nếu như Triệu Phong vẫn không chịu trả lời, anh ta sẽ không do dự nữa, cho các anh em đánh cho bạn này một trận nhừ tử, vì đây chính là nhiệm vụ mà chú của anh ta đã bàn giao.
Triệu Phong cười lạnh, nói: "Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, lầu 12 Ngũ Thành.
Tiên Nhân an ủi ta đỉnh, kết tóc được Trường Sinh!" La Khôn không có tư cách để biết anh là người của phái Vân Môn!
Nghe thấy Triệu Phong nói vậy, La Khôn tức giận đến nỗi muốn bốc hỏa.
"Mày dám dọa tạo à, dám tự xưng là thần tiên hạ phàm, sống ở trong cung với tao à! Mày xong đời rồi!"
La Khôn giận đến nỗi không có chỗ để phát tiết, lúc này anh ta muốn ra tay rồi.
"Các anh em, xông lên xử lý nó!" "Da!"
Mấy tên thuộc hạ của La Khôn nghe thấy vậy thì bỏ rượu bia ở trên tay xuống, xông lên trên.
Lâm Manh Manh với mấy người khác thì mau chóng nhắm hai mắt lại, nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy thu người vào một góc.
Bọn họ biết hôm nay chắc chắn Triệu Phong sẽ không có kết cục tốt!
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm nhuốm máu và nước mắt!
Bỗng nhiên, Triệu Phong bật lên từ trên ghế số pha giống như lò xo vậy, đánh thắng một quyền đập về phía trước.
Âm!
Trong nháy mắt, một tên thuộc hạ của La Khôn đã bị đánh bay.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba chiêu tiếp theo lại đẩy ngã ba tên thuộc hạ của La Khôn.
Ngay sau đó, Triệu Phong liên tục ra quyền, quyền ra như pháo, đánh vào người nào thì tạo ra tiếng ầm lầm đến đấy.
Một quyền rồi lại một quyền liên tiếp giáng xuống, La Khôn với thuộc hạ của anh ta chưa kịp phản ứng lại nên không thể chống đỡ nổi sức mạnh của Triệu Phong.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ thuộc hạ của La Khôn đã ngã xuống không sót một người nào.
Chỉ còn lại duy nhất La Khôn đứng ở đó chưa bị làm sao!
Lâm Manh Manh với mấy cô gái kia chỉ nghe thấy những tiếng vang giòn tan, họ ôm đầu, chẳng ai dám mở mắt ra nhìn nữa.
Lúc các cô mở mắt ra thì lại phát hiện tất cả thuộc hạ của La Khôn đều bị thương, đang nằm la liệt trên mặt sàn rồi.
Mà Triệu Phong đang dùng chân đạp lên một người thuộc hạ của La Khôn, lúc này, mắt anh sáng như đuốc, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường.
Tận mắt nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng ai cũng tràn đầy kinh hãi và bị chấn động!
Các cô có chết cũng không nghĩ đến, một người đàn ông trầm mặc ít nói lại thành thật như Triệu Phong lại có thể hung ác đến vậy.
So sánh Trình Mạnh có dáng người cao to vạm vỡ, xăm trổ đầy mình kia thì Triệu Phong lại càng đàn ông hơn gấp nghìn lần.
Đúng là không thể nào mà tin nổi! Lâm Manh Manh là người khiếp sợ nhất, đây là lần đầu tiên cô ta thấy được một mặt khác của Triệu Phong.
Cô ta tưởng rằng Trình Mạnh mới là một người đàn ông thực thụ, anh ta ăn to nói lớn, lại làm quản lý quán bar, có nhiều anh em thuộc hạ, còn là người có thế lực.
Nhưng bây giờ cô ta mới nhận ra rằng Trình Mạnh chẳng là cái gì cả!.