Giấc Mơ Ngọt Ngào

Chương 9: Ngôi sao thứ chín




Vừa mới dùng bữa xong không lâu, điện thoại của Đại Vị Hi rung lên, là một dãy số kỳ lạ. Cô vừa bắt máy, tiếng của Tống Tinh Trần liền truyền ra:

“Alo, là tiểu Đại lão sư đúng không?”

Đại Vị Hi nhanh chóng đáp: “Ừm.” Má của cô có chút nóng, rõ ràng là mới vài ngày trước vẫn còn là Đại lão sư, vậy sao hôm nay lại biến thành tiểu Đại lão sư rồi, cứ thấy kỳ kỳ.

Trong điện thoại lại tiếp tục tuyền ra tiếng của Tống Tinh Trần: “Tôi chuẩn bị đến đoàn làm phim rồi, cô dọn dẹp đồ một chút trước đi.”

Ý cười ở trong lời của Tống Tinh Trần rất rõ ràng, anh nghĩ vành tai tiểu Đại lão sư bây giờ chắc chắn là đỏ hết cả rồi, cô là một fan hâm mộ rất dễ ngại ngùng.

“Được.” Đại Vị Hi trả lời, rồi ngắt điện thoại.

“Chậc chậc, còn nói chỉ là thần tượng, nghe điện thoại thôi mà xem cả mặt đều đỏ lên rồi.” Tô Giai Giai trêu đùa.

“Không phải vậy đâu!” Sự bác bỏ nói ra trong tiềm thức của Đại Vị Hi, cô thật không hề nghĩ muốn Tống Tinh Trần làm bạn trai của cô. Điều đó căn bản là không thể nào, nhưng bất luận cô nói thế nào thì Tô Giai Giai cứ vẫn là không tin.

“Chị đi đây.”

Đại Vị Hi lấy túi xách rồi đi, không muốn tiếp tục tranh luận với Tô Giai Giai nữa, vừa mới đi ra ngoài không lâu lại gặp Mã Vệ Quân.

Đại Vị Hi mở miệng chào hỏi: “Chào đạo diễn Mã, muộn thế này rồi, bác đến đây tìm Giai Giai có việc gì sao?”

“Bác tìm nha đầu đó còn có thể có chuyện gì nữa.Bác đến để tìm cháu đấy.. Cháu muốn đi đâu sao?” Mã Vệ Quân hỏi.

“Ừm.” Đại Vị Hi gật đầu.

“Sau này đi về thì nói với bác một tiếng, để bác kêu trợ lý Tần đưa cháu về. Sau này đừng có về một mình nữa, con gái đi một mình không an toàn.” Mã Vệ Quân nghe Tô Giai Giai nói về chuyện tối qua, nghe thấy hôm qua cô về một mình thì không tránh khỏi lo sợ.

Đại Vị Hi định từ chối, thì Tống Tinh Trần đến rồi.

“Không cần phải phiền đến đạo diễn Mã đâu, sau này cháu sẽ đưa Đại lão sư về khách sạn.” Tống Tinh Trần nói, anh ở trong xe đợi được một lúc, không thấy Đại Vị Hi đi ra nên định vào tìm, vừa đúng lúc nghe thấy lời của đạo diễn Mã.

“Cậu đưa về? Hai người có quan hệ gì?” Mã Vệ Quân nghi hoặc, đừng nói là chỉ mới mấy ngày thôi mà hai người đã có tiến triển rồi?

“Không có quan hệ nào hết, chúng cháu chỉ là ở chung khách sạn với nhau thôi. Lúc anh ấy về thì thuận đường chở cả cháu về cùng.” Đại Vị Hi vội vàng giải thích, sợ đạo diễn Mã sẽ hiểu lầm.

Mã Vệ Quân gật gật đầu, “Vậy được, lúc về nhớ chú ý an toàn.” Mã Vệ Quân cũng yên tâm phần nào, ông tin tưởng vào con người của Tống Tinh Trần, Vị Hi mà về chung với anh thì chắc là an toàn rồi.

“Vậy tạm biệt đạo diễn Mã.” Tống Tinh Trần nói xong liền đem Vị Hi đi mất.

“Tiểu Đại lão sư, cô thật là vô tình quá đi mất, chúng ta trước đây không có quan hệ gì sao?”

Đại Vị Hi vừa thắt xong dây an toàn, thì nghe thấy Tống Tinh Trần hỏi như thế.

Cô nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn vào mắt của Tống Tinh Trần hỏi một câu: “Trước đây chúng ta có quan hệ gì sao?”

Tống Tinh Trần giật mình một chút, sờ sờ tai không tự nhiên mà nghiêng đầu qua, rồi bất ngờ vừa cười vừa nói: “Cô là fan của tôi, cái này không tính à?”

“Cái này cũng tính sao?” Mặt Đại Vị Hi có chút đỏ.

“Tính chứ, sao lại không tính, dù thế nào thì tôi cũng là tấm gương phấn đấu của cô đúng không?”

Vừa nói, Tống Tinh Trần lại vừa cười sâu thêm một chút, hai con mắt uốn cong thành hình bán nguyệt, dễ thương cực kỳ. Đại Vị Hi ngây ngất trong nụ cười đó. Lần đầu tiên cô để ý tới Tống Tinh Trần, cô đã đặc biệt thích nụ cười của anh.

Cảm giác tai đang nóng lên, Đại Vị Hi giả vờ nhìn ra cửa sổ, không lâu sau lại nói: “Có thể… tính…”

Đại Vị Hi sau khi về tới khách sạn, lại không hề muốn đi ngủ. Cô kiểm tra ngày, hôn lễ của Cố Yên Nhi sắp tới rồi, Lạc Lạc cũng sắp nhập học. Một mình cô phải quản lý hiệu sách. Chắc mấy ngày nữa cô phải xin phép đạo diễn Mã quay trở về rồi.

Đại Vị Hi nằm trên giường. Thời gian hơn một tháng nay trôi qua cũng nhanh thật, rất nhanh thôi sẽ phải rời khỏi nơi này rồi, có chút không nỡ, sau này, cô cũng sẽ không còn gặp lại Tống Tinh Trần nữa…



“Vị Hi, có thật là chị muốn đi về sớm không hả? “Falling” vẫn chưa kết thúc mà!” Tô Giai Giai không nỡ, dù gì cũng ở chung với nhau lâu như thế, tự nhiên lại chia tay trong lòng ai cũng sẽ buồn thôi.

“Chị phải về làm việc nữa, sau này em có thể đến gặp chị mà.” Đại Vị Hi dỗ ngọt.

Mặc dù là nói như vậy, nhưng ai cũng đều rõ là sau này cơ hội được gặp nhau không nhiều. Tô Giai Giai có đạo diễn Mã bồi dưỡng, sau này tài nguyên của Tô Giai Giai nhất định không thiếu. Về sau cô cũng bận rộn, muốn gặp mặt nhau cũng có chút khó khăn.

“Vậy sau này chị phải thường xuyên đến đoàn làm phim thăm em nhé, em có thể sẽ trở thành nữ chính đấy.” Tô Giai Giai cười nói, nghĩ tới bản thân của mình sau này liền có chút kiêu ngạo.

“Được.” Đại Vị Hi trả lời.

Mã Vệ Quân đang rảnh rỗi, Đại Vị Hi liền đi qua chỗ đạo diễn Mã nói chuyện cô chuẩn bị rời đoàn làm phim. Mã Vệ Quân muốn giữ cô lại, nhưng Đại Vị Hi vẫn kiên trì muốn đi, đạo diễn Mã chỉ có thể đồng ý, có điều bữa tiệc đêm đóng máy bộ phim Đại Vị Hi không thể không đến được.

Đại Vị Hi sau khi giải quyết xong liền trở lại nói với Giai Giai cô phải đi rồi.

“Sớm thế?” Tô Giai Giai hỏi, cô còn tưởng Đại Vị Hi hôm nay còn có thể tiếp tục ở lại đoàn làm phim.

“Chị đặt vé máy bay chiều nay.” Đại Vị Hi giải thích.

“Được thôi, vậy chị đến thành phố C rồi thì nhớ điện thoại cho em đó nha!”

“Ừm, tạm biệt chị đi nhé!”

Màn đêm buông xuống, Đại Vị Hi rời sân bay ở thành phố C. Môi trường quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, không biết là Lạc Lạc quản lý tiệm sách như thế nào rồi.

Đại Vị Hi không đi về nhà trước, mà là đi đến tiệm sách.

“Lạc Lạc? Lạc Lạc có ở đây không?” Đại Vị Hi kéo hành lý vào, nhưng lại không hề thấy Mộc Lạc Lạc.

“Bà chủ?” Mộc Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, liền nhảy tới ôm chầm lấy Đại Vị Hi, “Hú, bà chủ cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị chết đi được.”

Đại Vị Hi cười cười để cho cô ôm một lát, nhưng chưa đến vài giây, Mộc Lạc Lạc liền buông ra, mắt chớp chớp hỏi: “Bà chủ chị lại đem đồ ngon gì về cho em hả?”

Đại Vị Hi không nói nên lời, chỉ tay về phía hành lý, Mộc Lạc Lạc chạy nhanh tới mở hành lý ra.

Đại Vị Hi kiểm tra một chút sách trong tiệm, đều không có bụi, sách trên giá đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, Mộc Lạc Lạc quản lý cửa tiệm đúng là rất tốt.

“Woa, bà chủ em yêu chị quá! Đều là những thứ em thích ăn!” Âm thanh của Mộc Lạc Lạc truyền tới, Đại Vị Hi lắc lắc đầu mỉm cười, nhóc nhân viên này đích thực là đứa háu ăn. Đồ của cô không nhiều, nên trong chiếc hành lý to đó đều là đồ cho Mộc Lạc Lạc.

Mộc Lạc Lạc thấy Đại Vị Hi đi tới, liền mở miệng hỏi: “Bà chủ đối với em thật tốt, ân tình này Lạc Lạc không có gì báo đáp, kiếp sau chỉ có thể làm trâu làm ngựa…”

“Dừng lại!” Đại Vi Hi nhanh chóng gián đoạn màn kịch nhỏ này, “Không cần kiếp sau nữa, ngày mai em đi với chị đến thành phố D một chuyến, tham gia hôn lễ của Yên Nhi là được rồi.”

“Chị Yên Nhi kết hôn rồi?” Mộc Lạc Lạc có chút kinh ngạc, Cố Yên Nhi tới tiệm sách mấy lần, nhìn vẫn còn rất trẻ vậy mà lại kết hôn sớm thế.

“Đúng rồi.”

Mộc Lạc Lạc nhanh chóng nhận lời, vì cô muốn được đi ăn ngon.

Đêm tối, Tô Giai Giai đang ở trong phòng xem kịch bản, trợ lý dẫn Tống Tinh Trần tiến vào.

Tô Giai Giai nhìn thấy người đến, có chút hoảng hốt: “Tống Tinh Trần? Anh tìm em hả?”

Tống Tinh Trần thấy bên cạnh cô không có người nào khác, hơi nhăn mặt hỏi: “Đại lão sư không ở đây sao?”

“Vị Hi? Chị ấy về nhà rồi!” Tô Giai Giai trả lời, đúng như cô nghĩ, làm sao có thể đến tìm cô được chứ.

“Về khách sạn rồi sao?”

Tô Giai Giai đột nhiên hiểu ra, “Không phải, cô ấy về nhà rồi, không ở thành phố B nữa. Chị Vị Hi không có nói cho anh sao?”

Tống Tinh Trần bất giác đơ ra, mở miệng nói: “Có thể là do tôi quên mất… cảm ơn, tôi đi trước đây.” Nói rồi đi ra khỏi phòng Tô Giai Giai.

Tô Giai Giai nhìn theo bóng lưng rời đi của người đàn ông này. Haizz, sao Vị Hi lại ngốc thế này, đi mà cũng không báo với người ta một tiếng.

Mã Kỳ Nhuận thấy Tống Tinh Trần đi vào, hỏi: “Sao thế, bị từ chối rồi sao.“

Tống Tinh Trần đi qua phía đối diện của Mã Kỳ Nhuận ngồi xuống, bản thân cũng không biết có chuyện gì, không thể lấy lại thần trí, rót một cốc nước, chậm rãi nói: “Có thể là do thời tiết hôm nay có chút ngột ngạt.”