Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 251: Tất Cả Đều Ở Đây






Ngay cả Triệu Phong cũng hết sức khó hiểu.
Anh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, dẫu sao thì trong lĩnh vực này anh có nhiều thành tựu khá sâu.
Phải biết rằng cách sử dụng mực của mỗi người khác nhau, thậm chí để ý kỹ có thể nhận ra các điểm khác biệt rất tinh tế.
Bức tranh này rõ ràng được vẽ trong phòng vẽ của trường đại học Giang Hoa, làm sao có thể bị Lý Thư Yểu cầm đi tham gia vẽ tranh Hoa Hạ chứ?
Mà lúc này, Lý Thư Yểu cũng mơ hồ vì cô ta ra nhận ra đây không phải tranh cô ta vẽ.
Mặc dù nhìn có vẻ giống nhau ý như đúc nhưng vẫn có chỗ khác nhau.
Cô nhìn ra bức tranh này dùng cách vẽ đứt đoạn nhưng cô vẽ lại dùng cách vẽ đậm nét.
Giữa hai tranh, nổi chìm rõ ràng, rõ ràng tranh vẽ bằng nét đứt đoạn càng cho thấy công lực rất thâm sâu.
Vì vẽ đứt đoạn là lấy lượng nước khác nhau, màu mực chồng lên nhau tạo thành màu khác, giá trị biểu hiện vô cùng tốt.
Lợi dụng lúc mực chưa khô hẳn, sau đó dùng nước tạo ra sự tự nhiên của nước.
Đặc biệt ở chỗ nét bút lúc ẩn lúc hiện, thấm vào lẫn nhau, tự nhiên lưu động mà cũng như mài giũa, một loại đa sắc và tự nhiên, khiến người nhìn phải thưởng thức cái đẹp.
Hiệu quả này, cách dùng nét vẽ đậm không bao giờ tạo ra được.
Mặt Lý Thư Yểu nghi ngờ, nhìn chằm chằm bức tranh này suy nghĩ thất thần.
"Ông nội, đây không phải là con vẽ" Lý Thư Yêu không che giấu, thành thật nói ra, "Bức tranh này có nét bút già dặn, mây trôi hòa hợp, dãy núi ẩn hiện, như biến hóa thật phong phú, làm người chiêm ngưỡng đạt tới cảnh giới của cảm giác kỳ lạ, lại còn mang đậm tính nhân văn"

Nói xong, Lý Thư Yểu ngừng lại, sau một lúc mới nói, "Thật ra, bức tranh này đạt tới tiêu chuẩn rất cao, tuyệt đối là việc con có thể đạt tới.." "Thư Yểu, con không cần phải khiêm tốn, đây là thực lực của con, không cần che dấu" Lý Hàn Lâm cười híp cả mắt.
"Ông nội, thật sự không phải, con vẽ con nhận ra, đây nhất định nhầm lẫn gì đó" đôi mày thanh tú của Lý Thư Yểu nhíu lại, một lần nữa nghiêm túc giải thích.
Triệu Phong thấy phản ứng của Lý Thư Yểu thì cũng đoán được tám mươi phần trăm câu chuyện.
Có lẽ hôm đó Triệu Phong vẽ một bức Núi Cao Mây Mù y như đúc cho Lý Thư Yểu xem, lúc ra về đã đặt hai bức tranh chung một chỗ, với trong tình huống vội vàng nên Lý Thư Yểu đã cầm nhầm, bây giờ mới thành ra như vậy.
Nếu như Lý Thư Yểu cố ý cầm nhầm tranh của Triệu Phong đi dự thi, chắc chắn Lý Thư Yểu sẽ không
nơi đông người nói bức tranh này không phải do cô ta vẽ, thật ra Lý Thư Yểu cũng không xấu tính, không như Vương Tử Văn lòng dạ dối trá.
Chẳng qua là người phụ nữ này có chút ngu dốt.
"Làm sao có chuyện đó, không phải con thì còn ai? Lý Hàn Lâm không hiểu hỏi.
Lúc này một giọng nói đột ngột vang lên.

"Tôi vẽ!"
Dứt lời, mọi người xung quanh quay đầu nhìn Triệu Phong.
Một giây im lặng, mọi người bỗng phá ra cười châm chọc.
"Ha ha, Triệu Phong nói bức tranh này là anh ta vẽ, thật có gan nói ha"

"Hai tay anh ta đi nhặt ve trai bán chứ cầm bút vẽ thì vứt"
"Vẽ tranh Hoa Hạ cần có nghệ thuật, không những cần thiên phú mà cần tài chính ủng hộ và gia đình đóng góp, tôi không tin Triệu Phong có bản lĩnh này"
"Kể chuyện cười Triệu Phong biết vẽ tranh Hoa Hạ"
Lúc này, trong phòng mừng thọ, hơn nửa sổ khách mời đang cười nhạo Triệu Phong có da mặt dày, nói điều mà không biết ngượng.
Đám người này không biết trong người nổi danh nhất trong giới hội họa Hoa Hạ là Thi Không cũng chính là người truyền đạt kinh nghiệm cho Triệu Phong.
Học trò của Thị Không, tùy tiện chọn ra một người vẽ vời cũng làm người ta trầm trồ khen ngợi.
Giờ phút này không thể nghi ngờ chút nào, Lý Thư Yểu rất thất vọng với Triệu Phong.
Cô ta không nghĩ Triệu Phong lại có da mặt dày như vậy, ngay cả loại chuyện này cũng dám nói khoác.
"Tôi không biết nên làm thế nào để khuyên anh, nhưng anh đừng khoác loác, chỉ cần anh khiêm tốn một chút, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn"
Lý Thư Yểu hết lòng không muốn Triệu Phong bị mất mặt, yên tâm làm người bình thường có gì không tốt, chỉ cần nói lời xin lỗi, cô sẽ tạo cho Triệu Phong cơ hội không phải mất mặt.
Triệu Phong nhìn người con gái ngu xuẩn trước mặt thì bỗng nở nụ cười lạnh, " Cô tưởng cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc? Thật sự cho rằng tôi xem thường có? Tôi nói cho các người biết, ngày đó ở phòng vẽ tại trường đại học Giang Hoa, tôi vẽ một bức giống với bức của cô, sau đó tôi để hai bức tranh cùng một chỗ, tuy rằng tôi không biết tại sao lại có sự nhầm lẫn này, nhưng tôi chắc chắn đây là tôi vẽ!"
"Chuyện này.." Trên gương mặt tươi cười kia bỗng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Chẳng lẽ bức tranh này thật sự là Triệu Phong vẽ vào hôm đó sao.
Cũng không tin lắm, Lý Thư Yểu bác bỏ suy đoán này.

Vì cô thấy năng lực Triệu Phong không thể cao như vậy, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi không thể nào vẽ tỉ mỉ như thể được.
"Không phải anh, có thể là thầy hoặc học sinh khoa mỹ thuật nhưng không thể là anh!"Lý Thư Yểu nói hết sức bình tĩnh: "Dĩ nhiên cũng có thể là Vương Tử Văn, dù sao thì anh ấy cũng đi vào phòng vẽ"
Ngay sau đó, Lý Thư Yểu vội quay sang hỏi Vương Tử Văn: "Tử Văn, có phải anh đúng không?"

Lúc này, Vương Tử Văn cúi người nói, "Có phải tôi hay không cũng không quan trọng, được giải hay không cũng không cần, tôi chỉ để ý đến chuyện này đã gây phiền toái cho Lý Thư Yểu, lúc đấy là tôi bỗng dưng nổi hứng đã vẽ vẽ một bức tranh giống của Lý Thư Yểu, không ngờ lại nhầm lẫn, đây là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi thứ."
Trong lời nói của Vương Tử Văn có chứa sự thành khẩn với áy náy, Lý Thư Yểu cảm động đến lỗ mũi đau xót, tim đập nhanh.
Cô ta bị tài hoa của Vương Tử Văn hấp dẫn, càng bị tính cách của anh ta thu phục, cô ta không nghĩ rằng trên đời lại có người tài giỏi, cao thượng như vậy.
"Tử...Tử Văn, cuộc đời này, em...!em không lấy ai khác ngoài anh" Lý Thư Yểu kích động nói không thành lời.
Trong lòng Vương Tử Văn đang cười thầm một cái.
Anh ta cũng không rõ là ai vẽ, tóm lại lần này anh ta nhặt được một món lời.

Anh ta cảm giác vận khí gần đây rất may mắn, mấy ngày trước lượm được Địa Thiên Thái, hôm nay lại là Núi Cao Mây Mù, sau đó lấy được tình cảm của Lý Thư Yểu.
Nhìn Vương Tử Văn gian dối, Triệu Phong không còn muốn chúng mình cái gì nữa, vì anh biết Lý Thư Yểu đã hoàn toàn tin lời giả dối đó, trừ khi Lý Thư Yểu tự mình nhận ra vẻ mặt gian dối của Vương Tử Văn.
"Tôi nói rõ một lần nữa, bức tranh kia là tôi tự tay vẽ, tôi biết các người không tin, giải thích cũng chẳng ai nghe tôi cũng chẳng muốn nói, nhà họ Lý các người nhanh chóng chuẩn bị 1 tỷ nhân dân tệ thanh toán đi."
Nói xong, Triệu Phong không lãng phí một chút thời gian ở nơi này, quay người rời khỏi.
Sau khi Triệu Phong rời đi, nhà họ Vương với nhà họ Lý hòa hoãn bầu không khí trở lại vui vẻ, tiếp tục diễn ra tiệc mừng thọ vừa tạm dừng.
Nhìn thấy vui vẻ nhưng thực ra ẩn chứa cơn bão ngầm.

Lý Hàn Lâm muốn nhà họ Vương giúp đỡ một nửa số tiền nhưng Vương Thanh Minh biết rõ gia tộc đang đối mặt với nguy hiểm, 500 triệu tệ lấy đâu ra, lại còn trông cậy nhờ quan hệ thông gia với nhà họ Lý để giải quyết món nợ 2,5 tỷ nhân dân tệ.
Dĩ nhiên, nhà họ Vương không nói rõ với nhà họ Lý chuyện tập đoàn Vương Thị đang nợ nần chồng chất, nếu như lộ ra đám cưới hai nhà sẽ bị hoãn lại.
Lúc này đây, Triệu Phong là kẻ thù số một của nhà họ Vương.
Vương Tử Văn không cưới lý Thư Yểu sớm ngày nào thì tai họa ngầm có thể bùng lên ngày đó.
Thậm chí Vương Tử Văn từng nghĩ tới việc giết người.
Mà nhà họ Lý không chịu bồi thường tiền cho Triệu Phong, nếu Triệu Phong biến mất, chuyện hôn ước kia sẽ không có hiệu lực.
Lúc này, Vân Nam, Biệt thự nhà họ Tống.

Tống Trí Viễn đang tổ chức họp mặt gia đình.
"Ba, bây giờ đem hạng mục sản phẩm mới giao cho Triệu Phong sao? Có phải hơi sớm không? Hơn nữa, hạng mục này cần nói chuyện hợp tác với tập đoàn Phi Vũ, Triệu Phong có năng lực nắm chắc phần thắng không?"
Tống Tốn lo lắng, ông ta không thể phản đối chuyện Triệu Phong làm con rể, nhưng hơi nghi ngờ năng lực của Triệu Phong, không cách nào an tâm khi Triệu Phong được giao làm người phụ trách dự án kia.
"Chủ tịch tập đoàn Phi Vũ không chịu lộ mặt, có thể để cho Triệu Phong sang thăm dò một chút, có thể thắng thì thắng, không thì cũng chẳng có gì chịu thiệt, dẫu sao sản phẩm hàng ngày, tập đoàn chúng ta cũng không lớn, việc này đối với Triệu Phong mà nói thì đây là cơ hội rèn luyện bản thân"
Tống Trí Viễn tính toán dài lâu, ông muốn từng bước từng bước đào tạo Triệu Phong.
Lúc này, Tống Nghiễn ngồi trên cửa sổ nghịch con dao nhỏ trong tay, khóe miệng nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường.
"Nếu anh ra có thể thắng, con sẽ gọi anh ta một tiếng em rể".