Giấc Mơ Tuổi Trẻ

Chương 10: Người quen cũ




“Cám ơn anh Khanh!”

“Có cần anh đón thì cứ gọi, nhớ chưa?” anh Khanh nhoài đầu nhìn qua cửa xe, gọi vói theo.

Tôi cười, vẫy tay, “Dạ! Có gì em sẽ gọi báo cho anh!” rồi đi nhanh vào nhà hàng, tránh vội cái nắng nóng như thiêu đốt bên ngoài. Nhà hàng lúc xế chiều yên ắng, cách biệt với cái ồn ào vội vã trên đường. Tại bàn cạnh lan can mát mẻ, Thắm giơ tay vẫy gọi.

Tôi vừa ngồi xuống, nó đã trừng mắt, “Sao không mặc đồ?”

Đến lượt tôi trừng lại nó, “Mày đui à? Không mặc đồ chứ tao đang quấn lá chuối à?”

Nó vội gọi em trai phục vụ, cười xòa, “Ầy, ý tao là, sao mày không mặc đẹp một chút? Tao thấy hình hôm đám cưới em họ mày trên phây rồi, mặc như vậy đẹp phải biết.”

“Bây giờ là đi ăn trưa chứ không phải đi bar, với lại mặc thoải mái một chút dễ chịu hơn. Tao thích vậy.”

“Ừ thì miễn mày thích là được. Ăn lẩu không?”

“Lẩu dê, thêm mấy chai bia, ờ, dú dê nướng, lưỡi bò, phá lấu, tủy dê, hột vịt lộn, ờ, nhớ thêm mấy dĩa đậu bắp với rau thơm nữa…”

Thắm trợn trắng mắt, gập cái menu trả lại cho em trai phục vụ, nói như chém sắt, “Phiền em cho chị hết mấy thứ đó. Thêm một chai sting.”

Tôi vừa lau đũa vừa hỏi nó, “Mày không uống hả?”

“Tao lái xe, đâu như tiểu thư mày, đi đâu cũng có người đưa rước!”

“Xì…”

Qua nồi lẩu, Thắm bắt đầu hỏi tôi, “Nói thật tao nghe, lần này mày về bao lâu? Định làm gì?”

“Không biết. Định đi du lịch từ nam ra bắc, nhưng mà trời nóng, lười. Nên chắc về nhà bà dì ở Long An hay xuống Cà Mau nghỉ mát thôi.”

“Nếu vậy… có muốn thử đi làm không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn nó, khói lẩu làm nhòe kính nên tôi đã tháo kính cất trước khi ăn, thành ra bây giờ chỉ thấy mặt nó nhòe nhòe.

Nó uống một ngụm sting rồi mới nói tiếp, “Nói thật với mày, mấy cái bản thảo mày viết chơi đó, tao có đưa qua cho sếp của tao coi thử rồi. Ổng nói mày nếu có rảnh thì ghé qua kí hợp đồng dài hạn.”

Đầu tôi u u u một hồi mới lờ mờ nhận ra Thắm đang nói tới cái gì. Là đống truyện viễn tưởng mà tôi đã viết khi còn ở Mỹ, viết để giết thời gian, là một câu chuyện thần thoại đã được tôi viết đi rồi viết lại không biết bao nhiêu lần. Nói thật, tới bây giờ tôi vẫn chưa viết ra được đoạn kết vừa ý. Người đọc tiểu thuyết của tôi ngoài chị ba Thu, Thư, và Tuyết, còn có Thắm, chà, đủ bốn nhà đánh tiến lên nha.

“Sếp của mày là ai? Đừng nói với tao là… chồng mày nha?”

Mặt nó tự nhiên đỏ lừng, cười hề hề chứng tỏ tôi đoán trúng phóc.

Như tôi đã nói, cô Thắm nhà tôi năm xưa vì miếng ăn mà bị giặc dụ dỗ, sau đó cũng vì miếng ăn và một đêm say xỉn mà bò luôn lên thuyền giặc. Qúa trình dụ dỗ, truy đuổi, công kích của anh chàng King Kong năm xưa được miêu tả rất sống động, kịch tính.

Mặc dù nàng Thắm là do phàm ăn tục uống mới bị dụ mất, nhưng tôi vẫn rất kính nể bản lĩnh của anh chàng King Kong đó, hiện đã là chồng Thắm. Nghĩ mà xem, con người ta mới học lớp mười, vẫn còn là chồi non mơn mởn của đất nước, vậy mà đã bị một con King Kong nhắm trúng, rồi lập hẳn một kế hoạch ‘bắt vợ’ hệt như Ngô Quyền năm xưa cắm cọc bày mưu dụ giặc trên sông Bạch Đằng.

Chà, quả nhiên là nhân tài săn vợ của thời đại…

Chuyện còn kể rằng, tại buổi lễ tốt nghiệp cấp ba năm đó, anh chàng dám mặt dày tới cầu hôn Thắm, bị đương sự cùng gia quyến dần cho một trận tơi tả. Dục tốc bất đạt, hiểu được điều này, chàng ta lại quyết định nằm gai nếm mật thêm bốn năm Thắm học đại học nữa. Chiến dịch mưa dầm thấm đất được áp dụng triệt để, vậy nên khi Thắm tốt nghiệp đại học, chàng lại một lần nữa cầu hôn, cuối cùng cũng được viên mãn.

Trong suốt quá trình đó cho đến thời điểm hiện tại, đồng chí Hồng Thắm nhà ta dường như đều nằm trong vòng giám sát chặt chẽ của cấp trên. Ai, thật là đáng thương…

Công việc của Thắm hiện tại là làm biên tập cho một nhà xuất bản, còn chồng của nó là chủ biên. Giám sát chặt chẽ lẫn nhau 24/7. Thật sự phải khâm phục độ dính của cặp vợ chồng này, còn hơn keo dính chuột.

“Mày thấy sao? Ý tưởng của tao là lập ra một chuyên mục dành riêng cho học sinh, sinh viên, nhưng không phải là sách tham khảo, mà tập trung vào tình yêu, cuộc sống…”

“Sách khiêu dâm?” tôi có tật xấu là nói mà không kịp ngậm miệng. Hậu quả của việc đó là ăn ngay một đôi đũa lên giữa trán.

Trong khi tôi ôm trán đau đến chảy nước mắt thì con nhóc kia đã mở miếng mắng người không cần biết cha mẹ người ta là ai, “Mày nghiêm túc một chút thì chết à? Khiêu, khiêu con mẹ nó cái đầu cặn bã của mày! Mày có thật là gái trinh không đó? Bên này tao vừa nói tình yêu thì bên kia mày đã phun mấy chữ đó ra rồi, mày nói thiệt cho tao biết, có phải mày lén tao ‘thẩm du’ ở bển không? Mơ thằng nào? Điểm tên chỉ mặt thằng đó cho tao!”

Tôi nghe mà đỏ mặt, lập tức vớ một nắm rau sống nhét hết vào miệng nó, còn nhét thêm một miếng thịt nướng to tổ chảng nữa mới vừa, thiếu điều lạy nó luôn. Dáo dác đưa mắt nhìn quanh, cũng may đang giờ vắng khách, nếu không bị người ta cười cho thúi mũi thì cũng không biết phải đúc đầu đi đâu. Lực công kích của con nhỏ này vẫn quá mức cường đại, tôi khóc thầm trong lòng, tự trách mình sai rồi, cọp cái đang ngủ thì vẫn là cọp cái, tôi chọc điên nó làm gì không biết.

Ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp hai người đàn ông mặc sơ mi quần tây đang đứng ở ngưỡng cửa dẫn vào dãy phòng ăn riêng thì tôi lập tức âm thầm rủa xả cái miệng thúi của mình một lần nữa. Thắm thấy tôi sượng người thì cũng nhìn quanh, đến khi thấy được cái mà tôi đang thấy thì cũng nghẹn trân trối.

Hai người đàn ông đứng ở chỗ đó, cách chúng tôi một cái sảnh, nhưng với cái họng của con Thắm thì cho dù cách cái sân vận động vẫn dư sức nghe được. Điều này tôi đã được lĩnh giáo khi tham dự tập huấn quân sự ở quân khu năm đó.

Họ nhìn chằm chằm hai đứa tôi. Qua bao năm tháng, bọn họ đều đã trưởng thành. Những thiếu niên ngây ngô ngày trước, bây giờ đã là những người đàn ông chững chạc thành thục, chẳng những trở nên đẹp trai hào hoa hơn, mà còn có thêm sự thông minh, rắn rỏi và… sành đời.

Nếu là khi còn trẻ, chạm mặt nhau như vầy, bọn họ sẽ giả lơ như không thấy chúng tôi. Nhưng bây giờ đã khác, trong khi tôi và Thắm cúi gằm cầu nguyện cho họ làm lơ như không thấy, thì cả hai người lại chẳng ai bảo ai, dời bước tiến thẳng về phía bên này.

Thắm khều tay tôi, nhướn mắt ra lan can ý bảo, “Tiêu rồi, mày nhảy đi!”

Tôi cũng muốn nhảy lắm, nhưng ngặt nỗi, bên dưới lan can là ao cá, nên chỉ đành đau khổ lắc đầu, “Thua rồi, tao không nổi được…”

“Đồ con vịt cạn!” đứa gây họa là nó lại rất thuận miệng mắng đứa vô tội là tôi.

Khi tôi quyết định bỏ chạy thì đã muộn, người kia đã cách bàn của tôi chỉ hai bước chân, còn rất nhiệt tình mà kêu lớn, “Mỹ! Là em thật hả? Vậy mà anh tưởng nhìn lầm! Nếu không nhờ tiếng Thắm lớn như vậy, anh thiệt tình không nhìn thấy em nha!"

Đến nước này, chỉ đành theo lao vậy, mặc dù lao đó không phải tôi phóng. Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi tỉnh như ruồi, cười nhạt một tiếng, “Anh Long, lâu vậy mà còn nhớ em hả?” tiếng lòng của tôi là, sao nhớ dai quá vậy…

Hoàng Kim Long, bạn chí cốt của King Kong Lê Cao Thắng, cũng là người năm xưa bị mấy lời thuốc súng của con Thắm chọc cho điên máu, giơ chân đạp ngã xe của bọn tôi, hại tôi gãy tay, rồi bị Trần Gia Kiệt tống cho một đấm gãy một cái răng chó. Nghe đâu trồng lại tốn hết ba triệu mấy, là do Kiệt tiên sinh móc tiền túi chi trả. Chậc, quả thật là trái đất tròn, giang hồ đầy rẫy nguy hiểm. So với King Kong giỏi tính toán nhưng được cái tính tình hòa nhã, thì cái tên Rồng Điên này khó chơi hơn nhiều.

Giới thiệu vắn tắt một chút tiểu sử của Rồng Điên Hoàng Kim Long. Hoàng Kim Long là ai?

Xin thưa, Hoàng Kim Long họ Hoàng, tên Long, con trai út của Cục Phó Hoàng Giang Sơn. Học lực giỏi nhưng hạnh kiểm kém. Đánh nhau, kéo bè kết phái, làm đại ca trường học, ngoại trừ hút chích, trộm cắp thì chẳng có cái qué gì là không dám làm. Du côn như vậy mà không đi làm cướp thì thật sự là mất mát to lớn cho giới trộm cắp cướp giật, nhưng đổi lại được hòa bình cho thế giới. Ai, không biết là may hay không may nữa…

Tính cách khi còn trẻ thì năng động hiếu thắng, tuy không đến nỗi ngang ngược phách lối nhưng cũng thuộc loại chẳng coi ai ra cái đinh gì.

Tính cách lúc trưởng thành, theo nhiều lời kể của ‘thất nữ hiệp’ và theo quan sát hiện thời của tôi, thì anh đã đạt tới cảnh giới chẳng coi ai ra cái kim gì. Tuy nhiên, thời gian và kinh nghiệm đường trường đã gọt giũa, mài nhẵn anh thành một viên ngọc trai đen đầy quý khí, thông minh gian xảo, phần hiếu thắng thì vẫn còn đó nhưng có lẽ đã bị lý trí đè bẹp ở xó nào rồi.

Tuy nhiên, điều làm tôi ngạc nhiên không phải là sự trưởng thành của Rồng Điên mà là sự kết hợp có một không hai giữa Rồng Điên và Kiệt tiên sinh. Bởi lẽ, cái người đang chậm rãi kéo ghế đặt mông ngồi xuống cạnh Thắm, còn ai khác ngoài Trần Gia Kiệt?

Trái đất, nói hổng phải chơi chứ, con bà nó không có cạnh vuông nào!