Giấc Mơ Triệu Phú

Chương 28: C28: Trở thành triệu phú




"Hoàng Chí Viễn, mau, mau mở ti vi lên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Giám đốc Tô có chút choáng váng nên lắc đầu một cách chật vật rồi thúc giục Hoàng Chí Viễn.

"Dạ vâng!"

Hoàng Chí Viễn cũng lấy lại tinh thần, lập tức mở ti vi lên.

Đúng thật, cổ phiếu ST bị dừng giao dịch một năm nay lại không ngừng tăng lên.

Thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nó có tên là cổ phiếu ST là bởi nó có quá nhiều khoản nợ, không thể sinh lời nên chỉ có thể tạm ngừng giao dịch.

Hơn nữa nghe nói cổ phiếu ST Lăng Quang còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ lên đến 700 triệu nhân dân tệ, cổ đông của công ty đã nhiều lần điều chỉnh nhưng đều không có hiệu quả.

Thế mà hôm nay nó lại tăng vùn vụt trở lại như vậy.

Hoàng Chí Viễn và giám đốc Tô đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cổ phiếu ST Lăng Hoàng.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm được câu trả lời.

Các bộ ngành có liên quan của thành phố Hồ cùng các cổ đông lớn của tập đoàn vật liệu xây dựng Hudong đã hợp tác cùng nhau, tập đoàn không chỉ giải quyết được những khoản nợ xấu của công ty mà còn rót một khoản tiền lớn để mua 49% cổ phần của công ty Bê tông Hudong YangShan.

Công ty TNHH Bê tông Hudong Pulong chiếm 50% cổ phần cùng công ty TNHH xây dựng Hudong Armstrong chiếm 20% cổ phần.

Ba khối tài sản được định giá lên đến 111 triệu nhân dân tệ.

Khi đem khối tài sản này đi đối giá thì giá trị định mức thật sự của nó trong tương lai chắc chắn hơn 111 triệu nhân dân tệ.

Dưới sự biến đổi long trời lở đất này cộng thêm cổ phiếu Lăng Quang ngừng hoạt động cũng được một năm rưỡi rồi.

Hôm nay lại là ngày 26, đúng lúc chỉ số của sàn giao dịch chứng khoán sụt giảm mạnh nên cổ phiếu ST Lăng Quang mới có thể phục hồi ngoạn mục như vậy.

Giá cổ phiếu ST Lăng Quang hiện nay tăng mạnh từ 1,21 nhân dân tệ lên đến 4 nhân dân tệ.

Không uổng công bọn họ xem tivi từ nãy tới giờ, cuối cùng giá cổ phiếu ST Lăng Quang lại tăng lên 1 tệ.

Biên độ giao động của nó quả thật khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.

Giám đốc Tô và Hoàng Chí Viễn xem xong thì trố mắt đứng nhìn không thể nói lên lời, bọn họ còn cho rằng đây chỉ là ảo giác.


Hai người mắt chữ a miệng chữ o nhìn nhau.

Tin tức vô cùng chấn động vậy mà những người chuyên gia trong ngành như bọn họ lại không hề hay biết.

Tần Kiệt tới một cái liền mua cổ phiếu ST Lăng Quang, cổ phiếu ấy quả thật lại tăng lên.

Chẳng lẽ là mèo mù vớ phải cá rán sao?

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Thời điểm này, giá của cổ phiếu ST Lăng Quang trên màn hình lớn vẫn không ngừng tăng.

Ngay lập tức, có hàng loạt nhà đầu tư điên cuồng mua cổ phiếu với số lượng lớn.

Do đó giá cổ phiếu lúc này đã tăng lên gấp mấy lần.

Nếu bàn về khả năng kiếm lời thì còn thua xa Tần Kiệt.

Giám đốc Tô lặng lẽ nhìn về phía Tần Kiệt.

Không biết từ lúc nào Tần Kiệt đã tự rót cho mình một cốc nước ấm rồi chậm rãi uống nước và thưởng thức số liệu trên màn hình lớn.

Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh không màng đến sự đời của anh, cho dù trời có sập xuống cũng chẳng thèm sợ hãi chút nào.

Giám đốc Tô ngẩn người.

Chẳng lẽ Tần Kiệt có thông tin nội bộ?

Nếu không làm sao anh dám đầu tư 1,2 triệu tệ vào cổ phiếu ST Lăng Quang?

"Ồ! Giám đốc Tô tới lúc nào vậy? Đến xem thử cổ phiếu tôi chọn như thế nào? Không làm cô thất vọng chứ?", Tần Kiệt vẫy vẫy tay nói.

"..."

Thất vọng?

Cổ phiếu được nhân đôi mấy lần rồi, làm sao có thể thất vọng cơ chứ?

Chắc chắn là anh cố ý chọc ngoáy.

Giám đốc Tô liếc xéo một cái, cười ngọt ngào đi tới.


"Anh Tần quả là có con mắt tinh tường. Anh có thông tin nội bộ phải không, hay là...", giám đốc Tô hỏi dò.

"Thông tin nội bộ?", Tần Kiệt nhìn giám đốc Tô: "Có khả năng như vậy sao?"

"A, ngại quá, là tôi nói sai rồi!", giám đốc Tô nghe thấy Tần Kiệt không muốn nói rõ sự thật nên vội vàng xin lỗi.

Tần Kiệt cười nhạt: "Không sao. Nói tới đây, tôi còn phải cảm ơn giám đốc Tô đã mở tài khoản cho tôi. Khi mọi việc xong xuôi, tôi muốn mời giám đốc Tô một bữa! Chỉ là tôi không biết giám đốc Tô có rảnh không?"

"Rảnh, đương nhiên là rảnh rồi! Tôi mơ còn chẳng được nữa là!", giám đốc Tô nhìn Tần Kiệt, chỉ mong có thể ăn cơm cùng anh.

Cô ta cũng rất muốn tìm hiểu thêm về chàng trai trước mặt này.

Mới hai mươi tuổi đầu đã quyết đoán như vậy, rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào.

Anh thật sự vô cùng bí ẩn.

Cô ta cũng là một chuyên gia trong ngành, có thể lăn lộn đến vị trí giám đốc, cũng không phải là hữu danh vô thực.

Mà do cô ta dựa vào thực lực của mình cố gắng làm việc mới có được.

Nhưng Tần Kiệt đã làm được điều đó.

Cho đến nay, giá cổ phiếu vẫn chưa có dấu hiệu sụt giảm, thật không thể tin được...

Nếu như có thể, cô ta cũng muốn mua một ít.

Đáng tiếc vì đạo đức nghề nghiệp nên cô ta không thể làm như vậy.

"Đã tăng lên 8 tệ rồi! Anh Tần còn muốn tiếp tục mua vào nữa không?", Hoàng Chí Viễn có chút sững sờ, nhịp tim đã bình thường trở lại, nhưng anh không dám tin một màn ngay trước mắt, từ đầu đến cuối anh ta đều cảm thấy cổ phiếu ST Lăng Quang vô dụng nên rất lo giá của nó sẽ giảm xuống.

"Không cần!"

Tần Kiệt lắc đầu, lại nhấp một ngụm nước nóng: "Chờ một chút!"

"Vâng, được ạ!"

Hoàng Chí Viễn ồ một tiếng rồi tiếng tục chăm chú nhìn màn hình lớn.

Một giờ đã trôi qua.


Đã sắp đến giờ đóng cửa phiên giao dịch buổi sáng rồi.

Giá của cố phiếu ST Lăng Quang đã đạt đến ngưỡng 17 tệ.

"Bán hết toàn bộ cho tôi, không chừa một cái gì!"

Đột nhiên, Tần Kiệt lên tiếng.

"Hả?", Hoàng Chí Viễn có chút kinh ngạc.

Mới đầu còn không kịp phản ứng lại.

Ban đầu anh ta cực kỳ lo lắng cổ phiếu sẽ xuống giá, nhưng dần dần giá cổ phiếu đang không ngừng tăng lên và chưa thấy dấu hiệu hạ nhiệt, Hoàng Chí Viễn cũng không lo lắng nữa mà còn hy vọng Tần Kiệt sẽ giữ vững thêm một thời gian, như vậy anh sẽ kiếm được bộn tiền.

Đến lúc đó tiền hoa hồng của anh ta cũng kiếm được không ít.

Nhưng không ngờ nó mới tăng lên 17 tệ mà Tần Kiệt đã muốn bán sạch.

"Anh Tần, giá cổ phiếu còn đang tăng mà..."

"Tôi nói anh bán thì anh bán, sao lại lắm lời như vậy? Nếu không làm được thì tôi đổi người khác!", Tần Kiệt quát lên.

"Hả? Vâng, vâng, tôi, tôi lập tức bán, lập tức bán ạ..."

Vừa nghe đến chuyện đổi người, Hoàng Chí Viễn liền sợ hãi.

Anh ta bận bịu cả buổi sáng, đột nhiên bị đổi, thế chẳng phải anh ta tốn công vô ích sao.

Dĩ nhiên là anh ta không muốn rồi.

Tần Kiệt muốn bán thì bán, dù sao tiền hoa hồng của anh ta kiếm được cũng không ít.

Rất nhanh, lúc bán tháo toàn bộ cổ phiếu thì giá của nó đã đạt tới 17,89 tệ.

Thiếu chút nữa đã đạt đến 18 tệ.

Giá mua vào là 1,21 tệ và bán ra là 17,89 tệ, đã mua tổng cộng hơn 990.000 cổ phiếu, tức là hơn 16,5 triệu nhân dân tệ, gấp gần 17 lần lợi nhuận gốc.

Hoàng Chí Viễn thật sự chấn động.

"Ối, mau nhìn xem, giá cổ phiếu đã giảm rồi?", đột nhiên giám đốc Tô kêu lên một tiếng.

Hoàng Chí Viễn quay đầu lại nhìn về phía màn hình lớn.

Giá cổ phiếu sau khi đã tăng lên 18 tệ thì có vẻ đà tăng đã yếu đi và bắt đầu suy giảm.

Xem ra không còn dấu hiệu tăng lên.

Cái này...


Hoàng Chí Viễn và giám đốc Tô nhìn về phía Tần Kiệt.

Tần Kiệt vẫn đang nhấp một ngụm ngước ấm, điềm nhiên như không.

Không ngoài dự đoán, dường như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của anh.

Hai người nhìn nhau ngơ ngác, chấn động không thôi.

Nếu anh không có thông tin nội bộ, thì ai tin?

Nhưng nếu anh thật sự không có thông tin nội bộ, thế chẳng phải anh là thần cổ phiếu sao?

Không dễ để biết rằng giá cổ phiếu ST Lăng Quang sẽ tăng lên.

Nhưng có thể biết giá cổ phiếu lên đến 17,89 tệ suýt chút nữa đã đạt tới 18 tệ, thì không phải là chuyện dễ dàng mà anh phải thật sự có bản lĩnh.

Điều này...

Thật không thể tin được.

Chẳng lẽ người đàn ông này là thần cổ phiếu tái thế sao?

Giám đốc Tô ngoại trừ chấn động ra thì không thể nghĩ được điều gì khác.

Cô ta nhìn Tần Kiệt với ánh mắt tràn đầy sự tò mò.

Tần Kiệt ở trong mắt cô ta ngày càng thần bí.

Anh đã khơi dậy trí tò mò trong lòng cô ta.

Tinh tinh tinh

Một lát sau, Tần Kiệt nhận được thông tin.

Hơn 16 triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản của anh.

Từ giờ phút này, anh đã trở thành một triệu phú.

Vào thời điểm này năm 2007, các triệu phú đều thuộc tầng lớp trung lưu.

Bây giờ anh ấy đã trở thành một triệu phú, một người giàu có thực thụ.

Cảm giác có tiền thật sung sướng!

"Giám đốc Tô, sắp tan làm rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?", Tần Kiệt cười hỏi.

- ---------------------------